Mai nở dưới Sao: Chương 21: Rời bỏ - Phần 12

Trong khi Mai Lang Vương đau khổ thì Đào Hoa đã bình phục hoàn toàn. Khi hay tin chàng tìm mọi cách đến gặp em và em thì nhất quyết từ chối gặp chàng, nàng biết là kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.

Đào Hoa hạ thêm một đòn nữa, gọi em đến gặp. Kể từ khi nàng bị thương đến nay em vẫn chưa đến gặp nàng lần nào, Sao nghĩ cũng nên đến để cảm ơn nàng một tiếng. Cả hai đều thống nhất sẽ gặp nhau vào giờ làm việc của Mai Lang Vương để tránh sự can thiệp của chàng.

Vừa vào đến phòng nàng, Sao đã nhanh chóng gập người lại và cảm ơn nàng chân thành. Đào Hoa cười mỉm, bảo rằng không sao đâu. Bảo vệ em là nghĩa vụ của người trong Mai Viện.

Hai người im lặng một chốc, cuối cùng Đào Hoa nói thẳng những mong cầu trong lòng. Nàng mong rằng em sẽ không xen vào giữa nàng và Vương.

- Sao, em còn trẻ, em chỉ mới mười bảy thôi. Rồi em sẽ gặp thêm nhiều người đàn ông khác, sẽ có người yêu thương em và dành cho em. Vương và chị đã đính ước với nhau, chị yêu chàng tha thiết. Suốt bốn trăm năm qua chị chỉ nghĩ về chàng, xin em đừng xen vào mối duyên tình này.

Sao nghe nàng nói, trầm ngâm im lặng.

Đào Hoa thấy em không trả lời, nàng lại bật khóc, cầu xin.

Sao lau nước mắt cho nàng và ôm nàng thật chặt, giống như cái lúc mà nàng che chở cho em trước những mũi tên vậy.

- Chị sẽ được hạnh phúc. Em tin rằng Vương và chị sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau. - Em nhẹ nhàng hứa với nàng.

Đào Hoa ôm lấy lưng em, dù vai nàng run rẩy nức nở nhưng môi thì lại mỉm cười vừa ý.

 

Sau khi nói xong mấy lời đó, em từ biệt nàng và rời đi. Trên đường về, em lại nhìn thấy tiểu đồng của Mai Lang Vương. Tiểu đồng hớt ha hớt hải chạy đến, như thể sợ rằng em sẽ lẩn trốn vậy. Nó đi đến trước mặt em, chặn đường tiến và rồi báo lại - Vương muốn chị đến gặp.

Sao suy nghĩ một chút, em cảm thấy bản thân nên có một lời thẳng thắn với chàng. Em đã có quyết định rồi, sẽ không ở lại Mai Viện nữa, em sẽ đến Văn Phủ viết sách cùng Nhã Lang. Thế nên Sao đi theo tiểu đồng. Khi hai người đến cổng tròn thì vô tình nghe thấy giọng Lãm vẳng ra. Sao dừng lại, cho tiểu đồng rời đi rồi nán lại cổng mà nghe kĩ. Em nghe thấy chàng và Lãm đang trò chuyện về Đào Hoa.

- Đào Hoa xinh đẹp hiền dịu, rất hợp với ngài nhỉ?

- Ai cũng bảo vậy cả.

- Ngài và nàng ấy sống với nhau cũng được lắm đấy, sao không cử hành hôn lễ đi mà cứ để con gái người ta chờ mãi thế?

- Nàng ấy là một người chu đáo và tinh tế, nếu ta sống cùng nàng ấy thì hẳn là rất ấm êm. Đào Hoa sẽ lo toan rất tốt chuyện trong nhà, còn ta thì chỉ việc quản chuyện bên ngoài. Nàng ấy sẽ không khiến ta đau đầu nghĩ ngợi.

Sao nghe đến đây thì lùi bước.

Em cười mơ hồ, quay đầu đi thẳng ra cửa sau của viện. Sao đi được vài bước, đến khi thoát hẳn khỏi khu vực của chàng thì mới dám chạy. Em bước cao bước thấp, tất tả nện guốc trên con đường lát đá trắng. Sao vừa chạy vừa lau nước mắt. Cõi lòng như bị lưỡi câu móc phải, nhoi nhói, trầy trụa.

Em lao ra một tảng đá, òa khóc.

Sao ngửa mặt lên trời khóc thật to.

Ôi tình yêu đầu đời của em đã tan vỡ thật rồi!

Ôi em đã thất tình mất rồi!

Sao khóc rống lên, không để tâm đến điều gì nữa, trút hết bao nhiêu cảm xúc ra ngoài.

Sau hôm nay, em sẽ không còn mong chờ hi vọng gì ở người nữa.

 

Lúc Sao đang đưa tiễn mối tình đầu của mình thì chợt nghe thấy tiếng tặc lưỡi chầng chậc. Nó giống như là tiếng kêu của lũ thạch sùng vậy, vô cùng chói tai, khiến người ta bực bội. Em ngưng khóc, ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy sau tảng đá có võng của ai mắc sẵn. Sao nín thở nhìn chiếc võng đó mãi, thành võng cuối cùng hạ xuống, bộ mặt cau có của Nùng Tậu hiện ra.

- Trời ơi là trời, ngủ trưa cũng không yên. - Vừa nhác thấy em là chàng ta liền cất giọng trách mắng.

Sao đỏ bừng mặt, nhớ lại tiếng khóc ban nãy của mình, so với tiếng bò rống có lẽ chẳng khác là bao. Em tẽn tò lau nước mắt, định lủi đi. Nhưng Nùng Tậu đã tháo võng ra và đi đến chỗ em.

Chàng ta thả võng lên tảng đá rồi đặt mông ngồi lên chiếc võng trải rộng ấy, gác tay qua đầu gối và nhìn em lặng lẽ. Sao thấy chàng ta đến gần, đương nhiên không thể trốn đi được nữa, em đành quỳ dưới tảng đá đó mà khúm núm chờ chàng ta sai khiến.

Nùng Tậu nhịp nhịp tay lên gối, thản giọng hỏi - Bị bỏ rồi hả?

Sao chợt khựng lại. Em che tay kín mặt, nước mắt thoát ra theo những kẽ tay, mím môi gật đầu.

Nùng Tậu nhìn đồng ruộng xa xăm - Thế đấy, đã bảo mà, nếu thật lòng thì người ta đã hành động kiểu khác.

Dừng một chút, chàng lại cười nhạt - Vợ tương lai của người ta đẹp vậy, còn là hoa khôi của Hoa giới, tài sắc vẹn toàn. Con nhỏ xấu xí như ngươi sao sánh bằng chứ? Cứ mơ hão mãi, giờ đau chưa?

Sao đã quen với kiểu nói chuyện mạt sát này rồi. Em cũng không còn thành kiến với chàng ta nữa, vì vậy dễ chấp nhận cách nói của chàng ta hơn. Thời gian qua, Nùng Tậu dù ngoài mặt tỏ ra bất cần nhưng bên trong thì luôn âm thầm quan tâm đến em. Chàng ta không bắt em đến hầu, giúp em tránh khỏi tầm mắt của Mai Lang Vương và còn cho em dời đến nhà chính ở cùng chàng. Sao biết ơn những việc đó lắm, vì thế dù chàng ta vẫn buông lời sắc nhọn với em thì em cũng không chấp nhặt.

- Em đúng là tưởng bở ha. - Sao thừa nhận, cười gượng dù nước mắt vẫn chảy.

Nùng Tậu nghe em nói thế, lại trông bộ dạng vừa khóc vừa cười của em, chàng không nhịn được nhếch mép. Lần đầu tiên Nùng Tậu cảm thấy có thể cởi mở với em, lần đầu tiên chàng cảm thấy rằng, em có thể đào tạo được, có thể trở thành tiểu đồng thân cận của chàng.

Nhận xét