Mai nở dưới Sao: Chương 21: Rời bỏ - Phần 19
Mai Lang Vương vội vã trở về gặp em, chàng đi nhanh như
bay vậy, chỉ còn thiếu mỗi việc sử dụng thuật dịch chuyển để mà đến thẳng trước
mặt em thôi. Khi chàng vừa đặt chân lên con đường lát đá trắng, chàng chợt thấy
Nùng Tậu và em đang đi đến từ hướng cổng sau. Mai Lang Vương cau mày, cõi lòng
giá buốt. Em vừa cùng Quan Lang đi đâu đấy?
Nùng Tậu nhác thấy chàng, không như mọi lần, chàng ta
không những không phớt lờ mà còn chủ động đi đến gần. Sao im lặng theo sau
chàng ta, Mai Lang Vương bỏ qua Nùng Tậu mà chỉ nhìn em chăm chăm, Sao không
nhìn chàng, em u uẩn rơi mắt lên mặt đất.
- Quan Lang. - Mai Lang Vương lạnh giọng.
- Có chuyện muốn nói đây. - Nùng Tậu uể oải lên tiếng.
Mai Lang Vương nhìn như xoáy vào chàng ta rồi lại dời mắt
sang em một lần nữa. Sao hơi quay mặt đi, nhất quyết không hướng về chàng. Mai
Lang Vương nghe đáy tim run lên nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Chàng hướng vào cổng
tròn dẫn vào nhà mình, nhẹ giọng đáp - Vâng, mời Quan Lang vào trong.
Nùng Tậu khá chán ngán, thật ra chàng không muốn đi vào
đi ra rườm rà, định đứng ở đó nói chuyện luôn cho xong. Nhưng, tên Mai Lang
Vương đó vốn là vậy mà, hắn lúc nào cũng lễ tiết quy củ. Thôi chàng chiều hắn lần
này. Dù sao bắt đầu từ ngày mai, chàng không còn phải nhìn thấy bản mặt chán ngắt
của hắn nữa.
Ba người đi vào nhà, Mai Lang Vương cố tình để Nùng Tậu
vào trước còn bản thân thì song bước bên em. Sao vừa thấy chàng lùi lại, em
ngay lập tức dấn bước thật nhanh và dính sát theo Nùng Tậu. Quan Lang liếc mắt
sang, thấy em đột nhiên đi vội đến, chàng hơi quay đầu nhìn Mai Lang Vương.
Mai Lang Vương thì… Thẫn thờ đứng yên tại đó một lúc khá
lâu.
Khi họ vào trong, họ thấy Lãm vẫn còn ngồi thưởng trà ở
giường tre. Sau khi Mai Lang Vương đi tiễn Đào Hoa, chàng ta vẫn ngồi lại ở đó.
Bởi vì dạo này tâm trạng Mai Lang Vương không tốt, Lãm không nỡ để chàng một
mình, vì vậy thường nán lại cả ngày để trò chuyện cùng chàng.
- Ô. - Lãm ngạc nhiên khi thấy ba người ấy. Chàng ta đứng
dậy, cúi chào Quan Lang rồi hướng sang Sao, ánh mắt tràn đầy thắc mắc.
Mai Lang Vương thoạt tiên ra hiệu cho tiểu đồng chuẩn bị
đón tiếp Quan Lang. Tuy nhiên Nùng Tậu đã ngăn lại. Chàng giơ tay lên, tiểu đồng
và Mai Thần khựng người. Nùng Tậu cười nhếch - Thôi, ta nói nhanh ấy mà, không
cần rườm rà làm gì đâu.
- Vâng. - Mai Lang Vương cho tiểu đồng lui, chàng đứng
nguyên tại đó chờ Nùng Tậu nói. Vì chàng ta không ngồi nên những người ở đó đều
phải đứng.
Nùng Tậu lướt mắt qua Sao một cái rồi thong thả bảo với
chàng - Con bé này giờ là tiểu đồng chính thức của ta.
Mai Lang Vương và Lãm sửng sốt. Nùng Tậu lại đặt tay lên
đầu em, cười thư thái - Nó đã được ta đặt ấn. Các ngươi thấy đấy.
Tay Nùng Tậu vừa chạm lên huyệt bách hội của em thì trên
trán Sao lập tức lóa sáng một dấu ấn màu hoàng kim. Dấu ấn đó có hình một người
mặc trang phục lông chim đang nhảy múa - Thứ hình ảnh cổ xưa dùng để khắc trên
trống đồng. Đó là con dấu riêng của Nùng Tậu, ai sở hữu con dấu ấy thì chính là
thuộc hạ của chàng.
Dấu ấn giống như một loại 'hợp đồng lao động'. Nó được tạo
ra bởi thỏa thuận tự nguyện giữa hai bên. Khi nào sự tự nguyện ấy còn thì dấu ấn
kia sẽ không thể bị phá vỡ. Cho dù là vị thần có sức mạnh to lớn hơn Nùng Tậu
nhiều lần cũng không thể tác động lên dấu ấn ấy.
Nói cách khác, Mai Lang Vương đã mất Sao hoàn toàn. Em đã
thuộc về Nùng Tậu. Trừ khi em rút lại ý định thì chàng mới có thể cướp em về
thôi. Còn nếu em vẫn giữ nguyên sự tự nguyện của mình thì cho dù chàng muốn níu
kéo, muốn ngăn cản thế nào cũng không làm được gì cả.
Mai Lang Vương thừ người nhìn dấu ấn ấy. Đôi mắt nâu run
lên dữ dội. Sao bấy giờ mới chịu hướng mắt về phía chàng. Ánh mắt em thật kiên
định và lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc ấy, Mai Lang Vương cảm giác như vừa bị
hàng ngàn mũi tên xuyên qua. Bao nhiêu hoa mai đều rũ cánh, cành lá trơ trội.
Vườn mai tựa như đã chết khô.
Nùng Tậu không buồn quan tâm đến vẻ mặt đau khổ của
chàng, tiếp tục thản nhiên buông giọng - Vì nó là tiểu đồng của ta rồi nên ta
có thể mang nó đi đâu tùy thích. Nó là 'Vì sao lõi', ta có trách nhiệm bảo vệ
nó và nó thì hầu hạ ta. Ta và nó sẽ ngao du cùng nhau. Từ nay ngươi không còn
liên quan gì đến nó nữa. Nhiệm vụ bảo vệ và cảm động nó cứ để ta lo.
- Không. - Mai Lang Vương cố gắng bình tĩnh cất tiếng.
Nùng Tậu cười khẩy, khoác lưng em quay đi, không quan tâm
Mai Lang Vương. Chàng không để họ đi như vậy, lập tức giữ tay em lại. Sao dừng
bước nhưng không quay đầu. Mai Lang Vương nghẹn giọng, thốt lên được mỗi một từ
- Sao…
Nùng Tậu yên lặng đứng đó, trầm lặng đổ mắt lên người em.
Lãm thì không khỏi ái ngại, chàng ta đứng im bên giường tre, lòng không ngừng
thở dài.
Sao nhắm mắt lại, vai run lên từng chập, nước mắt ngắn
dài.
Mặt dù em đau lắm, em không muốn thấy người khổ sở, cũng
luyến tiếc hơi ấm của đôi tay ấy, nhưng đã quá xa vời rồi.
Em và người đã xa vời vợi rồi.
Sao rút tay lại và dứt khoát cất bước. Mai Lang Vương hốt
hoảng, cố gắng níu, những ngón tay nhỏ bé cứ từng chút, từng chút vuột khỏi
chàng. Lúc ấy, đôi mắt nâu chợt vỡ tan. Chàng cảm tưởng như rằng, linh hồn và
tâm trí đều bị em cướp đi trong khoảnh khắc vậy.
- Sao! - Chàng gọi em thật lớn.
Nùng Tậu chắn em khỏi tầm mắt chàng, quay lại và quẳng về
phía chàng một ánh nhìn cáu bẳn. Mai Lang Vương tức giận trừng mắt, chàng ta cười
nửa miệng, đẩy Sao khỏi cổng tròn, mang em đi.
- Vương… - Lãm bước đến, xót xa gọi chàng, trông Mai Thần
thật thảm.
Mai Lang Vương đứng yên, người bần thần và tơi tả, tựa
như một đóa mai vừa bị người ta dí chân lên.
Nhận xét
Đăng nhận xét