Mai nở dưới Sao: Chương 7: Dạy dỗ - Phần 2
Thứ chữ mà Mai Lang Vương dạy cho Sao chính là chữ Quốc ngữ. Đó là loại chữ được tạo nên bởi các kí tự Latin, không phải chữ Hán hay chữ Nôm mà các triều đại phong kiến sử dụng.
Khi nhìn thấy bảng chữ cái mà Mai Thần viết ra, Sao đã rất
đỗi ngạc nhiên. Em cứ nghĩ mình phải học thứ chữ phức tạp nhiều nét mà bản thân
vẫn thường thấy trong phim cổ trang chứ? Nào ngờ Mai Lang lại dạy cho em loại
chữ hiện đại đơn giản này.
- Thời thế đã đổi thay. - Mai Lang Vương dường như cũng
nhìn thấu suy nghĩ của em, vì vậy, điềm đạm giải thích - Chữ Hán và chữ Nôm
không còn được sử dụng phổ biến ở nước Việt nữa, đó là bởi vì chúng ta đã trở
thành một dân tộc độc lập, không còn phụ thuộc vào nên văn minh Trung Hoa.
Sao im lặng lắng nghe, lúc bấy giờ, Lãm cũng chen vào
- Các vị thần bây giờ cũng phải học thêm kí tự Latin. Mặc
dù không thể phủ nhận rằng nó đơn giản và dễ hiểu hơn Hán tự, tuy nhiên… Tôi vẫn
thích chữ Hán và chữ Nôm hơn, bởi vì chúng lắng đọng nhiều điều.
- Ta thì thấy ngược lại đấy. - Mai Lang Vương gấp sách lại,
từ tốn - Ta không quan trọng chữ Hán hay kí tự Latin. Thứ ta quan tâm là khả
năng truyền tải ngôn ngữ Việt của loại chữ đó. Chữ Hán đúng là rất đẹp, với những
kí tự tinh tế, nhưng nó không đủ sức thể hiện ngôn ngữ của người Việt. Chữ Nôm
là bước cải tiến, giúp chữ Hán có thể truyền tải ngôn ngữ Việt đúng thần hơn,
nhưng lại quá rối rắm, khiến cho người đọc gặp nhiều khó khăn. Kí tự Latin dù
cũng là những kí tự đến từ bên ngoài nhưng nó hợp với ngôn ngữ Việt một cách kì
diệu. Nói cách khác, chúng ta đã hấp thụ những kí tự phương Tây ấy rồi đồng hóa
nó vào linh hồn của chúng ta. Từ khi nó được các nhà truyền giáo sử dụng như
công cụ để ghi lại ngôn ngữ của người Việt cho đến khi nó được thừa nhận là chữ
Quốc ngữ rồi cải tiến và làm giàu xuyên suốt nhiều năm, nó đang dần trở nên
hoàn thiện. Chỉ có nó mới diễn tả được tiếng Việt một cách chân thật nhất, thuận
tiện nhất, đi sâu vào đời sống lao động và đời sống tinh thần của nhân dân. Ta
nghĩ, đó mới là điều quan trọng.
- Đúng là người Hán thì có phần hoa mĩ và phóng đại… Thế
nên chữ viết của họ và cách sử dụng từ ngữ cũng rực rỡ mỹ lệ. Tiếng Việt thì
đơn sơ hơn, bởi chúng ta có đời sống bình dị và chân chất… - Lãm thở dài - Ngài
nói đúng, tiếng Việt vẫn là tiếng Việt, dù nó không hoa mĩ như Hán ngữ nhưng nó
đẹp theo cách riêng của nó.
- Ừm. - Mai Lang Vương cười cười - Chữ viết suy cho cùng
cũng chỉ là công cụ truyền tải ngôn ngữ. Kí tự Latin làm điều đó tốt hơn Hán tự,
nó hợp với ngôn ngữ của người Việt chúng ta. Hơn nữa nó cũng phù hợp với tính
giản dị của người Việt. Việc học tập và tiếp thu cũng dễ hơn Hán tự.
- Đúng thế. - Lãm tán đồng.
- Trong tương lai, khi chúng ta muốn bước ra biển rộng,
kí tự Latin mà chúng ta làm quen cũng sẽ giúp chúng ta nhiều hơn là Hán tự. Người
Việt vốn cởi mở, chúng ta không tự cao tự đại và xem mình là trung tâm như người
Hán. Chúa Nguyễn đã đóng những con thuyền lớn dựa vào sự giúp đỡ của những
thương nhân Bồ Đào Nha và học hỏi những thành tựu khoa học từ họ. Nước Việt
trong quá khứ cũng có các bến cảng lớn thông thương mua bán tấp nập với thương
nhân phương Tây. Sự cởi mở và hòa đồng đó giúp chúng ta có nhiều bạn hơn là kẻ
thù, càng ngày thế giới sẽ càng thay đổi, chúng ta phải cởi bỏ đi những lớp vỏ
cũ kĩ cồng kềnh thì mới có thể hòa nhập và phát triển được.
- Thế nhưng… Không phải ai cũng có suy nghĩ lạc quan được
như ngài đâu, Mai Thần của tôi ạ. - Lãm gượng nói - Như tôi chẳng hạn, đối với
một nhà nho như tôi đây… Thành kiến đối với kí tự Latin không phải ngày một
ngày hai mà bỏ được.
- Vốn dĩ là vậy. - Mai Lang Vương rất bình thản - Chúng
ta vốn có nhiều thành kiến. Đôi khi thành kiến đó xuất phát từ những điều tiêu
cực không có thật nhưng nó lại rất mạnh mẽ, đủ sức kéo tuột cả lý trí. Ta thật
sự không hiểu tại sao mọi người lại để cho thành kiến điều khiển mình? Nếu cái
chúng ta nhìn thấy phía trước chỉ là thành kiến của chính chúng ta thì làm sao
chúng ta có thể đi xa hơn nữa?
- Hầy… Ý ngài nói thành kiến của tôi là bức tường đang cản
trở tư duy của tôi ư? - Lãm nhăn nhó.
- Chẳng phải như vậy sao? - Mai Thần suy tư.
- Được rồi, tôi thừa nhận. - Lãm thõng hai vai xuống, xua
xua tay - Đúng là tôi đã để thành kiến trói buộc mình. Nhưng mà, đó cũng là một
điều thú vị đấy chứ?
- Có gì thú vị chứ?
- Đó chẳng phải là cuộc tranh đấu giữa cái mới và cái cũ
hay sao? - Lãm nâng chén trà lên, uống một hớp cho thư thái rồi khẽ mỉm cười -
Thời đại luôn đổi mới, chúng ta chỉ là những kẻ chạy theo sau. Vì vậy, thật khó
cho chúng ta khi phải phân biệt giữa cái mới, cái cũ, cái tốt, cái xấu mỗi ngày
- Trong cuộc thay đổi không ngừng ấy. Có khi cái cũ tốt hơn cái mới, có khi cái
mới tốt hơn cái cũ. Có khi cái cũ xấu hơn cái mới, có khi cái mới xấu hơn cái
cũ. Chúng ta luôn bị đặt trong những sự lựa chọn, cuối cùng, chỉ có thể dựa vào
ý kiến chủ quan của chúng ta để bước đi thôi. Dù đúng hay sai thì đó cũng là cuộc
sống của chúng ta. Chẳng phải đó cũng là lý do mà chúng ta có lịch sử, có kinh
nghiệm, có những quyển sách ư?
- Ừm. - Mai Lang Vương mỉm cười.
Cuộc trò chuyện của hai người đó còn kéo dài lâu hơn, chủ
yếu vẫn xoay quanh vấn đề chữ Hán, chữ Nôm và chữ Quốc ngữ. Sao chóng cằm nghe
họ bàn luận đến mê mẩn. Những câu chuyện mà họ nói rất mới mẻ, cả những ý kiến
mà họ khơi ra cũng lạ lẫm nữa. Dù em chưa hẳn đã hiểu hết những gì mà họ nói
nhưng những lời đó đã mở ra một thế giới khác trong tâm trí Sao. Một thế giới rộng
lớn kì diệu của tri thức mà em chưa từng được bước vào trước đây…
Đàm luận hồi lâu, Mai Lang Vương và Lãm mới nhớ ra Sao
đang học chữ. Hai chàng nhìn sang em, thấy Sao đang mê mải lắng nghe cuộc trò
chuyện của mình thì không khỏi buồn cười.
- Ta sẽ dạy em đọc… - Mai Lang Vương chỉ tay vào bảng chữ
cái, chậm rãi đọc từng chữ cho em.
Sao đọc theo chàng, vừa đọc vừa cố gắng ghi nhớ.
Ngày đầu tiên, chàng cho Sao làm quen với ba chữ A, Ă, Â,
trước. Những ngày sau sẽ học sang các chữ khác.
Sau khi tập đọc, Sao phải tập viết các chữ đó. Mai Lang
Vương viết mẫu vào vở rồi cho em viết theo. Chàng nói rằng mỗi ngày em đều phải
đem vở đến cho chàng chấm điểm.
Mai Lang Vương vừa dạy cách đọc cách viết vừa rèn chữ cho
Sao. Về khoản này, chàng đặc biệt nghiêm khắc. Mai Thần bắt Sao viết đi viết lại
chữ A đến mấy chục lần chỉ vì em viết nét không được nghiêm chỉnh.
Buổi học đó là một buổi học đầy mệt nhoài.
Sao chưa từng nghĩ rằng, học lại vất vả như thế.
Suốt một tháng, ngày nào Sao cũng phải thức sớm rồi sang
chỗ Mai Thần để học. Mai Lang Vương không có thời gian rỗi, vì vậy chàng chỉ có
thể tranh thủ giờ ăn sáng để dạy cho em. Mà chàng cũng chẳng dạy gì nhiều, chủ
yếu dạy Sao cách phát âm rồi viết chữ làm mẫu để Sao rèn viết mà thôi.
Mai Thần bắt Sao viết rất nhiều. Đôi khi một chữ mà chàng
bắt em viết đi viết lại suốt mấy ngày liên tiếp. Vở của Sao vì vậy luôn được
thay mới thường xuyên. Mai Lang Vương thường viết mẫu một chữ rồi bắt Sao viết
theo chữ mẫu ấy, viết cho đến khi nào chàng hài lòng mới thôi.
Tính Sao vốn cẩu thả. Tính của Mai Thần thì nghiêm nghị,
cầu toàn. Chính vì vậy Sao chẳng bao giờ viết chữ hài lòng Mai Thần. Em luôn kết
thúc các nét một cách nóng vội, củn cởn, vì thế, luôn bị Mai Lang Vương chỉnh đốn.
- Lại nữa… Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Nét lên phải viết
nhẹ tay, nét xuống thì mới dùng lực mạnh một chút, đó là quy tắc để tạo nên những
nét chữ thanh đậm tao nhã. Em xem? Lần nào em cũng dùng lực quá mạnh bất kể nét
lên nét xuống đến nỗi làm rách cả giấy. Luyện chữ thế này sao có thể tiến bộ chứ?
Còn nữa, tại sao lại có những nét ngắn ngủn như bị xén vội thế này? Còn có những
nét ngoằn ngoèo như giun nữa… Thật là gà bới mà… Không được, viết lại cho ta. -
Mai Lang Vương lướt mắt qua quyển vở, hôm nay Sao đang luyện chữ 'T'. Chữ 'T'
viết hoa vốn có nét uốn lượn rất tinh tế, qua tay em thì lại bị biến thành một
đống bùi nhùi… Mặc dù chàng đã bắt em viết đi viết lại chữ này gần trăm lần rồi,
Sao vẫn chẳng có tiến bộ gì. Các chữ trước cũng vậy, chẳng lẽ đối với em, việc
viết chữ ngay ngắn đường hoàng lại khó khăn thế ư?
- Vâng… - Sao ỉu xìu đáp.
Em ủ dột nhận lại vở từ tay chàng, cúi gằm mặt, nhìn chằm
chằm xuống đất.
- Sao vậy? - Mai Lang Vương cau mày.
- Không có gì ạ. - Sao phụng phịu má, lắc đầu.
- Ừm. Đến tối ta sẽ kiểm tra, em nên chăm chỉ hơn đi.
Mai Thần không chú ý đến em nữa, chàng lên đường đến khu
làm việc. Khi chàng đi hẳn rồi, Sao mới dám đưa mắt nhìn theo bóng chàng. Em ngồi
xuống bàn học, chóng cằm chán ngán.
Em ghét việc rèn chữ.
Sao giơ bàn tay lên, ở ngón tay giữa của bàn tay phải, một
vết chai to đùng đã mọc lên tự bao giờ. Đây là hậu quả của việc rèn chữ miệt
mài đấy. Lúc nào cũng vậy, khi em cầm đến bút là chỗ này lại ê ẩm đau. Sao vì vậy
không thể điều khiển bút theo ý muốn.
Thêm nữa…
Sao nhìn như thiêu đốt vào cây bút lá tre và lọ mực trên
bàn…
Hai thứ phiền phức này luôn phá bỉnh em. Bút thì nhọn hoắc,
chỉ mới dùng lực một chút nó đã chảy hết mực ra, tèm lem hết giấy. Khi hết mực
thì nó lại làm cho giấy bị rách, uổng biết bao công sức rèn viết của Sao. Lọ mực
thì lúc quái nào cũng có thể đổ được, chỉ mới quay qua quay lại một chút là đã
đụng trúng ngay nó rồi, mỗi lần nó đổ ra bàn thì ướt hết mọi thứ, có khi còn bẩn
cả áo. Thật là bực mình.
Sao lại nhìn những chữ mà mình viết trong vở rồi hình
dung khuôn mặt khó đăm đăm của Mai Lang Vương…
Mai Lang thì khó tính… Hứ, em thấy chữ mình viết cũng đâu
đến nỗi tệ lắm? Đó đều là công sức của em đấy chứ? Thế nhưng dù có cố gắng như
thế nào, ngày hôm sau mang vở đến đều sẽ bị chàng chê thậm tệ, còn bị bắt viết
lại… Em không biết bản thân phải làm gì để chàng vừa lòng nữa.
Bực bội và chán nản, Sao xé một trang vở ra rồi ngồi vẽ
nguệch ngoạc.
Em lại vẽ thỏ. Những chú thỏ nhún nhảy bằng hai chân, vừa
vẽ vừa mỉm cười rất thích thú.
- Ôi chà, Mai Lang mà thấy thì em sẽ bị mắng nữa cho xem.
- Tiếng Bạch Sứ vang lên trên đỉnh đầu.
- Oái! - Sao giật mình, ngẩng phắt lên - Chị Bạch Sứ!
- Ừm. - Bạch Sứ cười hiền dịu, đặt đĩa bánh da lợn[1] xuống
bàn. Đây là bánh ngọt mà nàng cố tình chuẩn bị cho em.
- Bị mắng nữa à? - Bạch Sứ quan tâm hỏi.
- Vâng ạ… - Sao dài giọng.
- Tối qua em đã thức khuya để rèn chữ, cho chị xem nào.
- Vâng… - Sao mở vở ra, cho Bạch Sứ xem những chữ 'T' hoa
mà mình viết. Bạch Sứ xem hết quyển tập, xem cả những chữ trước đó, càng xem,
càng cười khúc khích.
Sao đỏ mặt bừng bừng.
Chẳng lẽ chữ của em xấu lắm ư?
- Đến chiều Mai Lang mới quay lại, hôm nay ngài ấy sẽ
không quay về buổi trưa. - Bạch Sứ đóng vở lại, suy nghĩ và nói - Em đi cùng chị
một chút, chị có vài thứ muốn cho em xem.
- Dạ? - Sao ngạc nhiên.
Bạch Sứ không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng rời đi. Sao thấy
vậy cũng lập cập theo sau nàng.
Bạch Sứ đưa Sao về phòng của nàng ở khu Hoa tiên. Hiện tại
nàng đang sống cùng Sao ở khu của em, tuy nhiên đồ đạc cá nhân của nàng thì vẫn
để ở chỗ cũ, nàng chỉ mang những vật dụng cần thiết nhất sang nơi ở hiện tại mà
thôi.
Phòng của Bạch Sứ rất ngăn nắp. Bên trong có giường, có tủ
quần áo bằng gỗ, một kệ sách và một chiếc bàn tre.
Nội thất ở Mai Viện vốn đơn sơ giản dị như vậy. Dù Tam vị
Hoa tiên và Mai Lang Vương đều là những vị thần có địa vị nhưng cuộc sống rất đỗi
thanh đạm, bình dị, không lấp lóa rực rỡ như người ngoài vẫn nghĩ.
Bạch Sứ kéo ghế tre ra và bảo Sao ngồi đợi. Bản thân nàng
thì đi đến tủ gỗ, mở ngăn kéo nhỏ bên dưới ra, tìm kiếm thứ gì đó. Sao chớp mắt
nhìn Bạch Sứ. Em thấy trong ngăn tủ nhỏ đó, nàng lấy ra rất nhiều hộp gỗ. Những
chiếc hộp gỗ có màu sắc, hoa văn, kích thước khác nhau. Có lẽ chúng cũng chứa đựng
những kỉ vật khác nhau.
- Đây rồi. - Bạch Sứ đột nhiên reo lên, trên tay nâng một
hộp gỗ to bằng hai bàn tay.
Sao tò mò nhìn nó, không chớp mắt. Bạch Sứ đặt nó sang một
bên, sau khi dọn dẹp những chiếc hộp khác cẩn thận thì mới đem nó đến chỗ Sao.
- Có thứ này thú vị lắm. - Bạch Sứ thì thầm rồi mở hộp
ra.
Sao nhìn vào bên trong, trong đó là những mảnh giấy được
xếp cẩn thận, bề mặt giấy đã ố vàng, dường như xưa cũ lắm rồi.
- Nhìn nè. - Bạch Sứ mở một mảnh giấy ra rồi đưa cho Sao.
- Ơ? - Em ngạc nhiên, bên trong là mẫu chữ và những con
chữ liên tiếp. Đây là một bài luyện chữ.
Nét chữ trên giấy rất quen thuộc… Dù thần thái có hơi non
nớt một chút nhưng Sao có thể nhận ra nó hao hao giống chữ của Mai Lang.
- Đúng vậy đó. - Bạch Sứ cười hì hì, nhìn mảnh giấy một cách
trìu mến - Đây là những tờ giấy trích từ vở luyện chữ của Mai Lang.
- Oa…
Sao lần lượt mở những mảnh giấy khác ra, phát hiện chữ
trong đó càng lúc càng xấu đi. Đến những mảnh giấy cuối cùng, chữ thật sự vô
cùng xấu. So với chữ của em hiện tại còn xấu hơn vài phần. Điều đó khiến em
hoài nghi, không sao liên kết được những chữ xấu xí này với những chữ như hoa
như lụa mà Mai Lang Vương viết.
- Em thấy không, Mai Lang ban đầu cũng viết chữ xấu như
em thôi. - Bạch Sứ cười dịu dàng - Chữ viết của ngài ấy hiện tại là cả một quá
trình rèn luyện gian khổ đấy. Không ai có thể làm mọi thứ hoàn hảo ngay từ đầu,
tất cả đều phải trải qua quá trình, đừng vội chán nản sớm vậy, nếu không em sẽ
không tìm thấy quả ngọt đâu.
- Chị Bạch Sứ… - Sao miết chặt lấy mảnh giấy trên tay, ngập
ngừng hồi lâu…
Thì ra Mai Lang cũng đã từng trải qua những chuyện này…
Ban sáng khi chàng chê trách chữ của em, Sao thật sự rất
khó chịu. Em nghĩ rằng chàng chẳng hiểu gì mình cả bởi chàng có phải thức đến
khuya để rèn chữ đâu? Bởi chàng có phải đối mặt với cái tay mỏi nhừ và cây bút
lì lợm đâu…
Nhưng em đã sai…
Hóa ra Mai Lang cũng từng phải vất vả như thế và chàng vất
vả rất nhiều thì mới có được nét chữ đẹp đẽ như hiện tại…
Em… Thật sự quá ấu trĩ…
- Nè, đừng buồn như vậy, chị cho em xem những thứ này
không phải để em tự trách mình rồi buồn bã đâu. - Bạch Sứ xoa lên vai Sao, chậm
rãi nói - Ban nãy chị thấy em vẽ lên giấy, em rất thích vẽ nhỉ?
- Vâng ạ… - Sao nén buồn, khẽ đáp.
- Em vẽ gì thế? - Cũng như Mai Thần, nàng không hiểu được
nghệ thuật của thế kỉ hai mươi mốt.
- Thỏ ạ.
- Ô… Là thỏ hả… - Bạch Sứ cười gượng, nàng cố chấp nhận
hình ảnh đó là thỏ rồi mới nói - Khi em vẽ những chú thỏ đó, nét bút của em rất
vững vàng.
- … - Sao ngạc nhiên.
Bạch Sứ suy tư - Khác với những nét yếu ớt nguệch ngoạc
khi em viết chữ, nét vẽ của em rất đường hoàng, phóng khoáng. Tại sao lại có sự
khác biệt đó nhỉ?
- Em không biết ạ… - Sao cúi đầu, lặng lẽ nói - Khi vẽ em
cảm thấy tự do lắm, không có áp lực.
- Còn khi viết?
- Vì Mai Lang luôn nói rằng em viết xấu và cẩu thả nên em
luôn cố gắng viết thật nghiêm chỉnh. Dẫu vậy, chẳng hiểu sao càng cố gắng viết
nghiêm chỉnh em lại càng viết nguệch ngoạc đi, kết quả là… - Giọng em buồn thiu
- Em áp lực nhiều lắm ạ…
- Đúng đó, vấn đề chính là ở chỗ đó.
- Sao ạ?
- Viết chính là luyện tâm, tâm phải thoái mái tự do thì
chữ viết ra mới đẹp được. Nếu mang tâm trạng đầy áp lực, đầy bức bối để viết
thì chữ sẽ không thể đẹp được đâu…
Sao nghe đến đây, tâm trí vỡ òa.
Viết chữ là để luyện tâm ư?
Bạch Sứ thấy Sao làm vẻ mặt ngạc nhiên đó, đoán chừng em
đã lần tìm ra được ý nghĩa mới mẻ gì, vì vậy nàng càng nói rõ hơn, từ tốn dịu
dàng - Em hãy nhìn những chữ mà Mai Lang viết, ban đầu nó rất xấu nhưng càng
lúc càng trở nên ngay ngắn đẹp đẽ. Đó là vì ngài ấy không để những suy nghĩ
tiêu cực trói buộc tâm trí mình mà chỉ thả hồn theo con chữ thôi. Khi viết, em
hãy mang tâm trạng tươi tắn vui vẻ như khi em vẽ vậy, mỗi nét chữ đều là tâm hồn
em, reo vui tươi mới, càng viết càng bình tâm lại.
- Càng viết càng bình tâm lại… - Sao nắm chặt tay, suy
nghĩ.
- Được rồi. Giờ thì chúng ta trở về khu của Mai Lang nào,
chị sẽ trông chừng em. Em mau luyện hết số chữ mà Mai Lang yêu cầu đi, nếu
không sẽ bị mắng đấy. - Bạch Sứ cười nói.
- Vâng ạ… - Sao gật đầu.
Chẳng hiểu sao em lại chợt nghĩ rằng… Nếu viết nữa, em sẽ viết theo cách khác…
Nhận xét
Đăng nhận xét