Mai nở dưới Sao - Chương 1: Khởi đầu - Phần 1

Bên sườn núi Lô Soây Tông*, một cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra.

Trên nền đất lạnh lẽo, thiếu nữ kiều diễm với bộ tứ thân lộng lẫy đang ôm lấy ngực, thở gấp từng hồi.

Những dải lụa hồng quấn quanh đôi tay nuột nà rũ rượi trên đất, vướng mắc trên những cành cây xơ xác.

Khóe môi đỏ hồng rỉ máu.

- Ban cơ, nàng là vợ ta, nàng phải cùng ta nhìn về một hướng.

Giọng của gã đàn ông ấy cất lên, thật lạnh lùng, thật nghiêm nghị. Trong giọng nói của hắn không hề vương chút xót thương nào. Dù rằng nàng vừa mới hạ sinh cho hắn hai đứa trẻ, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Dù rằng chính hắn đã đánh nàng trọng thương như thế này.

- Phong Luân, ta là vợ chàng, nhưng ta cũng là thuộc hạ của Hùng Duệ Vương**.

- Đừng ngu muội nữa, nếu nàng không cùng ta trung thành với An Dương Vương, ta sẽ bắt đi hai con.

Ban Cơ lau máu trên môi, đôi mắt tuyệt đẹp cong cong, tựa như vầng trăng khuyết. Nụ cười của nàng vẫn mê người như vậy. Dù phu quân nàng đã nhẫn tâm ra tay với nàng, thế nhưng ánh mắt nàng không hề chất chứa thù hận.

- Phong quân, Ban Cơ sống là thuộc hạ của Hùng Duệ Vương, chết vẫn sẽ tôn thờ Hùng Duệ Vương.

- Khốn khiếp!

Phong Thần rít giọng. Bộ trang phục Tày đơn sắc của ngài dường như trở nên tối tăm hơn. Mái tóc đen dài vờn bay trong gió.

Gió!

Phải rồi, gió đang mạnh dần lên.

Gió rít gào theo trái tim ngài!

- Ban Cơ, nàng đừng trách ta.

Ngài trừng mắt, giọng trở nên khàn đi. Ban Cơ là vợ của ngài, là người con gái duy nhất bước được vào trái tim ngài. Phong Luân ngài - Được người người khiếp sợ gọi với cái danh 'Cơn gió máu' của miền thượng lưu sông Cầu - Một người chưa từng bị bất cứ thứ tầm thường nào quấn lấy gót chân lại rơi vào lưới tình của nàng và cùng nàng tạo ra một gia đình. Ngài đã từng cho rằng người con gái ấy thuộc về mình, sẽ cùng mình hướng về một hướng, đi theo mình đến chân trời góc bể. Nhưng mà cay đắng thay, với nàng ngài chẳng là gì cả, trong tâm trí người con gái ấy chỉ có Tây Bắc và Hùng Duệ Vương thôi! Đây quả là điều đáng hận, đáng giận nhất! Nàng và ngài giờ đã đứng trên hai chiến tuyến, ngài không thể từ bỏ Đông Bắc và An Dương Vương bởi vì Đông Bắc là cố hương thân yêu của ngài còn An Dương Vương là vị minh chủ mà ngài nhất mực tôn sùng. Vùng đất ấy và vị minh chủ ấy đã gắn chặt vào linh hồn ngài, tạo nên địa vị và con người ngài ngày hôm nay, Phong Luân đã xem việc bảo vệ Đông Bắc và An Dương Vương như là một sứ mệnh vĩ đại, như là bản ngã của mình. Ngài sẽ không vì nàng mà đánh mất lý tưởng của bản thân, cho dù nàng có là vợ ngài hay là mẹ của các con ngài đi chăng nữa.

- Ban Cơ không trách.

Thiếu nữ xinh đẹp ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập dịu êm. Nàng chậm rãi đứng dậy, tà áo tứ thân bay múa giữa trời lộng gió. Cách mà nàng đối mặt với ngài vẫn đĩnh đạc, vững vàng như thế. Tựa như rằng nàng đã sẵn sàng để giao tranh với ngài. Tình yêu và gia đình mà cả hai dựng xây cùng nhau đã sụp đổ trong ngày hôm nay. Chúng nát thành muôn mảnh vụn, không cách nào vãn hồi được nữa.

- Phong quân, chỉ là, chàng có thể bắt đi hai con hay không còn là chuyện khác.

Nàng nhẹ nhàng nói, đôi tay trắng ngần nắm lấy một dải lụa hồng đưa lên cao. Phong thái tuy mềm mại duyên dáng nhưng thần lực tỏa ra từ người nàng đã lấn át những cơn gió đang quần vũ trên không.

- Ban Cơ!

Phong Thần thét gọi, bóng hình uy vũ lao về phía nàng.

Thiếu nữ nhíu mày, đôi tay duyên dáng tung lên không trung. Dải lụa trên tay nàng bay múa , cả bầu trời tràn ngập cánh hoa rơi.

-o-

- Ban Cơ… Nàng…

Phong Thần gục xuống, thổ huyết.

Khuôn mặt tuấn tú chằng chịt máu, đôi mắt đen băng lãnh cũng trở nên mờ đục.

Ngài vừa trúng phải một kích của Ban Cơ, một kích chí tử.

Ngực của ngài hiện tại… Rất nóng.

- Luân Lang, chàng đừng quên ta là ai.

Ban Cơ mỉm cười, bàn tay ngà ngọc vén lấy tóc mai. Tóc của nàng mềm mại và uốn lượn. Chúng buông rũ từ trên mấn đỏ, thả dài xuống vai, lửng lơ trước ngực và buông lơi đến tận gối.

Vạt áo thêu hoa cầu kì nhè nhẹ lay động, những dải lụa quấn quanh cánh tay rũ trên đất, dìu dặt, lộng lẫy.

Ban Cơ đứng đó, dịu dàng nhìn ngài.

Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, tựa như lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên trên núi Tản Viên - Lần mà nàng đã cướp mất trái tim ngài.

- Ban Cơ, nàng là Hoa Thần, là một trong những vị thần mạnh nhất dưới trướng Hùng Duệ Vương.

Phong Thần chậm rãi nói, môi nhếch lên.

- Trên thế gian này, chỉ có nàng mới hạ được ta.

- Đúng.

Ban Cơ đáp.

- Ta sẽ không để chàng bắt đi hai con đâu.

Phong Thần lặng đi một lúc. Ngài bấy giờ đang nằm ngửa trên đất, khóe môi và bàn tay nhớp nháp máu. Đôi mắt màu than hướng lên bầu trời cao xanh, phản chiếu một mảng trời mênh man xa vĩ. Lời đáp kiên định của Ban Cơ vẳng vào tai ngài, ngài có nghe thấy, nhưng khuôn mặt tuấn dật không biểu lộ chút phản ứng nào. Trông ánh mắt ngài có chút suy tư. Dường như đang nghĩ về điều gì đó rất lung. Vào lúc sinh mệnh đang từng chút rời khỏi cơ thể, Phong Thần bỗng dưng trở nên trầm lặng như một dãy núi mờ xa trong sương.

- Nàng không ngăn được ta.

Phong Thần mặc kệ câu nói của nàng, ngài chỉ chầm chậm nhắm mắt, hồi lâu sau, ngài thả ra một câu hờ hững.

- Mãi mãi nàng sẽ không ngăn được ta.

Ngài nhấn mạnh một lần nữa. Và rồi, mọi sự lưu chuyển thần lực trong cơ thể ngài dừng hẳn. Phong Thần không mở mắt ra thêm lần nào, hơi thở vương trên đầu mũi nhẹ hẫng đi. Đầu ngài vô lực đổ sang một bên và ngài bất tỉnh.

- …

Ban Cơ run rẩy lùi về sau, từ trên khóe môi tuyệt sắc, một vệt máu rơi xuống.

Máu của nàng bị gió cuốn đi.

Máu của nàng điểm xuyết trên lớp đất ướt mềm nâu sẫm.

Đôi mắt đẹp tràn ngập lo ngại. Lời cảnh báo cuối cùng của Phong Thần khiến nàng cảnh giác. Nàng biết rõ người đàn ông đó. Chàng là người cao thâm. Chàng sẽ không đi bất cứ nước cờ nào mà không có sự suy tính tỉ mỉ. Việc chàng tấn công vào căn cứ Khau Phạ hôm nay e không phải đơn thuần xuất phát từ một cơn tức giận ngông cuồng. Cuộc tấn công này chắc chắn là một nước đi nhỏ trong ma trận lớn mà chàng giăng ra. Lời đe dọa cuối cùng đó là một minh chứng rõ ràng. Nàng chỉ biết cắn răng rút từ ngực áo ra một chiếc tù và nhỏ. Ban Cơ đưa tù và lên miệng, thổi một hơi dài. Âm thanh đứt đoạn, đứt đoạn. Nàng cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của sinh mệnh.

Khi tiếng tù và ngân vang, trên nền trời đột nhiên xuất hiện biến động, một vầng hào quang hiện ra chiếu rạng đỉnh Phan Xi Păng***.

Từ trong vầng hào quang đó, một thiếu nữ mặc trang phục Mường đột ngột hiện diện. Mái tóc đen dài lả lướt bay bay, bộ xà tích thắt bên eo đang va vào nhau, tạo nên những tiếng tinh tang trong trẻo. Thiếu nữ ngự trên khoảng không cách mặt đất hơn mười mét, lãnh đạm chiếu mắt lên khung cảnh bên dưới. Thoạt tiên, nàng chú ý đến sự đổ nát hoang tàn của vùng đất được mệnh danh là 'xứ Hoa của cõi Thần'. Sau đó, nàng dừng mắt trên người gã đàn ông đang bất tỉnh kia vài giây. Bộ dạng sộc sệt của hắn cho nàng biết hắn vừa trải qua một cuộc chiến dữ dội, và bằng việc nhận ra điều ấy, nàng biết được đối thủ của hắn là ai. Thiếu nữ mặc trang phục Mường tiếp tục dịch chuyển mắt đi, đôi mắt trong ngần như gương dần hiện lên một bóng hình mảnh dẻ. Nàng nhìn Ban Cơ thật lâu, thu hết những vết thương và khuôn mặt trắng bệch bạt của Hoa Thần vào tâm trí. Đáy mắt nàng cuộn lên một trận xao động. Niềm xót thương không sao giấu giếm lan tràn.

- Tạ ơn ngài đã đến vì ta.

Ban Cơ quỳ xuống, khấu đầu trước thiếu nữ khoác trang phục Mường. Động tác của nàng vô cùng thành kính, đó là nghi lễ đặc biệt chỉ dành cho những vị thần được trọng vọng. Bản thân Ban Cơ là một Hoa Thần - Nàng là Lạc tướng của Hùng Duệ Vương, địa vị hiển nhiên không hề nhỏ bé. Trong hệ thống quan thần của Tây Bắc, địa vị của Ban Cơ phải đứng nhất đứng nhì, các lộ thần tiên khác khi đứng trước nàng đều phải kính cẩn triều bái. Thế mà vào lúc này, nàng đang khấu đầu trước thiếu nữ khoác trang phục Mường, cất lên những lời đầy tôn kính.

Thiếu nữ khoác trang phục Mường chậm rãi nheo mắt, bình thản tiếp nhận cái lạy chào của Ban Cơ. Khuôn mặt mị hoặc và thần bí, đáy mắt mơ hồ như sương khói, tựa như rằng đã từ rất lâu, rất lâu rồi, nàng chưa hề bừng tỉnh.

- Ban Cơ.

Nàng cất tiếng, gọi lên cái tên mà cũng đã lâu rồi nàng chưa gọi. Giọng nàng trong veo và ngân ca, ngữ điệu cao vời, khi chạm vào tai người nghe nó tự nhiên khiến người ta nảy sinh một sự kính nể. Đó là một giọng tràn đầy uy lực mặc dù rất nhẹ nhàng trầm bổng.

- Vâng.

Ban Cơ giữ nguyên tư thế khấu đầu tôn kính ấy mà cất tiếng hồi đáp nàng. Vầng trán trắng ngần vẫn chạm đất, dáng hình mảnh dẻ nghiêm trang thủ phục. Trông nàng thật kính cẩn. Thiếu nữ khoác trang phục Mường lặng nhìn bộ dạng quy phục ngoan ngoãn đó, ánh mắt nàng chợt trở nên xót xa. Nàng lại tiếp tục hỏi, lần này ngữ điệu không còn ẩn chứa quyền uy nữa, thay vào đó, nó nhẹ nhàng như lời của một người tri kỉ.

- Ngươi gọi ta vì điều gì?

Khung cảnh trước mắt đã cung cấp cho nàng mọi dữ kiện cần thiết, thật ra nàng không cần hỏi điều này bởi vì nàng hiểu rất rõ Ban Cơ, thâm tâm cũng tám chín phần đoán được Hoa Thần đang tính toán việc gì trong đầu. Dẫu vậy, nàng vẫn phải hỏi, hỏi một lời cho rõ ràng, một câu hỏi chỉ mang tính xác nhận. Thiếu nữ khoác trang phục Mường cất tiếng hỏi mà lòng tràn đầy sầu miên. Nỗi buồn đang xâm chiếm cõi lòng nàng. Một nỗi buồn rộng lớn, nỗi buồn thời cuộc.

Ban Cơ đón câu hỏi của nàng, lẳng lặng đưa mắt nhìn Phong Thần đang bất tỉnh cạnh bên. Sau khi nói những lời cuối cùng đó thì Phong Thần cũng rơi vào cơn hôn mê. Ngài chưa chết, nhưng cũng khó mà tỉnh dậy trong một sớm một chiều. Phong Thần đã trúng phải kích của nàng, bị thương rất nặng, hệ thống luân xa bị tổn thương. Nếu muốn cứu ngài thì phải tức thì truyền thần lực sang cho ngài ngay, còn nếu không, ngài sẽ mãi ngủ như thế. Cho đến khi nào hệ thống luân xa trên cơ thể ngài hồi phục thì chúng mới có thể hấp thụ năng lượng vũ trụ mà tạo thành thần lực cứu chữa cho ngài. Tuy nhiên, quá trình hồi phục sẽ rất lâu, e rằng phải mất đến vài chục năm.

Đây là thời cơ rất tốt để phong ấn ngài. Nếu Phong Thần bị phong ấn ngay lúc này thì ngài sẽ mãi mãi không thể tỉnh dậy được nữa. Phong ấn thuật sẽ vô hiệu hóa quá trình tự hồi phục, ngăn hệ thống luân xa hoạt động, từ đó khiến ngài vĩnh viễn ngủ say. Một kẻ đầy dã tâm như Phong Thần tốt nhất nên bị phong ấn mãi mãi. Chỉ cần người đàn ông tham vọng đó biến mất thì Thần giới sẽ ngay lập tức trở nên yên bình, cư dân sẽ được an lạc sinh sống. Sẽ không còn một cơn mưa máu gió tanh nào được khởi động nữa. Tây Bắc và Đông Bắc rồi sẽ có thể bắt tay hòa bình. Đó là ước vọng mà cả đời Ban Cơ theo đuổi!

- Xin ngài giữ giúp ta linh hồn chàng.

Ban Cơ đã hạ quyết tâm. Nàng kiên định khẩn cầu thiếu nữ khoác trang phục Mường, với ý chí của một người 'vì đại nghĩa diệt thân'. Ban Cơ yêu Phong Thần, ngài là người mà nàng không thể từ bỏ. Thế nhưng số phận lại đặt cả hai trên các chiến tuyến đối nghịch, nàng cũng không thể làm gì khác. Giờ thì mọi chuyện đã ra như thế này, gia đình tan nát, Ban Cơ cũng không oán thán. Nàng chỉ mong rằng sự tan vỡ riêng có thể mang lại một niềm vui chung. Như bao Lạc tướng khác, nàng nguyện lấy sinh mệnh và hạnh phúc của mình tưới tắm cho yên bình thịnh vượng của mọi người. Chỉ cần Thần giới bình yên thì đời nàng có ra sao cũng đáng. Hòa bình thịnh vượng từ trước đến nay chẳng phải đều được đổi lấy từ những hi sinh hay sao? Không có nước mắt và mồ hôi thì không có hoa, đó là lẽ thường mà tạo hóa đã áp định.

- Hừ.

Thiếu nữ khoác trang phục Mường không kìm được một tiếng hừ mũi. Mắt nàng đanh lại, giọng trở nên lạnh lẽo. Nàng hiểu Ban Cơ, biết rõ đứa trẻ ấy nghĩ gì và lựa chọn điều gì. Nhưng… Dẫu Ban Cơ đã chọn đại cuộc thì trong cách hành xử vẫn tràn đầy yếu đuối! Ban Cơ đã chọn cách giải quyết thiếu dứt khoát. Đây là một điều tối kỵ, đi ngược với cách hành xử phải có của một vị Lạc tướng! Thiếu nữ khoác trang phục Mường không hài lòng với cách hành động của Ban Cơ, vậy nên nàng không kiêng nể, hỏi thẳng:

- Kẻ này tại sao ngươi không giết?

- Ta…

Ban Cơ dở khóc dở cười, bàn tay đặt trên đất run rẩy siết lại.

Mãi một lúc lâu thật lâu sau, Ban Cơ mới cười khổ bật thốt:

- … Không thể.

Thiếu nữ khoác trang phục Mường nghe vậy, chỉ có thể khẽ khàng thở dài. Tiếng thở của nàng mang theo một áng mây u buồn, phủ lên bầu trời Tây Bắc hoang vu.

- Được rồi, ta giữ hắn giúp ngươi.

Cuối cùng, nàng chỉ đành đồng ý.

- Đa tạ ngài, 'Vì sao lõi'.

Ban Cơ mừng rỡ thốt lên.

'Vì sao lõi' nhìn nàng, đáy mắt dâng lên xót xa. Nàng ta đưa tay thu lấy cơ thể bất động của Phong Thần, giọng buồn tênh:

- Ngươi đi được rồi.

- …

Ban Cơ lặng người.

Một lúc sau, Ban Cơ chậm rãi cúi xuống, thực hiện nghi lễ tạ ơn với 'Vì sao lõi' lần cuối. Ngay khi nghi lễ vừa kết thúc, một cơn gió bất chợt lướt qua, cơ thể của Ban Cơ cũng theo cơn gió đó mà tan vào không trung.

'Vì sao lõi' ngẩng đầu nhìn trời.

Vậy là… Lại thêm một vị thần tốt nữa ra đi vĩnh viễn.

 

Chú thích:

* Gần với Sapa.

** Vua Hùng thứ mười tám - Vị vua cuối cùng của nước Văn Lang, người bị Thục Phán An Dương Vương chiếm nước và gồm thành nước Âu Lạc. Hùng Duệ Vương còn là cha vợ của Chử Đồng Tử và Sơn Tinh.

*** Ngọn núi cao nhất Việt Nam và cao nhất Đông Dương, mệnh danh là 'nóc nhà Đông Dương'. Phan Xi Păng thuộc dãy Hoàng Liên Sơn, cách trung tâm thị xã Sapa 9km về phía tây nam.


Mai nở dưới Sao - Chương 1: Khởi đầu - Phần 2

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review sách ‘Dám bị ghét’ – Quyển sách giúp bạn tìm lại chính mình