Mai nở dưới Sao: Chương 5: Nhiệm vụ ở Kon Chư Răng - Phần 4
Nhóm
tiểu đồng thoăn thoắt chuẩn bị theo lệnh của Mai Thần. Yang thì tiếp tục đủng đỉnh
đi ra boong thuyền. Vừa ra ngoài, cậu đã thấy Sao đang đứng bên cạnh trụ đặt
cò, tinh nghịch với tay lên muốn chạm vào chúng.
-
Này, đừng có mà quấy phá, nếu lũ cò không giữ được thăng bằng hay vô tình dịch
chuyển cánh thì cả con thuyền sẽ chao đảo đấy.
Yang
bước đến nhắc nhở.
-
A!
Sao
quay lại.
-
Bạn dậy rồi hả?
-
Ừm, Vương bảo chúng ta cùng dùng bữa tối đó.
Yang
đáp.
Bấy
giờ khi mọi chuyện đã trở nên ổn thỏa hơn, Yang mới có dịp nhìn kĩ Sao thêm một
lần nữa. Cậu thật sự rất tò mò về thân phận của em. Đôi mắt nâu hoang dã quan
sát Sao từ đầu xuống chân. Cô nhóc này không giống tiểu đồng, trang phục của em
ấy đặc biệt hơn. Trông như thể là tiểu chủ nhân của Mai Viện vậy, lẽ nào em là
con gái của Vương?
Yang
xoa cằm, đi quanh Sao một vòng.
Sao
chớp chớp mắt, không hiểu cậu đang nghĩ gì.
-
Càng nhìn càng thấy giống đấy.
Yang
lẩm bẩm.
-
Gì chứ?
Sao
cau mày, bỏ qua Yang mà tiến đến bàn ăn vừa được chuẩn bị xong.
Trên
bàn vẫn như cũ là những món chay đẹp mắt. Sao rất vui vẻ thưởng thức bữa tối.
Em đã quen với chế độ ăn này, chỉ có Yang là bỡ ngỡ thôi.
-
Đây là gì?
Yang
gắp một miếng củ sen giơ lên, nhăn nhó.
-
Sen đấy.
Sao
đáp.
-
Còn đây?
-
Khoai môn.
-
Ôi trời! Cả đống này toàn là rau củ?
-
Ừ, có gì không đúng ư?
-
Hazzz…
Yang
quay lưng về phía Sao, vò đầu bứt tóc.
Cậu
không quen với thức ăn ở đây. Tiểu tiên ở Kon Chư Răng các cậu đều ăn thức ăn lấy
từ khu rừng. Chúng bao gồm thịt và mật ong, các loại hoa quả rừng… Nói cách
khác, thực đơn của tiểu tiên vùng Kon Chư Răng luôn có thịt.
-
Chúng tôi chỉ ăn chay thôi.
Sao
nói. Em nhớ đến lời của Ưu Liên mấy hôm trước, rằng Hoa tiên chỉ ăn chay và đặc
biệt thích ăn rau củ.
-
Ta muốn ăn thịt mùi nấu cà đắng[1].
Yang
khổ sở.
-
Không có thịt đâu, chỉ có rau củ thôi, không ăn sẽ đói đấy.
-
Hic…
Yang
không nói gì, cậu chỉ đành quay lại, gắp lấy số rau trên bàn mà nhai một cách
vô cảm.
-
Mà này, nàng là con gái
của Vương hả?
Cuối
cùng Yang không nhịn được hỏi rõ.
Sao
đã dùng bữa xong, đang ăn món tráng miệng, nghe vậy suýt nữa bị sặc. Em ho khụ
khụ, cố vỗ cho số chè vướng lại cổ họng trôi xuống.
-
Ai… Ai nói với bạn mình là con của Mai Lang chứ?!
Sao
dằn bát chè lên bàn, đỏ bừng mặt.
-
Không phải?
Yang
kinh ngạc
- Thế thì nàng là gì của
Vương?
-
Mình…
Sao
định trả lời ngay nhưng rồi em nhận ra, em chẳng là gì của Mai Lang cả.
Sao
đưa mắt nhìn vào khoang thuyền, bên trong Mai Thần vẫn đang làm việc, em thậm
chí còn chẳng thể đến gần. Giờ nghĩ lại… Em với Mai Lang là gì chứ?
Trong
lòng em, Mai Lang như cha, như chú, như anh.
Nhưng
thực tế chàng chẳng phải là người thân của em.
Em
và chàng gặp nhau trong một dịp kì lạ. Chàng là ân nhân đã cứu em thoát khỏi một
vụ buôn người. Dù chính chàng đưa em về nơi này nhưng Sao đã luôn dựa dẫm vào
chàng. Nếu không có chàng thì em đã không thể sống sót đến ngày hôm nay.
Lần
đầu tiên Sao nhìn thấu hoàn cảnh của mình.
Nếu
một ngày nào đó Mai Lang không còn cần em nữa… Thế thì em sẽ đi đâu?
Sao
run run đẩy bát chè ăn dở ra xa, sợ hãi đứng dậy, chạy ra boong thuyền phía
sau.
-
Ơ?
Yang
khó hiểu nhưng cậu cũng chẳng bận tâm. Cậu lại chán nản nhìn bàn ăn toàn rau, cố
ăn được chút nào hay chút đó.
-
Chỗ này, tôi có ý kiến…
Lãm
xem xét lại số công văn mà Mai Thần vừa duyệt, chợt phát hiện ra một vấn đề
nghiêm trọng. Chàng liền đặt nó xuống bàn, nghiêm chỉnh bàn luận, Mai Lang
Vương chăm chú lắng nghe.
-
Ngài giải quyết thế này thì sẽ làm mất đi sự hài hòa giữa Khau Phạ và những
vùng xung quanh đấy.
-
Ta không nghĩ vậy đâu, nếu không giải quyết như thế tình hình sẽ còn tái diễn.
-
Vương của tôi ơi! Thông thương không giống như xử lý tội phạm đâu! Trong thương
nghiệp, sự hài hòa lùi tiến rất là quan trọng. Kinh tế luôn thay đổi, ngài
không thể bắt nó chuyển hướng đột ngột theo chính sách của ngài được mà chỉ có
thể thuận theo dòng chảy của nó rồi uốn nắn nó từ từ thôi.
-
Hừm… Ngươi nói rõ xem nào.
Mai
Lang Vương cau mày. Chàng lập tức rửa tai nghe Lãm trình bày.
Lãm
mang ra một lô lốc sổ sách khác, giảng giải cho Mai Thần tỉ mỉ.
Buổi
làm việc nào của họ cũng diễn ra như vậy, với những cuộc bàn luận liên miên bất
tận. Mai Thần dù là ông chủ nhưng luôn tôn trọng và lắng nghe ý kiến của Lãm.
Chàng biết rằng dù Lãm hay nói nhiều thật nhưng là một người cực kì tài giỏi.
Lãm luôn lấp đầy các thiếu sót của chàng một cách ngoạn mục.
Ngược
lại, Lãm cũng rất thích làm việc cùng Mai Thần. Chàng ta nhận thấy ý kiến của
mình được tôn trọng. Lãm đã từng làm việc với nhiều vị thần lớn nhưng chàng ta
chỉ ưng mỗi Mai Thần vì điểm đó. Thế nên chàng ta mới nguyện đem thân tài hoa của
mình mà phục vụ Mai Thần tận tụy.
-
Hiểu rồi. Vậy ta giải quyết thế này nhé.
Mai
Lang Vương viết ra một sắc lệnh mới.
-
Ừm, đúng vậy, cứ thế này đi, rồi các tiểu thần của hai vùng sẽ tự uyển chuyển
thay đổi thôi.
-
Nếu vấn đề khác nảy sinh thì sao?
-
Thì lại chỉnh.
Lãm
buồn cười.
-
Chẳng có việc gì hoàn hảo ngay từ đầu cả, mọi thứ đều thay đổi không ngừng.
Không có sắc lệnh nào có thể tồn tại mãi mà không phải thay đổi để thích ứng với
thời cuộc.
-
Hừm.
Mai
Lang Vương mỉm cười. Không nói thêm gì nữa.
Lãm
quan sát vẻ mặt êm đềm của chàng, đôi mắt một mí ẩn hiện tia sáng.
Sau
khi bàn xong chuyện quan trọng đó Mai Lang Vương mới có thời gian uống chút
trà. Chàng vừa rót trà vào chén vừa lướt mắt ra ngoài, lòng thầm tự hỏi chẳng
biết Sao đã ăn xong bữa tối chưa.
-
!
Mai
Lang Vương bật dậy.
-
Gì vậy?
Lãm
đưa mắt sang chàng, nghi hoặc.
-
Không có gì đâu, ngươi có thể giải lao một chút.
Mai
Lang Vương đáp ngắn gọn rồi đi ra ngoài.
Lãm
nhún vai, khó hiểu hoàn toàn. Chàng ta lại gục xuống bàn, tiếp tục vùi đầu vào
đống sổ sách rối rắm.
-
Yang, Sao đâu rồi?
Mai
Lang Vương tiến ra boong thuyền. Tại nơi bố trí bàn ăn, Yang đang nhăn nhó cố
ăn cho xong một miếng khoai môn béo ngậy.
Gió
cuốn những lá cờ ngũ sắc[2]
tung bay, tạo nên âm thanh lật phật. Mây mù từ phía xa lại vừa ập vào mạn thuyền,
bốc lên cao như khói.
Yang
hướng lên, khi nhìn thấy chàng cậu ta đáp.
-
Em không biết, tự dưng nàng ấy chạy ra đằng kia rồi.
Mai
Lang Vương nhìn theo hướng tay Yang, nhận ra 'đằng kia' mà cậu nói chính là
boong thuyền phía sau. Mai Thần ra hiệu cho các tiểu đồng không được đi theo rồi
chậm bước tiến ra đó. Bóng dáng cao lớn khuất sau lớp cột gỗ tinh xảo.
-
Hừm…
Yang
cắn đũa.
Thế
lại bảo không phải cha con?
Mai
Lang Vương chậm rãi bước đi, đuôi thuyền bấy giờ không có ai cả. Vì thuyền bay
không cần người chèo nên cũng không có binh lính hộ vệ. Tất cả tiểu đồng đều tập
trung trong khoang thuyền để phục vụ những việc lặt vặt cả rồi.
Ánh
trăng vát một lớp vàng dịu nhẹ lên những tấm ván lát thuyền, các họa tiết khảm
trai sáng lóa trong đêm. Do bị tầng lầu trên cao che phủ mà một góc boong thuyền
chìm trong tăm tối. Mai Lang Vương tiến đến nơi ấy, dưới vách thuyền, chàng thấy
Sao đang ngồi co ro. Mai Lang Vương lập tức ngồi xuống lo lắng nâng mặt Sao
lên. Khi nhận ra người vừa đến là chàng, hai mắt em mở to kinh ngạc.
-
Sao…
Mai
Lang Vương giật mình khi thấy lệ đang chảy xuống từ đôi mắt đáng yêu của em.
-
Mai Lang…
Sao
lùi lại, tránh sang chỗ khác. Em giấu mặt vào góc khuất, không muốn chàng nhìn
thấy bộ dạng buồn bã của mình.
-
Sao vậy?
Mai
Lang Vương không hài lòng, chàng không muốn Sao xa lánh chàng như thế. Thời
gian qua được ở cùng em, được em xem như một người yêu quý khiến chàng rất an
lòng. Thế rồi bỗng dưng chàng lại bị em cự tuyệt, chàng hiển nhiên sẽ cảm thấy
không vui, không an tâm.
-
Em và Yang cãi nhau hửm? Yang bắt nạt em?
Chàng
kéo Sao đến gần, cố gắng khiến em nhìn mình.
-
Không phải.
Sao
quay đi, giấu mặt vào đôi tay nhỏ bé.
-
Vậy thì tại sao? Đã ăn tối chưa? Ngoài này gió lớn lắm.
Chàng
tiếp tục truy vấn. Trong lúc vồn vập truy hỏi đó bất ngờ chàng lại nhận ra điều
gì, Mai Lang Vương thoáng e ngại.
-
Hay là do ta? Do ta mải mê làm việc không ở bên em?
-
Không phải đâu!
Sao
lắc đầu kiên quyết.
Mai
Lang Vương thở phào, chàng nhìn Sao chăm chú, hỏi rõ.
-
Thế là vì điều gì?
Sao
đột ngột lao vào lòng chàng, Mai Lang Vương thoáng khựng lại. Một tia sáng bừng
nở trong lòng, chàng mỉm cười ôm lấy Sao. Em vùi vào lòng chàng khóc nức nở.
Mai Lang Vương có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của em. Chàng không biết
nói gì hơn ngoài chờ đợi.
Sao
khóc một lúc rồi vừa mếu máo vừa ngẩng lên hỏi chàng.
-
Mai Lang, em là gì của Mai Lang?
-
Gì chứ?
-
Ban nãy Yang bảo em là con gái của Mai Lang.
-
…
Mai
Lang Vương chau mày, đúng là dễ gây hiểu lầm, bởi vì Sao ở bên cạnh chàng và được
đối xử đặc biệt. Thông thường những tiểu đồng theo phục vụ các vị thần sẽ không
được ưu ái như em.
-
Mai Lang.
Sao
yếu ớt nói.
-
Tại sao ngài lại cứu em? Em và ngài vốn chẳng liên quan gì, tại sao ngài lại
giúp đỡ em, nuôi dưỡng em, cho em một nơi ăn chốn ở? Em là gì với ngài? Sau này
ngài sẽ bỏ rơi em đúng không? Đến lúc đó… Em sẽ phải đi đâu?
-
Nói gì ngốc nghếch vậy!
Mai
Lang Vương quát.
Chàng
nâng cằm Sao lên khiến em phải nhìn thẳng vào chàng. Khuôn mặt luôn dịu dàng giờ
đây trở nên rất nghiêm nghị. Sao ngậm miệng, nín cả khóc. Lần đầu tiên em thấy
Mai Lang như vậy.
-
Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi em, hãy ghi nhớ điều đó.
Thấy
em im bặt và tỏ ra sợ sệt, giọng chàng thoáng dịu đi.
-
Không phải ngẫu nhiên mà em đến với thế giới này, trách nhiệm của ta là bảo vệ
em. Em là báu vật của chúng ta, cho dù có phải đổ máu ta cũng sẽ bảo vệ em.
-
Báu… Vật?
-
Ừm.
Mai
Lang Vương gật đầu.
-
Tại sao em lại là báu vật?
Sao
sửng sốt.
Mai
Lang Vương thở dài, chàng đã định không nói chuyện này nhưng rồi vẫn phải nói.
Mai Thần tựa người vào vách thuyền bên cạnh Sao, chỉ tay lên bầu trời. Lúc này
thuyền đang đi qua sông Đồng Nai, trên cao, ẩn trong mây mù bát ngát là một bầu
không lấp lánh ngân hà.
-
Em là 'Vì sao lõi'.
-
'Vì sao lõi'?
Sao
nắm chặt hai tay, đưa lên môi, vai run bần bật.
-
Đúng vậy. 'Vì sao lõi' là thánh vật của Thần giới. Đó là thứ đã bảo vệ yên bình
và sự thuần khiết của nơi này xuyên suốt bốn nghìn năm. Vào một ngày xấu trời
'Vì sao lõi' đột nhiên rơi xuống trần gian. Nàng ấy không muốn trở về Thần giới
nữa, nghe nói là vì nàng quá thất vọng với những điều đen tối đang diễn ra.
-
Sau… Đó?
Sao
rời rạc hỏi.
-
Nàng đi qua luân hồi và trở thành em.
Mai
Lang Vương chậm rãi đáp.
Sao
giật bắn, em cảm thấy toàn thân như có luồng điện vừa chạy ngang chạy dọc, đầu
óc choáng váng. Ôi trời, gì thế này? Em đang nghe chuyện gì thế này? Nghe như
thể là cổ tích ấy! Tuy vậy, người kể chuyện lại là Mai Lang Vương. Cho dù Sao
không muốn tin vì cảm thấy quá hoang đường nhưng vẫn phải tin.
-
Thế thì… Ngài cứu em vì em là 'Vì sao lõi'?
Sao
nhìn xuống, hai tay nắm chặt vạt áo.
-
Ừ, vì vậy em đừng lo, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ không bỏ rơi
em. Em là một người rất quan trọng với ta.
Lời
khẳng định của chàng dù mang hơi hướm công việc nhưng lại khiến Sao yên lòng.
Em
chẳng biết 'Vì sao lõi' là gì, cũng chẳng biết rồi bản thân sẽ trở thành báu vật
của Thần giới như thế nào. Tạm thời em chỉ cần biết giữa em và Mai Lang có một
mối ràng buộc. Em là người quan trọng mà chàng phải bảo vệ còn chàng là người
mà em yêu quý nhất. Sự ràng buộc cho Sao một điểm tựa an toàn.
Em
không còn cảm thấy tương lai vô định nữa, không còn cảm thấy sợ hãi vì sẽ có
ngày bị Mai Lang bỏ rơi. Sự khẳng định của chàng cho em biết em và chàng đã
dính chặt vào nhau mãi mãi.
Sao
chỉ cần như thế thôi.
-
Mai Lang.
Sao
tươi tắn cười, ngả vào vai chàng.
Mai
Lang Vương nhìn sang em, đợi em nói tiếp.
Đôi
mắt to tròn dõi nhìn bầu trời đầy tinh tú trên kia, mơ hồ hỏi.
-
'Vì sao lõi' là người thế nào?
Mai
Lang Vương trầm ngâm.
-
Ta cũng không biết. Chưa từng gặp mặt.
-
Em sẽ trở thành người đó vào một ngày không xa ư?
-
Có lẽ vậy. Chúng ta đều đang dõi theo em.
-
Đến lúc đó… Sẽ tốt chứ?
Mai
Lang Vương tựa đầu vào mái tóc đen óng ả, thơm mùi bồ kết[3],
đáp một cách trầm ấm.
-
Hẳn rồi, chắc chắn sẽ tốt. Được trở về là chính bản ngã của mình chẳng lẽ em
không muốn sao?
-
Em có.
Sao
nhắm mắt nhẹ nói. Dù em chẳng biết 'bản ngã' ấy là gì nhưng em có thể chắc chắn
một điều rằng từ đây cho đến lúc đó em có thể yên tâm ở bên Mai Lang.
Em
sẽ được đồng hành mãi mãi cùng Mai Lang.
-
Mai Lang, em cũng có quyết định của mình đó.
Đột
nhiên Sao nói.
-
Quyết định?
Mai
Lang Vương cảm thấy hứng thú, bèn hỏi rõ.
-
Mai Lang sẽ bảo vệ em vì vậy em sẽ chăm sóc cho ngài.
-
Sao…
-
Từ nay em sẽ chăm sóc cho Mai Lang.
Em
lặp lại, miệng cười tươi, trông Sao rất vui thích, tựa như nhà khoa học vừa
nghĩ ra phát minh mới.
Sự
hồn nhiên đó khiến Mai Lang Vương rung động. Chàng cúi đầu mỉm cười, lòng chàng
chưa bao giờ bừng sáng như vậy. Mai Thần ôm lấy Sao, nằm trong vòng tay chàng,
Sao hạnh phúc nhoẻn cười.
-
Hừm, em sẽ bắt đầu chăm sóc ngài ngay lúc này.
Sao
cau mày, bắt chước giọng điệu của chàng,
nghiêm nghị nói.
-
Mai Lang đã ăn tối chưa?
Mai
Lang Vương cố gắng nén cười, đáp.
-
Chưa.
-
Vậy thì ngài phải ăn tối ngay. Chị Ưu Liên bảo rằng ngài không được bỏ bữa, hơn
nữa trời cũng khuya rồi, ngài phải mặc thêm áo.
-
Ừm.
Mai
Thần xoa đầu Sao.
-
Người phải mặc thêm áo là em đấy.
-
Em không sao, ngài mau vào trong dùng bữa đi!
Sao
hăng hái đứng lên, đẩy lưng chàng.
-
Ta còn chút việc, đợi xử lý xong sẽ dùng bữa cùng Lãm.
Mai
Lang Vương nắm tay Sao ngăn em lại, dịu dàng bảo.
-
Giờ ta sẽ đưa em về phòng, em ngủ trước đi,
ta sẽ trông chừng.
Sao
rụt tay lại nuối tiếc nhìn bầu trời đầy tinh tú. Em chạy đến mạn thuyền bám tay
lên lan can, quay lại nhìn chàng xin xỏ.
-
Em muốn ngắm cảnh thêm chút nữa!
Mai
Lang Vương hết cách, chàng đành đi đến bên em và choàng tay ôm lấy Sao. Chàng
làm vậy là để chắn gió cho em, nếu Sao bị cảm lạnh thì sẽ không hay.
-
Mai Lang, thuyền kìa!
Sao
chỉ tay về phía xa, trên bầu trời có đến hàng trăm chiếc thuyền đang lướt đi.
Chúng đa dạng về chủng loại và kích thước, có đa sách thuyền[4],
ô thuyền[5]
và đỉnh[6],
kể cả lâu thuyền như của Mai Thần cũng có.
-
Tại sao cư dân ở đây lại di chuyển bằng thuyền?
Sao
cuối cùng cũng nêu ra thắc mắc mà mình đã giấu bấy lâu.
-
Nước Việt chúng ta vốn mạnh về
thuyền mà.
Mai
Lang Vương nói.
-
Đúng là vậy…
Sao
rụt rè.
-
Nhưng em không nghĩ ở Thần giới mọi người lại di chuyển bằng thuyền bay…
-
Tổ tiên của chúng ta có tục lệ táng người chết trong một con thuyền[7].
Với một dân tộc sống trên sông nước lại có đường bờ biển dài và vị trí địa lý
chẳng khác nào bến cảng của châu Á như nước
Việt, thuyền là một phương tiện di chuyển quan trọng mang
tính chiến lược. Chúng ta phát triển thuyền từ khi còn là những cư dân mới đến
vùng đất này cho đến khi nhà Nguyễn chấm dứt.[8]
Đó là lý do mà chúng ta ưa chuộng thứ phương tiện này.
-
Thế còn những con cò kia?
Sao
hướng về phía cây trụ chữ thập trên mũi thuyền. Em rất tò mò về sự hiện diện của
lũ cò, kể cả trên những chiếc thuyền khác em cũng thấy chúng.
-
Đó là loài chim gần gũi nhất với người Việt từ xưa đến nay.[9]
Mai
Lang Vương thành kính nói.
-
Điều đó khiến chúng sở hữu nhiều quyền năng khi hiển hiện ở Thần giới.
-
Quyền năng ạ?
-
Phải. Chúng ta sử dụng quyền năng của cò trong rất nhiều trường hợp, dùng để di
chuyển hay nâng các phương tiện khác chỉ là một cách sử dụng thôi.
Mai
Lang Vương cười đáp.
-
Ra vậy…
Sao
đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
-
Nếu em mang theo một con cò thì em có thể bay lên không?
-
Có thể chứ. Nhưng ta sẽ không cho em làm điều đó đâu.
-
Tại sao?
-
Bởi vì…
Mai
Lang Vương cúi xuống, thầm thì.
-
Em có thể nhờ ta đưa đi, chẳng phải an toàn hơn là bị cắp dưới chân của một con
cò sao?
-
A…
Sao
kinh ngạc.
Em
tựa vào người chàng, mỉm cười.
-
Vâng, đúng vậy, chỉ cần em muốn đi đâu Mai Lang đều sẽ đưa em đi mà!
Mai Lang Vương hài lòng, im lặng.
Hai người đứng đó hóng gió thêm một chút. Mai Lang Vương
đợi mãi mới thấy Sao dụi dụi mắt buồn ngủ. Chàng nhanh chóng bắt lấy thời cơ, bế
Sao lên. Sao buồn ngủ rã rời vì vậy cũng không đòi hỏi gì nữa.
- Mai Lang.
Em khẽ gọi.
- Gì hửm?
Mai Lang Vương hỏi trong lúc bế em vào khoang thuyền.
- Ngài không cần trông chừng em đâu, em có thể tự ngủ được.
- Được không đấy? Ta nghĩ vẫn nên trông chừng em thì hơn.
- Ngài làm việc đi, còn dùng bữa nữa.
Sao vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình, nhắc nhở chàng.
Mai Lang Vương nghe đến đây thì không nói thêm gì nữa.
Chàng chỉ biết ôm Sao thật chặt. Cô nhóc này… Thật là đáng yêu.
Khi Mai Thần bế Sao vào trong, Yang và Lãm đang ngồi đợi ở
tràng kỷ. Nét mặt êm đềm của Vương và hành động yêu thương mà chàng dành cho
Sao khiến Yang càng lúc càng hoài nghi. Lãm ngẩng đầu khỏi công văn và nhìn hai
người, vốn quen với cảnh này nên chàng ta cũng không ho he gì, chỉ tự hiểu rồi
lại cúi đầu làm việc.
Đợi Mai Thần khuất hẳn Yang mới khe khẽ hỏi Lãm.
- Đại nhân, em có chuyện này rất thắc mắc.
- Gì hả nhóc?
Lãm không dừng bút cũng chẳng ngước nhìn, hài hước buông
giọng.
- Sao là con của Vương hả? Em hỏi mà nàng ấy không chịu trả
lời.
- Con?
Lãm dừng lại một chút, bật cười.
- Ái chà, trông cũng giống đấy! Đáng tiếc Vương nhà ta
chưa kết hôn.
- Gì cơ?!
Yang rớt quai hàm xuống đất.
Lãm nhún bút vào lọ mực, thản nhiên đáp.
- Thật mà, Vương có hôn thê nhưng chưa cử hành lễ cưới.
- Thế… Thế nhóc đó là ai?!
Yang lắp bắp. Dù trước đây cậu chưa có dịp gặp mặt Vương
nhưng cũng nghe nhiều lời đồn thổi về ngài. Người ta nói ngài ấy là một người rất
khó gần. Chẳng hiểu sao ngài ấy lại có thể giữ một cô nhóc con bên cạnh rồi còn
quấn quýt cô nhóc như vậy. Hơn nữa cô nhóc ấy chẳng có họ hàng thân thích gì với
ngài.
- Nhóc đó à…
Lãm suy tư, chàng ta vừa ngoáy bút vừa úp mở thả ra một lời.
- Là người mà tất cả chúng ta phải bảo vệ.
[1] Một món ăn truyền thống của người Bana.
[2] Còn gọi là cờ thần, cờ truyền thống hay cờ lễ hội, là một lá cờ hình
vuông có năm màu tượng trưng cho ngũ hành thường được thấy ở những nơi tâm linh
như đình, miếu hoặc trong các dịp lễ hội.
[3] Một loài quả quen thuộc với người Việt từ xưa đến nay. Trái bồ kết được
người xưa dùng làm nguyên liệu gội tóc, họ lấy trái bồ kết phơi khô nấu với vỏ
bưởi rồi dùng nước đó gội đầu hoặc là dùng nước bồ kết gội với lá gòn, cả hai đều
là những cách chăm sóc tóc được người xưa ưa chuộng.
[4] Loại thuyền buồm ba cột, mang kiểu dáng phương Tây, được ghi nhận trên
Chương Đỉnh của nhà Nguyễn. 'Đa sách' có nghĩa là nhiều dây.
[5] Loại thuyền đi biển có buồm, toàn thân được sơn màu đen.
[6] Loại thuyền thon nhỏ, nhiều tay chèo thường dùng trong các lễ hội.
[7] Mộ thuyền - Một tục lệ mai táng người chết của người Việt Cổ.
[8] Thuyền là một trong những hình vẽ quan trọng xuất hiện trên trống đồng.
[9] Nhiều ý kiến cho rằng chim Lạc trên trống đồng thực chất chính là con
cò. Quả thật cò đóng vai trò rất quan trọng trong văn hóa nghệ thuật của người
Việt Nam.
Nhận xét
Đăng nhận xét