Mai nở dưới Sao: Chương 1: Khởi đầu - Phần cuối
Vài ngày sau, chuyện Thần Tình tìm đến gây hấn dần lắng
xuống, Mai Viện trở về vẻ yên tĩnh. Một buổi sáng đẹp trời, Ưu Liên đang pha
trà trong gian giữa của nhà chính thì chợt có tiểu đồng vào bẩm báo.
- Chị Ưu Liên, bên ngoài có người cần gặp ạ.
- Người cần gặp?
Ưu Liên nghi hoặc gác việc sang bên để ra ngoài xem thử.
Vì người mới đến khá lạ mặt nên tiểu đồng không để y bước
chân vào khuôn viên của viện. Ưu Liên muốn gặp y thì phải ra đến tận cổng, băng
qua khu vườn chính. Sau tán mai vàng ươm, Ưu Liên nhìn thấy người đó đứng ngoài
cổng, thân khoác áo nhật bình, đầu đội mấn cầu kì. Bước chân của nàng dần dần
chậm lại, bóng lưng của người đó… Thật là quen thuộc làm sao.
- Thần Tình?!
Ưu Liên ngán ngẩm thốt.
- Tại sao ngài còn quay lại đây?
Thiếu nữ khoác nhật bình nghe nàng gọi thẳng đích danh,
liền không ngần ngại nữa mà quay lại, cười xán lạn. Nụ cười đó khiến Ưu Liên cảm
thấy vừa mệt mỏi, vừa muộn phiền. Nàng biết, Thần Tình lại nghĩ ra trò nghịch mới
đây.
- Ta vừa pha xong trà, là 'thiên cổ đệ nhất trà'[1] đấy. Mời
ngài vào thưởng qua một chén, chúng ta sẽ tâm tình nhiều hơn.
Ưu Liên dứt khoát nói.
- Ồ, là trà đấy à? Lâu rồi chưa thưởng thức lại.
Thần Tình mỉm cười, vui vẻ tiến vào trong.
Ưu Liên đưa Thần Tình đến khu nhà dành riêng cho Hoa tiên
các nàng. Trên đường đi, nàng chú ý quan sát xung quanh nhằm lẩn tránh Mai Lang
Vương. Ưu Liên sợ rằng nếu Mai Lang Vương nhìn thấy Thần Tình thì một cuộc xung
đột mới sẽ diễn ra.
- Thiên cổ đệ nhất trà… Thứ trà hảo hạng, mỗi một cân trà
lại mất một ngàn đóa sen để ướp. Hương thơm thanh tao tự nhiên, quý giá vô vàn.
Hoa tiên các người ở nơi hẻo lánh thế này mà vẫn giữ cái thói hưởng thụ vương
giả ấy sao?
Thần Tình ngồi xuống tràng kỷ, Ưu Liên tỉ mỉ chuẩn bị trà
cho nàng.
Chén trà bằng gốm tử sa[2] lấp lánh
nước trà vàng nhạt, hương sen vấn vít nơi đầu mũi, thấm sâu vào lòng. Thần Tình
nâng chén trà lên, từ tốn thưởng thức. Suốt hai mươi năm qua nàng bôn ba khắp
nơi, chưa có dịp trở về Thăng Long để thưởng lại món trà cầu kì này, lòng đột
nhiên hoài niệm biết bao.
- Ôi thế nào là vương giả? Thế nào không? Mỗi loại trà đều
có sự quyến rũ riêng, Hoa tiên chúng tôi vốn yêu trà, người yêu trà thưởng thức
trà quý, có gì là sai?
Ưu Liên đáp lại.
- Nói cũng phải.
Thần Tình ngắm nghía chén trà, trầm ngâm.
- Dù sao tên Mai Lang Vương đó cũng luôn làm việc rất
chăm chỉ, hắn xứng đáng được hưởng cuộc sống như thế này.
- Thần Tình.
Bấy giờ Ưu Liên cũng đã làm xong hết việc, nàng có thể ngồi
xuống thư giãn được rồi. Thủ lĩnh Hoa tiên nâng trà lên, ủ chén trà trong lòng
bàn tay, đôi mắt hạnh đào nghiêm túc hẳn.
- Tại sao ngài lại chú ý đến Mai Lang Vương?
- …
Thần Tình chóng cằm, môi dẩu lên.
Ôi, giờ hỏi cung đến rồi.
Thật lòng, Thần Tình chẳng muốn Ưu Liên biết được những
suy nghĩ của mình. Thế nhưng, vì nể mặt Ưu Liên nên nàng sẽ tiết lộ một chút.
- Ta chỉ muốn quan sát hắn thôi.
Thần Tình đáp.
- Quan sát?
Ưu Liên lặp lại, thái độ như thể đang hoài nghi lời của
Thần Tình.
Thần Tình cau mày, đặt chén trà xuống bàn.
- Phải.
Dừng một chút, nàng nhấn mạnh thêm.
- Ta sẽ không gây rắc rối đâu, yên tâm.
Có lời đó của Thần Tình, Ưu Liên cảm thấy tâm trạng nhẹ
đi phần nào. Hương trà tràn vào ngực vì vậy cũng thanh thoát và thơm lừng hơn hẳn.
Ưu Liên không hỏi thêm gì nữa, xem như đã chấp thuận với Thần Tình. Nàng biết,
Thần Tình muốn tá túc lại Mai Viện một thời gian.
Nhờ vào sự xếp đặt của Ưu Liên, Thần Tình có được một
gian phòng ở khu lưu trú dành cho những vị Thánh. Khu nhà đó nằm ở phía bên phải
của Mai Viện, cạnh bên khu nhà của Tam vị Hoa tiên.
Khu lưu trú dành cho những vị Thánh cách khu nhà riêng của
Mai Lang Vương một con đường chính. Mai Lang Vương lại không có thói quen đi ra
ngoài sau giờ làm việc. Chàng thường chỉ ở biệt trong nhà mình. Vì thế, dù đã tá
túc lại đây hơn mười ngày, Thần Tình vẫn không hề giáp mặt chàng lần nào.
Điều đó khiến nàng cảm thấy rất mất hứng.
Như những gì mà nàng nói với Ưu Liên ngay từ đầu, nàng đến
đây là để 'quan sát' chàng. Nếu không gặp được chàng thì ý định 'quan sát' của
nàng sẽ không đạt được.
Vì vậy, Thần Tình đã lẻn vào khu nhà của Mai Thần vào
ngày thứ mười một.
Nàng phục trên mái ngói của khu nhà, mỗi ngày đều dành một
nửa thời gian để quan sát chàng. Đều đặn hai tháng trời, cuối cùng Thần Tình
cũng có thể tương đối nắm được sinh hoạt của Mai Lang Vương.
Mai Lang Vương sinh hoạt chính trong hai khu, một là khu
nhà của chàng, hai là khu nhà dành riêng cho công việc.
Hai khu nhà này nằm đối diện nhau, cách nhau một con đường
chính. Chúng nằm sau hoa viên lớn của Viện, là nơi mà người ta sẽ đi qua đầu
tiên nếu tiến vào từ cổng bằng đường chính.
Đúng như những gì tên tiểu tiên kia nói, Mai Lang Vương
là một người khó gần. Chàng hầu như chỉ sinh hoạt trong hai khu vực đầu tiên
kia, rất ít khi xuất hiện ở những khu khác.
Thậm chí chàng cũng rất ít ra ngoài, trừ khi có việc quan
trọng ví dụ như nhiệm vụ hoặc lễ tiết không thể từ chối, còn không, chàng sẽ
không bao giờ rời khỏi khu vực của mình.
Một ngày của Mai Lang Vương có thể chia thành hai giai đoạn
riêng biệt. Giai đoạn làm việc và giai đoạn nghỉ ngơi. Vào đầu ngày, Mai Lang
Vương sẽ đến khu vực làm việc đối diện, ở đó đến trưa. Lúc đấy, những vị thần
tiên từ khắp nơi sẽ đến và bàn việc với chàng, những sổ sách liên quan đến Hoa
giới và công việc khác cũng được chàng giải quyết ở đó.
Sau giờ làm việc, Mai Lang Vương sẽ trở về khu nhà của
mình. Chàng sẽ dành nửa ngày còn lại để tĩnh tu.
Mặc dù thời gian sau được xem là thời gian mà chàng nghỉ
ngơi nhưng theo Thần Tình đánh giá, chàng chẳng nghỉ ngơi gì cả.
Trong khu nhà của mình, Mai Lang Vương thường đọc sách,
thường chăm Mai, thường luyện kiếm. Đôi khi chàng cầm một quyển sách, ngồi trên
giường tre nhìn ra không gian bao la ngoài kia, suy tư mất hết mấy canh giờ.
Thần Tình nghĩ rằng Mai Lang Vương không đọc sách.
Chàng đang 'ngẫm' sách.
Địa vị của Mai Lang Vương trong mắt Hùng Duệ Vương và các
vị Thần gốc quả thật rất đặc biệt. Ở lại đây quan sát hơn hai tháng, Thần Tình
đã gặp qua biết bao vị thần mà nàng ngỡ là phải đến tận Cổ Loa mới được diện kiến.
Những vị thần đó đa phần đều nắm quyền lực lớn ở Cổ Loa,
được Hùng Duệ Vương sai đến giao việc cho Mai Lang Vương. Mai Thần và họ có mối
quan hệ rất tốt. Mai Lang Vương tuy là người không mấy khi giao thiệp nhưng lại
rất lễ giáo. Dù chàng không hay nói cười nhưng sự tận tâm trong công việc và
tài hoa ngút trời của chàng cũng đã đủ chinh phục mọi người.
Thần Tình ngả người lên tàu đao cong vút của mái nhà, hai
tay ôm lấy quả cau vàng, đôi mắt phản chiếu trời mây nhàn rỗi của miền Tây Nam.
Mai Lang Vương kia… Quả thật đúng như lời đồn, là một vị
thần trẻ tài đức vẹn toàn.
Hôm đó cũng như bao hôm khác, Thần Tình trốn trên mái nhà
quan sát Mai Lang Vương. Sau khi chàng trở về từ khu làm việc khoảng một canh
giờ, bên dưới sân nhà chàng chợt vang lên tiếng nhị cầm.
Thần Tình ngẩn người, tiếng đàn da diết cứ không ngừng
réo rắt bên tai.
Theo như hiểu biết của nàng, trong khu nhà của Mai Thần
vào giờ này thì chỉ có mình chàng cùng một vài tiểu tiên đồng. Vậy nên tiếng
đàn đó chắc chắn là của Mai Lang Vương. Quả cau vàng trên tay nàng suýt chút nữa
thì rơi xuống mái nhà. Nàng không nghĩ, Mai Lang Vương lại biết chơi nhạc cụ,
hơn nữa còn là nhị cầm.
Vì sự tò mò, bất đắc dĩ Thần Tình phải lộ diện để tận mắt
nhìn xem, ai là người đang kéo đàn bên dưới. Sự bạo gan này cũng xuất phát từ
suy nghĩ chắc mẩm rằng Mai Thần sẽ không ra tay với nàng đâu.
Trong lần chạm trán trước kia, dù nàng chưa từng xưng
danh xưng tánh nhưng Mai Lang Vương đã có thể nhận ra thân phận của nàng bằng
thần lực. Chàng phát hiện ra nàng một cách vô cùng dễ dàng - Việc mà ngay cả những
vị Thần gốc cùng phẩm cấp với nàng cũng chưa hẳn làm được. Vì vậy, nàng không
nghĩ là mấy ngày nay mình có thể qua mặt được chàng. Nhất là khi, nàng ở gần với
chàng như thế.
Chắc chắn Mai Lang Vương đã nhận ra sự có mặt của nàng.
Chàng chỉ là không buồn chú ý đến nàng mà thôi.
Thần Tình đáp xuống khoảnh sân trồng đầy mai bên dưới, trước
mái hiên ở phía nhà trái, Mai Lang Vương đang ngồi trên giường tre, lặng lẽ kéo
đàn. Hoa mai rơi đầy lên tà áo đen sẫm. Hôm nay chàng lại khoác áo dài the.
- Ái chà, kéo đàn với vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, cũng có
thể tạo ra âm điệu du dương thế kia ư?
Thần Tình xòe quạt, đủng đỉnh đến gần. Âm nhạc dìu dặt
bên tai, bồi hồi, lưu luyến. Bản nhạc mà Mai Lang Vương đang kéo dường như
không phải là cổ nhạc, có vẻ đó là sáng tác của một nhạc sĩ nổi tiếng ở cõi trần
vào thế kỉ hai mươi.
Thần Tình nhớ mình đã từng nghe qua bản nhạc này. Đó dường
như là bản 'Cát bụi'. Người sáng tác nên những ca khúc đầy triết lý như thế tên
là Trịnh Công Sơn, âm nhạc của người đó dù là thần tiên cũng yêu thích.
Mai Lang Vương đưa mắt nhìn nàng, đôi đồng tử màu nâu chỉ
dừng lại trên người nàng vài giây rồi lại lướt đi. Chàng vẫn điềm tĩnh kéo đàn.
Gió lay cánh mai ngự[3], cuốn hương thơm phủ lấp khoảnh sân. Không gian thật thi
vị và huyền ảo.
Thần Tình ngồi xuống giường tre, yên tĩnh lắng nghe.
Đợi những nốt cuối cùng vang lên rồi chìm vào thinh
không, Mai Thần mới gác nhị cầm sang một bên, nhếch mép nói:
- Vẫn còn ăn nhờ ở đậu chỗ ta à?
- Cái gì?!
Thần Tình sốc nặng.
Nàng không ngờ câu nói thất thố như vậy có thể thốt ra từ
miệng của Mai Lang Vương.
Đôi mắt đen dán vào chàng, chỉ thấy Mai Thần đang cười nhẹ.
Nụ cười của chàng không hề mang vẻ khinh miệt. Nụ cười đó có chút thân thiết,
có chút bỡn cợt, tựa như những người bạn lâu năm đang trêu nhau.
Đột nhiên, Thần Tình cảm thấy những nhận định mà nàng
đánh giá về chàng đều sai hết.
Mai Lang Vương… Nghiêm túc mà lại không khô khan. Chàng
cũng là một người biết bông đùa.
- Ha ha…
Thần Tình gấp quạt đánh xoạch một tiếng, bật cười.
Ôi, Mai Thần! Thật thú vị, thú vị.
- Ngươi biết ta ở đây ngay từ đầu, đúng không?
Thần Tình cao hứng nói.
- Ừm.
Mai Lang Vương ậm ừ, tay tìm đến quyển sách, mở ra.
- Tại sao ngươi không nói gì cả?
Nàng tò mò.
Mai Lang Vương nhăn mày, chàng rất lười trả lời mấy vấn đề
như thế này. Đây cũng là một trong những lý do khiến chàng không thích đến gần
con gái, bởi họ luôn có quá nhiều thắc mắc, quá nhiều nghi vấn và chàng rất lười
giải đáp chúng.
- Vì ta thấy không cần thiết.
Chàng đáp một cách ngắn gọn.
- Hừ.
Thần Tịnh thấy chàng không hưởng ứng gì câu hỏi của mình,
biết rõ là chàng lại xem nàng như một kẻ quấy rối, thế nên chẳng buồn hỏi gì nữa.
Hai người ngồi bên nhau một lúc lâu. Một kẻ đọc sách, một
kẻ vừa đung đưa quạt vừa ngắm cảnh. Không gian yên ắng hẳn đi.
- Có phải ngài cũng nhìn thấy lỗ hổng của nơi này không?
Đột nhiên, Mai Lang Vương lên tiếng.
- Lỗ hổng?
Thần Tình mỉm cười.
- Ngươi nói gì ta chẳng hiểu.
Mai Thần lật sang một trang sách mới, đánh mắt về phía
nàng rồi lại lướt đi, bạc môi ẩn hiện ý cười.
- Còn giả đò, ngài đến đây tìm ta chẳng phải là để thắp
cho mình một tia hi vọng hay sao?
- …
Thần Tình xếp quạt, hai tay đặt lên nhau một cách nghiêm
trang, tà nhật bình thiêu hoa tinh xảo bay bay.
Lời của Mai Thần, vô tình hữu ý xuyên trúng tim nàng.
Thời gian qua, Thần Tình luôn đi khắp nơi để quậy phá. Ai
nhìn vào cũng nghĩ nàng là một kẻ nghịch ngợm, thích quấy rối. Thế nhưng, sâu
thẳm trong nàng là một tấm lòng day dứt không yên.
Nàng quá chán nản với Thần giới này, kể từ khi những vị thần
lớn lùi dần về sau thì những kẻ tại vị không còn chăm lo cho đời sống của dân
chúng nữa. Bọn thần mới được phong chức lại quá đỗi ngu ngốc, ngây thơ. Chúng
chỉ biết hưởng thụ mà không quan tâm gì đến trách nhiệm của mình.
Thần giới này tuy huyền ảo nhưng giờ lại chỉ giống như một
quả bóng bay. To bên ngoài, rỗng bên trong, dùng một mũi kim nhỏ chích vào thì
liền xì hơi bay tứ tung, teo héo!
Với địa vị của mình, Thần Tình đương nhiên căm ghét sự biến
chất đó.
Vì vậy, nàng mới tìm đến khắp ngõ ngách trên Thần giới,
dưới nhân gian, định bụng sẽ vừa quan sát, vừa thưởng cho kẻ làm việc tốt, vừa
phạt những kẻ làm việc xấu.
Tuy nhiên, thưởng chẳng có mấy dịp mà phạt thì nhiều.
Thành ra, người ta mới nhận định nàng là một vị thần thích phá phách.
Đêm ở rừng mai trên Yên Tử, vô tình được biết đến Mai
Lang Vương. Thần Tình ban đầu không tin chàng là một người tài đức vẹn toàn như
vậy.
Trong tâm tưởng nàng lúc đó, bọn thần trẻ như chàng chỉ
có diễn kịch là giỏi thôi. Nàng đã gặp qua hàng trăm tên, bọn chúng nói mồm thì
rất tuyệt nhưng đưa việc vào là gãy ngay.
Nàng cho rằng Mai Lang Vương cũng là một kẻ như vậy. Nào
ngờ có mắt mà không thấy thái sơn, Mai Thần lại là kì tài trong cõi thần, khiến
nàng thất bại ê chề.
Dù vậy, nàng cũng đã tìm thấy cho mình một tia hi vọng.
Hóa ra không phải gã thần trẻ nào cũng như nàng nghĩ, có
những người thật sự tuổi trẻ tài cao. Những người có thể gánh trên vai sự tồn
vong của cả Thần giới.
- Mai Thần, ta muốn trở thành bằng hữu của ngươi.
Thần Tình phấn khởi nói.
Mai Lang Vương cau mày, mặt trở nên khó coi hẳn đi, trực tiếp phớt lờ lời nói của nàng. Nhưng, Thần Tình không hề nản lòng, vẫn chèo kéo cuồng nhiệt. Mai Thần sau đó đã rời khỏi sân nhà, trở vào buồng trong, không buồn quan tâm đến nàng nữa.
[1] Một loại trà sen nổi tiếng của Hà Nội, là trà Thái Nguyên được ướp bởi
những đóa sen Tây Hồ. Hơn một nghìn đóa sen chỉ ướp được một cân trà, trải qua
nhiều công đoạn tỉ mỉ. Hiện nay một cân trà sen Tây Hồ có giá dao động từ bảy đến
mười triệu đồng.
[2] Một loại ấm trà xuất phát từ vùng đất Nghi Hưng, Giang Tô, Trung Quốc,
được làm từ đất sét Tử Sa, nung ở nhiệt độ cao và không tráng men. Các loại ấm
trà này thường có màu tím, vì thành phần tạo nên ấm chứa nhiều khoáng chất vi
lượng nên khi pha trà bằng ấm tử sa sẽ giúp tăng hương vị của trà.
[3] Còn gọi là 'mai thơm' - Một loài mai đặc biệt có hương rất thơm. Vì
hương thơm nổi trội nên loài mai này thường được trồng trong cung vua, do vậy mới
có tên là 'mai ngự'.
Nhận xét
Đăng nhận xét