Mai nở dưới Sao - Chương 1: Khởi đầu - Phần 3

 

- Hừ, là do ả không biết lượng sức, dám quyến rũ chủ nhân!

Phong Thu cười khẩy, tiếp tục thả ra mấy lời đay nghiến. Khóe môi nàng giật giật trong cơn ghen tức và căm hận tột cùng. Nàng không ưa gì ả Ban Cơ đó, bọn Hoa tiên dưới trướng của ả nàng càng không đặt vào trong mắt. Tuy rằng ả từng được chủ nhân của nàng thương yêu, nàng phải tôn trọng ả nhưng Phong Thu chưa bao giờ phục tùng.

- Chủ nhân của chúng ta không bao giờ bị thứ tình cảm tầm thường chi phối. Ả tự nguyện dâng hiến cho ngài trước, đã vậy còn không biết ngoan ngoãn nghe lời, không chịu phản bội Hùng Duệ Vương để một lòng một dạ trung thành với chủ nhân! Ả là một con đàn bà ti tiện ngu dốt!

Phong Thu lạnh lẽo thốt.

- Ngươi nói cái gì?!

Xích Phượng trừng mắt. Nàng cất đóa hoa Ban kia vào ngực áo, phẫn nộ đứng lên. Lời của Phong Thu đích thực là giọt nước tràn ly, nó kích hoạt tất cả nỗi giận, nỗi căm hận trong lòng nàng. Xích Phượng không còn nín nhịn được nữa, quá đủ rồi. Nàng sẽ khiến bọn Phong Tiên kia - Đặc biệt là ả Phong Thu hoang đường đó - Tỉnh ra ngay lập tức!

Phía này, Phong Thu cũng sẵn sàng rút vũ khí.

- Này này.

Thế nhưng, trước khi Xích Phượng và Phong Thu kịp lao vào nhau, Phong Xuân đã điềm đạm lên tiếng ngăn cuộc chiến của hai nàng. Phong Xuân là thủ lĩnh của Tứ Phong - Thuộc cấp đắc lực nhất của Phong Thần. Trong hệ thống quan thần Đông Bắc, địa vị của hắn chỉ đứng sau Phong Thần mà thôi. Giả như Phong Thần ra đi mà không có người thừa kế thì chắc chắn vị trí Phong Thần kế nhiệm sẽ thuộc về Phong Xuân. Hắn là một Phong Tiên tài năng, tuy dưới trướng Phong Thần thật nhưng cũng đã giúp An Dương Vương đánh đông dẹp bắc vô số lần. Luận về tuổi tác, Phong Xuân lớn hơn Ưu Liên một trăm tuổi. Dù là một vị thần có tuổi, tồn tại lâu trong cõi thần nhưng bề ngoài của Phong Xuân chỉ như một thiếu niên mà thôi. Hắn khoác áo chàm, đầu đội nón lệch, mái tóc dài bay lất phất được buộc chặt bởi một món trang sức bằng ngọc, đuôi tóc thả bên vai trái, trông hắn tuấn lãng và hào hoa. Hắn có đôi mắt biết cười, mà nụ cười thì rất ấm áp, lúc nào hắn cũng tạo cho người đối diện một cảm giác thân thiết, hòa nhã. Cho dù hắn có đang nói đến những chuyện xảo trá bẩn thỉu thì gương mặt vẫn độc một biểu cảm hiền hòa, đĩnh đạc. Phong Xuân kỳ thực là một kẻ rất khó dò.

- Chuyện đã đến nước này, chúng ta có quyết chiến thêm cũng vô nghĩa thôi.

Bấy giờ, kẻ khó dò đó đang nở nụ cười nhã nhặn thường trực, ung dung cất tiếng, khuyên nhủ Phong Thu và Xích Phượng. Thái độ của hắn điềm đạm và bình tâm, dù rằng bọn họ đang đứng trên hai chiến tuyến nhưng kiểu nói chuyện của hắn lại thân thiện như thể giữa hai bên chẳng có thù oán gì, thậm chí còn là bạn đồng hội đồng thuyền.

Ưu Liên nhìn hắn ta, ánh mắt cảnh giác. Gã Phong Xuân đó lúc nào cũng mang đến cho nàng một cảm giác rờn rợn. Dẫu vậy, như lời hắn nói, chuyện đến nước này rồi, dầu có quyết chiến thêm nữa thì cũng vô nghĩa, vậy nên nàng cẩn trọng đưa tay ngăn Xích Phượng lại. Im lặng chờ xem gã Phong Xuân và bọn Phong Tiên kia đang tính toán mưu mẹo gì.

- Theo ta suy đoán, Hoa Thần vẫn chưa ra tay với Phong Thần đâu.

Khi đã trấn áp được bầu không, Phong Xuân thong thả nói.

- Nếu Phong Thần thật sự mất đi thì tứ phong chúng ta sẽ ngay lập tức bị ảnh hưởng.

Hắn đưa ra suy luận của mình - Mối nghi ngờ mà hắn đã bắt được kể từ lúc trông thấy màn hoa đỗ uyên rụng rơi nơi chiến trường. Sức mạnh của Tứ Phong bọn hắn liên kết trực tiếp với sức mạnh của Phong Thần. Sự kết nối sức mạnh đó là nghi thức quan trọng của Đông Bắc - Một quy tắc ràng buộc giữa chủ nhân và thuộc hạ. Theo quy tắc đó, bọn hắn sẽ phải liên kết một nửa sức mạnh của mình với Phong Thần, nếu như Phong Thần bình an vô sự thì không sao, nhưng giả như Phong Thần gặp bất trắc thì một nửa sức mạnh của chúng cũng sẽ theo Phong Thần mà tan biến. Cơ chế này được tạo ra để đảm bảo thuộc cấp sẽ không bao giờ phản bội chủ nhân. Hơn nữa thông qua sức mạnh liên kết giữa hai bên, Phong Thần có thể kiểm soát hành động của chúng.

Chiếu theo quy tắc đó, nếu Phong Thần thật sự bị Hoa Thần giết chết thì ắt hẳn bọn hắn sẽ ngay lập tức cảm nhận được sự mất mát đầu tiên. Bọn hắn sẽ suy kiệt vì sức mạnh bị rút đi đột ngột. Đằng này bọn hắn vẫn bình an, chứng tỏ rằng Phong Thần chưa thật sự chết. Theo luận đoán của Phong Xuân, có lẽ Phong Thần chỉ đang bị phong ấn mà thôi. Ngài không chết hẳn như Hoa Thần. Như thế thì vẫn có cách cứu được ngài.

- Phải.

Phong Đông lạnh lùng hừ mũi, tán đồng suy luận của Phong Xuân. Phong Đông là gã lạnh lùng nhất trong Tứ Phong Đông Bắc, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Phong Thần Phong Luân. Sự lạnh lùng của Phong Đông không đến từ sự lãnh cảm đối với xã hội như Phong Thần, sự lạnh lùng của hắn thể hiện ở cái kiểu đối đáp kiệm lời và ánh mắt hờ hững mà hắn dùng để nhìn vạn vật. Vẻ mặt của Phong Đông lúc nào cũng trơ trơ như thể đối với hắn, mọi thứ xung quanh chỉ là phông nền vô vị. Hắn không hề quan tâm đến thứ gì, khi đối đáp với người khác thì luôn dùng tông giọng lạnh như băng. Có lẽ việc khiến hắn chú ý đến một thứ gì đó còn khó hơn cả việc tắt nắng của mặt trời.

- Đúng vậy đó!

Phong Hạ nắm chặt hai tay, nhảy cẫng lên. Phong Hạ là người nhỏ tuổi nhất trong Tứ Phong. Hắn mang bề ngoài của một thiếu niên mười sáu. Người hắn chỉ là một mẩu nếu so với Phong Xuân và Phong Đông, bộ mặt non nớt đến độ có thể 'búng ra sữa'. Tóc Phong Hạ có màu nâu, khi tia nắng chiếu lên, chúng óng ánh hệt như nhựa thông. Tóc của hắn cũng trẻ con, hắn chọn cho mình kiểu đầu nấm với tóc mái bằng phẳng, che kín trán hệt như tóc mái của những con búp bê Hina đến từ Phù Tang. Với cái kiểu tóc đó, Phong Hạ luôn bị Phong Thu trêu chọc là 'đứa trẻ chưa lớn'. Phong Hạ là một người hiếu thắng nóng nảy nên không chịu được lời chọc ghẹo này, hắn quyết định tết thêm một bím tóc nhỏ trên tóc, kết quả là càng khiến hắn trông giống một đứa con nít hơn. Thế nhưng, Phong Hạ có vẻ rất thích kiểu tóc ấy, hắn thậm chí còn trang trí cho bím tóc nhỏ xíu một món trang sức làm bằng lông đại bàng.

Bấy giờ, sau khi nghe Phong Xuân phân tích tình hình và nhận được sự tán đồng của Phong Đông, Phong Hạ hiếu thắng ngay lập tức dữ dội phụ họa theo. Giống như lửa luôn đối nghịch với nước, Phong Hạ cũng không ưa gì Phong Đông và luôn chú ý từng hành động của Phong Đông. Phong Đông làm gì, Phong Hạ cũng sẽ ngay lập tức phản ứng theo ngay, mục đích chỉ là muốn thể hiện rằng bản thân không hề kém cạnh Phong Đông trong bất kì trường hợp nào. Mặc dù Phong Đông không buồn quan tâm đến hắn nhưng Phong Hạ chưa bao giờ từ bỏ. Hắn vẫn luôn soi xét Phong Đông mỗi ngày, cố gắng khẳng định bản thân, vượt qua Phong Đông.

- Vậy… Ả đã phong ấn chủ nhân?

Đáy mắt Phong Thu thoáng hiện lên tia mừng rỡ. Hơn ai hết, nàng ta là người vui mừng nhiều nhất khi nghe thấy tin Phong Thần chưa chết. Nhưng rồi, đôi thủy mâu tuyệt đẹp lại nhanh chóng tối tăm, Phong Thu chỉ mừng rỡ được một chút thì nét mặt lại chìm trong u tối. Nàng ta đã nhận ra một vấn đề khác không kém phần nghiêm trọng.

- Chúng ta không biết Hoa Thần đã phong ấn chủ nhân ở nơi nào.

Phong Xuân thở dài, xác nhận lo lắng của Phong Thu. Tuy bọn họ biết rằng Phong Thần chưa chết nhưng lại không biết ngài bị phong ấn ở đâu, điều này dẫn đến khó khăn trong việc giải cứu ngài. Hơn nữa, người phong ấn ngài là Hoa Thần… Một người như Hoa Thần… Khi đã làm việc gì thì chắc chắn đều đã tính toán tỉ mỉ, ngài ấy hẳn đã tìm thấy nơi phong ấn lý tưởng mà không ai nhìn ra. Như vậy thì dù Phong Thần chưa chết nhưng cũng chẳng khác nào đã chết. Bọn chúng biết làm cách nào đưa ngài trở về đây?

Người gieo lên hi vọng cho Tứ Phong là Phong Xuân, người dập tắt hi vọng đó cũng chính là hắn. Chỉ bằng hai câu nói, Phong Xuân đã đưa tam Phong còn lại du hành ngoạn mục từ bóng tối sang ánh sáng rồi lại trở về với bóng tối. Phong Thu tối sầm mặt, đứng bất động tựa như đã hóa đá. Phong Đông lặng im không nói một lời, ánh mắt suy tư, chẳng biết hắn có buồn khi nghe thấy tin ấy không nhưng vẻ mặt thì vẫn thường trực sự hờ hững bất dịch. Phong Hạ tỏ ra bàng hoàng, hắn đúng là một đứa trẻ. Hắn đứng ngẩn ra, mắt hiện lên sự tan vỡ. Phong Xuân buông nhịp thở nặng nề quan sát bộ dạng tan thương của Phong Hạ, trán của hắn như thể đã xuất hiện thêm một vầng mây đen.

- Phong Xuân, chủ nhân của chúng ta đã ra đi còn chủ nhân của các ngươi thì bị phong ấn. Đây là cái kết tốt đẹp nhất cho tất cả mọi chuyện. Nếu các ngươi biết khôn thì rút về phía thượng lưu sông Cầu đi. Từ nay, Hoa giới - Phong giới nước sông không phạm nước giếng!

Nhân lúc bầu không chùng xuống trong một lúc, Ưu Liên sắc lạnh đưa ra yêu cầu. Nàng biết Phong Xuân cũng không muốn tiếp tục giao tranh với các nàng. Hơn ai hết, hắn sẽ hiểu cuộc chiến này chẳng mang lại điều gì ngoài mất mát. Bây giờ chủ nhân của hai bên đều đã ra đi, lực lượng hai bên đều tổn thất, có đánh nữa cũng thế mà thôi. Nàng sẵn sàng tha cho chúng một đường lui, chỉ yêu cầu chúng nhanh chóng đưa lực lượng của mình rời khỏi Hoa giới. Ưu Liên cần thời gian để sắp xếp lại mọi việc, thu dọn tàn cuộc, kiến thiết lại Khau Phạ. Hoa Thần đã không còn nữa nhưng Hoa giới vẫn phải tiếp tục trường tồn. Nàng sẽ thay người tiếp quản mọi việc, tiếp tục lý tưởng còn dang dở của người.

Thế nhưng, Phong Xuân lại tỏ thái độ ngạo mạng với nàng. Hắn nghiêng đầu, nheo mắt lặp lại lời nàng nói bằng ngữ điệu chói gắt:

- Nước sông không phạm nước giếng?

Hắn cười nhếch, vẻ mặt trở nên hòa hoãn đi, ra chiều hưởng ứng lời nàng. Tuy vậy, hắn lại đưa ra một yêu cầu tràn đầy khiêu khích với Ưu Liên:

- Được thôi, Ưu Liên tiên nữ, chỉ cần ngài giao hai tiểu chủ nhân ra, chúng ta sẽ ngay lập tức rút về thượng lưu sông Cầu, mãi mãi không xâm phạm vào Khau Phạ nữa.

Đòi hỏi của Phong Xuân thật sự chạm đến giới hạn của Ưu Liên và Xích Phượng. Hai tiểu chủ nhân mà hắn nói chính là hai đứa trẻ mà Hoa Thần vừa hạ sinh. Trước khi Phong Thần kéo quân đến Khau Phạ, Hoa Thần đã lâm bồn và sinh ra hai tiểu hài tử. Lúc Phong Thần đổ quân vào căn cứ, Hoa Thần đã ra lệnh cho các nàng bảo vệ hai đứa trẻ cẩn thận còn bản thân thì dẫn quân nghênh chiến với Phong Thần. Trong lúc hai bên giao tranh, các nàng đã đưa hai tiểu chủ nhân đến nơi an toàn trú ẩn, hiện tại chúng đang ở căn cứ với Bạch Sứ.

Các nàng không phủ nhận, quả thật Hoa Thần đã lấy Phong Thần và sinh ra hai đứa trẻ ấy, về cơ bản, trong cơ thể chúng cũng có huyết mạch của Phong Thần. Tuy nhiên, Phong Thần và Hoa Thần đã cắt đứt từ lâu, chính Phong Thần lại gây ra một cơn mưa máu gió tanh cho Khau Phạ, gián tiếp khiến Hoa Thần quy thiên. Với tất cả những tội lỗi đó, Hoa tiên các nàng đã mặc định rằng Phong Thần và Đông Bắc không còn dính dáng gì đến hai đứa trẻ ấy nữa, chúng chỉ là con của Hoa Thần mà thôi. Phong Thần không xứng làm cha chúng! Đông Bắc không xứng là quê hương thứ hai của chúng! Thế nên, các nàng sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu của Phong Xuân. Các nàng chắc chắn sẽ không để giọt máu của Hoa Thần rơi vào tay bọn Tứ Phong ấy!

Xích Phượng điên tiết thốt lên:

- Nực cười! Tiểu chủ nhân nào chứ? Con của Hoa Thần là tiểu chủ tử của chúng ta, hai vị ấy chẳng liên quan gì đến Phong giới các ngươi cả!

- Con ắt theo cha, đó là lẽ đương nhiên.

Phong Xuân cao ngạo phân định.

- Con trai của Phong Thần thì sẽ đi theo Phong Thần! Các ngươi mau giao hai chủ tử ra!

- Chúng ta ở đây theo luật mẫu hệ[1]!

Ưu Liên lạnh lùng đáp lại, lao về phía Phong Xuân, tung ra một kích. Đằng kia, Xích Phượng cũng nhanh chóng nhập cuộc.

Giao tranh với hai Hoa tiên kia thật sự rất mất thời gian, hơn nữa nếu kéo dài lâu, khả năng cao là Tứ Phong sẽ mất cả chì lẫn chài. Vừa không bắt được hai vị chủ tử mà vừa không thể triệt tiêu được lực lượng nòng cốt của Hoa giới, đây quả là một cuộc chiến vô nghĩa. Phong Xuân suy tính trong đầu, sau khi đã có tính toán cẩn thận, hắn liền ra ám hiệu với Phong Đông.

Đôi mắt lạnh lùng của Phong Đông lóe lên. Hắn cùng Phong Hạ đột nhiên rời khỏi trận chiến, quay về căn cứ chính của Hoa giới.

- Bạch Sứ!

Khi Phong Hạ và Phong Đông rời đi, Ưu Liên đã ngay lập tức nhận ra ý đồ của Tứ Phong. Nàng cùng Xích Phượng nhanh chóng trở về yểm trợ cho Bạch Sứ. Tuy nhiên, Phong Thu và Phong Xuân cũng đã đuổi theo hai nàng. Cuộc chiến của họ giờ đây đã thay đổi, trở thành cuộc tranh đoạt hai đứa trẻ do Hoa Thần hoài sinh.

 

Ưu Liên, Xích Phượng bị Phong Xuân và Phong Thu cản chân một đoạn. Đến khi hai nàng quay trở về được căn cứ thì Bạch Sứ đã bị Phong Đông và Phong Hạ đánh trọng thương. Trên tay Phong Đông còn ôm lấy một đứa trẻ..

- Bạch Sứ!

Ưu Liên vội vàng đáp xuống bên cạnh thiếu nữ áo trắng, đỡ nàng dậy.

Hai tay của Bạch Sứ đang bế đứa trẻ còn lại.

- Chị… Em xin lỗi…

Bạch Sứ thì thào, hơi thở mỏng manh yếu ớt. Từ khóe mắt to tròn non nớt, nước mắt rơi xuống. Nàng đã không giữ được tiểu chủ tử… Nàng đã để tiểu chủ tử bị cướp đi.

- Đừng tự trách nữa, một mình em không đối phó lại chúng.

Ưu Liên truyền thần lực vào người nàng, tức giận nói. Đôi mắt nâu đặt lên khuôn mặt kiêu ngạo của Phong Đông.

- Bọn chúng đã cướp được một đứa trẻ. Xem ra chúng sẽ rút đi ngay thôi…

Ưu Liên nghiến răng nghĩ.

- Ha ha, làm rất tốt!

Phong Xuân và Phong Thu lúc này cũng đến nơi, khi thấy Phong Đông đã hoàn thành nhiệm vụ, Phong Xuân vui mừng khen ngợi.

Hắn tươi cười nhìn Ưu Liên, ngoài mặt tuy hòa nhã những đáy mắt tràn ngập châm chọc:

- Thế này là quá tốt rồi, chúng ta sẽ giữ một đứa trẻ, Ưu Liên tiên nữ.

- Chị!

Xích Phượng không chịu nổi nữa, tay nàng siết chặt đến mức kêu răn rắc. Nàng quay sang Ưu Liên, rít lên. Nàng không chấp nhận được việc này.

- Đành thôi, Xích Phượng.

Nhưng Ưu Liên lại nhắm mắt, thỏng hai vai xuống, bất lực buông ra một câu.

Trong đầu nàng hiện lên khung cảnh tan hoang của Khau Phạ, hiện lên đóa hoa Ban xơ xác bên mõm đá, tim thắt lại. Tại sao chủ nhân lại dùng cả sinh mệnh của mình để phong ấn Phong Thần, kết thúc mọi chuyện? Chủ nhân… Chỉ không muốn xung đột tiếp tục diễn ra…

Thấy Ưu Liên không có ý định cướp lại đứa trẻ, Phong Xuân hừ mũi, chậm rãi ra lệnh cho ba người kia rời đi. Xích Phượng tức giận đuổi theo nhưng nàng đã bị Ưu Liên dùng pháp lực ngăn cản.

Nhóm Tứ Phong nhanh chóng ra khỏi Khau Phạ, tiến về phía Đông Bắc xa xăm. Bọn chúng mang theo một trong hai đứa trẻ của Hoa Thần, trở về miền thượng lưu sông Cầu.

- Chị…

Bạch Sứ xót xa nhìn Ưu Liên.

Ưu Liên không nói gì cả, nàng đưa tay xoa lên mái tóc mềm mại của hài tử trong lòng Bạch Sứ.

Cả hai đứa trẻ mà Hoa Thần sinh ra đều là nam. Đứa mà Tứ Phong mang đi là em còn đứa mà các nàng giữ lại được chính là anh. Bấy giờ, thằng nhóc đang hồn nhiên say ngủ trong vòng tay Bạch Sứ, khuôn mặt mũm mĩm non nớt như búp sen trắng, đôi má nhỏ hồng ươm, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu nằm êm từng nếp dưới bàn tay của Ưu Liên. Sự hồn nhiên ngây thơ của đứa trẻ khiến tim Ưu Liên nhói lên từng hồi. Thằng bé thật tội nghiệp, nó chẳng biết gì cả, gia đình của nó vừa tương tàn, ngay khi nó chào đời chẳng bao lâu…

- Chúng ta sẽ nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt, các em của ta.

Ưu Liên nói, nước mắt rỏ xuống khuôn mặt bụ bẫm của đứa trẻ, trượt qua đôi má trắng nõn.

- …

Xích Phượng đang bị thuật của Ưu Liên giữ lại đằng xa nghe thấy thế, dù rất tức giận nhưng cũng chỉ đành cắn chặt môi từ bỏ, nước mắt tấm tức tuôn dài.



[1] Nước Lạc Việt đi lên từ chế độ mẫu hệ, các Hoa tiên thuộc lãnh địa của Hùng Duệ Vương nên sẽ tuân theo chế độ mẫu hệ. Trong khi đó, các Phong Tiên Đông Bắc thuộc lãnh địa của An Dương Vương vốn tuân theo chế độ phụ hệ. 

Nhận xét