Mai nở dưới Sao: Chương 11: Vướng tương tư - Phần 9.
Trước khi mệnh lệnh mà Vĩnh Nghiêm đưa xuống khiến
trên dưới phủ Thần sông bát nháo một trận thì Sao và các tiểu đồng vẫn còn vui
vẻ ở trong khu biệt giam chơi cờ cá ngựa. Bọn nhóc chơi trò đó suốt một canh giờ
liền, tiếng của quả xúc xắc xoay tròn trong chén sứ lách cách vang lên. Những
chú cá ngựa làm bằng gỗ với phần ruột rỗng chứa lục lạc lạch cạch nhích lên từng
bước trên tấm bản đồ chi chít ô tròn. Các chú cá ngựa màu vàng luôn đi nhanh nhất
còn những chú cá ngựa màu xanh mà Sao làm chủ luôn ở lại phía sau. Điều này khiến
em không khỏi ỉu xìu, em thua mấy trận liên tiếp rồi.
- He he, ai thua thì qua bên kia quỳ, đến khi có người
đổi chỗ mới được quay lại! - Tiểu đồng làm chủ những quân cá ngựa màu vàng phấn
khích nói.
- Hic… Lại thua rồi… - Sao đổ ập người lên sập, chán nản
vỗ tay lên bề mặt gỗ trắc mát lạnh rên rỉ. Em đã quỳ rất nhiều lần rồi, không
muốn quỳ nữa đâu!
- Đi đi chị, thua thì phải chịu. - Tiểu đồng tít mắt
trêu ghẹo.
- Aizzz - Sao dài giọng thở than, em chậm chạp bò đến
một góc sập, quay lưng về phía bàn cờ mà quỳ trong sự chán nản im lặng.
Tiếng xúc xắc lại ngân vang, các tiểu đồng tiếp tục cuộc
đua cá ngựa đầy kịch tính. Sao dỏng tai lên mà theo dõi cuộc chơi. Em đang đợi
xem, rốt cuộc là bé tiểu đồng xui xẻo nào sẽ đến thế chỗ cho mình.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng mở khóa, Sao và các tiểu
đồng cùng hướng mắt ra. Qua những làn song hẹp, các em nhìn thấy người đầy tớ
trưởng và một vài hạ nhân khác đang đến. Theo sau còn có mười tiểu đồng của Mai
Viện.
- Cô. - Người đầy tớ trưởng niềm nở cười - Giờ cơm chiều
tới rồi.
- Dạ!
Sao vội vàng rời khỏi sập cúi chào ông. Người đầy tớ
già cho các hạ nhân mở rộng những cánh cửa ra, các tiểu đồng lúc này cũng đã dọn
thức ăn lên bàn. Sao và những tiểu đồng cùng bị giam tiến đến tràng kỷ, cả bọn
bụng đều đói lã. Mọi người phấn khởi dùng bữa cùng nhau, khi đang ăn nửa chừng,
tiểu đồng vừa chiến thắng trận cờ ban nãy không quên nhắc nhở - Ăn xong rồi thì
quỳ tiếp nha chị.
- Gừ. - Sao dùng ánh mắt dằn dỗi nhìn nó.
Tiểu đồng kia trêu chọc được em, nó vui lắm, toe toét
miệng cười.
Người đầy tớ già nghiêm cẩn đứng bên sập nhìn cả bọn
ăn cơm, mắt ông lướt qua bàn cờ ngổn ngang, môi khẽ mỉm. Mai Thần thật biết
cưng chiều các tiểu đồng của mình, ngay cả những món quà từ hồng trần mà ngài ấy
cũng đem về để tặng chúng. Xem ra con người thật của ngài không khó gần như vẻ
ngoài mà ngài vẫn thể hiện.
Phát hiện này khiến ông nghĩ đến Vĩnh Nghiêm. Hai con
người ấy dù sinh ra ở nơi khác nhau. Trưởng thành trong hoàn cảnh khác nhau. Thoạt
nhìn cũng cứ nghĩ tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, thế mà thật ra, họ lại
có nhiều điểm chung đến vậy.
Chẳng trách cậu Vĩnh Nghiêm lại quý trọng Mai Thần.
Sao vừa dùng bữa xong thì các tiểu đồng bê một đĩa
toàn dâu tây đến, em hơi ngạc nhiên. Thường thì Sao không có thói quen tráng miệng
với hoa quả sau bữa ăn nên em rất ít khi đụng đến chúng. Chính vì thế trong bữa
ban sáng các tiểu đồng không mang đến hoa quả, chẳng hiểu sao bữa chiều lại có,
đã vậy còn là dâu tây - Thứ mà em nghe nói chỉ ở vùng Đà Lạt mới trồng.
Tiểu đồng thấy em thắc mắc, liền dịu giọng giải thích
- Vương chuẩn bị cho chị đó.
- Mai… Lang? - Sao hồ nghi thốt lên, em không biết vì
sao chàng lại chuẩn bị cho em loại quả vừa chua vừa không phải là món mà em
thích này.
- Nó giúp vết thương của chị nhanh lành hơn bởi dâu
tây có nhiều dưỡng chất tốt cho da. Ban sáng Vương dặn bọn em chuẩn bị nó nhưng
vì thứ này chỉ trồng ở Đà Lạt nên bọn em phải thông qua nhiều mối hàng mới mua
được. Hơn nữa, kiểm soát của Vàm Thuật rất chặt, không phải mặt hàng nào cũng
có nên bọn em tìm mãi mới được một ít.
- Ôi trời… - Sao hiểu rõ vấn đề, em tựa người vào ghế,
lòng vô cùng áy náy.
Mai Lang đi làm việc cũng không yên, lúc nào cũng nghĩ
cho em như thế cả, tại sao ngài ấy không quan tâm lo lắng cho mình chứ?
Đợi gặp lại ngài em sẽ phạt ngài ăn canh chua đậu hủ một
trận cho xem!
Nhóm tiểu đồng sau đó cùng ngồi xuống tràng kỷ quây quần
ăn dâu tây. Những quả dâu be bé với lớp da mỏng hơi sần sùi có màu đo đỏ trăng
trắng. Thịt thì mềm mềm dai dai, vừa lọt vào miệng là lan tỏa một vị chua thanh
thoát. Dâu Đà Lạt vốn có hình dáng và mùi vị đặc trưng như vậy, hương thơm nhè
nhẹ thoang thoảng. Dù bề ngoài không được đều đặn đỏ hồng như dâu từ phương Bắc
nhưng chất lượng thịt thì có những nét đặc trưng rất riêng biệt. Nhóm tiểu đồng
đã phải chọn lựa rất kĩ từ các gian hàng khác nhau để mua được loại dâu chuẩn.
- Vương bảo từ nay chị sẽ phải ăn dâu tây mỗi ngày cho
đến khi vết thương trên lưng mất hẳn đó. - Tiểu đồng thông báo.
- Thật ư? - Sao nghệt mặt nhìn quả dâu mới ăn được một
nửa, bị kẹp giữa hai ngón tay. Vị chua thơm lừng lan trong khoang miệng trở nên
thật khó để nuốt xuống. Nếu thỉnh thoảng ăn loại quả này thì không sao nhưng ăn
mỗi ngày thì ngán lắm. Sao vốn không thích dâu, em thích dưa hấu hơn.
- Nhờ có chị mà bọn em cũng được thơm lây. - Các tiểu
đồng không để ý đến vẻ ái ngại của em, bọn chúng háo hức chén sạch đĩa dâu trên
bàn, lòng vui mừng vì sắp tới sẽ được tha hồ ăn loại quả mới.
- Ừ, các em ăn hết cũng được. - Sao hớn hở nói.
Vậy là em không cần phải lo, dù gì thì cũng có mấy đứa
trẻ này xử lý hộ rồi.
Khi Sao dùng bữa xong, người đầy tớ trưởng lại cẩn thận
khóa các cánh cửa lại rồi chào em và rời đi. Sao bị tiểu đồng kia nhắc nhở, em
đương nhiên không dám quên nhiệm vụ của mình, tiu nghỉu trở lại sập mà quỳ xuống.
Cũng may đã được cho ăn đầy đủ, người cũng trở nên thoải mái hơn, tinh thần dễ
chịu, em nghĩ mình sẽ quỳ được thêm một ván cờ nữa thôi.
Trận cờ diễn ra được quá nửa. Những chú cá ngựa đang
lao nhanh trên đường về chuồng. Sao che miệng ngáp một cái. Đợi kết thúc ván cờ
này em sẽ xin nghỉ, giờ em chỉ muốn ngủ thôi.
Bên ngoài lại vang lên tiếng mở khóa. Lần này Sao và
các tiểu đồng đích thị kinh ngạc. Bọn em vừa dùng bữa xong, cũng chẳng ai có
yêu cầu gì với bọn đầy tớ, thế thì tại sao cửa lại được mở ra? Cả bọn vô cùng
khó hiểu.
Cánh cửa ở gian hai mở rộng. Sao và các tiểu đồng trố
mắt nhìn. Đứng ngoài đó là bóng dáng thanh nhã của Mai Thần - Áo dài lụa vàng
khe khẽ lay động. Những hoa văn tinh xảo thêu trên tà áo lấp lánh tỏa sáng.
- Vương! - Các tiểu đồng mừng rỡ.
- Ừm. - Mai Lang Vương mỉm cười, gật đầu. Bọn chúng liền
ập đến ôm lấy chàng.
- Vương! Vương đến rồi!
- Chúng em nhớ Vương lắm ạ!
- Vương đã xử lý xong chuyện đó rồi chứ? Vương đến đón
chúng em ạ?
- Cả ngày hôm nay chúng em buồn chán lắm!
Mai Lang Vương xoa đầu từng đứa một, nụ cười hiền từ
hiện trên môi. Chàng từ tốn giải thích với chúng, giọng êm dịu và tràn đầy trấn
an - Mọi chuyện đã kết thúc rồi, không ai dám bắt nạt tiểu đồng của ta nữa. Giờ
các em được tự do, các em hãy quay về khu lưu trú nghỉ ngơi đi, chuyện hầu hạ cứ
để người trong phủ lo là được.
- Hay quá!
Các tiểu đồng reo mừng, chúng hạnh phúc quấn lấy chàng
một chút rồi chậm rãi lùi ra xa, cả bọn nghiêm trang cúi chào chàng và lui đi.
Không gian dần dần trở nên yên tĩnh và vắng lặng.
Trong Biệt khu chỉ còn Mai Thần và Sao. Mai Lang Vương đứng ngoài thềm nhà, dõi
mắt theo đám tiểu đồng hồi lâu rồi chuyển mắt vào trong. Sao vẫn còn quỳ trên sập,
em đang quay đầu nhìn về phía chàng.
Mai Lang Vương ngắm nhìn em thật kĩ, đôi mắt nâu dịu
dàng và ngập tràn tia sáng niềm vui. Chàng lần lượt chú ý đến từng chi tiết nhỏ
nhặt trong nhà, đầu tiên là bàn cờ cá ngựa chơi dang dở, kế đến là những nội thất
ngăn nắp với bề mặt được lau dọn bóng loáng xung quanh, cuối cùng ánh mắt chàng
rơi lên chiếc đĩa nhỏ đựng đầy dâu đang đặt cạnh Sao, lòng chợt ngân lên một
giai điệu êm ái, chàng lại tập trung ánh nhìn vào em.
Những chi tiết kia cho chàng biết rằng Sao của chàng
đã được chăm sóc rất chu đáo cẩn thận. Điều đó khiến chàng vô cùng hài lòng và
yên tâm.
Giờ thì chàng chỉ còn một việc nữa thôi. Mai Lang Vương cười mỉm. Chàng chỉ còn một việc duy nhất
là được đón Sao của chàng vào lòng.
- Ta đã hoàn thành lời hứa với em.
Chàng gõ quạt lên tay, đứng ở thềm nhà nhìn em và nói thật
dõng dạc. Một cơn gió trời bất chợt kéo đến vờn quanh tà áo dài, cuốn những sợi
tóc mai đen huyền lay động nhè nhẹ. Trông chàng khi ấy thật anh tuấn, thật hào
hoa. Cuốn hút đến nỗi khiến không gian và thời gian không dám dời chuyển.
Dáng vẻ ấy như một cánh bướm rập rờn bay vút vào tim Sao,
đậu yên ở đó, vĩnh viễn. Em sững ra vài giây, trong đầu chỉ còn tiếng trống ngực,
bỡ ngỡ đến nỗi em không thể di chuyển ánh mắt.
Em vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối đó mà quay đầu về cửa
nhìn chàng trân trân. Vai em thoáng run lên, môi mấp máy, mãi mới bật ra được
tên chàng một cách rời rạc.
Mai Lang Vương đưa tay ra, vừa hạnh phúc lại vừa xót xa
mà nói - Em có thể rời khỏi nơi đó rồi.
Sao không thể đáp lời chàng, mọi từ ngữ đều không thể
thoát khỏi ngực em lúc này, chỉ có cơ thể là tự chuyển động.
Sao rời khỏi sập, run run đi đến vài bước, đứng cách
chàng một bậc cửa mà nhìn chàng ngỡ ngàng.
Mai
Lang đang đứng ở đó! Ngài không phải là ảo ảnh cũng không phải là giấc mơ! Ngài
đã trở về!
Sao run rẩy đưa tay lên môi, lệ đổ xuống gò má.
Cảm xúc của em, giống như một quả cầu pha lê màu trắng chứa
đầy nước vừa rơi xuống đất, vỡ ra. Những mảnh pha lê lấp lánh trải rộng trên
sàn nhà, đó là những chờ mong mà em dành cho chàng. Nỗi nhớ, sự lưu luyến, niềm
mong chờ tích tụ suốt thời gian qua cuối cùng đã được giải thoát.
- Đến đây nào. - Mai Lang Vương lần nữa cất tiếng gọi.
Chàng muốn em tự bước chân qua bậc cửa đó - Cái làn phân cách mà em đã đặt ra
khi mới bị giam vào đây.
Sao nghe thấy lời thúc giục dịu dàng ấy, liền lau vội lệ,
nhắm tịt mắt mà lao vào lòng chàng.
Mai Lang Vương ôm chặt lấy em. Cõi lòng trống rỗng như vừa
được lắp đầy. Chàng khuỵu xuống, ôm em chặt hơn. Khuôn mặt anh tuấn tựa lên đôi
vai nhỏ nhắn. Mâu quang nâu sẫm bình yên khép lại.
- Hic. - Sao ôm lấy vai chàng, nức nở khóc.
- Đừng khóc, mọi chuyện qua rồi. - Mai Lang Vương vội
vàng xoa lên tóc em, vừa trấn an vừa dỗ dành lại có chút day dứt, van nài.
- Oa oa oa! - Sao biết là bản thân cần nín ngay lập tức
nhưng chẳng hiểu sao em cứ khóc òa lên.
Mai Lang Vương hết cách, cười khổ, chàng đỡ đầu em lên
vai, muốn em tựa vào bờ vai chàng mà khóc. Sao thấy thế, nước mắt càng được thể
tuôn rơi. Em nằm trong lòng chàng nức nở không ngừng. Mai Lang Vương cảm thấy
lòng đau như cắt.
- Mai Lang… Hức… Em… Hức hức - Sao cố gắng nói điều gì
đó.
- Ừm, ta hiểu rồi. - Nhưng chàng không muốn làm khó em.
Mai Thần xoa lên tóc em thật dịu dàng, thì thầm vỗ về.
- Em… Muốn… Hức hức hức - Sao vẫn cố gắng nói.
- Ừm, ta đưa em về khu lưu trú, đợi em bình tĩnh rồi ta sẽ
ngồi yên nghe em nói mà.
Sao nghe chàng nói vậy, không còn thổn thức nữa, em một mực
siết lấy áo chàng mà tu tu khóc. Mai Lang Vương đau xót bế em lên, chàng chậm
rãi đưa em về. Trên đường, biết bao ánh mắt cứ đổ dồn về phía hai người nhưng mặc
cho ai có nhìn thì Mai Lang Vương cũng không quan tâm, chàng chỉ chăm chú ngắm cô
nhóc ở trong vòng tay mình thôi.
Mọi sự chú ý của chàng giờ đây chỉ dành cho em mà thôi.
Mai Lang Vương đưa Sao vào phòng, khi chàng đặt em lên
giường, em vẫn còn khóc thút thít. Chàng chẳng biết làm sao để em bình tĩnh lại,
chỉ biết ngồi bên giường em, vừa khổ sở lau nước mắt cho em vừa trầm thấp dỗ ngọt
- Ngoan nào, đừng khóc nữa, em muốn gì ta đều sẽ làm cho em, chỉ cần em đừng
khóc nữa.
Sao ôm lấy chăn, vùi nửa gương mặt vào đó, chỉ để lộ đôi
mắt to tròn trong veo ân ẩn nước mắt ngước lên nhìn chàng, hỏi lại bằng giọng
nũng nịu - Thật ạ?
Mai Lang Vương đơ ra khi phải trực tiếp đón nhận ánh nhìn
gây sát thương ấy. Chàng đột nhiên cảm thấy Sao còn nguy hiểm hơn một đội kỵ
binh.
- Ừm, em muốn gì cũng được. - Trước khi chàng kịp suy
nghĩ những lời mà mình sắp nói, chàng đã nghe thấy lời nói tự động tuôn ra rồi.
Sao nhích đến, tựa má lên tay chàng, cười đáng yêu - Em
chỉ muốn ở bên ngài thôi.
- … - Mai Lang Vương giờ cảm thấy em thậm chí còn nguy hiểm
hơn một đội kỵ binh và mười ngàn bộ binh. Chàng không sao chịu nổi luồng sát
thương ấy nữa, bối rối quay đi, dịch xa khỏi em bốn tấc. Dẫu vậy, tay vẫn giữ
nguyên cho em tựa má vào.
- Mai Lang? - Sao thấy chàng có vẻ không thoải mái thì thắc
mắc hỏi.
Mai Lang Vương nhân cơ hội này liền đứng lên, quay đầu đi
vội ra cửa, tựa người vào vách nhà cạnh bên cửa phòng em mà nói vọng vào - Giờ
cũng khuya rồi, em đi tắm rồi nghỉ sớm đi.
Sao chớp chớp mắt, chẳng hiểu tại sao chàng lại đột ngột
bỏ đi. Mai Lang vừa mới bật dậy khỏi giường em như phải bỏng sau đó còn gấp rút
chạy ra ngoài và trốn vào vách phòng cạnh cửa. Trông ngài ấy như đang bị thứ gì
đó đuổi vậy.
Tuy rất nghi hoặc nhưng em cũng không truy cứu nữa. Sao
thoải mái cuộn người vào tấm chăn êm ái rồi vâng lời đáp - Em biết rồi ạ.
Vẻ mặt của Mai Lang Vương trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Chàng
thở phào, khoanh tay tựa vào vách nhà và hướng mắt vào phòng em. Ngực chàng
đang đập liên hồi, tại sao chàng lại bối rối như vậy? Trước đây chàng không có
như thế.
Mai Lang Vương không lý giải được cảm xúc của mình. Chàng
đắn đo suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định phớt lờ nó. Có lẽ chàng rất lo cho
Sao nên mới thế. Vì em đã trải qua một vận hạn lớn và chàng vô cùng thương em
nên tinh thần hơi căng thẳng. Mai Thần hít sâu, từ từ điều chỉnh hơi thở. Chàng
rời khỏi phòng Sao, tiến ra nhà sau, chàng nghĩ bản thân cần đi tắm để thư giãn
thần kinh một chút.
Sao nằm trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu rồi mới ngồi
dậy đi tắm. Sở dĩ em nán lại chiếc giường đó lâu như vậy là vì nó là giường
trong phòng cũ của em, nó có mùi hương và cảm giác quen thuộc. Không chỉ vậy nó
còn là chiếc giường ở khu lưu trú nữa, nằm trên nó khiến em có cảm giác tự do,
vậy là những oan sai đổ lên người em đều được cởi bỏ.
Lưu luyến giường nệm chán rồi em chậm rãi bò dậy, mở tủ
ra và lấy quần áo. Hôm nay Sao quyết định sẽ gội tóc, trong thời gian bị giam
em không thể gội được tóc nên tóc trở nên khá bẩn. Sao tung tăng tiến đến nhà tắm
trong tâm trạng vô cùng hân hoan thư thái. Tiếng guốc của em lại vọng vang khắp
nhà. Đó thật sự là âm thanh bình yên, vô tư lự.
Tắm xong, Sao mang mái tóc sũng nước tiến ra chiếc võng
được mắc sẵn ở căn nhà bên cạnh. Em ngồi xuống võng, vừa lau tóc vừa đung đưa
chân. Tắm mát khiến tinh thần dễ chịu hẳn đi. Sao phóng mắt ngắm nhìn sân vườn
được bao phủ bởi màn đêm. Khung cảnh này yên bình quá. Mặc dù nó cùng một khung
trời với nơi biệt giam kia, nhưng với một kẻ từng bị giam giữ như em thì hai
nơi quả thật có sự khác biệt rất lớn.
Gió trời cuốn qua sân, quấn quanh những chiếc cột bóng
loáng rồi tràn vào gian nhà. Sao vắt người qua võng, tay lau lau mái tóc đã bớt
sũng nước đôi chút. Mũi guốc của em chạm nhẹ lên nền gạch bông tạo lực đẩy khiến
võng dập dìu chuyển động. Sao hướng mắt lên trần nhà, chỉ thấy hình ảnh những
thanh xà được điêu khắc bệ vệ khi lên khi xuống. Mùi hương của những cánh mai
chiếu thủy bên thềm ướp kín không gian.
Khi đang tập trung nhìn mấy thanh xà thì một bóng hình dần
xuất hiện trong tầm mắt em. Cũng như những thanh xà kia, người đó cũng chuyển động
lên xuống khi em nằm đó và đung đưa võng. Sao không dám giữ nguyên tư thế đó nữa,
em vội bật dậy. Mái tóc hơi ướt đổ lên vai, Sao nắm lấy chiếc khăn, xoa xoa
tóc, ngạc nhiên nhìn người đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét