Mai nở dưới Sao - Chương 1: Khởi đầu - Phần 2

Dọc theo dãy Khau Phạ* - Nơi thuộc lãnh địa Hoa Thần, những dãy nhà sàn của các Hoa tiên đang sụp đổ. Muôn ngàn đóa đỗ quyên héo úa, rơi rụng. Khau Phạ đẹp nhất với đỗ quyên nhưng đỗ quyên không còn khoe sắc nữa. Điều đó chứng tỏ rằng, vị thần bảo hộ cho Khau Phạ đã ra đi.

Trên cái nền héo úa ảm đạm đó, một cuộc sát phạt đẫm máu đang dần đi đến hồi kết. Quân lính Đông Bắc do Phong Thần dẫn đầu kịch liệt tàn sát cư dân Hoa giới, ngược lại, các Hoa Tiên cũng dữ dội đáp trả, phẫn nộ đánh giết đám giặc đột ngột giẫm gót lên quê hương. Quân Đông Bắc có đến hơn cả vạn, quân lực đồn trú ở Khau Phạ cũng không kém bao nhiêu. Khi hai quân đoàn va vào nhau, chúng nhanh chóng tạo nên một trận long trời lở đất. Cuộc chiến đã diễn ra được hơn hai canh giờ, người chết, người bị thương vô số. Khau Phạ - Nơi được chọn làm chiến trường bấy giờ đã trở nên hoang tàn đổ nát đến nỗi khó mà nhận ra. Lại thêm màn hoa đỗ uyên rụng rơi hiện tại nữa, càng khiến khung cảnh xơ xác tột cùng.

Trận đánh vốn dĩ luôn ở trong được thế cân bằng. Cả Đông Bắc và Khau Phạ đều giữ vững thế trận của mình, vì vậy dù số lượng thương vong không ngừng tăng, hai bên vẫn ở trong thế giằng co, không bên nào có dấu hiệu yếu thế hơn bên còn lại. Nhưng, trước khi những đóa đỗ uyên đầu tiên rụng xuống, quân Đông Bắc bỗng dưng xuất hiện lơ là. Một vài cánh quân trở nên yếu ớt, dễ dàng bị quân Khau Phạ chọc thủng. Binh sĩ Khau Phạ đều là tinh binh hạng nhất. Họ là lực lượng nồng cốt của Tây Bắc, là quân đoàn được tinh rèn để bảo vệ bờ cõi quốc gia, thế nên vừa bắt được điểm yếu đó của quân Đông Bắc, các tướng sĩ Khau Phạ lập tức chớp lấy thời cơ mà tấn công ồ ạt. Thế trận của Đông Bắc trong phút chốc tan vỡ, hệt như bức tường bị một chiếc búa lớn bổ trúng, từng mảng từng mảng vữa cứ thế rớt rơi. Quân Khau Phạ xâm nhập sâu vào đội hình, tàn phá hết mọi thứ, cuối cùng, hãm chặt lấy quân Đông Bắc, chém liền mười mấy dũng tướng. Trận chiến đến đây xem như chạm kết. Phần thắng nghiêng hẳn về quân lính Khau Phạ và các Hoa tiên.

Quân Khau Phạ vừa chiến thắng kẻ xâm lược xong, vẫn chưa kịp ca khúc khải hoàn. Khi các tướng sĩ đang tìm cách giải quyết đám tàn cuộc ngổn ngang thì một cơn mưa hoa lại rụng xuống. Hoa đỗ uyên rơi, từng mảng từng mảng, hồng ngát cả trời. Khung cảnh khó mà quên được, màn hoa thật rực rỡ, nhưng đó lại là một lời báo hiệu tan thương. Binh lính Khau Phạ và các Hoa Tiên đứng trong chiến trường đẫm máu, thất thần nhìn màn hoa giăng kín trời. Niềm vui chiến thắng tắt dần trong mắt họ, để lại một màu nâu trầm lặng ngắt. Tất cả mọi người tựa như rơi vào một cơn thôi miên. Họ cứ đứng ngẩn ra nhìn từng cánh đỗ uyên bay múa trong gió, biểu cảm trên mặt tràn đầy sửng sốt, tràn đầy thẫn thờ.

- Chị Ưu Liên!

Bạch Sứ - Một trong tam vị Hoa tiên được trọng vọng nhất Hoa giới quay phắt lại, run sợ nhìn thiếu nữ áo hồng đang đứng cách đó chỉ vài bước chân, khuôn mặt nhợt nhạt hơn cả tà áo màu sứ mà nàng đang khoác trên người. Thanh kiếm trên tay run run, khiến những giọt máu đang chảy xuống lưỡi kiếm không còn giữ nguyên quỹ đạo rơi ban đầu nữa. Máu không còn rơi lên vũng đỏ mà chúng đã rơi, từng giọt vẩy ra ngoài, loang lổ quanh vũng tròn đỏ rực, tạo thành những vệt nham nhở.

- Chủ nhân!

Thiếu nữ áo hồng được gọi là Ưu Liên kia tức thì đón lấy ánh mắt nàng bằng khuôn mặt sững sờ, trắng bệch như giấy. Tuy vậy, vì Ưu Liên vốn dĩ là một người điềm tĩnh nên biểu cảm trên mặt chỉ dừng lại ở đó mà thôi, nàng không hề trở nên bàng hoàng đến mức hồn xiêu phách lạc như Bạch Sứ. Đôi mày đẹp đẽ từ từ chùn lại, ánh mắt Ưu Liên chuyển dần từ sửng sốt sang xót xa. Ưu Liên - Hoa tiên dẫn đầu của Khau Phạ, thuộc tướng đắc lực nhất trong ba thuộc tướng cấp cao của Hoa Thần Ban Cơ đương nhiên dễ dàng nắm bắt được tình hình. Rất nhiều ý nghĩ đang gợn lên trong tâm trí nàng. Màn hoa đỗ uyên rụng rơi biểu thị cho điều gì? Tại sao quân lính Đông Bắc lại đột ngột sơ hở? Ưu Liên như đã hiểu được hết nội tình. Môi nàng mím vào nhau, đáy mắt nâu trầm xao động dào dạt. Nàng đã biết lành ít dữ nhiều, thế nên cõi lòng nàng đau đớn và suy sụp. Dẫu vậy, nàng cũng hiểu kết cuộc đó không hề ngoài dự liệu… Hoa Thần và Phong Thần quyết chiến với nhau… Kết cuộc này dường như đã được định sẵn.

Ưu Liên dồn hết tất cả sức nặng vào chân, tựa như hóa thành phiến đá giữa trời. Nàng đứng lặng đó, xót thương và oán thán thay cho chủ nhân bạc phước của mình. Hoa Thần, Lạc tướng… Người sở hữu địa vị cao như thế, gánh trên vai trọng trách nặng nề như thế, đâu phải chỉ để được người đời ngợi ca? Những cái danh lớn bắt người ta phải hi sinh nhiều. Chủ nhân nàng đã phải đánh đổi hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường để lấy về sự yên bình của cả Thần giới… Ưu Liên cảm thấy điều đó thật đáng thương, thật cay đắng. Nó khiến nàng không sao cử động được, thân thể như đã bị sự tiếc thương, ngậm ngùi níu chặt, khóa kín.

- Chủ nhân!

Trong lúc Ưu Liên và Bạch Sứ đều cùng không thốt nên lời thì một bóng hình đỏ rực bất thần bay vút qua hai nàng, điên cuồng phi về phía Lô Suây Tông. Khi những thớ lụa màu phượng vĩ lướt qua tầm mắt Ưu Liên, vẻ mặt thất thần liền vội vàng bừng tỉnh. Ưu Liên ngẩng phắt lên, dùng mắt đuổi theo bóng hình chói chang kia, tuy vậy, tốc độ của người đó quá nhanh, nhanh đến mức ánh mắt cũng không thể đuổi kịp. Vậy nên thứ duy nhất mà Ưu Liên thu được chỉ là một chiếc bóng đỏ thẫm đương mất hút nơi cuối chân trời.

- Xích Phượng!

Ưu Liên hét lên, cố gọi bóng áo đỏ rực ấy quay về, tuy vậy, nàng cũng thừa biết tiếng gọi của mình sẽ chẳng mang về kết quả nào, vậy nên tức thì sẵn sàng tư thế đuổi theo. Trước khi đi, Ưu Liên cẩn trọng dặn dò Bạch Sứ. Hiện tại quân Khau Phạ đã chiếm được thế thượng phong, hoàn toàn áp đảo quân Đông Bắc nhưng mọi chuyện chỉ mới tạm thời lắng xuống mà thôi, lực lượng của quân địch vẫn đang hiện diện ở Khau Phạ, chúng chưa bị quét sạch hoàn toàn, Hoa giới không được chủ quan.

- Bạch Sứ, em ở lại trấn thủ nơi này!

Nàng nói vội. Mắt hướng về phía thiếu nữ áo trắng, ánh nhìn kiên định và tin tưởng. Bạch Sứ vốn thấu hiểu đại cục, tâm tính lại hiền hòa, vậy nên nhanh chóng nắm bắt tâm tư của Ưu Liên. Bạch Sứ gật đầu, ngoan ngoãn đáp 'vâng'. Ưu Liên chỉ trông chờ có thế, lập tức giao phó lại mọi việc cho Bạch Sứ rồi vội vã rời khỏi chiến trường, đuổi theo Xích Phượng đằng xa. Ưu Liên dùng thuật dịch chuyển, thuật pháp của nàng tạo ra một cơn gió lớn, cuốn tà tứ thân trắng như mây trời của Bạch Sứ bay phất lên, khiến những thớ vải trắng nhợt uốn lượn giữa không trung, mờ tan chẳng khác nào sương khói. Bạch Sứ đứng yên đó, dõi mắt nhìn theo bóng chị biến mất. Khi tà áo tứ thân trắng xóa ngừng bay thì bóng dáng của thiếu nữ áo hồng cũng không còn hiện diện ở đó nữa. Bạch Sứ hướng về phía Lô Suây Tông, ánh mắt bi thương và chơ vơ. Màn hoa đỗ uyên kia vẫn rơi rụng không ngừng, một vài cánh hoa rơi qua người nàng, đổ trên vai nàng. Tuy rằng hoa rất nhẹ và mềm, nhưng khi chúng chạm vào nàng, chúng lại biến thành những phiến thép sắc lạnh. Bạch Sứ có thể cảm nhận rõ rệt từng cơn buốt nhói khi chúng rơi lên người. Mỗi một kỉ niệm về chủ nhân cũng theo cánh hoa rơi mà phủ kín tâm trí nàng, khiến ngực nàng tắc nghẹn.

 

Ưu Liên đuổi theo bóng áo đỏ đến bên sườn Lô Soây Tông. Khi nàng đáp xuống, nàng chỉ thấy Xích Phượng đang quỳ trên một mõm đá, khóc nức nở.

Ưu Liên đứng trơ ra như phỗng nhìn đóa Ban trắng nát tan trên mõm đá.

Đó… Chính là Hoa Thần, là chủ nhân của các nàng.

- Chủ nhân!

Xích Phượng ôm lấy đóa Ban, khóc một cách thảm thiết. Xích Phượng chưa từng khóc, chưa từng tỏ ra yếu đuối trước ai. Vậy mà vào lúc này, nàng lại khóc như trẻ thơ.

- Chủ nhân…

Ưu Liên quỳ sụp xuống. Đừng nói là Xích Phượng, ngay cả nàng cũng đang cảm thấy trời đất quay cuồng, tựa như vừa bị đảo lộn. Dù rằng nàng đã đoán được mười mươi mọi việc… Nhưng khi tận mắt nhìn thấy mảnh kết tinh hồn phách tan thương còn sót lại của chủ nhân… Nàng vẫn không gánh nổi bàng hoàng. Chủ nhân của nàng thật sự đã ra đi. Vậy là từ nay nàng sẽ không còn được nhìn thấy người nữa, không còn nghe thấy tiếng người nữa, không còn được người kề cạnh dẫn dắt nữa. Ưu Liên cảm thấy bơ vơ lạc lõng như đứa trẻ mất mẹ. Lần đầu trong đời nàng cảm thấy bản thân thật yếu đuối, thật nhỏ bé. Bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu vững vàng mà nàng cố gìn giữ trong suốt thời gian qua đều vỡ nát. Ưu Liên không muốn là Hoa tiên dẫn đầu, thuộc hạ đắc lực của Hoa Thần gì cả, nàng chỉ muốn trở lại là đứa trẻ bé nhỏ mồ côi năm đó, được Hoa Thần tay nắm tay đưa về nhà sàn tập thể, được người dỗ dành…

Ưu Liên mếu máo khóc.

Nàng muốn quay về khoảnh khắc ban đầu, khi mà mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp. Khi mà chủ nhân nàng vẫn còn sống, vẫn còn mỉm cười, vẫn còn ở bên nàng và mọi người.

Sườn núi hoang vắng tức thì lặng tắt mọi âm thanh. Thiên nhiên nín lặng, như thể ngậm ngùi trước nỗi đau của hai nàng. Tiếng côn trùng không còn ngân vang, gió cũng không dịch chuyển. Tại Lô Soây Tông lúc đó chỉ còn độc mỗi tiếng nức nở của Xích Phượng và tiếng nấc nghẹn khe khẽ của Ưu Liên. Thế rồi, bỗng dưng lại có âm thanh nổi lên. Đó là tiếng lịch kịch, nghe như tiếng gót giày giẫm lên đá. Xích Phượng vì quá đau buồn mà không còn tâm trí chú ý xung quanh nữa, riêng Ưu Liên thì vẫn giữ được tỉnh táo. Nàng lau đi nước mắt, quay đầu lại, sắc sảo quan sát. Ngay lúc đó, trong đôi đồng tử màu nâu liền hiện lên hình bóng của bốn người.

Bốn kẻ đó đều mặc áo chàm. Chúng bao gồm ba nam và một nữ. Bấy giờ, chúng đang đứng cách hai nàng hơn hai mươi bước chân, với khoảng cách đó thì thật khó nhìn rõ dung mạo chúng, chỉ có thể nhìn được dáng người. Tuy vậy, chỉ mới trông thấy loáng thoáng thế thôi Ưu Liên vẫn có thể biết được chúng là ai. Bốn kẻ đó không phải bọn tầm thường, trong giới quan thần ai mà chẳng biết đến chúng? Bọn chúng chính là Tứ phong Đông Bắc, thuộc hạ của Phong Thần. Kẻ dẫn đầu là Phong Xuân, kế đến là Phong Đông, Phong Thu và Phong Hạ. Bọn chúng cùng chủ nhân của mình đã gây ra cơn khiếp đảm ở khắp nơi. Danh tiếng của chúng chấn động tứ phía thần giới, so với Tam Hoa các nàng không hề kém cạnh.

Hôm nay, chúng cùng với chủ nhân của mình - Phong thần Phong Luân kéo quân đến Khau Phạ gây ra một trận giáp binh. Quân lực của Đông Bắc vẫn đang hiện hữu ở Khau Phạ, với việc quân Hoa giới chiếm thế thượng phong, chúng hẳn phải ở lại nơi giao tranh mà cầm giữ binh lính, tính kế sách, tìm đường rút để còn bảo toàn lực lượng. Thế mà chúng lại đến đây, cả bốn tên, chúng thật sự làm Ưu Liên ngạc nhiên. Nàng biết lý do chúng đến, nhưng không nghĩ bọn chúng lại kéo hết đến đây như vậy. Chúng không cắt cử ai ở lại trông coi binh lực. Xem ra chúng đã bỏ mặc tính mạng của quân lính dưới trướng rồi.

Tứ Phong vừa hạ xuống Lô Soây Tông thì đã trông thấy Ưu Liên và Xích Phượng quỳ sụp trên đất. Mặt của bốn người bấy giờ thật khó mà dùng lời diễn tả, bởi vì thứ mà họ nhận được chỉ là sự lưỡng bại câu thương. Bốn người bước đến gần hơn, bóng tối phủ lên bốn khuôn mặt lãnh cảm. Cho đến khi họ chỉ còn cách Ưu Liên và Xích Phượng mười bước, họ mới dừng lại.

- Chủ nhân…

Phong Thu - Thiếu nữ duy nhất trong nhóm tứ phong bước lên vài bước, nước mắt tràn mi. Nàng nhìn quanh quẩn, như cố tìm kiếm Phong Thần của mình. Nhưng rồi tìm mãi mà vẫn chẳng thấy được người, đôi mắt đẹp liền đau khổ suy sụp. Phong Thu đã hiểu sự tình, hoa đỗ uyên rơi còn những cơn gió lưu chuyển trong không trung thì biến mất. Nơi nào chủ nhân hiện diện, nơi đó sẽ có gió xoáy. Lô Soây Tông không có gió xoáy, có nghĩa là chủ nhân không còn hiện diện ở đây. Phong Thu đủ thông minh để biết được rằng chủ nhân của nàng đã gặp phải chuyện gì. Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt nàng lập tức lóe lên tia sáng rợn người. Phong Thu trừng trừng nhìn đóa Ban trắng trên tay Xích Phượng, giọng âm lãnh chết chóc:

- Con đàn bà ác độc! Nhẫn tâm giết chết chồng!

Lời rủa của Phong Thu vẳng vào tai Xích Phượng, kéo giật nàng ra khỏi cơn đau khổ. Xích Phượng ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào Phong Thu và Tứ Phong đằng xa. Mắt Xích Phượng nổ lửa, ánh mắt sáng quắc, sáng và nóng hơn cả nắng chín ngọ. Xích Phượng hung hãn hướng mặt về phía Tứ Phong, môi mắt giật lên những cơn khe khẽ như thể đang kìm chế. Tuy vậy, không có điều gì làm khó Xích Phượng hơn hai chữ 'kìm chế' cả, nàng là người không thể kìm chế được. Xích Phượng ôm chặt đóa Ban trắng trên tay, dữ tợn há miệng, gầm lớn:

- Câm mồm cho ta!

Tiếng thét của Xích Phượng khiến Ưu Liên và các Phong giật sững người. Ưu Liên đưa mắt về sau, quan sát Xích Phượng. Khi trông thấy bộ mặt giận dữ của nàng, Ưu Liên biết rằng bản thân không thể ngăn Xích Phượng được nữa. Phong Thu lúc này đã nín bặt, trông nàng ta rất ức chế, mặt hầm hầm đanh đá, có vẻ cũng đang rất muốn dạy dỗ Xích Phượng một trận nhưng vì tiếng quát của Xích Phượng vang lên quá đột ngột, khiến nàng ta bị sốc, nhất thời không phản ứng kịp. Riêng Tam Phong còn lại chỉ lặng im. Bọn họ là đàn ông, hiển nhiên không xen vào cuộc cãi vả của phụ nữ. Hơn nữa Phong Xuân, Phong Đông đều là những người biết nghĩ cho đại cuộc, giống như Ưu Liên, cho dù có đối diện với tình huống nào thì họ cũng sẽ giữ được bình tĩnh rất tốt, vậy nên, chỉ có mỗi Phong Thu và Xích Phượng là gườm gườm nhìn nhau.

- Là chủ nhân của các ngươi! Là gã đàn ông tệ bạc đó! Năm đó chính hắn dùng bao lời ngon ngọt dụ dỗ chủ nhân của ta! Đến khi ngài trao tình cảm cho hắn… Thì hắn lại…

Xích Phượng nói một hơi, càng nói, giọng nàng càng nghẹn đi. Xích Phượng cảm thấy rất ức chế, rất tức giận. Nàng căm hận bọn Phong Tiên đó! Căm hận gã Phong Luân đáng nguyền rủa đó! Ha, ả Phong Thu xấc láo dám bảo rằng chủ nhân của nàng độc ác, nhẫn tâm giết chồng ư? Ả không xem lại chủ nhân chết tiệt của mình à? Gã đàn ông lang sói, lương tâm bị mèo cắn chó tha! Hắn dám kéo quân đến Khau Phạ đánh úp vợ của mình trong khi nàng ấy đang lâm bồn, hắn dùng binh đao, dùng máu và nước mắt tưới lên hình hài của hai đứa trẻ vừa chào đời - Cốt nhục của hắn. Một gã đàn ông khốn nạn như thế nên giết quách đi. Giết hắn là diệt một kẻ đại gian đại ác cho đời, là làm việc nghĩa. Chủ nhân của nàng mới thật vĩ đại, thật cao cả, người đã vì đại nghĩa mà diệt thân. Thà giết gã đàn ông đó còn hơn là để hắn sống, để con của mình phải xấu hổ vì có người cha đại gian đại ác như vậy. Cả cuộc đời của chủ nhân sáng ngời như vầng dương trên cao, gã Phong Thần đó thì chỉ là áng mây đen xấu xí bay ngang mặt trời. Gã giống như một thứ nghiệp duyên của chủ nhân vậy, khiến chủ nhân phải lao đao lận đận! Nếu không gặp phải gã thì giờ chủ nhân nàng đã không phải hi sinh như thế này. Hoa giới đã không tan hoang như thế này. Tất cả là do gã đàn ông đáng hận đó! Thế mà bây giờ, ả Phong Thu còn đứng đây múa mồm đánh đá như kiểu mọi tội lỗi đều do chủ nhân của nàng làm ra ư? Bọn Phong Tiên đó rốt cuộc có còn chút tự trọng nào không?!

- Hừ, là do ả không biết lượng sức, dám quyến rũ chủ nhân!

Phong Thu cười khẩy, tiếp tục thả ra mấy lời đay nghiến. Khóe môi nàng giật giật liên hồi. Nàng không ưa gì ả Ban Cơ đó, bọn Hoa tiên dưới trướng của ả nàng càng không xem ra gì. Tuy rằng ả từng được chủ nhân của nàng thương yêu, nàng phải tôn trọng ả nhưng Phong Thu chưa bao giờ tâm phục.

- Chủ nhân của chúng ta không bao giờ bị thứ tình cảm tầm thường chi phối. Chính ả tự nguyện dâng hiến cho chủ nhân trước, đã vậy còn không biết ngoan ngoãn nghe lời, không chịu phản bội Hùng Duệ Vương và trung thành với chủ nhân! Ả là một con đàn bà ti tiện!

Phong Thu lạnh lẽo thốt.

- Ngươi nói cái gì?!

Xích Phượng trừng mắt. Nàng cất đóa hoa Ban kia vào ngực áo, phẫn nộ đứng lên. Lời của Phong Thu đích thực là giọt nước tràn ly, nó kích hoạt tất cả nỗi giận, nỗi căm hận trong lòng nàng. Xích Phượng không còn nín nhịn được nữa, quá đủ rồi. Nàng sẽ khiến bọn Phong Tiên kia - Đặc biệt là ả Phong Thu hoang đường đó - Tỉnh ra ngay lập tức!

Phía này, Phong Thu cũng sẵn sàng rút vũ khí.

 

 Chú thích:

* Ngọn núi cao nhất của vùng Mù Cang Chải, Yên Bái.

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review sách ‘Dám bị ghét’ – Quyển sách giúp bạn tìm lại chính mình

Mai nở dưới Sao - Chương 1: Khởi đầu - Phần 1