Mai nở dưới Sao: Chương 11: Vướng tương tư - Phần 4.
Sao nghe chàng nói thế, sụt sịt một vài tiếng rồi nín hẳn.
Mai Lang Vương rất muốn đưa tay vào trong để lau nước mắt
cho em nhưng song cửa lại bé quá. Chàng trầm ngâm hồi lâu, nắm lấy ổ khóa. Tiếng
kim loại gãy vỡ giòn giã vang lên. Cánh cửa kín bưng luôn ngăn cách hai người
đã được chàng nhè nhẹ đẩy ra.
- Mai Lang!!! - Sao hốt hoảng, em không nghĩ chàng lại
làm thế.
- Ta chỉ hứa với hắn là không lén cứu em. - Chàng nói.
- Nhưng ngài làm vậy là phá hoại nơi giam giữ đó! - Sao
giữ chàng lại, không cho chàng bước vào.
- Song cửa bé như vậy khiến ta không thể đến gần em. -
Chàng nhẹ nhàng ôm lấy Sao, chân âm thầm bước qua bậc cửa.
- Anh Vĩnh Nghiêm mà biết thì lại làm ầm ĩ cho xem! - Sao
than thở, mỗi lần nhớ đến vẻ mặt tức tối của chàng ta là em lại thấy lòng ngao
ngán.
- Chút ta sẽ nói với hắn. - Mai Lang Vương dịu giọng đáp.
- … Vâng. - Sao nghe chàng nói vậy, lòng trở nên yên tâm
hơn, em vùi vào người chàng, tận hưởng mùi hương và hơi ấm quen thuộc, khẽ nói
- Ngài bảo thế thì em đồng ý.
Dỗ dành được em khiến chàng cảm thấy rất nhẹ lòng. Chẳng
hiểu sao mà, chỉ trong phút chốc thôi, tâm trí chàng đã lại bừng sáng ấm áp như
thế. Mai Lang Vương vừa xoa lên mái tóc mềm mại mà đã lâu rồi chàng không được
động vào vừa đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Khung cảnh hỗn loạn tan hoang
của căn nhà này… Trông như vừa trải qua một trận kịch chiến vậy.
- Sao, chuyện gì vậy? - Chàng lạnh giọng hỏi.
Em không dám đáp lời, hơi lạnh trong giọng nói của chàng
khiến em lo ngại. Sao e rằng nếu em nói hết mọi chuyện cho chàng nghe thì một
cuộc xung đột khác sẽ lại nổ ra… Sao không muốn Mai Lang thêm phiền muộn vào
lúc này, vụ án của Thần sông đã đủ khiến chàng mệt mỏi rồi.
- Em không định cho ta biết hửm? - Mai Lang Vương đưa mắt
nhìn xuống. Sao vẫn vùi mặt vào lòng chàng, bộ dạng thật bé bỏng đáng yêu nhưng
đôi vai kia thì đang khẽ run lên. Rõ ràng có chuyện rất tệ hại đã xảy ra.
Sao im lặng chốc chốc, liền nghĩ ra kế lảng tránh, em ngẩng
lên nhìn chàng, khuôn mặt ngây thơ non nớt đánh gục chàng triệt để - Mai Lang,
em đói quá, ngài có mang gì đến cho em ăn không?
Mai Lang Vương thấy lòng nghiêng ngã. Giọng nói nũng nịu
đó thật sự khiến chàng phải gác hết bao nhiêu nghi vấn lại.
Hai người đi vào trong nhà, Mai Lang Vương mở thêm mấy
cánh cửa nữa khiến không khí tươi mát bên ngoài tràn vào, xua đi làn hơi ẩm thấp
bên trong. Chàng tiến đến chỗ chiếc sập mà tối qua Sao lẩn trốn, hiện tại nó đã
bị trận gió của kẻ áo đen làm cho lật ngửa, Mai Thần kê nó lại như cũ và bảo Sao
ngồi xuống. Bản thân chàng cũng an tọa ở đó, đôi mắt nâu sắc sảo lướt khắp mọi
ngõ ngách.
Nhìn chung, nội thất trong nhà giờ đã đảo lộn cả, ngoại
trừ vại nước lớn ở gian thứ năm ra thì không còn thứ gì nguyên vẹn. Căn nhà trơ
ra chỉ còn những chiếc cột hiu hắt. Bao nhiêu bàn ghế, tủ sập đều bị chém nát
hoặc cuốn vào các góc nhà. Hiện trường trông như thể đã có một cơn gió cực lớn
quét qua. Trung tâm ngọn gió có lẽ là ở giữa gian chính bởi chàng nhận thấy ở
nơi đó, quang cảnh trở nên trống trải kì lạ.
Mai Lang Vương lại rơi mắt lên khay cơm nằm chổng chơ bên
bậc cửa. Cánh cửa ở đó chàng không mở nên khay cơm vẫn bị bóng tối phủ lên. Dù
nó bị che giấu bởi bóng tối nhưng chàng vẫn có thể nhìn rất rõ những lát thịt mỡ
bên trên bát cơm. Mai Thần sầm mặt, kể từ lúc Sao bị nhốt vào đây cũng được hai
ngày rồi, bọn đầy tớ chắc hẳn sẽ luôn thay mới những khay cơm, thức ăn này lại
không hề có dấu hiệu bị ôi, chứng tỏ nó vừa được mang đến chưa lâu…
Nếu bữa ăn sớm nhất mà chúng mang đến cho em là thực đơn
đó thì chứng tỏ rằng, những bữa kia cũng đều đã mang thức ăn tương tự.
Chàng nhìn sang Sao, trông em xanh xao hẳn đi, bọng mắt
sưng đỏ, đôi mắt to tròn cũng kém phần linh hoạt… Ban nãy em còn nói với chàng
rằng em đói…
Tất cả những điều đó đã giúp chàng nắm được ít nhiều hoàn
cảnh của em. Quả nhiên, dù chàng đã cảnh cáo với tên Vĩnh Nghiêm đó như vậy
nhưng Sao vẫn bị ức hiếp.
Mai Lang Vương vừa giận vừa xót, lấy gói bánh từ trong tay
áo ra đưa cho em. Sao nhận lấy gói bánh được bọc lá chuối cẩn thận từ chàng, mặt
ngẩn ra. Đây là quà vặt cơ mà? Em không nghĩ chàng lại mang đến thứ này.
Mắt đột nhiên cay xè, khiến cảnh vật nhòe đi. Em muốn
khóc lắm, bởi vì quá xúc động. Ban nãy Sao nói thế với chàng chẳng qua là vì muốn
lảng tránh việc bị hỏi thôi, em nào nghĩ chàng lại mang thức ăn đến cho em thật?
Đã vậy còn là quà vặt - Thứ mà chàng chẳng bao giờ để ý.
Sao cẩn thận mở gói bánh ra, khi thấy thứ bên trong, em
càng miếu máo nhiều hơn.
Là bánh khoai mì nướng.
Mai Lang vẫn nhớ rằng em thích ăn bánh khoai mì nướng.
- Không có khoai nướng và chuối nướng, chỉ có ba món này
thôi. - Mai Lang Vương thấy em xúc động ngập tràn, lòng chàng trở nên rất bối rối.
Chàng dời mắt đi không dám nhìn em, ngại ngùng đằng hắng vài tiếng và giải
thích - Ta đi tuần với Vĩnh Nghiêm, thấy trên đường có bán bánh khoai mì. Em
thích nó lắm đúng không? Dù không ăn kèm với khoai nướng và chuối nướng cũng
không sao chứ?
- Không sao ạ. - Sao lau nước mắt, hạnh phúc cắn một miếng
bánh.
- Em vui chứ? - Mai Lang Vương quay sang em, đáy mắt dịu
lại, chợt hỏi.
- Rất vui ạ. - Sao nức nở gật gật đầu.
Mai Thần cảm thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng, một niềm vui sướng
không tên tràn ngập lan tỏa. Chàng lau nước mắt cho em, tay lướt qua khuôn mặt
đáng yêu. Làn da mềm mại khiến những ngón tay chàng như vừa được chạm vào một
cánh hoa tươi mới, cảm giác thật đặc biệt, thật lạ lẫm.
Sao bỗng dưng bị nghẹn.
- Từ từ thôi. - Mai Lang Vương vỗ lưng em, quan tâm nhắc
nhở. Sao vì quá đói nên đã ngấu nghiến thức ăn một chút.
Khi tay chàng vỗ lên phần lưng, Sao lập tức nhăn mày. Mai
Lang Vương ngạc nhiên, dù vẻ mặt em vừa thoáng hiện qua tia đau đớn nhưng Sao
tuyệt nhiên không hé môi nói gì.
Chàng nhìn xuống lưng em, Sao vội vàng né tránh. Mai Lang
Vương giữ vai Sao lại và kiên quyết nhìn kĩ, liền thấy trên lớp vải hiện hữu một
vết rách đáng ngờ. Chàng mở vết rách ấy ra xem, bên trong là vết thương dài chừng
một gang tay đã khô máu. Trông vết thương hẹp và gọn gàng, giống như là vết
chém của kiếm vậy.
Kẻ có thể gây ra vết chém ngọt lịm như thế này chắc hẳn
kiếm thuật không tầm thường.
- …
Một bầu không im lặng bao trùm cả hai.
- Mai Lang… - Sao đang ăn bánh ngon lành cũng bị bầu
không nặng nề đó ảnh hưởng mà mất cả hứng, cơn đói cồn cào cũng lặng thinh.
- Ăn đi. - Nín lặng một chốc, Mai Lang Vương chậm rãi
quay lưng. Chàng không nhìn Sao mà chỉ thốt ra hai tiếng ấy.
Sao cũng không biết nói gì hơn, em ngoan ngoãn ăn hết số
bánh trên tay. Khi ăn đến chiếc bánh cuối cùng em bỗng bật ho. Sao quay sang
bên ho khụ khụ. Mai Lang Vương lo lắng nhìn em, chàng không dám vỗ lưng em nữa
mà lập tức đứng dậy đi tìm chút nước cho em uống.
- Sao. - Chàng chìa chén nước ra, cất tiếng gọi.
Sao quay lại, liền thấy chàng đứng đó sốt ruột đưa nước
cho mình. Em thoáng ngây ra, chậm chạp đón lấy chén nước từ chàng.
Được ăn no và uống nước, tinh thần Sao trở nên phấn chấn
hẳn lên, em lại có thể vui vẻ ngắm nhìn trời mây. Hai người lúc này đang ngồi
trên sập nhìn ra ngoài. Bên những cánh cửa đã được xếp lại cẩn thận, hiện ra thềm
nhà và nền sân đỏ cam quen thuộc. Xa xa thấp thoáng mấy chậu hoa nhài. Hương
nhài theo gió cuốn vào nhà, vừa dịu dàng vừa mê hoặc, khiến lòng người trở nên
dễ chịu.
Mai Lang Vương đột nhiên nắm lấy tay Sao. Em hơi giật
mình, tròn mắt nhìn chàng. Mai Lang Vương không nhìn em. Chàng lặng lẽ kéo tay
áo lên. Những vết tím bầm và trầy xước hiện rõ như in trên làn da trắng nõn, lần
lượt đập vào mắt chàng. Mai Lang Vương câm lặng mím môi. Những gì chàng đoán đều
đúng.
- Giờ thì em nói đi. - Mai Thần hướng mắt về phía em, đôi
mắt nâu kiên định dứt khoát. Vẻ mặt chàng đan xen giữa đau đớn, xót xa và giận
dữ. Một biểu cảm phức tạp. Khiến Sao không thể giấu nhẹm mọi chuyện được nữa.
Sao rụt tay lại, ấp úng nhìn sàn nhà.
Mai Lang Vương vẫn chiếu mắt lên người em, chàng hiển
nhiên sẽ kiên nhẫn đợi em tự nguyện bộc bạch hết mọi chuyện. Tuy nhiên, nếu em
vẫn cố tình che giấu thì chàng sẽ có biện pháp khiến em phải nói. Ánh nhìn của
chàng dần trở nên áp lực.
Sao thở dài.
Hành động ấy khiến chàng hơi sững ra. Mai Lang Vương
không hiểu vì sao em lại thở dài.
- Mai Lang, ngài cần gì phải truy cứu chuyện này chứ? -
Sao nắm lấy tay áo chàng, ngón tay khẽ siết. Cử chỉ đó giống như một sự van nài
lại giống như lời an ủi khuyên can, khiến tâm trạng căng thẳng của chàng dịu đi
đôi chút.
- Em bị thương nặng nề thế này, ta làm sao có thể khoanh
tay đứng yên?
- Nhưng ngài còn đang bận điều tra nguyên nhân cái chết của
Thần sông, chuyện này cũng qua rồi, nếu em nói cho ngài biết thì chỉ càng khiến
ngài phiền muộn thôi.
- Ra là vậy. - Mai Lang Vương xoa lên mái đầu bé bỏng,
cau mày - Ra đây là lý do khiến em không chịu nói.
Chàng chẳng biết em che giấu mọi chuyện vì nguyên nhân
gì, cứ nghĩ em có điều khó nói, nào ngờ là do em lo cho chàng.
Mai Lang Vương chợt thấy lòng bình yên…
Sao luôn luôn nghĩ cho chàng trước tiên.
- Ta rất vui vì em lo cho ta, nhưng đây là chuyện quan trọng,
em phải nói cho ta nghe để ta còn tính toán đường đi nước bước.
- Dạ? - Sao sửng sốt ngẩng lên.
Mai Lang Vương gõ tay lên trán em, khiến Sao phải kêu lên
một tiếng, giọng chàng trở nên nghiêm nghị - Chuyện gì em cũng phải nói cho ta,
nhiệm vụ của ta là bảo vệ em, biết không? Cho dù chuyện đã qua rồi thì ta cũng
cần thông tin từ nó, nhờ có thông tin đó mà ta và em sẽ tránh được nhiều rắc rối
về sau, nếu em không nói cho ta nghe thì ta biết phán đoán thế nào?
- A… - Đến lúc này Sao mới hiểu ra vấn đề, em ngượng nghịu
cúi mặt, xoa hai tay vào nhau như hối lỗi, nhỏ giọng nói - Em xin lỗi ạ, vì em
không nghĩ chuyện đó quan trọng…
- Quan trọng chứ. - Mai Lang Vương nhấn mạnh.
- Em biết rồi ạ… - Sao nhắm tịt mắt, rối rít.
Sau khi hiểu rõ được tầm quan trọng của việc kể lại mọi
chuyện, Sao liền không do dự nữa, những gì em đã trải qua em đều nói cho chàng
nghe. Mai Lang Vương bình tĩnh nghe em nói, dù chàng rất giận nhưng hơn ai hết,
chàng hiểu rằng không được để cơn giận kiểm soát lý trí vào lúc này.
- Tên đó đã bị một nhành mai xuyên qua tay. - Sao vừa nói
vừa nâng sợi dây chuyền mà chàng đưa cho lên, khuôn mặt không kìm được sự khâm
phục - Trông hắn giận dữ và khổ sở lắm. Hắn quằn quại trên nền nhà và cố sức
rút nhành mai ra nhưng không được, sau cùng hắn chỉ còn cách bỏ chạy.
- Nếu vậy thì hắn tận số rồi. - Mai Lang Vương cười mỉm.
- Sao ạ?
- Nhành mai đó là ám khí mà ta luyện ra, trong thân có tẩm
độc dược chiết xuất từ cây Mã Tiền[1].
Khi trúng phải thứ ám khí ấy thì không thể cầm máu và cũng không thể rút nó ra
được, chất độc cũng sẽ nhanh chóng tác động lên các cơ bắp và hệ thống thần
kinh, hắn sẽ chết trong đau đớn.
- Thì ra là thế… - Sao kinh ngạc.
- Ngay từ sau vụ Kon Chư Răng, ta đã nghiệm ra vài điều
đáng ngờ. - Mai Lang Vương cuốn lấy một lọn tóc của Sao, mân mê trên ngón tay,
ưu tư nói - Lần đó, dù ta mang theo nữ thần Kon Chư Răng chạy về hướng đông
nhưng bọn phản loạn lại di chuyển về phía nam mà tấn công em và Yang. Giáp mặt
ta khi ấy là một bọn lính khác, bọn chúng có kĩ năng tinh nhuệ hơn bọn phản loạn
nhiều lần, trông như là binh lính được huấn luyện đặc biệt vậy. Dù chúng mặc
trang phục Bana nhưng không hề để lộ dung mạo. Sau khi bị ta tiêu diệt, thân
xác của chúng cũng bị hủy hoại nhanh chóng. Dường như có ai đó không muốn ta biết
thân phận của chúng.
Hôm đó Mai Lang Vương cố tình mang theo nữ thần Kon Chư
Răng, biến bản thân thành mồi nhử để thu hút bọn phản loạn. Theo suy tính của
chàng, chúng hiển nhiên sẽ muốn tấn công chàng và nữ thần Kon Chư Răng hơn là hai
đứa trẻ kia. Thế nhưng bọn phản loạn lại làm điều ngược lại, chúng nhắm vào
Sao.
Sự việc ở Kon Chư Răng khi ấy không giống một vụ tạo phản
ngẫu nhiên… Lời khai cuối cùng của tên thủ lĩnh rất đáng ngờ. Hắn nói về một kẻ
được gọi là 'đại nhân'. Chàng chắc đó là người đã phá hủy kết giới của chàng và
bắn những mũi tên đồng về phía Sao. Hắn chắc hẳn cũng chính là người đã giật
dây mọi chuyện, cố tình gây ra vụ phản loạn.
Lúc ấy chàng đã nắm rõ được tình thế nhưng vẫn chưa có
căn cứ chắc chắn để khẳng định rằng mục đích của hắn là tiêu diệt Sao. Cho đến
hôm nay, khi nghe em kể về cuộc truy sát bất thành tối qua thì chàng không còn
nghi ngờ gì nữa. Dường như Sao đã trở thành mục tiêu của một thế lực nào đó, có
kẻ nào đó đang tìm cách diệt trừ em.
Mai Lang Vương nheo mắt lại, tâm trí trở nên thông suốt.
Không chừng… Sự việc xảy ra ở phủ Thần sông này cũng là
âm mưu của chúng.
- Đó là lý do ngài đưa cho em sợi dây chuyền ạ? - Sao hồn
nhiên hỏi, khả năng ưu việt của sợi dây này vẫn còn khiến em kinh ngạc. Nó quả
là một thứ pháp bảo tuyệt vời, vừa có thể bảo vệ em lại vừa có thể tấn công kẻ
địch.
- Chỉ là một phần thôi. - Mai Lang Vương dịu dàng nhìn
em, trầm ấm cất lời.
- Còn lý do nào nữa sao? - Em vô cùng thắc mắc.
Mai Lang Vương dõi mắt ra sân nhà, nắng lúc này đã trở
nên dịu hơn, không gian thật yên ả. Chàng thích ở bên cạnh em như thế này, khi
hai người ở cạnh nhau, chàng luôn cảm thấy rất bình yên.
- Em chưa bao giờ rời khỏi ta, ta luôn giữ em trong tầm mắt
nên mới luôn yên tâm. Thế rồi bỗng dưng chuyện của Thần sông nổ ra, ta buộc phải
cách xa em, điều đó khiến ta bất an lo lắng. Nếu không nhìn thấy em, không cảm
nhận được em thì ta sẽ không thể tập trung làm việc gì.
Sợi dây chuyền đó chứa đựng sức mạnh của chàng, chính vì
vậy, khi Sao đeo nó thì chàng sẽ cảm nhận được em rất rõ rệt. Cho dù hai người
có cách xa ngàn dặm, chàng vẫn sẽ bắt được hơi thở và cảm xúc của em. Nó không
những giúp chàng bảo vệ em mà còn là phương tiện kết nối tâm hồn em và chàng.
- Mai Lang… - Sao rưng rưng lướt tay qua khóe mắt.
Mai Lang Vương ghé lại gần em, chàng vừa xoa đầu em vừa
thì thầm - Từ nay em hãy giữ nó bên mình.
Sao không đáp lời chàng, em nâng sợi dây lên, nhìn nó đăm
chiêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét