Mai nở dưới Sao: Chương 25: Chiến dịch xua đuổi ong bướm - Phần 3

Vì đã nói rõ với các vị Hoa tiên như thế nên Sao không còn vấn vương gì nữa. Sau khi hầu hạ Quan Lang, nhân lúc Mai Lang Vương đi làm, em chớp nhoáng đến nhà chàng làm cho xong các công việc lặt vặt bên ấy. Đến trưa, khi chàng trở về thì em đã hoàn thành hết chức trách của mình ở khu chàng rồi nên tuyệt nhiên không lộ mặt cho chàng thấy. Suốt mấy ngày liên tiếp chàng chẳng bắt gặp bóng dáng em, dù cho họ ở cùng một không gian. Mai Lang Vương cũng không ý kiến, chàng đã không còn là gã khờ khạo trước kia nữa, vì vậy, chàng trực tiếp đến khu lưu trú để gặp em.

- Quan Lang! Khi nào thì chúng ta rời đi được? - Sao nằng nặc hỏi dò Nùng Tậu, kể từ lúc đặt chân đến Mai Viện, em đã truy vấn chàng điều này hàng chục lần.

- Không biết, cha ta có vẻ rất giận, ông ấy sẽ không thả ra ngay đâu. - Nùng Tậu nâng chén trà lên, ái ngại trả lời.

- Không chịu! Rõ ràng Quan Lang hứa là sau khi diệt xong Hỗn thì sẽ đưa em đến chỗ Bướng định cư một đến hai năm cơ mà! - Sao phát cáu.

- Chuyện ra thế này ta cũng đâu lường trước được. - Nùng Tậu thấy em giận dỗi, chàng cũng có chút mềm lòng nhưng chuyện đã rồi, lệnh cha chàng thì chàng không thể cãi, cho nên cũng chỉ đành để em chịu thiệt thôi.

Sao hờn trách chàng chán, đành ủ ê đi đến tán mai bên vườn tưới nước. Động tác của em ban đầu có chút dằn dỗi nhưng khi trông thấy những đóa mai ưu mỹ tuyệt đẹp, lòng em trở nên lãng đãng và buồn bực chìm dần xuống. Sao níu một nhành mai nở chi chít hoa, ngắm nó đến say sưa. Nùng Tậu uống trà trên giường tre gần đó, trông thấy dáng điệu mê hoặc ấy, chàng chợt ngây người, đặt chén trà xuống, bước đến gần em.

- Thích hoa à? - Nùng Tậu hỏi.

- Vâng. - Sao vẫn không buông nhành mai ra, cười tươi đáp.

Nụ cười ấy còn đẹp hơn những đóa mai đang bung nở, Nùng Tậu ngơ ngẩn nhìn. Thế rồi chàng giữ nhành mai trong tay em, hỏi dò - Thích hoa mai?

- Không, hoa nào mà em chẳng thích? - Bị chàng giữ lấy nhành hoa, em cũng không chạm vào nó nữa, Sao tập trung múc nước vào gáo tưới cây. Nùng Tậu nghe em nói thế, lòng lâng lâng mãn nguyện. Chàng chậm rãi bước đến một chút, gần như kề sát bên em.

- Nếu thích hoa như vậy thì khi đến vùng đất của Bướng, đợi xây nhà xong, ta sẽ trồng vài luống hoa trước nhà cho em chịu không?

- Gì ạ?! - Sao vừa nghe đến chữ 'Bướng' là lập tức hào hứng hẳn lên, chuỗi kí tự đó chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một thứ bùa chú mê hoặc đối với em.

Nùng Tậu thấy em trở nên tươi tỉnh nhanh chóng, chàng càng thấy tâm tình vui vẻ hơn. Chàng nhẹ giọng dỗ:

- Yên tâm, cha ta giận vài tuần thôi, khi nào ông ấy nguôi giận thì ta sẽ viết thư hối lỗi và xin cha cho ta được tiếp tục cùng em ngao du. Tạm thời em kiên nhẫn chút đi.

- Quan Lang…

Sao mừng rỡ, vậy là em không phải lo nữa rồi.

Nùng Tậu nhân cơ hội đã lấy lòng được em, chàng chầm chậm cúi xuống một chút, hi vọng có thể hôn lên mái tóc mềm mại ấy.

Không gian trở nên thật tĩnh lặng, những cánh mai cứ đổ xuống, lả lướt đáp lên tóc em.

Giữa lúc Nùng Tậu sắp đạt được mục đích thì hai người chợt nghe thấy tiếng guốc lớn. Sao giật sững, quay mặt sang, liền thấy Mai Lang Vương và Lãm chỉ đứng cách đó mười bước chân. Sắc mặt Mai Lang Vương thật sự rất tệ, tối sầm, u ám. Đôi mắt nâu như có lửa, cứ chiếu lên người Quan Lang, gay gắt, tức giận. Quan Lang bấy giờ cũng bị tiếng guốc của Mai Thần làm cho sực tỉnh, tư thế cúi người phút chốc khựng lại. Chàng đưa mắt qua, khi trông thấy bộ dáng hung ác của Mai Lang Vương, Quan Lang lập tức cau mày, bực dọc. Chàng biết cơ hội tốt đẹp vừa rồi đã bị tên Mai Thần phá hỏng, thế nên chỉ đành đứng thẳng lại, hướng về phía Mai Thần ánh nhìn chằm chằm khó chịu.

Sao run rẩy, trông Vương đáng sợ quá. Em vô thức lùi lại một bước trong khi Nùng Tậu thì nổi xung vì bị phá bỉnh.

- Có chuyện cần thông báo. - Mai Lang Vương nhả ra mấy chữ.

- Chuyện gì? - Nùng Tậu phát bực.

Mai Lang Vương liếc sang chiếc sập trước nhà phải rồi nhìn em, ngầm ra lệnh. Sao giật thót, nhanh chân đi chuẩn bị trà. Khi thấy hiệu lệnh của mình còn tác động được đến em, Mai Lang Vương thấy lòng dịu lại một chút.

Chàng cùng Quan Lang chậm rãi thưởng trà và bắt đầu trò chuyện. Lãm ngồi bên cạnh Mai Thần trong khi Sao, được Quan Lang càng ngày càng yêu thương nên không phải đứng hầu nữa mà có thể ngồi ở mép sập phía sau chàng. Mai Lang Vương hớp một ngụm trà, từ tốn cất tiếng, giọng không nhanh không chậm, ẩn chứa sức nặng - Ban nãy nghe nhắc đến Bướng, chẳng biết Quan Lang và tỳ nữ đang bàn chuyện gì vậy?

Nùng Tậu cau có nhăn mày, Sao thì không dám nhìn Mai Lang Vương nữa, em siết hai tay vào nhau, quay đi vội vàng.

- Có vẻ em ấy vẫn nằng nặc đòi đến hồ Bướng ấy nhỉ? - Mai Lang Vương chậm rãi buông giọng - Còn định đến đó ở vài năm, xây nhà và trồng mấy luống hoa trước cửa?

Sao nghe đến đây thì chỉ biết đỏ mặt bừng bừng, nói vậy là ngài ấy đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa em và Quan Lang???

Ngài ấy đến từ lúc nào vậy? Tại sao mãi tới lúc đó mới chịu vào?

- Ừ. - Nùng Tậu không lảng tránh, đáp một cách thẳng thắn và hiên ngang - Chúng ta đợi khi nào cha nguôi giận thì sẽ rời đi, sao nào?

Mai Lang Vương nhếch môi, nhìn Lãm, chàng ta lập tức dâng công văn trên tay lên cho chàng. Mai Lang Vương đưa công văn ấy cho Nùng Tậu, trong lúc Quan Lang đọc lướt nó, chàng ung dung thông báo - Bệ hạ đã tước tư cách bảo vệ 'Vì sao lõi' của ngài, từ nay Sao sẽ do một mình ta chịu trách nhiệm. Ngài muốn đi đâu cũng được, muốn đến chỗ Bướng hay Độn gì ta cũng không quản, chỉ có Sao là phải ở lại đây. Từ nay em ấy thuộc về ta.

Nùng Tậu trừng mắt, căm giận trong khi Sao thì bàng hoàng. Mai Lang Vương trông biểu cảm của hai người, không ái ngại nói tiếp - Em ấy sẽ vẫn hầu ngài cơm nước, nhưng ngoài việc đó ra thì em ấy thuộc quyền quản giáo của ta. Ta không tách em ấy khỏi ngài hoàn toàn là vì dấu ấn trên trán em ấy, tuy nhiên, trên thực tế em ấy đã không còn là tỳ nữ của ngài nữa, ngài cũng không có quyền định đoạt hay sai khiến em ấy điều gì.

- Ngươi… - Nùng Tậu nghiến răng nghiến lợi.

Mai Lang Vương chẳng buồn quan tâm đến sự tức giận của Nùng Tậu, chàng hướng sang Sao, ra lệnh - Còn ngồi đó làm gì? Mau đến nhà ta!

Sao kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn chàng, em không nghĩ chàng lại thẳng thừng ra lệnh cho em như vậy. Nhưng Mai Lang Vương rất dứt khoát, đôi mắt nâu nghiêm nghị và nặng nề, khiến em bất giác dời gót.

Sao bần thần gõ guốc lên gạch, lướt qua Quan Lang, qua chàng và Lãm rồi đi đến cổng tròn, dần rời khỏi khu lưu trú.

Mai Lang Vương sau khi nói xong mấy lời đó với Quan Lang thì cũng chẳng ở khu lưu trú nữa, chàng chào Quan Lang rồi hiên ngang rời đi. Nùng Tậu nhìn chàng hồi lâu, ánh mắt đổ lửa. Đây giống như là đòn trả đũa? Nùng Tậu chợt nhớ đến lúc chàng cướp Sao khỏi Mai Thần cách đây hơn một năm trước, lòng càng trở nên tức giận hơn.

Nhận xét