Mai nở dưới Sao: Chương 4: Hoà hợp - Phần 3
Khi
tên bắt cóc và lão quan trông coi cổng thông hành đang chén tạc chén thù thì
Mai Lang Vương đột ngột xuất hiện. Tên bắt cóc đương nhiên không biết chàng là
ai, hắn hơi sốc vì chẳng biết chàng từ đâu rơi xuống, chỉ có lão quan là giật nảy
người mà thôi.
Để
chúng không có cơ trói tội, Lãm tiến tới mở rộng cửa gian nhà nhỏ đối diện, Sao
và nhóm tiên đồng bị bắt lộ diện rành rành. Quân lính nhanh chóng được triệu tập
bao quanh căn nhà. Những vị thần thuộc cấp trên của tên quan kia ba chân bốn cẳng
chạy đến.
Các
tiên đồng được giải cứu và đưa về trạm hỗ trợ, riêng Sao, em được Lãm giữ lại,
hai người đứng một bên nhìn Mai Lang Vương làm việc. Lãm chuẩn bị một chiếc ghế
lót đệm cho Sao, khi nghe Mai Lang Vương nói em là tiểu đồng của chàng, Lãm lập
tức đối xử với Sao rất ân cần.
Tên
bắt cóc quỳ dưới đất, run lẩy bẩy.
Tên
quan trông coi cổng thông hành cũng quỳ một bên, im lìm.
Mai
Lang Vương ngồi trên ghế thái sư nghiêm nghị nhìn chúng. Cấp trên của chúng - Vị
thần cai quản thị trấn đứng bên cạnh chàng vừa khúm núm vừa không ngừng lặp đi
lặp lại:
-
Tôi không biết gì cả! Tôi không biết tại sao hắn lại làm vậy! Chuyện này tôi chẳng
nghe ai báo cáo hết! Nếu nghe thuộc hạ báo cáo thì tôi đã xử lý rồi!
Sao
dõi nhìn Mai Lang Vương, khi người đàn ông kia nói những lời đó em thấy chàng tỏ
ra rất buồn chán. Những gì mà Mai Lang Vương làm trước đó khiến Sao ngỡ ngàng.
Em nhận ra chàng không phải như em nghĩ, chàng đã giải cứu những tiểu đồng kia
và em. Quan trọng hơn, Sao nhớ rõ tiểu đồng đó gọi chàng là 'Vương'.
-
Hắn là cấp dưới của ngươi. Nếu ngươi nói không biết thì cũng không thể tránh tội
được đâu.
Mai
Thần lạnh nhạt.
-
Nhưng… Chuyện này đâu phải do tôi làm!
Vị
thần kia phân trần.
-
Nhiệm vụ của ngươi không phải là quản lý cấp dưới ư? Là một người quản lý nhưng
việc tày đình thế này ngươi lại không hay không biết? Rốt cuộc ngươi làm gì mỗi
ngày vậy?
-
…
Vị
thần kia im bặt.
-
Còn cả cấp dưới của hắn nữa.
Mai
Lang Vương tiếp tục chất vấn.
-
Bọn chúng không thể nào không biết những gì mà hắn làm, biết mà không báo cáo vậy
chính là bao che. Bọn chúng cũng sẽ bị luận tội.
-
Vương!
Vị
thần kia quỳ xuống van vỉ.
-
Yên tâm, các ngươi chỉ mang tội tất trách thôi, sẽ không bị tống giam đâu, cùng
lắm lui về vui thú điền viên vậy.
-
Hức.
Ông
ta bật khóc.
-
Loại ưa an nhàn như ngươi không phải người có thể gánh trách nhiệm trên vai, đừng
tự làm khó mình. Về nhà cày ruộng đơn giản biết bao? Ngươi có thể an nhàn sống
hết cả cuộc đời.
Chàng
nói.
-
Hazz… Biết ngay mà.
Lãm
bình phẩm.
Sao
nhìn chàng ta khó hiểu.
-
Là sao ạ?
Lãm
nhìn Sao, khẽ xoa lên mái đầu bé nhỏ.
-
Vương của em khó tính như vậy đấy. Ngài ấy nghiêm khắc thế, chỉ sợ nước quá
trong không có cá.
-
…
Sao
tiếp tục theo dõi cuộc xét xử. Em chẳng hiểu những lời mà Lãm nói nhưng có vẻ
chàng trai ấy là một người rất có quyền lực. Sao dõi theo chàng thật lâu, chàng
dường như là một người tốt.
Giải
quyết xong những người không trực tiếp liên quan, Mai Thần chuyển sang xử tội những kẻ cầm
đầu. Tên bắt cóc bị chàng dùng thần lực điểm vào trán, lập tức tấm áo xanh trên
người rách tả tơi, bộ dạng thanh tú nho nhã biến đổi, trở thành một con quỷ
lông lá ghê tởm.
-
Á!
Sao
vùi mặt vào tay không dám nhìn.
-
Gì vậy? Tiểu tiên đồng thấy quỷ lại sợ ư?
Lãm
nhăn mày, chàng không biết Sao là con người nên trong lời nói ẩn ý trêu chọc.
-
Quỷ!
Vị
thần quản lý thị trấn kinh ngạc.
-
Tại sao quỷ lại ở đây?!
Mọi
người xôn xao.
Mai
Lang Vương cười nhạt:
-
Theo luật,
quỷ ở địa ngục không thể tiến vào Thần giới.
Nhưng con quỷ này có thể vào đây, còn giả dạng thần linh bắt tiểu tiên đồng,
các ngươi nói xem, ai đã tiếp tay cho nó?
-
Khốn khiếp!
Vị
quan quản lý thị trấn trừng mắt nhìn lão quan trông coi cổng thông hành, nghiến
răng ken két.
-
Con quỷ kia,
tại sao ngươi lại bắt các tiên đồng?
Chàng
hỏi.
Con
quỷ run run dập đầu, không dám giấu giếm điều gì.
-
Thưa Vương,
là do chúng con muốn tu luyện ạ!
-
Tu luyện?
-
Vâng, quỷ chúng con có thể thông qua tu luyện để đạt được những vị trí nhất định
trong địa ngục,
tuy nhiên quá trình đó hơi lâu, để rút ngắn giai đoạn chúng con nghĩ ra cách bắt
các tiểu tiên đồng và ăn thịt, chỉ cần ăn mười tiểu tiên đồng chúng con sẽ
thăng một cấp, từ đó không cần phải sợ những kẻ hơn cấp nữa, thậm chí có thể hiển
hiện ở thế giới con người để ký kết giao ước với chúng và kiếm lợi.
-
Ngươi cho tên quan trông coi cổng thông hành kia lợi lộc gì?
-
Chúng con chia sẻ những gì lấy được từ con người với nhau.
Con
quỷ khai báo:
-
Như ngài biết,
địa vị và sức mạnh của thần linh phụ thuộc phần lớn vào sự thờ cúng, khi con ăn
thịt tiểu đồng và có sức mạnh trợ giúp con người, con sẽ bắt chúng thờ cúng ông ấy. Chúng
càng thờ cúng thì ông ấy càng có nhiều sức mạnh và cống phẩm. Vì vậy ông ấy mới tiếp tay
cho con lẻn vào đây.
-
Khờ khạo.
Mai
Lang Vương nghiêm nghị:
-
Làm sao có thể trở nên mạnh hơn bằng sự thờ cúng không chân thành?
Chàng
nhìn gã quan trông coi cổng thông hành:
-
Thần linh chỉ trở nên mạnh hơn khi được dân chúng tưởng nhớ trong tâm. Điều đó
thì tùy thuộc vào công đức của vị thần ấy trong
lòng dân chúng.
Một
kẻ không có công đức gì, bằng cách thông đồng với ma quỷ mà chiếm lợi từ con
người, ép con người thờ cúng mình. Hắn nghĩ rằng làm vậy là tốt, là sẽ nhanh
chóng được tăng cấp nhưng không, điều đó chỉ khiến hắn càng lúc càng sa ngã mà
thôi.
Thần
linh được hóa sinh về Thần giới đều là những người đạt được định huệ. Nếu lòng
tham vẫn còn, vẫn bị tam độc[1]
quấy nhiễu thì định huệ sẽ mất, dù ở cõi thần nhưng chẳng khác nào bọn ma quỷ
dưới âm ty.
-
Đủ rồi, ta sẽ giam ngươi vào ngục.
Mai
Lang Vương nhìn tên quan phạm tội, phán. Chàng lại đưa mắt sang con quỷ, giọng
sắc trầm:
-
Riêng ngươi, bọn quỷ các ngươi đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc của địa ngục. Tu
bằng con đường chân chính để đạt thành quả lại không làm, các ngươi đốt cháy
giai đoạn bằng cách hấp thụ tiểu đồng theo hầu thần linh. Chuyện này ta sẽ bàn
giao về địa phủ, một cuộc điều tra sẽ mở ra, tất cả quỷ tu luyện bằng đường tắt
đều sẽ bị đánh tan hồn phách.
-
Hic! Đây là lần đầu con làm việc này!
Con
quỷ mếu máo.
Mai
Lang Vương không buồn nhìn nó nữa, chàng đưa tay ra hiệu, quân lính lập tức ập
đến áp giải nó và tên quan về nhà giam.
Mọi
chuyện giải quyết xong, Mai Lang Vương tiến đến phía Lãm dặn dò:
-
Ngươi đi đi, từ nay trông coi kĩ đấy.
-
Biết rồi. Ngài sẽ báo cáo hết lên Hùng Duệ Vương à?
-
Ừ. Ta cần quyết định bổ nhiệm từ ngài.
-
Hùng Duệ Vương sẽ sốc một trận đây.
Lãm
cười lớn rồi lướt qua chàng rời đi.
Lãm
đi rồi còn lại ở đó chỉ có mỗi Mai Lang Vương và Sao. Em ngước mắt nhìn chàng,
đây là lần thứ hai họ đối diện. Nếu nói quen thì không hẳn nhưng xa lạ thì cũng
không phải. Sao chỉ còn lựa chọn duy nhất là tin tưởng vào chàng.
-
Sao.
Mai
Lang Vương ngồi xuống, mỉm cười:
-
Ta phải giải quyết chút chuyện nữa, có lẽ một canh giờ[2]
sau
sẽ xong, em đợi nhé?
Sao
ngắm đôi mắt nâu của chàng, vẫn như ấn tượng ban đầu, nó thật đẹp.
-
Dạ.
Em
rụt rè gật đầu.
Mai
Lang Vương thấy em đã đỡ xa cách hơn, lòng chợt vui vui, chàng xoa đầu Sao, cười
mỉm. Nụ cười ấy rất gần gũi, Sao có cảm giác Mai Lang Vương như người thân của
em vậy.
Một
người mà em có thể dựa dẫm trông chờ.
-
Đi thôi, ta đưa em đến trụ sở quản lý.
Mai
Lang Vương nắm tay Sao.
Em
rời khỏi ghế và đi theo chàng, bóng dáng một cao một nhỏ khuất dần sau cánh cổng
cổ kính.
Theo
ước tính của Mai Lang Vương chàng sẽ mất khoảng một canh giờ để giải quyết những
chuyện còn lại. Thế nhưng tiên chủ của các tiểu đồng vì muốn cảm ơn chàng đã đến
trụ sở quản lý. Mai Lang Vương phải dành thời gian tiếp đón họ nên đến tờ mờ
sáng chàng mới xử lý xong mọi việc.
Sao
ngồi trên tràng kỷ[3]
trong phòng nghỉ riêng của các quan đung đưa chân. Những tiểu đồng phục vụ ở trụ
sở quản lý chuẩn bị trà và đồ ngọt cho em ăn lót dạ.
-
Vương, đa tạ ngài, nếu không có ngài thì ta chẳng biết làm sao nữa…
-
Vương, ngài ngụ trên núi Sam ư? Liệu hôm nào… Ta có thể viếng thăm ngài được
không?
Bên
kia vọng qua giọng nói dịu êm của các vị nữ thần, Sao biết rất nhiều nữ thần
đang vây quanh Mai Lang Vương bên ấy, chàng và họ đã nói chuyện rất lâu rồi.
Các nàng nói rất nhiều lời nhưng Sao chỉ nghe được vài tiếng đáp ngắn gọn từ
Mai Lang Vương. Em nghĩ chàng là người kiệm lời.
Mắt
đột nhiên cay cay, Sao dụi mắt, hôm nay em không được ngủ, mà, Sao cũng chẳng
muốn ngủ nữa. Em phải tỉnh táo, phải đợi chàng trai ấy trở về… Trong lúc Sao cố
ăn hết một chiếc bánh phục linh[4]
thì phía sau chợt vang lên tiếng lộp cộp. Sao quay lại, một ít vụn bánh vương
trên môi.
-
Sao.
Mai
Lang Vương ngạc nhiên.
Sự
xuất hiện của chàng khiến động tác nhai bánh của em dần chậm lại.
Mai
Lang Vương tiến đến bên tràng kỷ. Trên bàn bánh trái ngổn ngang, một chén trà uống
dở đã nguội nằm im lìm. Sao dường như không thích trà[5],
có lẽ vì nó quá đắng.
Chàng
lau vụn bánh trên mặt em đi, Sao thoáng rụt lại khi tay chàng đến gần nhưng sau
cùng lại chấp nhận… Mai Lang Vương phì cười. Mặc dù ban đầu chàng cảm thấy có
chút khó khăn nhưng giờ… Chàng cũng dần hình dung được con đường phía trước rồi.
Từ
nay về sau chàng sẽ chăm sóc cho em.
-
Về thôi.
Chàng
nói.
-
Dạ.
Sao
đứng dậy phủi hết vụn bánh rơi trên áo rồi bước đi.
Mai
Lang Vương chú ý bộ dạng Sao, áo dài của em bị rách khá nhiều và chân thì trầy
xước. Lúc chạy xuống núi Sao không mang guốc nên chân em bị mặt đất và cỏ cây
làm cho bị thương.
-
Người đâu.
Chàng
gọi.
-
Vâng.
Một
tiểu đồng cung kính bước ra, cúi người.
-
Chuẩn bị cho ta khăn lớn và guốc.
Chàng
đánh mắt về phía Sao.
-
Cỡ nhóc này.
-
Vâng.
Tiểu
đồng lui đi, thoáng sau đã trở lại cùng với những gì chàng yêu cầu.
Mai
Lang Vương choàng khăn qua người Sao rồi đặt đôi guốc mộc nhỏ xinh xuống đất,
ân cần nói.
-
Mang vào đi.
Sao
ngập ngừng, em nhìn đôi guốc, cảm thấy nó xa lạ quá. Ở thôn quê em đã quen đi
dép cao su hoặc đi chân đất rồi. Sao chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải mang
những mảnh gỗ kì dị này, đó cũng là lý do khiến lúc chạy xuống núi em không
thèm mang đôi guốc mà Ưu Liên để sẵn dưới giường, em vẫn quen đi chân đất hơn.
-
Sao vậy?
Thấy
Sao do dự, chàng hỏi.
-
… Dạ
Sao
không biết nói thế nào, chỉ đành xỏ guốc theo ý chàng.
Mai
Lang Vương nắm tay Sao, em đi bên cạnh chàng mà mặt cứ tỏ ra không thoải mái.
Mai Thần ngạc nhiên chú ý Sao nhiều hơn, chàng thấy Sao như thể đang có thành
kiến với đôi guốc dưới chân vậy.
-
Ra là không quen mang guốc.
Chàng
vỡ lẽ.
-
Nhưng rồi em sẽ phải tập quen thôi.
Suy
nghĩ ấy nảy lên khiến chàng quyết định im lặng và chờ cho Sao thích nghi.
Hai
người đi ra thị trấn, nơi này vẫn tấp nập như vậy, hai bên đường hàng quán la
liệt, nào là đồ ăn, đồ chơi, rồi đến cả những trò vui. Sao không quan tâm đến
âm nhạc hay những trò xiếc, em đặc biệt chú ý đến những hàng đồ ngọt và đồ
chơi, đôi mắt to tròn háo hức dõi theo chúng.
Mai
Lang Vương có cảm giác rất lạ, đây là lần đầu tiên chàng thăm thú phố phường
cùng với ai đó. Tuổi thơ của chàng là những tháng ngày học tập miệt mài, đến
khi trưởng thành chàng chỉ biết làm việc, chưa bao giờ cùng ai khác tận hưởng cảm
giác thư giãn đi dạo.
Với chàng điều đó không phải bất hạnh, chàng thích cuộc sống của mình, không
gian của mình. Sự xuất hiện của Sao hôm nay chỉ như một luồng gió mới thổi vào
cuộc sống thanh tĩnh đó, làm cho nơi luôn yên bình ấy trở nên lộng gió đôi
chút.
Mai
Lang Vương dừng lại bên một sạp bánh nướng, cô chủ nhìn hai người niềm nở:
-
Quý khách mua gì đây?
-
Em muốn ăn gì?
Chàng
nhẹ hỏi.
Sao
quan sát vỉ nướng lớn đặt trên lò than, bên trên có bánh khoai mì nướng, chuối
nếp nướng và cả chuối nướng, khoai lang nướng nữa. Đôi mắt to tròn sáng lóe,
Sao hớn hở đáp:
-
Muốn ăn hết ạ!
-
Có ăn nổi không?
Mai
Lang Vương cười cười, ngó thân hình gầy
nhỏ một lượt rồi nửa thật nửa đùa hỏi.
-
Có! Bụng em rất to! Có thể ăn hết luôn!
Sao
vỗ bụng như để chứng minh cho chàng thấy sức ăn phi thường của mình.
-
Được, vậy bán cho ta mỗi thứ một ít.
Chàng
hướng sang cô chủ.
Cô
chủ sạp hàng dường như thú vị với cuộc đối đáp giữa hai người, cô ấy chuẩn bị
món ăn trong khi miệng tủm tỉm suốt, sau cùng cô ấy còn tặng thêm cho Sao một
miếng khoai nướng.
Đoạn
đường trở về Mai Viện vẫn còn tương đối xa. Mai Lang Vương dắt tay Sao đi, chỉ
cần em tỏ vẻ thích thú món gì chàng liền dừng lại mua món đó, cho đến khi họ tới
chân núi trên tay Sao đã ôm lỉnh kỉnh đồ, nào là tò he, nào là chong chóng, các
loại bánh ngọt...
-
Giờ thì về thôi.
Mai
Lang Vương bế Sao lên, nhảy thoăn thoắt qua những triền đá mà lên núi.
Em
hơi bất ngờ, vội vàng ôm chặt những món đồ yêu thích, Mai Lang Vương buồn cười
về điều này, Sao… Đúng là một đứa trẻ.
Khi
Mai Lang Vương đưa Sao về đến Mai Viện thì cũng là lúc mặt trời nhô cao, ánh
sáng từ hướng đông chiếu rọi các tầng mây, rải những đụn mây vàng lên nền trời
trong veo.
Bấy
giờ Sao mới có dịp nhìn kĩ cái nơi mà mình đã chạy khỏi này. Những đóa mai bên
vườn rơi xuống thật khẽ khàng. Hương mai thánh khiết tràn vào lòng. Không gian
êm đềm thanh tao. Em nhận ra nơi ở của Mai Lang Vương là một chốn rất đỗi yên
tĩnh thanh bình, tách biệt hẳn với bầu không nhộn nhịp xô bồ bên dưới.
-
Vương!
Tiểu
đồng chạy ra mở cửa.
Mai
Lang Vương bế Sao bước vào, vừa vào đến sân, hai người đã thấy tam vị Hoa tiên
sốt sắng đứng đợi.
-
Mai Lang!
Ưu
Liên lao đến, đôi mắt đẹp vẫn chưa vơi lo âu.
-
Con bé này!
Xích
Phượng gầm lên, trừng mắt nhìn Sao. Nàng không nuốt trôi được sự rắc rối mà em
gây ra cho Mai Lang của nàng.
-
Chị!
Bạch
Sứ cật lực ôm lấy hông Xích Phượng kéo ghì lại.
-
Em buông chị ra!
Gân
trán Xích Phượng giật mạnh, nàng quay sang Bạch Sứ hét lớn.
Tình
cảnh đó khiến Sao rất sợ hãi, em nép vào lòng Mai Lang Vương, tay siết lấy ngực
áo chàng run rẩy. Mai Lang Vương biết Sao đang nhớ về những trận đòn roi mà em
từng phải hứng chịu. Một cô bé bị ám ảnh tâm lý như em có lẽ khó mà hòa nhập lại
với cuộc sống, dù bề ngoài trông em rất ổn và không có gì đáng lo cả nhưng thật
ra bên trong em luôn hoảng loạn.
-
Đừng sợ, họ không làm gì em
đâu.
Mai
Lang Vương trấn an.
Sao
ngẩng nhìn chàng, đôi mắt to tròn ân ẩn nước, trông em tội nghiệp như một chú
mèo hoang vừa được cứu giúp. Bộ dạng đó khiến Mai Lang Vương mềm lòng, chàng đặt
Sao xuống, xoa lên đầu em một cách âu yếm. Sao nép vào sau vạt áo chàng, cảm thấy
an toàn tuyệt đối khi có chàng ở bên.
-
…
Ưu
Liên hóa đá.
-
…
Cả
Xích Phượng và Bạch Sứ cũng hóa đá.
-
Sao.
Mai
Lang Vương ngồi xuống bên cạnh em từ tốn giải thích:
-
Ta có chút việc bận không thể trông chừng em được. Ưu Liên, Xích Phượng và Bạch
Sứ đều là trưởng bối của ta, họ sẽ chăm sóc cho em. Em tạm thời đi theo họ, đợi
khi nào ta làm việc xong sẽ đến đón em được không?
Sao
nhìn chàng chăm chăm, vẻ mặt của em buồn bã như thể em không muốn tiếp xúc với
ai khác ngoài chàng vậy. Nhưng rồi Sao nhớ đến những gì đã xảy ra, em biết Mai
Lang Vương phải làm việc, chàng là một người bận rộn. Làm sao em có thể làm phiền
chàng được?
Nghĩ
vậy Sao đành rụt rè nhìn sang tam vị Hoa tiên rồi gật gật đầu.
-
Dạ, em biết rồi.
-
Ngoan lắm.
Mai
Lang Vương đặt tay lên mái tóc mềm mại xoa nhẹ.
Trấn
an Sao xong,
chàng lại hướng sang phía Ưu Liên giao em cho nàng. Ưu Liên hiểu ý đón lấy Sao,
nàng giữ em trong tay, Sao không còn kháng cự các nàng nữa.
-
Ta đi đây.
Mai
Lang Vương nói với Sao thêm lời ấy nữa mới an tâm rời đi.
-
Dạ.
Sao
phụng phịu má, dù rõ ràng không muốn rời xa nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời.
[1] Tham, sân, si.
[2] Đơn vị đo lường thời gian của người xưa. Một canh tương đương với hai
giờ đồng hồ.
[3] Bộ bàn ghế lớn bằng gỗ dùng để tiếp khách, thường đặt ở phòng khách hoặc
nhà chính.
[4] Một loại bánh dân gian của Việt Nam làm từ bột năng, đường, lá dứa và
nước cốt dừa. Hương vị vừa béo, vừa thơm lại bùi, khi cho vào miệng thì lập tức
tan ra.
[5] Vì đó là trà Thái Nguyên pha rất đặc.
Nhận xét
Đăng nhận xét