Mai nở dưới Sao = Chương 3: Mang vì sao trở lại - Phần 4

Sao vòng qua nhà bác bảy gái, giao số nấm còn lại cho bác rồi mới về nhà. Vừa mới đi đến cây ổi cách nhà tầm mười mét, em thấy một chiếc xe lớn đỗ sẵn trên con đường đất trước cửa.

Sao dừng lại, ngạc nhiên.

Em không biết xe của ai đỗ trước nhà mình.

Sao hồn nhiên đi vào nhà, mới đẩy cửa vào, em đã thấy ba gã đàn ông ngồi đó đợi sẵn. Một người dáng cao gầy, khuôn mặt sâu xa. Ông ta ngồi hút thuốc, trầm lặng. Hai người kia thì dáng cũng cao nhưng người nở nang cường tráng, tay chân xăm đầy những hình thù dữ tợn. Họ khoanh tay tựa vào cột tre chống nhà, vẻ mặt hầm hầm hung hãn.

Cô Ngang và bà nội đang khúm núm quỳ bên cạnh người đàn ông cao gầy. Vẻ mặt họ niềm nở, lấy lòng. Dường như đang cầu xin người đàn ông đó điều gì.

Thấy Sao trở về, ông Năm liền không chú ý đến mấy lời nỉ non của bà Ác nữa. Ông vứt điếu thuốc xuống đất, nhìn Sao, nụ cười lạnh lẽo lan tỏa trong mắt.

Sao dừng lại, chớp mắt, chẳng hiểu sao người đàn ông đó lại nhìn mình với vẻ mặt mong chờ.

- Nó về rồi. 

Gã đàn em nói.

- Đi thôi! 

Một gã khác nhanh chóng bước đến túm lấy cổ Sao, kéo giật về phía sau.

- Á! 

Sao hốt hoảng.

Bà Ác thấy Sao sắp bị đem đi, bà càng rối rít xoa tay ông Năm, năn nỉ. 

- Cậu Năm, nhà có đứa cháu để sai vặt, cậu đừng làm vậy chứ? Xin cậu tha cho nó, tiền từ từ trả sau có được không?

- Hừ. 

Ông Năm phun một bãi nước bọt lên sàn nhà, lạnh nhạt.

- Có kiếp sau nhà bà mới trả nổi!

Ông ta nhìn căn nhà tồi tàn, đôi chỗ còn dột nát, khinh miệt. 

- Cái nhà này siết cũng chẳng được bao nhiêu.

Cô Ngang thấy ông nói thế, hai mắt đảo liên hồi. Cô tựa vào vai ông, eo đẩy đưa.

- Anh Năm, thôi mà… Sao làm căng với nhà em thế…

Ông Năm đẩy cô Ngang ra thô bạo. Cô Ngang ngã xuống sàn, ông Năm lại phủi phủi vai áo, mắt lạnh lẽo. 

- Thôi đi con điếm! Mày hết giá với ông rồi! Anh mày thiếu nợ tao, nó cũng hứa bán con nó cho tao! Tụi bây không cản được đâu! Khôn hồn thì xê qua một bên, không thì tao tẩn nhừ tử hết cả mẹ lẫn con!

Cô Ngang và bà Ác nghe vậy, sợ sệt rúc vào nhau. Hai người không dám ho he gì nữa, chỉ thầm chửi mắng ông Đen trong lòng. Thế rồi cô Ngang nhìn Sao, hai mắt chợt sáng lên. Cô lao đến moi móc túi áo của em, lấy hết số tiền mà Sao bán nấm đi.

Bà Ác thấy cô nhanh trí như vậy, miệng nở nụ cười nhẹ nhõm: 

- Phải, phải, dù gì cũng mất đi con ở, may mà vẫn kịp nhớ lấy tiền.

Sao nhìn bà nội và cô ba vui mừng khi lấy được tiền rồi lại nhìn ông Năm và bọn đàn em của ông. Những gì họ nói em đã nghe cả. Hóa ra cha đã bán em cho họ. Vì thiếu tiền nên ông bán em cho họ.

Khuôn mặt non nớt thất thần. Nước mắt dâng lên rồi đổ xuống gò má xanh xao, gầy yếu.

Chiếc kẹp trên tóc đột nhiên rơi xuống đất.

Nước mắt Sao rỏ lên chiếc kẹp, trượt xuống, thấm sâu vào lớp đất nâu…

- Đi! 

Ông Năm ra lệnh rồi tiến ra xe.

Bọn đàn em túm lấy Sao, đẩy ra ngoài. Sao lúc này mới hoàn hồn, em vùng vẫy phản kháng. Bọn đàn em của ông Năm thấy thế, một gã trừng mắt quay phắt lại, tát một cái trời giáng vào mặt Sao. Vị tanh mặn tỏa ra trong khoang miệng. Đầu óc quay cuồng. Sao bụm lấy môi, máu đang rỉ xuống. Cái tát vừa rồi khiến miệng em bị giập đến chảy máu.

- Ngoan cố à?! 

Gã rít lên. Hắn tiếp tục tóm lấy tóc Sao kéo đi.

Dù bị tát đau đớn nhưng em vẫn bám ngón chân vào đất, gã lại giật mạnh tóc em, Sao càng kiên quyết trụ lại hơn.

- Gâu! Gâu! Gâu! 

Đúng lúc này thì Mực xông tới, cắn vào chân gã.

Gã đàn em kêu lên, vết cắn khiến gã đau đớn đến nỗi phải buông tóc Sao ra. Mực vẫn cắn siết lấy chân gã. Một tên đàn em khác lặng lẽ cầm thanh sắt giắt bên hông, chậm rãi tiếp cận rồi không thương tình đập vào đầu Mực.

- Mực!

Khoảnh khắc đó, Sao thấy trời đất quay vòng.

- Ẳng!

Đầu Mực tóe máu, nó lăn ra đất, trợn trắng mắt, thè lưỡi.

- Mẹ kiếp! 

Gã bị Mực cắn liền giật lấy cây sắt, đập điên cuồng vào đầu Mực.

- Ẳng! Ẳng! Ẳng!

Con chó trung thành rên xiết, máu cứ tóe ra. Sau mỗi cú đập của tên ác nhân, con chó tội nghiệp lại giật mạnh lên một phát.

Cuối cùng, bốn chân của Mực giật đạch đạch rồi nó tắt thở. Mực ra đi, ra đi một cách đau đớn, người bê bết máu. Sao đứng đó nhìn Mực bị giết, đôi mắt to tròn trừng lớn.

Cả thế giới vừa rơi xuống. Bóng đen vừa rơi xuống. Không còn thứ gì tươi đẹp ở cái chốn địa ngục này nữa!

 

- Dám cắn tao à?! 

Gã đàn em buông cây sắt, thở hổn hển, chậm rãi mở vết thương trên chân ra xem xét.

Gã khác thì đi đến nắm lấy đỉnh đầu Sao, dúi vào cột. Sao bị đập, đầu quay vòng vòng. Gã đó lại cúi xuống, nắm lấy cổ Mực giơ lên, cười đắc ý. 

- Đem về cũng được một bữa nhậu đấy!

- Này! 

Bà Ác với cô Ngang thấy thế, vội vàng phản đối.

Bà Ác đi vào nhà lấy ra một cái bao còn cô Ngang thì giật lại xác Mực từ tay gã đàn em, cong cớn. 

- Chó nhà tao mà! Ai cho tụi bây hưởng hả?!

Gã đàn em nghiến răng, suýt nữa thì cho cô Ngang ăn tát.

Ông Năm đứng ngoài thấy thế, đằng hắng một tiếng để ngăn cơn giận của hắn, uể oải nói. 

- Thôi, có con chó mà cũng tranh à? Lo bắt con bé đi!

Gã đàn em nghe ông ta nhắc, nén giận nắm cổ áo Sao kéo giật lên. Cô Ngang thấy không ai tranh chó của mình nữa liền hớn hở bỏ xác Mực vào bao.

- Đem ra bán rẻ cho quán cầy tơ cũng được chút đỉnh đấy! 

Cô vui vẻ.

Sao nghe cô Ngang nói mà lòng như lộn ngược lại, một cơn phẫn nộ bùng cháy. Em nhìn tất cả những người ở đó, ánh mắt dữ dội. Mới mười ba tuổi, Sao đã biết thế nào là căm thù, là giận dữ. Trong tâm trí em kể từ giây phút ấy, lòng người là một cái gì đó rất xa xôi.

Lòng người ghê sợ!

Khi gã đàn em túm Sao kéo ra ngoài, em vô tình giẫm lên chiếc kẹp kia. Mới sáng nay còn giữ gìn nó thật cẩn thận như vậy mà giờ có thể giẫm qua nó, nghiến lên nó, bỏ đi, không hề luyến tiếc.

Lúc bị tống lên xe, Sao vẫn trừng trừng nhìn cái bao bị cô Ngang buộc lại rồi để tựa vào hàng rào.

Xe càng ngày càng rời xa vùng quê nghèo, Sao vẫn cố ngoái cổ lại, nhìn cái bao đến ngây dại.

 

Chiếc xe chật hẹp và nóng nực đưa Sao đi đến thị trấn. Trong xe không hề có điều hòa, đây là chiếc xe cũ tồi tàn được ông Năm dùng để chuyên chở 'hàng'. Bọn 'hàng' này vận chuyển bằng phương tiện gì cũng được cả. Chủ yếu khiến chúng không thể bỏ trốn hoặc kêu la, làm an ninh chú ý là được.

Chẳng biết bản thân sẽ bị đưa đến đâu, Sao chỉ còn có thể thất thần nhìn ra cửa sổ. Trong tâm trí em cứ hiện lên hình ảnh của Mực rồi cái bao tải tựa bên hàng rào, lòng nóng bừng bừng.

- Mực! 

Sao gào khóc trong lòng.

Dù lòng đau điên dại nhưng ngoài mặt lại không hề bộc lộ cảm xúc. Tim em đã chết rồi.

Những căn nhà ngoài ô cửa đang lướt đi.

- Nhỏ này xấu vậy, đem bán vào 'động' hay giao cho 'trại' đây anh?

Tiếng bàn bạc của những kẻ ấy đập vào tai.

- Gì chứ? Nó mà được chăm chút thì cũng ổn lắm đấy!

Bọn họ nói gì Sao không hiểu.

- Anh ngắm kĩ nó rồi, thằng Đen chê con nhỏ xấu chứ nó mà được chăm bẵm thì cũng không tệ đâu.

Mặc kệ vậy, không quan tâm nữa.

- Qua 'trại' nó mổ lấy hết nội tạng rồi vứt à anh?

Cái gì?

- Ừ.

Sao rùng mình.

- Bên 'trại' trả nhiều hơn nhưng làm với bên đó nguy hiểm lắm. 

Một tên đàn em nói.

- Tụi nó có súng, nó mà nghi ai, nó bắn chết. 

Ông Năm nheo mắt.

Sao bám tay vào cửa kính.

Bọn này… Định đem em đi đâu?

Tim em giật mạnh, người toát mồ hôi.

Chẳng lẽ… Em sắp bị đem đi mổ sống ư?

Trong lúc Sao đang hoảng loạn thì ngoài cửa kính chợt có bóng phượng lướt qua. Dưới tán phượng bên đường, Sao nhìn thấy rõ, chàng trai ăn mặc kì dị mà em đã gặp cách đây mấy hôm trước đang lặng yên đứng đó, nhìn em chăm chú. Sao rướn người cố ngoái lại để nhìn cho kĩ. Quả thật người đó đang đứng dưới tán phượng, không phải em bị hoa mắt, anh ta còn mỉm cười với em nữa.

Sao siết chặt hai tay vào nhau, trống ngực đánh dồn dập. Xe lại lướt qua một ngôi nhà lớn và Sao tiếp tục nhìn thấy chàng trai đó đứng dưới hiên nhà. Lần lượt từng dãy nhà lướt qua, lướt qua. Bóng dáng của chàng trai đó cứ hiện lên, đập vào mắt Sao một cách ma quái.

Sao rút hai chân lên ghế, run lẩy bẩy. Em nhắm tịt mắt, niệm Phật liên hồi.

- Ôi là ma ư? Là ma ư? Sao có thể đi nhanh như vậy? Chắc chắn là ma rồi! Mình vừa bị ma nhát! Thật khủng khiếp!

- Ma gì chứ.

Bất thần, một giọng nói trầm ấm vang lên trong đầu Sao.

Răng em nghiến siết vào nhau, mắt trợn ngược, tay run lập cập.

Người đó dường như phiền muộn trước sự sợ hãi của em. Mãi một lúc lâu sau em mới nghe chàng cất lời, trong lời nói ẩn chứa lo ngại.  

- Em đi theo ta không?

- Gì cơ? 

Sao bịt tai lại, ngờ vực.

- Đi theo ta, ta sẽ bảo vệ em. Hoặc là đi theo chúng. 

Chàng hỏi một lần nữa, rõ ràng hơn.

Tim đập cuồng loạn, tâm trí rối bời. Sao chẳng biết mình đang rơi vào hoàn cảnh gì, chỉ biết dù trả lời như thế nào thì cũng đi vào vực thẳm. Những kẻ độc ác này sẽ đưa em đi đâu? Chàng trai đó, không! Con ma đó muốn gì ở em? Sao chẳng biết gì cả, hình ảnh bê bết máu của Mực lại hiện lên, ám ảnh.

Sao cắn răng, nhắm chặt hai mắt, trong lúc hoảng loạn nhất, em chỉ biết hét lên:

- Xin hãy cứu tôi!

'Ầm!'

Xe đột nhiên cán qua một vật lớn. Không gian nghiêng lệch khiến bọn đàn em và Sao chao đảo.

- Chết tiệt! Tay lái bị gì thế này?! 

Ông Năm chửi rủa.

Một tên đàn em cố nhổm dậy, mày nhíu vào nhau.

- Đâu? có cần em giúp không?!

- Mẹ nó! Nó bị gì thế này! 

Giọng ông Năm tru tréo.

- Ối! 

Tên đàn em hét.

Trước cửa kính, một chiếc xe tải chạy ngược chiều đang lao đến băng băng! Tên đàn em ngồi bên cạnh Sao mở lớn mắt sửng sốt trong khi em chỉ biết vùi mặt vào tay, hoảng sợ hét toáng. Một vụ tai nạn bùng nổ! Xe của ông Năm đột nhiên lạc tay lái, lao ra phần đường bên kia và va chạm với chiếc xe tải đang đi tới.

Hai chiếc xe va vào nhau tạo nên tiếng động kinh hoàng. Kì lạ là, chỉ có ông Năm và hai tên đàn em chết tươi còn tài xế của chiếc xe tải lại vô sự. Thời điểm đó, trên đường không có phương tiện nào khác. Cuộc va chạm này là cuộc va chạm riêng giữa hai xe.

Người dân quanh đó lũ lượt kéo đến vây kín hiện trường. Sao sợ hãi mở những ngón tay đang bịt kín mắt ra, run rẩy hé nhìn. Gió vi vu bên tai, cơ thể được bao bọc bởi một thứ rất ấm. Sao ngạc nhiên ngẩng lên, hiện ra trước mắt em là khuôn mặt của chàng trai kì lạ hôm trước.

Mai Lang Vương mỉm cười nhìn Sao, chàng đang bế em trên tay. Hai người lơ lửng trên không trung còn bên dưới là hiện trường của vụ tai nạn.

- Đó là! 

Sao thốt.

- Phải, ta đã đem em đi trước khi tai nạn đến. 

Chàng nói.

Cảnh sát đang kéo thi thể của ông Năm ra, ông ta chết thảm thương hệt như Mực vậy. Sao run lẩy bẩy cắn ngón tay, kinh hãi.

- Có phải ngài khiến họ trở nên như thế không?!

Mai Lang Vương hướng mắt về phía Sao, em tái mét mặt nhìn chàng.

Mai Thần lạnh lùng.

- Chỉ có bọn ác quỷ mới kiếm tiền trên thân xác đồng loại. Ta trả chúng về nơi chúng thuộc về, có gì sai ư?

Sao không nói gì nữa, em co rúm lại.

Vẻ mặt trắng bệch của Sao cho chàng biết em đang rất hoảng loạn, có lẽ Sao sẽ gặp một vài vấn đề tâm lý. Mai Lang Vương cũng không nán lại hồng trần lâu nữa, chàng nhanh chóng mang em về Mai Viện.

Nhận xét