Mai nở dưới Sao: Chương 7: Dạy dỗ - Phần 1
Khi rời khỏi Kon Chư Răng vài dặm, Nhuận và binh lính Khau Phạ từ biệt Mai Lang Vương để quay trở về Tây Bắc.
- Vương, xin người bảo trọng. - Nhuận chấp tay, nhìn Mai
Thần một cách lưu luyến, thủ phục dưới chân chàng.
Mai Lang Vương không nói gì, đưa tay miễn lễ cho chàng
ta, đáy mắt nhu hòa. Chàng biết Nhuận luôn lo lắng cho chàng, dù thân ở Khau Phạ
nhưng lòng luôn hướng về Mai Viện.
- Anh Nhuận sẽ rời đi ư? - Sao níu lấy vạt áo Mai Thần, hỏi
nhỏ.
- Ừ, ta đi đây. - Nhuận nhìn sang em, gật đầu.
Sao buồn bã, đôi mắt to tròn u uẩn rơi lên khuôn mặt tuấn
tú của chàng. Thời gian qua được ở cùng nhau, hai người đã trở nên rất thân thiết.
Nhuận dù không phải là người hay nói như Lãm nhưng chàng rất thích trẻ con, Sao
thì lại là một cô nhóc đáng yêu. Suốt thời gian ở Kon Chư Răng, chàng lúc nào
cũng để mắt đến em và Yang, mỗi khi hai đứa có chuyện gì cần nhờ vả đến chàng
thì chàng đều rất tận tình giúp đỡ.
- Đừng làm vẻ mặt đó mà. - Nhuận cười gượng dỗ dành.
- Hắn sẽ còn quay lại. - Mai Lang Vương xoa đầu Sao - Rồi
sẽ gặp lại thôi.
- Vâng… - Sao sụt sịt, luyến lưu đáp.
Chia tay đoàn binh từ Khau Phạ, Mai Thần lại tiếp tục trở
về Mai Viện ở vùng Tây Nam. Lâu thuyền của chàng lướt trên mây gió mà đi, chẳng
mấy chốc đã nhìn thấy núi Sam và vùng Châu Đốc trù phú.
Sông Hậu uốn quanh thị trấn cổ kính, tựa như một tấm lụa
thướt tha màu nâu đỏ. Mặt nước dập dờn dập dờn, phản chiếu tia nắng, tạo thành
những vùng sáng lấp lóa rực rỡ. Trên sông, những chiếc thuyền tinh xảo rẽ nước
nhẹ nhàng, trông nhàn hạ thanh thoát. Trên trời, hàng trăm chiếc thuyền bay
chùng chình đón gió, tựa hồ bị vẻ đẹp của thị trấn bên dưới hút hồn, không nỡ
đi nhanh. Núi Sam thì như một viên bích ngọc đính trên bức tranh tuyệt sắc đó,
dù từ trên lâu thuyền nhìn xuống, thấy núi ẩn sau tầng mây nhưng màu xanh tươi
mát vẫn quyến rũ tuyệt đối, khiến người ta không thể rời mắt.
- Đẹp quá! - Sao rưng rưng thốt lên.
- Có nhớ nhà không? - Mai Lang Vương đứng bên cạnh, tao
nhã xòe quạt.
- Có ạ! - Sao đáp ngay tắp lự - Em muốn ngủ trên giường của
mình! - Suốt những đêm ở Kon Chư Răng, Sao phải ngủ trên sàn nhà, em vì vậy rất
thương nhớ chiếc giường thất bảo có lót nệm êm ở Mai Viện.
Mai Lang Vương khẽ cười, không chỉ Sao mà cả chàng cũng rất
nhớ Mai Viện, dù có chuyển chỗ bao nhiêu lần thì nơi đó vẫn là nơi dừng chân mà
chàng ưng ý nhất, cũng hơn hai mươi năm rồi chàng chưa có ý định dời đi, có lẽ
trong tương lai cũng sẽ không di chuyển nữa.
Giờ đây, chàng cảm thấy Mai Viện giống như ngôi nhà thứ
hai của mình vậy… Vốn dĩ cố hương của chàng là Khau Phạ nhưng chàng đã không
còn muốn quay về nơi đó nữa.
Thuyền từ từ hạ xuống, Mai Viện xinh đẹp hiện rõ trong tầm
mắt. Tam vị Hoa tiên đón mừng trước cổng, vừa thấy thuyền xuất hiện, các nàng
liền ngẩng lên nhìn Sao và Mai Lang Vương đang đứng ngoài mạn thuyền, mỉm cười
nhẹ nhõm.
- Các chị! - Sao cất tiếng reo.
- Ừm, thật tạ ơn trời. - Ưu Liên gật đầu, tay khẽ lướt
qua khóe mắt.
Các tiểu đồng nhanh nhẹn sắp xếp lại mọi thứ. Mai Lang
Vương dắt tay Sao đi xuống cầu thang. Lãm bấy giờ mới từ khoang thuyền bước ra,
vươn vai ngáp một cái.
- A! Sảng khoái thật!
Sao phì cười.
Kể từ lúc rời khỏi Kon Chư Răng, Lãm đã xin trở về
phòng nghỉ ngơi. Em nghe nói là do đêm lễ hội chàng ta vui chơi hăng say quá, lại
thêm mấy ngày sau đó bị Mai Lang sai đông sai tây, vì thế đuối sức đến nỗi chẳng
thể làm gì.
- Ngươi cứ ở lại Mai Viện đi, không cần xuống núi đâu.
- Mai Lang Vương nói với Lãm.
- Tạ ơn ngài. - Lãm cười xòa.
Mai Thần đưa Sao xuống thuyền trước, em sau đó được
giao cho nhóm Ưu Liên, Xích Phượng. Lãm nghỉ ngơi xong cũng phụ giúp sắp xếp mọi
thứ một tay, cho đến quá trưa, cuối cùng lâu thuyền lộng lẫy cũng được cất đi ổn
thỏa, những hành lý khác thì được đưa về chỗ cũ.
- Mệt thật. - Mai Lang Vương gõ quạt vào lòng bàn tay,
thở hắt ra, uể oải trở về chỗ của mình.
- Chuyện ở Kon Chư Răng có vẻ như không đơn giản? - Tam
vị Hoa tiên đi bên cạnh hỏi.
- Vâng, đó là một vụ mưu phản. - Mai Thần đáp.
- Ôi trời! - Ưu Liên giật mình, bước lên vài bước,
nhìn chằm chằm vào chàng - Mai Lang có bị thương không? Tại sao không điều tra
kĩ chứ? Rõ ràng biết là chuyện nguy hiểm mà vẫn mang độc một lâu thuyền đến đó?
Thật là liều lĩnh!
Đến giờ nàng mới biết được chân tướng sự việc. Khi Yang
kể lại mọi chuyện và Mai Lang Vương quyết định đến Kon Chư Răng, các nàng vẫn
nghĩ đó là một biến động nhỏ thôi, cho dù có liên quan đến vũ lực thì các nàng cũng
không nghĩ quy mô của nó lại lớn như vậy. Nếu các nàng biết nó là một vụ mưu phản,
các nàng đã không để Mai Lang Vương mang độc một lâu thuyền đến đó như thế, đã vậy
còn đưa Sao theo.
- Không cần bận tâm đâu. - Nhưng Mai Thần vẫn rất bình
thản, xòe quạt một cách từ tốn, nhẹ nhàng cười - Mọi chuyện đã kết thúc rồi.
- Mai Lang… - Ưu Liên dường như rất bất lực trước tính
cách của chàng.
Mai Lang lúc nào cũng vậy, chỉ biết im lặng giải quyết
mọi thứ…
- Chị, chị không làm gì được đứa trẻ bướng bỉnh này
đâu. - Xích Phượng vỗ lên vai Mai Thần, cười lớn.
- Xích Phượng… - Mai Lang Vương thoáng bối rối.
Thiếu nữ áo đỏ càng cười rộ hơn, dường như rất thích
thú - Mai Lang của chúng ta bướng bỉnh từ nhỏ, có lần còn lao khỏi Khau Phạ,
suýt nữa thì rơi xuống sườn núi. Thằng nhóc này đã bốn trăm tuổi đầu rồi mà còn
như vậy! Thật là đứa trẻ hư!
- Chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhắc nữa. - Mai Lang
Vương ngượng chín mặt.
- Ha ha. - Xích Phượng ôm bụng cười ngất.
Bạch Sứ thì thầm vào tai Sao - Chị Xích Phượng luôn rất
dễ dãi với tính bướng bỉnh của Mai Lang bởi cái tính đó là học từ chị ấy. Thật
hết nói nổi, may mà Mai Lang đã bị chúng ta kìm kẹp tương đối, nếu để thằng bé học
hết thói xấu của chị Xích Phượng thì Khau Phạ sẽ loạn mất.
- Bạch Sứ em nói gì đó! - Xích Phượng quay phắt lại,
hét lên.
- Em… Em không có nói gì cả! - Bạch Sứ cười gượng xua
tay.
- Còn chối! - Xích Phượng giữ Bạch Sứ lại, hăm dọa.
Những người khác trông cảnh đó, ai cũng buồn cười, họ
cũng không can thiệp mà tiếp tục rời đi.
Khi đến cổng khu nhà của Mai Lang Vương, chàng, Sao và
Lãm tách ra khỏi nhóm Hoa tiên và vào trong. Sao vốn định đi theo các chị nhưng
em đã bị Mai Lang Vương giữ lại.
- Em theo ta vào đây.
- Vâng… - Sao không hiểu mô tê gì, em vốn định quay về
khu của mình để tắm rửa nghỉ ngơi nhưng chợt nhớ ra rằng khu của chàng cũng có
cổng thông về khu của mình, vì thế em không suy nghĩ gì nữa mà đi theo chàng.
- Ngài đã lớn lên trong vòng tay của ba vị tiên nữ ấy
nhỉ? - Lãm nói khi chàng và Mai Lang Vương ngồi xuống giường tre.
Mai Lang Vương lặng im không đáp.
Sao không ngồi gần họ, em ngồi dưới tán mai cách giường
tre mười bước chân. Một trận gió lớn vừa kéo qua, khiến hoa mai rơi lả tả.
Sao gom những cánh hoa vàng rực lại, tạo thành một ngọn
núi nhỏ.
- Thật không biết ngài lúc bé trông như thế nào. - Lãm
nhìn Sao, lại đánh mắt sang Mai Thần, tò mò.
- Thì như những tiểu đồng khác thôi. - Chàng vô vị đáp.
- Thật á? Vậy sao giờ ngài khó chịu thế hả? - Lãm xoa cằm
- Ngài phải là một đứa trẻ bất bình thường lắm thì lớn lên mới trở thành con
người khó ưa như hiện tại được.
- Ta khó ưa lắm à?
- Không. - Lãm phì cười, đưa chén trà lên, hương trà thơm
lừng khiến lòng người thanh tịnh hẳn đi - Chỉ là… Có vẻ ngài đã được nuôi dạy một
cách nghiêm khắc…
Mai Lang Vương lim dim mắt…
Kí ức về tuổi thơ đã là cái gì đó rất đỗi xa xôi…
Chàng lớn lên trong vòng tay của ba vị Hoa tiên, dù họ mỗi
người mỗi tính nhưng suy cho cùng đều rất nghiêm khắc. Chàng đã lớn lên trong sự
giáo dưỡng nghiêm ngặt đó… Từ Khau Phạ… Đến Tây Nam… Cuối cùng trong tăm tối và
đơn điệu, chàng tự định đoạt cuộc đời mình.
Thời gian trôi qua thật nhanh quá. Chớp mắt đã mấy trăm
năm rồi…
- Mai Lang. - Lúc này, Sao bỗng quay lại nhìn chàng -
Ngài gọi em đến đây là có chuyện gì vậy?
- À. - Mai Lang Vương sực tỉnh. Khi chàng nhớ ra mình đã
gọi Sao vào cùng thì chàng đã thấy em ngồi xổm dưới gốc mai, xung quanh là năm
sáu ngọn núi nhỏ được gom từ cánh hoa.
Mai Lang Vương mỉm cười.
Trên tóc Sao toàn là cánh mai.
- Đến đây. - Chàng gọi.
- Vâng. - Sao tung tăng chạy lại.
- Ngày mai đến chỗ ta vào buổi sớm, ta sẽ dạy em học. -
Chàng lấy cánh hoa trên tóc em xuống, dặn dò.
- Học á? Vậy là mỗi ngày đều phải đến sớm ạ?
- Ừm.
- Học… Chữ ạ?
- Phải.
- Hê hê, vậy ngày mai tôi cũng có dịp xem Vương dạy học
ư? - Lãm thích thú.
Mai Lang Vương cau mày nhìn chàng ta, chàng ta thấy vậy,
quay sang hướng khác nhưng vẫn cười khoái chí lắm. Sau khi dặn dò xong như vậy,
Mai Lang Vương cũng không giữ Sao bên cạnh nữa, chàng cho phép em quay về khu của
mình.
Trên đường về, Sao rất băn khoăn…
Em bước qua cổng tròn nối giữa hai khu, lòng trải rộng…
Học chữ ư…
Hôm sau, sáng sớm Sao đã phải dậy, chuẩn bị bữa sáng cùng
các chị rồi mang theo phần ăn của mình, của Mai Thần và của Lãm, đi đến khu của
chàng.
Không khí buổi sớm tươi mát và thanh lạnh, sương vẫn còn
đọng trên những lá mai xanh sẫm. Trên giường tre, Mai Lang Vương và Lãm đã ngồi
đợi sẵn. Lãm uống trà, trong khi Mai Thần vẫn như thường lệ đọc sách.
- Sao đến rồi! - Lãm cười, chào mừng khi thấy em xuất hiện.
Sao cười đáp lại, đặt bữa sáng xuống cho hai người rồi
nhìn sang chiếc bàn được chuẩn bị sẵn bên cạnh. Đó là loại bàn nhỏ dành cho một
người được làm bằng tre. Ghế cũng là ghế tre. Trên bàn bày sẵn một quyển vở, một
lọ mực và một cây bút kì lạ. Sao chớp chớp mắt, đứng tần ngần nhìn chiếc bàn và
những gì được bày trên ấy hồi lâu.
- Ngồi xuống đi, đó là bàn học của em. - Mai Lang Vương
lên tiếng.
- A… - Sao kinh ngạc, đỏ mặt ngồi xuống.
- Hôm qua Vương đóng cho em đấy. - Lãm vừa rót trà vừa
nháy mắt nói.
- Dạ? - Sao không hiểu ý của chàng ta lắm.
Lãm hướng mắt về chiếc bàn, nói rõ hơn - Hôm qua, sau khi
em về, Vương đã đi tìm ít tre và đóng bộ bàn ghế này cho em. Ngài ấy nói rằng
muốn tự tay đóng một bộ bàn phù hợp với chiều cao của em để em có thể ngồi học một
cách thoải mái. Ái chà… Nói sao nhỉ? Nhờ ơn của em mà hôm qua ta được tận mắt
thấy Vương cầm búa đấy.
- Mai Lang… - Sao xúc động, nhìn chàng chăm chăm.
- … - Mai Lang Vương nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Lãm
rồi điềm nhiên lật sang trang sách khác, nói với Sao - Cậu ta nói nhảm đấy, đừng
bận tâm.
- Ầy, ngại gì chứ? Mình đóng thứ cứ nói mình đóng! - Lãm
huých vào vai chàng.
- Ta định cho ngươi nghỉ ngơi nốt hôm nay nhưng có vẻ
ngươi còn rất sung sức? Có thể làm việc ngay rồi nhỉ?
- Éc… Không, đâu có… - Lãm nghe vậy, vẻ mặt trêu chọc khả
ố lập tức biến chuyển, trở nên bệnh tật xanh xao - Khụ khụ - Chàng ta ho vài tiếng
phụ họa, yếu ớt như người sắp chết đến nơi, nói - Vẫn còn mệt lắm… Mệt lắm…
Mai Lang Vương phớt lờ chàng ta, tiếp tục đọc sách.
Sao ngồi đó, không nhịn được, phì cười. Mai Lang và anh
Lãm lúc nào cũng vậy, cứ như nước với lửa.
Em lại không khỏi rung động khi chạm tay lên chiếc bàn…
Sao nhắm tịt hai mắt lại, lòng hạnh phúc vô tận. Ghế êm quá, rất vừa vặn, chiều
cao của bàn cũng vừa phải nữa… Em tựa tay lên rất thoải mái…
Sao nhìn khay thức ăn trên bàn, hai tay nắm chặt.
Được
rồi! Mình sẽ thật cố gắng! Sẽ không phụ lòng Mai Lang!
Sao chăm chỉ ăn hết bữa sáng, lòng thầm nghĩ phải nạp
năng lượng thật tốt và học thật ngoan ngoãn!
Dùng bữa xong, Mai Thần cho tiểu đồng dọn dẹp mọi thứ rồi
bắt tay vào dạy Sao học. Lãm thích chí lắm cho nên bám mông lại giường tre hóng
hớt, giả như Mai Thần có lên tiếng đuổi thì chàng ta cũng không đi.
Mai Lang Vương chẳng chấp nhặt Lãm, dù sao, chàng cũng muốn
Lãm ở đây. Chàng ta cũng là một người có học thức uyên bác. Chàng hi vọng rằng
chàng ta có thể cùng mình dạy bảo cho Sao những điều hay ý đẹp.
Mai Lang Vương cầm lấy cây bút đang đặt trên bàn, giới
thiệu với Sao - Đây là bút lá tre.
- Bút lá tre ạ?
Sao chăm chú nhìn nó, đó là một cây bút rất lạ với hai bộ
phận chính là quản bút và ngòi bút. Quản bút làm bằng gỗ, tạo tác tinh xảo.
Ngòi bút bằng kim loại, hình dáng thuôn dài, nhọn ở đầu, đúng là trông rất giống
lá tre.
- Khi viết, em chấm mực thế này. - Mai Lang Vương mở lọ mực
ra, nhúng nhẹ đầu bút vào lọ mực và thanh thoát thảo một vài chữ làm mẫu.
Chữ của chàng vừa rắn rỏi vừa tao nhã. Từng nét từng nét
đẹp đẽ như in. Ngay cả Lãm - Người hay xét nét chữ viết nhất cũng không bắt bẻ
được câu nào. Chàng ta không ngừng mỉm cười, xem chừng rất thích chữ viết của
Mai Thần.
- Sau khi dùng xong, em nên dùng khăn lau sạch ngòi bút.
- Mai Lang Vương vừa nói vừa lau nhẹ ngòi bút với khăn tay - Ngòi bút cấu tạo đặc
biệt nên rất dễ hỏng, em phải giữ gìn bút cẩn thận đừng để nó bị rơi hoặc va chạm,
nếu không sẽ phải thay ngòi khác. Ở đây ta có ngòi dự trữ nhưng ta muốn em rèn
luyện tính cẩn thận, được chứ.
- Vâng ạ. - Sao gật gật đầu.
Mai Lang Vương giao lại bút cho Sao, em đón lấy nó bằng
hai tay. Sao học theo Mai Thần, cũng chấm mực rồi viết lên giấy. Thế nhưng em đã
không cẩn thận, khiến cho mực dây ra bàn.
- Khi sử dụng loại bút này em phải hết sức tỉ mỉ. - Mai
Lang Vương lau đi những vết mực mà Sao làm dây ra, nói thêm - Chỉ cần không cẩn
thận thì tập sách, thậm chí quần áo đều sẽ lấm lem mực ngay. Ưu Liên rất khó
tính đối với những việc như thế, ngài ấy không thích quần áo bị dính bẩn. Em
chú ý đấy.
- Em biết rồi ạ. - Sao ngán ngẩm đáp… Hây… Mai Lang có vẻ
rất hiểu chị Ưu Liên…
Em lại quan sát chàng hồi lâu…
Mai Thần đang lau sạch bàn cho em, khuôn mặt tuấn tú
nghiêm nghị…
Hôm qua, anh Lãm có nói rằng Mai Lang lớn lên trong vòng
tay của ba chị… Giờ nhìn lại, em mới nhận ra tất cả sự tỉ mỉ, cẩn thận cùng
dáng vẻ nghiêm trang của Mai Lang đều do các chị rèn dạy mà ra.
Có lẽ Mai Lang cũng từng như em…
Có lẽ cũng từng là một cậu nhóc lon ton chạy khắp nơi, quần
áo lấm lem đất bẩn rồi bị chị Ưu Liên mắng cho một trận.
Nghĩ đến đó… Sao lại không kìm được, khúc khích cười.
Mai Lang Vương đang dọn dẹp hậu quả, nhìn sang thấy Sao cười như vậy, chàng chỉ biết khó hiểu cau mày.
Nhận xét
Đăng nhận xét