Bên sườn núi Lô Soây Tông [1] , một cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra. Trên nền đất lạnh lẽo, thiếu nữ kiều diễm với bộ tứ thân lộng lẫy đang ôm lấy ngực, thở gấp từng hồi. Những dải lụa hồng quấn quanh đôi tay nuột nà rũ rượi trên đất, vướng mắc trên những cành cây xơ xác. Khóe môi đỏ hồng rỉ máu. - Ban cơ, nàng là vợ ta, nàng phải cùng ta nhìn về một hướng. Giọng của gã đàn ông ấy cất lên, thật lạnh lùng, thật nghiêm nghị. Trong giọng nói của hắn không hề vương chút xót thương nào. Dù rằng nàng vừa mới hạ sinh cho hắn hai đứa trẻ, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Dù rằng chính hắn đã đánh nàng trọng thương như thế này. - Phong Luân, ta là vợ chàng, nhưng ta cũng là thuộc hạ của Hùng Duệ Vương [2] . - Đừng cố chấp nữa, nếu nàng không cùng ta trung thành với An Dương Vương, ta sẽ bắt đi hai con. Ban Cơ lau máu trên môi, đôi mắt tuyệt đẹp cong cong, tựa như vầng trăng khuyết. Nụ cười của nàng vẫn mê người như vậy. Dù phu quân nàng đã nhẫn tâm ra tay với nàng, thế nhưng ánh mắt nàng không hề chấ...