Mai nở dưới Sao: Chương 25: Chiến dịch xua đuổi ong bướm - Phần 1

Sao chạy về nhà phải, vừa chạy vừa không ngừng thốt lên trong lòng 'Tại sao? Tại sao có thể như thế? Không thể có chuyện đó được!'.

Mặc dù Vương bảo em đến hỏi Quan Lang nhưng chẳng phải, em và Quan Lang vừa mới bàn bạc cùng nhau đó ư? Thái độ của Quan Lang khi ấy không hề tỏ ra ái ngại hay dè dặt gì, chứng tỏ là không có vấn đề nào nảy sinh cả. Tại sao? Tại sao mọi chuyện có thể chuyển hướng đột ngột như vậy? Em không tin!

Sao chạy đến phòng Nùng Tậu nhìn vào trong, vừa hay Quan Lang cũng chưa ngủ mà đang ngồi ở sập uống rượu. Khi thấy em xuất hiện, Nùng Tậu có hơi ngẩng lên, hai người nhìn nhau lặng phắt. Nùng Tậu ngồi đó, trên tay là một cuộn công văn đang trải rộng. Quan Lang dùng tay đỡ trán, trong sắc mặt thật tệ hại, điều đó cho em biết rằng, những gì mà em nghe được ở chỗ Mai Lang Vương đều là sự thật.

Sao bám lấy khung cửa để đứng cho vững, mặt nghệt ra. Bên trong, tiếng thở dài ngán ngẩm của Nùng Tậu lãng đãng vang vọng.

Sớm hôm sau, khi trời vẫn còn tờ mờ, Mai Lang Vương đã cho tiểu đồng sang gọi. Em và Nùng Tậu bước chân nghiêng lệch, rề rà ra khỏi nhà phải, tiến ra sân. Trên vai hai người là tay nải, bè thì vẫn còn đậu ở bãi riêng của phủ Thần sông. Quan Lang và em hướng về chân trời xa xôi, tiễn đưa chiếc bè ấy, tiễn đưa cả những mơ mộng tuyệt vời mà đêm qua họ đã bàn tính cùng nhau.

Mai Lang Vương và Lãm từ nhà chính đi ra, liếc nhìn hai người, tựa như một vị bảo mẫu đang trông hai đứa trẻ khờ dại. Chàng khoanh tay, nghiêm trang đi trước còn Sao và Quan Lang thì miễn cưỡng theo sau, trông hai người thật chán nản và ủ dột, giống như bọn trẻ lớp một bị mẹ bắt đến trường.

Mai Lang Vương và Lãm từ biệt Vĩnh Nghiêm và Lim Vương, bốn người nán lại để trò chuyện công việc một lúc. Đâu vào đó ổn thỏa, Mai Lang Vương bước lên thuyền, đứng bên mạn thuyền nghiêm mặt nhìn xuống, ra hiệu cho Sao và Quan Lang nhanh chóng đi lên.

Nùng Tậu chẳng có tâm trạng để từ biệt Lim Vương, chàng ta chỉ cau có và bực dọc dấn từng bước lên cầu thang. Nùng Tậu có cảm giác mỗi bước chân đều như đang đeo chì. Nặng quá, chán nản quá, vậy là chàng lại phải sống cảnh chim lồng cá chậu ư?

Sao có biểu cảm hệt như Nùng Tậu nhưng lời thoại nội tâm khác biệt. Em nghĩ đến những khu rừng kì diệu rồi nghĩ đến tập bản thảo dang dở, gào khóc trong tâm tưởng, em không muốn quay về Mai Viện đâu. Dù nơi đó là nơi mà em lớn lên, Sao cũng rất thương nhớ chốn ấy nhưng em vẫn chưa muốn dừng cuộc chơi sớm vậy. Em vẫn muốn tiếp tục khám phá và nghiên cứu! Tại sao chuyến phiêu lưu của em lại kết thúc như thế này?

Họ gõ những bước chậm chạp lên bậc thang dẫn lên thuyền, rất đồng bộ. Trên đường đi, Sao không ngừng hỏi Quan Lang - Bỏ trốn nhé? Em muốn bỏ trốn, muốn bỏ trốn…

Nùng Tậu gật đầu, ủ rũ đáp - Ta cũng muốn bỏ trốn, khổ nỗi ông già đã viết thư dọa nạt rồi.

Sao nghe đến đây thì câm nín, không còn thiết gì nữa, họ đã đặt chân lên thuyền.

Mai Lang Vương khoanh tay đứng đó, quan sát từng cử chỉ của họ bằng ánh mắt lạnh nhạt. Khi cả hai đã lên thuyền, chàng lập tức ra hiệu cho tiểu đồng rút cầu thang, thế là thuyền cất khỏi mặt đất mà bay lên.

Quan Lang và Sao cùng nhìn về phía Bắc với nỗi đau tan vỡ. Mai Lang Vương đứng bên cạnh giám sát họ, ánh mắt càng lúc càng nặng nề.

Khi thuyền của Mai Thần đã đi xa rồi, Lim Vương mới gõ quạt lên tay, nói với Vĩnh Nghiêm - Tên Mai Thần ấy cao tay thật!

Vĩnh Nghiêm cười cười, không nói gì. Hai người họ quay trở về trụ sở quản lý tiếp tục làm việc.

Kể từ lúc lên thuyền, Sao và Nùng Tậu cứ im lặng ngồi ở boong thuyền còn Mai Lang Vương và Lãm thì làm việc trong khoang. Quan Lang và tỳ nữ ngồi đó, trên một tấm chiếu hoa, không bài trí bất kì một chiếc lộng che nào. Cả hai đang thương nhớ những tháng ngày được ngồi trên bè thoáng đãng thưởng nắng. Hai người bên trong làm việc cật lực, thi thoảng lại đánh mắt ra boong thuyền. Lãm mấy lần ghé lại Mai Lang Vương hỏi dò, không biết có cần sai tiểu đồng đến mời Quan Lang và Sao lên lầu trên nghỉ ngơi cho đỡ nắng hay không, nhưng Mai Lang Vương đã lắc đầu và hờ hững bảo - Cứ mặc họ.

Đến trưa, Nùng Tậu quay sang bảo với em rằng chàng muốn đi ngủ nên đã tự giác trở lên lầu trên. Sao không di chuyển theo chàng, em ngồi nguyên ở boong thuyền ấy, vì trời cũng bắt đầu nắng gắt nên Sao đã chuẩn bị thêm lộng che. Sau khi an bài chỗ ngồi chu đáo, Sao mới len lén đi vào khoang trong.

Khoang thuyền bên dưới chia thành hai khu rõ rệt. Một khu ngoài và một khu trong. Khu ngoài là một phòng làm việc lớn có tràng kỷ, đó là nơi Mai Lang Vương và Lãm làm việc và tiếp khách khi cần. Khu trong là những căn phòng nhỏ, đó là nơi mà mọi người sẽ nghỉ ngơi vào buổi tối. Khu trong có rất nhiều phòng được bố trí liền kề nhau, phòng của Sao nằm ở khoảng giữa, cạnh bên phòng Mai Lang Vương.

Chiếu theo kết cấu đó thì… Nếu em muốn đi vào phòng mình ở khu trong, hiển nhiên em phải đi qua khu ngoài trước. Mà hai người kia thì đang tất bật làm việc ở đấy, điều đó khiến Sao rất ngại, em không muốn đi vào làm phiền họ.

Tuy nhiên… Tay nải của em thì đã ở trong phòng rồi, Sao đang muốn sử dụng một vài thứ nên buộc phải đi vào thôi.

Khi thấy em rón rén đi vào, Mai Lang Vương chợt dừng bút, ngẩng đầu khỏi công văn ngó em một cái. Sao lau mồ hôi trán, em đã cố tình kiễng chân để giảm bớt sự chú ý rồi mà vẫn không thoát khỏi chàng.

Sao ôm túi quai chéo của mình rồi trở ra ngoài, trong túi là những vật dụng liên quan đến công việc nghiên cứu của em, bao gồm tệp bản thảo cho quyển sách thứ ba, bút mực sổ sách và bìa thư của trung tâm tư liệu. Khi em đi ra, Mai Lang Vương không để ý đến em nữa, Sao nhẹ cả người. Em ngồi xuống vị trí mà mình đã an bài, lần lượt bày vật dụng lên bàn nhỏ, cẩn thận ghi chép.

Lần này Sao không thu thập được thông tin gì thú vị cả, tuy vậy, em có thể cung cấp cho độc giả chút thông tin bên lề về Hỗn. Sao viết lại cuộc đối đầu đầy kịch tính giữa em và Hỗn, kèm theo những dòng miêu tả ngoạn mục về nơi nhốt nó. Sự việc ngày hôm ấy được em lần lượt tái hiện trên trang giấy, Sao viết say sưa đến nỗi quên mất thời gian, không gian. Thế rồi tiếng guốc của ai chợt vang lên bên tai, khiến em sực tỉnh. Sao quay lại nhìn, Mai Lang Vương và Lãm đã xong công việc từ thuở nào, đang đứng dưới lộng của em.

- Viết gì thế nhóc? - Lãm cười cười.

Mai Lang Vương không nói gì, chàng chỉ trầm mặc nhìn trang viết đầy kín chữ. Khi những dòng văn quen thuộc cất lên trong tâm trí chàng, sự việc hôm ấy liền hiện về rõ mồn một, Mai Lang Vương bỗng mỉm cười - Viết nhật ký hửm?

Sao đỏ bừng mặt, ôm xấp giấy viết dở vào lòng. Lãm tinh mắt lướt qua tệp bản thảo mà em đặt ở góc bàn, khi tiêu đề của tệp giấy đập vào mắt chàng ta, Lãm bỗng khựng lại, nụ cười trên môi dần đông cứng. Chàng bất ngờ lao đến, nhìn trừng trừng vào tệp giấy. Lãm hết nhìn tệp giấy đó rồi lại nhìn sang em, bên dưới tiêu đề ghi rõ hai chữ 'Quyển ba' to đùng.

- Đây là… - Lãm sửng sốt.

Sao hơi sợ trước biểu cảm nghiêm trọng đó, em rụt rè thu tập bản thảo ấy lại, ái ngại hỏi - Chuyện gì thế anh?

- Đây là tựa đề của quyển sách đó mà? Tại sao trên tệp giấy của em lại ghi chú cái tên ấy? Đã vậy còn là quyển ba? - Lãm ngây ngốc thốt.

Sao ngập ngừng hồi lâu mới thận trọng trả lời - Cái này… Là sách mà em và anh Nhã Lang đang viết. Em tìm tư liệu để gửi cho anh ấy còn anh ấy thì viết thành sách… Bọn em đã viết được hai quyển rồi, em đang tìm tư liệu để ra quyển ba đấy ạ… Có chuyện gì không hay à anh?

Lãm nghe đến đây thì đứng sững ra như vừa bị sét giáng. Mặt chàng ta ngỡ ngàng và tan vỡ, khó khăn mãi mới cất được một câu - Đừng nói… 'Đá mặt trăng' chính là em nhé?

Sao càng đỏ mặt hơn, em cúi gằm xuống, lí nhí hỏi lại, giọng không giấu được kinh ngạc - Tại sao anh lại biết cái tên đó? Đó là bút danh của em mà…

Lãm đỡ trán, suy sụp bước chân. Chàng ta liêu xiêu đi ra mạn thuyền, đứng đó và tan nát. Sao vô cùng khó hiểu, em chẳng biết tại sao Lãm lại tỏ thái độ như vậy. Chuyện em viết sách và lấy bút danh là 'Đá mặt trăng' có gì ảnh hưởng đến chàng ư?

Phía sau em, Mai Lang Vương cũng không giấu được vẻ chấn động. Tà áo thêu hoa lay động dữ dội một chút rồi dần lặng xuống, giờ thì chàng đã hiểu rõ đầu đuôi.

Ra vậy, thì ra 'Bút chẳng tà' là bút danh của Nhã Lang, vậy mà trước giờ chàng không biết. Em và cậu ấy hợp tác với nhau cũng đã lâu rồi, hiển nhiên sách phải được xuất bản thôi. Giờ ngẫm lại, đúng là những tư liệu được đề cập trong quyển sách đó có chút quen quen, đó chẳng phải là những loài thảo dược đặc trưng ở các vùng không gian vây kín mà em đã đi qua sao? Hóa ra, em thu thập các thông tin đó là để cùng Nhã Lang viết nên một quyển tư liệu lý thú như vậy.

Mai Lang Vương ngồi xuống bên cạnh em, nhìn em chăm chú. Sao né tránh chàng, em cố tình nhích xa khỏi chàng một chút.

- 'Đá mặt trăng' hửm? - Chàng chợt nhận ra ý nghĩa sâu xa của cái tên ấy.

Sao không trả lời, em biết chàng đang nhắc đến chuyện gì. Bút danh đó em đặt khi vẫn còn thương nhớ chàng, vì vậy nó liên quan đến kỉ niệm giữa hai người. Sau này khi em đã từ bỏ được tình cảm xưa cũ ấy thì bút danh đã trở nên phổ biến rồi, không thể thay đổi được nữa, em cũng chỉ đành giữ.

- Không lấy người có vợ hoặc hôn thê, không lấy người có địa vị và chịu ràng buộc công việc, không lấy người nghiêm nghị, chỉ lấy người có tính hài hước… - Mai Lang Vương lần lượt lặp lại từng tiêu chí của em, ngực thắt từng hồi - Có vẻ… Tiêu chí về người bạn đời của em hoàn toàn đối lập với con người của ta đấy nhỉ?

Sao giật thót, không dám thốt thêm lời nào. Mai Lang Vương quan sát sắc mặt em một chốc, cảm thấy lòng nhói đau. Hóa ra em chính là cô nàng 'Đá mặt trăng' khó tính đó. Tệ hại hơn, chàng còn thảm hơn cả Lãm, chẳng có chút gì phù hợp với tiêu chí của em.

Nói vậy là… Chàng đã bị em loại ra khỏi danh sách đối tượng tìm hiểu ngay từ vòng đầu tiên hửm?


Nhận xét