Mai nở dưới Sao: Chương 22: Vùng không gian vây kín đầu tiên - Phần 1

Nùng Tậu và Sao đi khỏi vùng Châu Đốc, thẳng tiến đến vùng đất có con cá sấu đầu tiên. Trên đường đi, Quan Lang phổ biến một số thông tin cho em biết, nhờ những thông tin ấy mà Sao hiểu rõ hơn về Thần giới này.

Quan Lang nói rằng, Thần giới Việt thật ra không phải là một không gian phẳng mà là vô vàn các không gian xếp chồng lên nhau. Muốn đi qua những không gian khác nhau thì phải bước qua những cánh cổng thông hành. Để cho em dễ hình dung, Nùng Tậu dùng những viên đá chất lên nhau rồi trỏ vào chồng đá đó mà bảo em - Cứ hình dung mỗi viên đá là một vùng đất. Viên đá này kết nối với viên đá kia, chỗ tiếp xúc của chúng chính là cổng thông hành.

Sao không thể tin được vào điều ấy, bởi vì em cứ nghĩ rằng thế giới này chẳng khác biệt gì so với thế giới mà em từng sống. Thậm chí em cũng đã đi qua khá nhiều nơi cùng Mai Lang Vương, em không hề cảm giác không gian bị chia tách mà nó luôn liền mạch như một khối tổng thể.

Nùng Tậu cũng giải đáp thắc mắc này cho em, chàng bảo rằng đó là vì không gian của các vùng đất thường chẳng khác biệt gì với nhau cho lắm, thế nên dù em đã bước qua vùng đất khác, em cũng không cảm nhận được sự chia tách. Tuy nhiên, em không cảm nhận được thì không có nghĩa là sự chia tách ấy không tồn tại. Về nguyên lý, khi đi qua một cổng thông hành thì có nghĩa là em đã bước qua không gian khác rồi. Thuyền bay của em cũng không di chuyển theo đường thẳng như em vẫn nghĩ mà thật ra luôn đi theo lộ trình nhất định, có thể là đường xiên hoặc đường gấp khúc để hướng đến vùng đất mà nó muốn tới.

Chàng ta lấy ví dụ rõ hơn bằng cách trỏ vào viên đá nằm ở cuối chồng đá - Đây là Châu Đốc và Mai Viện.

Sau đó chàng ta lại trỏ vào viên đá nằm ở hàng gần trên cùng - Đây là Văn phủ.

- Như ngươi thấy thì hai nơi này nằm ở hai không gian khác nhau. Thuyền phải di chuyển theo đường gấp khúc để đi qua các vùng đất khác và đến được Văn Phủ với lộ trình ngắn nhất. Thế nhưng có phải ngươi chẳng cảm nhận được gì không? Cảm giác như bản thân đang di chuyển trong một không gian đồng nhất? Đó là vì sự tác động của thời tiết và khí hậu. Dù nằm trong không gian khác nhau nhưng lại có cùng thời tiết, cùng khí hậu và cùng cả dòng chảy thời gian nên ngươi không nhận ra được sự khác biệt.

Khi hai người đang nói đến đó thì cổng thông hành của vùng Tây Nam cũng hiện ra, Nùng Tậu nhìn cổng thông hành ấy rồi lại nhìn em, nói - Đấy, giờ chúng ta đang đi khỏi không gian của vùng đất này để đến không gian của vùng đất khác đây. Chúng ta đi như đang đi trên một chiếc cầu thang vậy. Tuy nhiên vì không gian quá lớn nên ngươi không cảm nhận được độ nghiêng. Thực chất, chúng ta luôn đi lên hoặc đi xuống, chẳng bao giờ đi trên một mặt phẳng cả.

Sao nghe đến đây thì đã thấu tỏ hoàn toàn, em càng thêm ngỡ ngàng về nơi này. Thần giới quả là một không gian vô cùng vô tận. Nó rộng lớn và phức tạp. Dù mô hình mà Nùng Tậu cho em thấy chỉ có vài viên đá thôi nhưng Sao hiểu rằng, hình dáng thực sự của Thần giới Việt hẳn là đồ sộ và choáng ngợp hơn thế nhiều. Chẳng biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu vùng đất, bao nhiêu không gian.

Họ đi qua cổng thông hành của vùng Tây Nam, vậy là em đã hoàn toàn đi xa khỏi không gian của Mai Lang Vương và vùng đất mà chàng giám sát. Nùng Tậu mua một chiếc bè nhỏ để đưa em đi tiếp. Chàng ta không thích ngồi trong thuyền lớn như Mai Lang Vương, Nùng Tậu thích ngồi bè hoặc loại thuyền đơn giản không có mái che. Chàng ta thích gió và nắng.

Sao khúm núm ngồi trên bè của chàng, gió khá lớn và em phải bám chặt lấy mép bè để giữ cho mình không bị bay mất. Nùng Tậu thì trông có vẻ rất thích thú, chàng ta hiên ngang đón gió và cười sảng khoái. Tựa như rằng chàng ta không phải đang ngồi trên một chiếc bè đơn điệu mà là đang ngồi trên bảo tọa uy nghi vậy.

Sau một thời gian ngắn ở cùng Nùng Tậu thì Sao cũng bắt đầu hiểu hơn về con người của chàng ta. Nùng Tậu là một người rất quái đảng. Chàng ta nửa vương giả, nửa lại phóng khoáng bình dị. Đôi khi chàng ta cao ngạo như một vị hoàng tử bước ra từ nhung gấm, đôi khi chàng ta lại hào sảng, giản đơn như một gã lãng tử phiêu bạc.

Ngoài chuyện hầu hạ phải cung kính ra thì những sinh hoạt khác của Nùng Tậu khá là dung dị, không cầu kì. Chàng ta có thể nằm ngủ ở bất cứ đâu, không ngại cùng em đi bộ suốt một quãng đường dài từ Mai Viện đến cổng thông hành. Trên đường, mỗi khi hai người gặp rắc rối gì thì Nùng Tậu cũng đứng ra giải quyết rất suôn sẻ, chàng ta thậm chí còn có thể chế tạo vật dụng, bẫy rập, vũ khí lúc cần thiết. Nùng Tậu không phải là công tử bột như em vẫn nghĩ.

- Con trai Lạc Việt chúng ta không giống bọn thư sinh trói gà không chặt. - Nùng Tậu nhếch mép mỗi khi thấy em chăm chú quan sát chàng ta dựng lều bằng tre và lá dừa. - Chúng ta là những thợ săn, chúng ta luôn biết cách sinh tồn ở nơi hoang dã. Tiêu chuẩn để một cô gái Việt chọn chồng cũng là siêng năng, chân thật và khỏe mạnh. Đàn ông chúng ta phải xây nhà và làm những vật dụng trong nhà để phụ nữ nấu nướng dệt lụa. Gã nào không làm được những việc đó thì đừng mong con gái để mắt đến.

- Oa… - Sao nghe chàng nói, không kìm được suýt xoa. Hóa ra tiêu chuẩn chọn chồng của phụ nữ Thần giới lại khắt khe như vậy. Em cũng nghe nói rằng địa vị của người phụ nữ trong xã hội Thần giới rất cao, bởi vì Lạc Việt đi lên từ chế độ mẫu hệ. Trong khi phương Bắc chịu tác động của chế độ phụ hệ thì người Việt ở thời Hùng Vương vẫn rất xem trọng chế độ mẫu hệ. Những người phụ nữ Việt cũng có khí khái riêng, không bị nhốt trong trướng rũ màn che, chịu đủ bao lễ luật hà khắc như phụ nữ ở Thần giới khác.

Khi người chồng qua đời, người vợ Việt sẽ gồng gánh tất cả, thậm chí là thay chồng đánh giặc. Dù phương Bắc luôn muốn dùng tam tòng tứ đức để thuần hóa sự hoang dại bất kham của người con gái Việt nhưng không thể. Trưng Vương vẫn nổi lên và kế đó là Triệu Vương. Biết bao nữ tướng anh hùng đã khai sinh từ vùng đất này.

Nhận xét