Mai nở dưới Sao: Chương 5: Nhiệm vụ ở Kon Chư Răng - Phần 3
-
Vấn đề ở Tây Bắc xử lý xong rồi,
ngươi chuyển chúng cho Nhuận đi.
Mai
Lang Vương đẩy số công văn vừa duyệt xong sang Lãm.
-
À.
Chàng
ta quay lại, gật gù. Trên tay Lãm cũng bê rất nhiều công văn, đó đều là công
văn từ trên vừa đưa xuống.
-
Dạo này… Phía Cổ Loa đang lo ngại một chuyện…
-
Gì?
Mai
Lang Vương thanh thoát múa bút, cau mày nghi vấn.
-
Nghe nói… Vùng Kon Chư Răng gần đây có biểu hiện rất lạ.
Lãm
suy tư xoa cằm.
-
Một số vị thần đi ngang qua đó nói rằng khu rừng bao bọc Kon Chư Răng có dấu hiệu
úa tàn. Cư dân sống ở đó cũng chặt rừng đi. Đa số vùng rừng mà họ chặt đều là rừng
thượng nguồn, theo quan niệm của người Bana rừng thượng nguồn là khu vực thuộc
về thần Rừng[1],
họ sẽ không bao giờ khai thác nó đâu.
-
Đúng vậy, lạ thật. Người Bana rất tôn kính thần rừng.[2]
-
Đấy, vì vậy những vị thần đã báo cáo với Hùng Duệ Vương và ngài rất nghi ngại về
việc này.
-
Ngài ấy có gửi công văn gì về vấn đề đó không?
Mai
Lang Vương nghiêm nghị hỏi.
-
Có đây.
Lãm
đặt công văn mình đang đọc dở xuống bàn. Mai Lang Vương chăm chú nhìn vào đó.
Lãm vừa lướt tay qua những dòng chữ rắn rỏi vừa nói.
-
Hùng Duệ Vương muốn ngài đến đó xem xét.
-
Được rồi. Ta sẽ sắp xếp công việc.
-
Mai Lang.
Xích
Phượng xuất hiện ở cửa.
-
Xích Phượng? Chuyện gì vậy?
Mai
Lang Vương ngạc nhiên, đứng lên.
-
Cậu bé Bana kia tỉnh rồi.
Nàng
nói.
-
Hửm?
Mai
Lang Vương sững người. Chàng biết, chắc chắn có chuyện hệ trọng thì Xích Phượng
mới đến đây tìm chàng. Cả Tam vị Hoa tiên đều biết Mai Lang Vương dạo gần đây rất
bận rộn, họ sẽ không vì sự tỉnh dậy của một cậu bé mà làm phiền chàng.
-
Lãm, ngươi sắp xếp mọi việc đi.
Chàng
ra lệnh.
-
Biết rồi.
Lãm
cúi người đáp.
Mai
Lang Vương theo Xích Phượng trở về khu lưu trú. Trong căn phòng chuẩn bị riêng
cho cậu bé Bana bấy giờ Ưu Liên, Bạch Sứ và Sao đang đợi sẵn. Khi chàng bước
vào, ánh mắt của họ đều đồng loạt hướng về phía chàng. Đặc biệt là cậu bé kia,
hai mắt cậu sáng lóe như ánh đuốc, chiếu thẳng vào chàng.
Mai
Lang Vương hơi khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt hỗn loạn cảm xúc của cậu bé. Trước
đây cậu ấy hôn mê nên chàng không thể đánh giá trạng thái của cậu ấy được, còn
hiện tại chàng có thể nhìn thấy rất rõ sự hoảng sợ, căm hận, lo lắng và một
chút vui mừng đang cháy rừng rực trong đôi mắt nâu to tròn đó. Một người bị thương
do tai nạn đơn thuần sẽ không mang vẻ mặt ấy. Dù chưa trao đổi điều gì với cậu
ta nhưng chàng đã có thể lờ mờ đoán được vấn đề.
-
Vương!
Yang
bước xuống giường định lao về phía chàng nhưng vấp ngã.
-
Cẩn thận!
Sao
gấp gáp đỡ lấy cậu.
-
Bình tĩnh.
Mai
Lang Vương bước đến đỡ cậu lại giường.
Yang
nắm lấy cánh tay chàng, hai mắt rực cháy như lửa, quyết liệt khẩn cầu.
-
Xin Vương hãy cứu Kon Chư Răng!
-
Kon Chư Răng?
Một
tia sáng vừa chiếu qua tâm trí Mai Lang Vương. Chàng quan sát cậu bé một lần nữa,
bộ trang phục Bana trên người cậu ta giờ đây trở nên thật hợp lí và xác thực.
-
Em đến từ Kon Chư Răng ư?
-
Vâng!
Yang
gật đầu, môi mím chặt vào nhau.
-
Kon Chư Răng đã xảy ra chuyện gì?
Mai
Thần ngồi xuống, khuôn mặt đã lấy lại vẻ điềm
tĩnh.
-
Một nhóm tiểu tiên sống ở bìa rừng đã nổi dậy.
Yang
cố gắng kể lại mọi chuyện một cách chậm rãi và chi tiết.
-
Bọn chúng thoạt tiên giết chết khu rừng phía bắc, khiến thần lực của nữ thần
Kon Chư Răng suy yếu. Sau đó bọn chúng bao vây nhà Rông và giết hại các già
làng. Giờ đây bọn chúng đã hoàn toàn kiểm soát Kon Chư Răng. Bọn chúng định biến
nơi đó thành một vùng bất khả xâm phạm. Bên trong, bọn chúng hành hạ dã man cư
dân của khu rừng và cố tình tàn phá nhiều cây xanh hơn để giết chết nữ thần
hoàn toàn.
Đôi
mắt nâu tuyệt đẹp tĩnh lặng, Mai Lang Vương xem như đã nắm được nội tình.
Đó
là lý do rừng thượng nguồn trở nên úa tàn? Ra là không phải cư dân Kon Chư Răng
chặt phá rừng mà là do bọn phản loạn cố tình muốn giết chết vị nữ thần đang bảo
vệ Kon Chư Răng để giành quyền kiểm soát khu vực tuyệt đối.
-
Em là thuộc hạ của nữ thần?
Chàng
quay sang Yang, hỏi.
-
Vâng ạ. Em đang đi lấy nước thì… Khi trở về, em thấy chúng giết chết mọi người
và đàn áp dân làng… Em cố gắng chạy…
Yang
nhìn vết thương trên tay, im bặt.
Mai
Lang Vương chăm chú quan sát sắc mặt cậu, gật đầu.
-
Ta hiểu rồi.
-
Mai Lang, giờ ngài định làm gì?
Ưu
Liên lo lắng.
-
Chuẩn bị thuyền.
Mai
Lang Vương nặng nề đứng lên, tiến ra cửa. Chàng tựa người vào khung cửa gỗ chạm
khắc tinh xảo, dõi nhìn sắc trời Tây Nam, hạ giọng.
-
Chúng ta sẽ đến Kon Chư Răng một chuyến.
Yang
mừng rỡ, vội vàng khấu đầu.
-
Đa tạ ngài! Vương!
Lệnh
của Mai Thần vừa đưa ra, trên dưới Mai Viện lập tức trở nên bận rộn xôn xao. Ưu
Liên và hai vị Hoa tiên còn lại đốc thúc mọi người làm việc. Lần này Vương sẽ
đi xa, thuyền lớn và những vật dụng khác cần được chuẩn bị chu đáo.
Sao
không có việc gì để làm, chẳng ai dám giao việc cho em cả.
Yang
thì vừa mới ngủ xong, cậu cũng chẳng trò chuyện với em.
Sao
buồn buồn quanh quẩn trong khu nhà của mình. Nơi đây bấy giờ thật yên tĩnh. Mọi
người đều tấp nập chuẩn bị cho chuyến xuất hành cả rồi. Chẳng có ai rảnh rỗi mà
quan tâm đến em.
Sao
cầm con châu chấu mà Mai Lang Vương làm tặng mấy hôm trước lên. Chú châu chấu
giờ đã úa vàng. Mỗi lần Sao run tay là chú ta lại nhảy loạn xạ. Sao tiêu khiển
một chút, vẫn chẳng khiến cơn buồn chán trong lòng vơi đi.
Sao
tựa người lên bàn.
Chẳng
biết Mai Lang định đi đâu… Trong biểu hiện của các chị thì có vẻ chuyến đi này
rất hệ trọng, chẳng biết em có được đưa đi theo không…
Thật
ra Sao không nhất thiết muốn đi theo chàng. Em biết công việc của Mai Lang rất
hệ trọng và em không thể giúp gì hay xen vào. Ngay từ đầu Ưu Liên đã nhắc nhở
em rằng em không nên làm phiền Mai Lang. Kể cả chàng cũng từng nói rằng em
không được tùy tiện bước chân vào khu làm việc của chàng và phá rối sự yên tĩnh
ở đó đấy thôi…
Thế
nên, Sao cho rằng khả năng em phải ở lại đây chờ chàng trở về là rất cao. Em
cũng không phản đối… Chỉ là… Buồn thì buồn thôi.
Chỉ
cần nghĩ đến việc không được gặp Mai Lang trong thời gian tới là em đã cảm thấy
buồn rồi.
Càng
nghĩ, Sao càng ủ dột hơn.
Em
nhắm mắt lại, chán nản vùi đầu vào đôi tay khoanh tròn.
-
Sao.
Đang
buồn bã như vậy thì nghe thấy tiếng chàng. Sao ngẩng lên, từ khung cổng tròn nối
liền giữa hai khu, Sao thấy chàng đang đứng đó, khuôn mặt tuấn tú ngạc nhiên.
-
Gì vậy? Em chưa chuẩn bị gì hửm?
Chàng
bước đến gần, khi thấy Sao vẫn bình thản ngồi yên trên bàn, chàng có chút khó
hiểu.
-
Chuẩn bị gì ạ?
-
Chuẩn bị hành lý. Mau lên, ta sẽ khởi hành ngay đấy.
Mai
Lang Vương giục.
-
Hành… Lý ư?
Sao
mở lớn mắt, rời rạc lặp lại. Em tưởng mình vừa nghe thấy tiếng chàng trong cơn
mơ.
-
Ngài nói em chuẩn bị hành lý?!
Sao
bất ngờ bật dậy, thốt lên.
Hành
động đột ngột của em khiến chàng thoáng giật mình. Mai Lang Vương vừa gật đầu vừa
day day tai.
-
Ừ… Em đừng đột ngột hét lên như vậy chứ?
-
A…
Sao
đỏ mặt, hạ âm lượng xuống một chút.
-
Ý ngài là… Em được đi theo?
Đến
lúc này thì chàng đã thông tỏ vấn đề, ra là em nghĩ mình sẽ bị bỏ lại. Mai Lang
Vương mỉm cười, khẽ lướt tay qua những lọn tóc đen óng ả chỉ dài đến vai, giọng
chàng dịu êm.
-
Đừng lo, sau này bất kể là đi đâu ta đều sẽ đưa em theo.
-
Mai Lang…
Sao
rưng rưng.
-
Gì thế? Em muốn ở nhà hửm?
Chàng
tỏ ra ngần ngại khi thấy em chực khóc.
-
Không phải!
Sao
lắc đầu rối rít, chạy đến ôm lấy chàng.
-
Em muốn đi cùng ngài!
Sao
lau nước mắt, nỗi buồn đã biến mất hoàn toàn, em lại có thể hạnh phúc mỉm cười.
-
Em rất vui vì được đi cùng ngài!
-
…
Mai
Lang Vương im lặng hồi lâu.
-
Được rồi.
Và
chàng bất ngờ bế Sao lên.
-
Oái!
Em
hơi kinh ngạc.
Mai
Lang Vương đưa Sao ra ngoài, giọng chàng có chút mệt mỏi.
-
Ta không có thời gian đợi em chuẩn bị nữa. Ta sẽ nhờ Bạch Sứ chuẩn bị cho em.
Chúng ta lên thuyền thôi, chậm trễ đủ rồi. Thật lòng ta chẳng yên tâm để em ở lại
chút nào.
-
Mai Lang.
Sao
choàng ôm chàng.
-
Giữ em ở bên cạnh ta, ta có thể trông chừng em tốt hơn.
Mai
Lang Vương chậm rãi nói thêm.
Sao
bật cười.
Em
biết là Mai Lang luôn quan tâm và bảo vệ em mà…
Khi
ra đến sân trước của Viện, Sao lập tức vỡ òa trong sửng sốt.
Trước
sân Mai Viện xuất hiện một con thuyền rất lớn. Đó là một chiếc thuyền khổng lồ,
chiều ngang hơn mười mét, chiều dài hơn ba mươi mét. Thuyền rất cao, có đến hai
tầng, toàn thân được làm bằng gỗ sơn son[3]
bóng loáng có thể phản chiếu được cả cảnh vật xung quanh. Những chi tiết trên
thuyền được chạm trổ tinh xảo, thậm chí là khảm trai[4].
Trên thuyền cờ lộng bay phấp phới, vô cùng nguy ngoa, tráng lệ.
-
Lớn quá!
Sao
thốt.
-
Đây là lâu thuyền.
Mai
Lang Vương nói.
-
Chiếc thuyền này dù to lớn nhưng tốc độ không cao. Ta chỉ dùng nó để đi du ngoạn
thôi.
-
Lâu thuyền ư?
Sao
lặp lại cái tên mà chàng vừa nói trong sự lạ lẫm.
-
Mai Lang, ta chuyển hành lý của Sao lên thuyền rồi.
Ưu
Liên tiến đến, chu đáo dặn dò.
-
Giữ gìn sức khỏe đấy, ăn uống phải điều độ, tối đến nhớ mặc thêm áo.
Nàng
lại quay sang Sao, nói thêm.
-
Em chăm sóc Vương hộ chị nhé.
-
Vâng ạ!
Sao
hăm hở đáp.
-
Mà này, nãy giờ em đi đâu vậy?
Xích
Phượng khó hiểu.
Sao
đột nhiên đỏ mặt, cúi xuống. Đôi mắt to tròn rơi lên mũi chân.
-
Em ấy nghĩ mình sẽ bị bỏ lại đấy mà.
Mai
Lang Vương cười cười.
-
Ôi trời.
Xích
Phượng vỗ tay lên trán.
-
Ha ha.
Bạch
Sứ khúc khích. Sao nghe tiếng cười của nàng, mặt càng đỏ hơn.
-
Được rồi, chúng ta đi đây.
Mai
Lang Vương không nán lại lâu nữa, chàng quay lưng bế Sao lên thuyền.
Nhóm
Hoa tiên đứng bên dưới dõi theo bóng họ hồi lâu.
Khi
lên thuyền rồi Sao mới nhìn rõ được mọi thứ hơn. Con thuyền thật hùng vĩ, mạn
thuyền được bao bọc bởi một lớp lan can gỗ chạm khắc cầu kì. Em đứng bên lan
can nhìn xuống, vẫy tay với các chị.
-
Ngoan ngoãn đấy!
Xích
Phượng nhắc nhở.
-
Vâng ạ!
Sao
đáp.
Trên
mũi thuyền có một cây trụ lớn hình chữ thập, cũng như những chi tiết khác, nó
được tạo nên một cách kì công và xinh đẹp. Trên trụ có bốn con cò trắng. Để
nâng thuyền lên, đôi cánh của những chú cò lần lượt sải rộng.
-
A!
Sao
kinh ngạc.
Thuyền
đang từ từ bay lên. Mây, gió và mặt trời của vùng Tây Nam rực rỡ rạng chiếu trước
mắt em.
-
Thuyền bay ư?!
Sao
không thể tin nổi.
-
Em sẽ còn ngạc nhiên về nhiều điều hơn nữa.
Mai
Lang Vương đứng bên cạnh mỉm cười.
-
Chúng ta sẽ mất hai ngày để được Kon Chư Răng.
Lúc
này Lãm cũng từ trong khoang thuyền bước ra. Chàng ta bế Yang đang say ngủ lên
thuyền từ trước.
-
Không còn cách nào khác.
Mai
Lang Vương nói.
-
Ngài không dùng thuyền mông đồng[5]
ư? Nếu dùng mông đồng thì có lẽ chỉ mất một ngày.
Lãm
nhăn nhó.
Mai
Lang Vương choàng tay qua vai Sao đưa em rời đi. Chàng không đáp lời Lãm ngay.
Ba người đi vào trong thuyền, ngay tại khoang đầu tiên của thuyền, cạnh cửa sổ,
có một bộ tràng kỷ bố trí để uống trà.
-
Tình hình ở Kon Chư Răng không đơn giản như vậy đâu.
Mai
Lang Vương ngồi xuống, lấy đĩa bánh được chuẩn bị sẵn trên khay trà đưa cho
Sao. Kể từ khi em đến Mai Viện, mỗi lần Sao ở gần chàng, Mai Lang Vương đã mặc
định rằng những đĩa bánh sẽ thuộc về em.
-
Ngài lo rằng nếu đem chiến thuyền đến đó thì sẽ vấp phải sự kháng cự ư?
Lãm
rót trà cho chàng trong khi Sao ngoan ngoãn tựa vào người chàng ăn bánh.
-
Phải. Ta muốn điều tra một chút.
-
Hừ, ngài đúng là… Ngài lại định mạo hiểm như bao lần?
-
Chúng ta thật sự có quá ít thông tin. Với lượng thông tin ít ỏi đó, chúng ta
không thể vồ vập lao vào Kon Chư Răng được. Trong trường hợp này, chúng ta phải
kiểm tra xem những gì mà cậu bé kia nói có đúng hay không đã. Nếu đúng, chúng
ta cũng không thể vội vàng trừng trị bọn phản loạn ngay mà phải ẩn nhẫn, điều
tra xem đứng sau chúng còn có kẻ nào hay không.
-
Ngài nói đúng… Nhưng bây giờ ngài mang Sao theo, lỡ gặp chuyện gì không hay thì
sao?
-
Em không sợ đâu.
Sao
ngây thơ nói.
Mai
Lang Vương nhìn em, Sao đang gặm bánh rất vô tư. Em hẳn là chưa hình dung được
những gì mà họ sắp phải đối mặt…
-
Ta biết.
Chàng
đáp.
-
Nhưng ta muốn Sao hiểu rõ một số điều.
Giọng
chàng rất dứt khoát.
-
…
Lãm
sầm mặt, cằn nhằn trong miệng.
Thật
là… Ngài có chắc là một mình ngài sẽ bảo vệ được hai đứa nhóc không? Đã vậy còn
có một đứa đang bị thương?
Thời
gian đầu ở trên thuyền bay Sao vô cùng háo hức. Em háo hức đến nỗi quên mất Mai
Lang Vương. Một mình chạy ra boong thuyền[6]
ngắm nhìn mây trời, phong cảnh và những cánh chim chao liệng.
Mai
Thần ở trong khoang thuyền làm việc cùng Lãm. Dù đi xa nhưng chàng không để
công việc buông tha mình giây nào. Tuy nhiên, vì có Sao nên chàng phải chọn chỗ
làm việc thuận tiện hơn một chút, chủ yếu giúp chàng có thể quan sát em từ xa.
Yang
vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, khi cậu thức giấc, trời đã sụp tối rồi. Cậu lơ
ngơ rời khỏi phòng riêng của mình và đi ra ngoài, vừa ra đến khoang đầu tiên, cậu
đã thấy Mai Thần và Lãm ngồi đối diện nhau, nghiêm trang làm việc. Những tiểu đồng
theo hầu Mai Thần cung kính đứng nép một bên. Không gian yên lặng và nghiêm cẩn,
chỉ có tiếng gió réo vẳng vào từ khung cửa sổ.
Yang
nuốt nước bọt.
Hazz…
Sự nghiêm túc của họ khiến cậu không dám thở mạnh.
Cậu
bé người Bana cố kiễng chân thật khẽ, thật khẽ. Cậu sẽ không ở đây làm phiền nữa.
-
Này.
Khi
sắp ra khỏi khoang thuyền, cậu đột ngột bị gọi giật lại.
-
Sao ạ?
Yang
giật thót, quay đầu.
Mai
Lang Vương xếp công văn trên tay lại, đặt sang một bên, hỏi cậu với vẻ mặt bình
thản.
-
Em đói chứ?
-
Em không đói ạ.
Yang
chun mũi, cười khì khì.
-
Nhưng nếu có gì đó để ăn cho đỡ buồn miệng thì em cũng không từ chối.
Mai
Lang Vương buồn cười.
Lãm
thì đang cố nín nhịn để tiếng cười không bật ra khỏi miệng.
-
Người đâu, chuẩn bị bữa tối ngoài boong thuyền đi.
Mai
Thần nói.
-
Vâng.
-
Gọi Sao đến dùng bữa nữa, em ấy chưa ăn gì từ nãy đến giờ rồi.
[1] Theo quan niệm của người Bana, thần rừng là YangBri, những cánh rừng ở
thượng nguồn là rừng thuộc về thần linh, là rừng bảo vệ buôn làng, vì vậy họ
không bao giờ khai thác cánh rừng đó.
[2] Nếu người Bana đi rừng và tìm thấy một cây cổ thụ có mười tổ ong trở
lên thì họ sẽ phải làm lễ xin thần Rừng.
[3] Loại sơn đặc biệt của Việt Nam được làm ra từ nhựa cây sơn (Hay còn gọi
là Sơn ta - Một loài thực vật có hoa trong họ đào lộn hột). Sơn son được làm bằng
cách lấy nhựa cây sơn pha với nhựa thông, tạo thành một loại sơn có màu đỏ cánh
gián hoặc màu đen huyền. Đây là loại sơn phổ biến dùng để phủ lên các đồ thủ
công mỹ nghệ hoặc nội thất.
[4] Còn gọi là khảm xà cừ hay khảm ốc, người ta dùng vỏ ốc, vỏ trai có lớp
xà cừ óng ánh bên trong để khảm lên các đồ thủ công mỹ nghệ hay nội thất, tạo
thành những chi tiết trang trí tinh xảo như họa tiết hoa lá, động vật hoặc những
bức tranh.
[5] Một loại thuyền chiến của Việt Nam, được ghi nhận trong An Nam chí lược
của Lê Tắc và vẽ trên Chương Đỉnh - Một trong Cửu Đỉnh của nhà Nguyễn (Cửu Đỉnh:
chín cái đỉnh bằng đồng đặt trước sân Thế miếu ở Hoàng thành Huế)
[6] Sàn lộ thiên trên thuyền.
Nhận xét
Đăng nhận xét