Mai nở dưới Sao: Chương 7: Dạy dỗ - Phần 3.

Khi viết những chữ 'T', trong đầu Sao bỗng hiện lên hình ảnh giàn mồng tơi xanh mướt, leo kín hàng rào gỗ. Những quả mồng tơi tim tím, thẹn thùng trốn trong đám lá xanh, hát thì thầm. Khi viết đến chữ 'A', hình ảnh của ngọn núi Sam hùng vĩ ẩn trong mây mù lại hiện lên. Ngọn núi đẹp quá, sừng sững, thanh thoát, khiến lòng người an tịnh. Chữ 'N' thì như dòng sông, khi lên khi xuống uốn lượn quanh co. Mỗi chữ đều có linh hồn, đều là bức tranh sống động. Khi viết và nghĩ như vậy, Sao cảm thấy nét chữ của mình rất tự do, lòng không còn bị gò bó nữa, trở nên rất đỗi thư thái, yên bình.

Nhờ có những gợi ý của Bạch Sứ mà Sao đã dần hiểu ra ý nghĩa của việc rèn chữ. Rèn chữ, chẳng qua là để kết nối thế giới nội tâm với những kí tự mà thôi. Cốt yếu không phải là để đạt được chữ đẹp hay được khen mà cốt yếu chính là để nuôi dưỡng tâm hồn.

Khi em hiểu được như vậy, em cũng trở nên nhẫn nại hơn. Sao không còn ghét bỏ cây bút lá tre phiền phức hay lọ mực lắm chuyện nữa, cũng không còn thành kiến với vết chai trên tay.

Em nhún bút thanh thoát hơn, biết tỉ mỉ xếp đặt vị trí của lọ mực để bản thân không vướng víu khi viết. Mỗi khi vết chai trên tay đau vì viết quá nhiều, Sao lại chỉ cười xòa. Đây chính là kết quả của việc miệt mài rèn luyện. Tay càng đau, chứng tỏ là em càng chăm chỉ. Vì vậy, Sao rất tự hào.

Chữ của Sao càng lúc càng trở nên đẹp hơn, tuy không phải đẹp đến mức long lanh lóng lánh vì dù sao em cũng chỉ mới rèn luyện trong thời gian ngắn nhưng chí ít nét chữ đã trở nên có thần hẳn, chúng không còn ngắn ngủn hay ngoằn ngoèo như giun nữa mà bước đầu đã trở nên ngay hàng thẳng lối, chuẩn mực hơn trước.

Mai Lang Vương vô cùng bất ngờ về sự tiến bộ thần kì này. Chàng vốn nghĩ em sẽ mất ít nhất một năm để rèn chữ thành công nhưng không ngờ Sao lại hiểu vấn đề nhanh đến vậy.

- Em tiến bộ nhanh lắm. - Chàng gấp quyển vở lại, nhìn Sao dịu êm, đáy mắt ẩn hiện ý cười.

- Dạ… - Sao không dám nhìn chàng, dù em đang xúc động đến run lên. Sao sợ mình sẽ ngượng chín mặt mất. Được chàng khen khiến em rất xấu hổ.

- Đến đây. - Mai Lang Vương đặt quyển vở lên bàn rồi vẫy gọi Sao.

Em vẫn im lặng, e thẹn bước đến, Mai Lang Vương kéo Sao đến gần hơn, em ngại ngùng ngồi xuống giường tre ngay bên cạnh chàng.

- Có đau không? - Mai Lang Vương nắm tay Sao, nhẹ xoa lên vết chai trên ngón tay.

- Không ạ. - Sao lắc lắc đầu.

- Ngốc nghếch. - Chàng cau mày, thở dài - Đau lắm đấy, đừng tưởng ta không biết.

Sao nghe vậy, những nét chữ trên mấy mảnh giấy của Bạch Sứ lại hiện về, em không nhịn được, phì cười.

Đúng ha… Mai Lang cũng phải luyện chữ…

Em nắm tay chàng, giở ngón giữa của bàn tay phải lên, đúng là ở đó cũng có một vết chai.

- Em thấy chữ mà ngài luyện lúc nhỏ rồi. - Sao nói.

- Gì chứ? - Mai Lang Vương cau mày lại.

Sao vẫn cười dịu dàng, giọng nhỏ nhẹ như đang thì thầm - Chị Bạch Sứ cất lại rất nhiều trang luyện chữ của ngài. Hơn một tuần trước, chị lấy cho em xem. Chữ của ngài ban đầu xấu thật đấy, còn xấu hơn cả chữ của em nữa. Ngài có lẽ phải cố gắng rất nhiều… Để có được nét chữ như ngày hôm nay, ngài cũng phải thức đến khuya để rèn luyện đúng không?

Mai Lang Vương day trán.

Tất cả những gì Sao nói chàng chú ý nhất là câu 'Bạch Sứ cất lại rất nhiều trang luyện chữ của ngài. Hơn một tuần trước, chị lấy cho em xem.'

Thảo nào lúc đó chàng kiểm tra lại mấy quyển vở luyện chữ trước khi đem cất thì phát hiện một vài trang đã bị ai đó xé đi cẩn thận… Việc này khiến chàng suy nghĩ trong một thời gian dài, tuy nhiên, vì là chuyện nhỏ nhặt nên cũng không thể hỏi mọi người được rồi cuối cùng chìm vào quên lãng luôn…

Hóa ra là Bạch Sứ…

- Mai Lang, khi ngài luyện chữ ngài nghĩ gì vậy? - Em bất chợt ngẩng lên, hỏi.

- Nghĩ gì à… - Mai Lang Vương trầm tư - Lúc đó ta vừa tròn ba trăm hai mươi tuổi. Tự dưng Thần giới ra quy định bắt các vị thần phải làm quen với chữ Quốc ngữ mới. Ta khi ấy cũng giống như Lãm, đã quen với Hán tự rồi, bỗng dưng bị bắt phải chuyển qua loại kí tự lạ lẫm như vậy… Ban đầu cảm thấy rất bức bối.

- Ra vậy… - Sao nhớ lại những nét chữ xấu xí rồi so sánh với tâm trạng của mình. Đúng là mang tâm trạng khó chịu thì không thể viết chữ đẹp được.

- Rồi sau đó? Điều gì đã khiến ngài có được những nét đẹp đẽ nhường ấy?

Mai Lang Vương nhìn Sao, tay khẽ vuốt ve một lọn tóc đen mềm mại. Tóc của Sao nay đã dài hơn, có thể thắt bím được rồi.

- Khi đó, có người bạn đã gửi cho ta một tập thơ, đó là thơ của những thi sĩ phàm trần sống vào thế kỉ hai mươi. Thứ thơ mà họ viết khác với những bài thơ mà ta từng đọc, tình cảm, ngôn ngữ, cách gieo vần và cả thế giới nội tâm đều khác biệt. Lúc đó ta nhận ra chữ Quốc ngữ không phải như ta vẫn nghĩ, nó là một hệ thống chữ tinh tế, tươi mới, nó đi vào thơ ca và tạo nên ánh sáng rực rỡ. Ta vừa luyện chữ vừa thầm ngâm những vần thơ ấy trong lòng, non xanh nước biếc quê hương rỡ ràng hiện ra trong tâm trí, ta đã có được những nét chữ đẹp từ lúc nào không hay.

- Em hiểu rồi. - Sao cười.

- Có lẽ em cũng vậy nhỉ? - Mai Lang Vương chóng cằm.

- Vâng.

- Em nghĩ gì khi viết?

- Những bức tranh ạ.

- À… Nói đến tranh… - Mai Lang Vương chợt nhớ ra điều gì đó.

- Sao ạ?

- Không có gì đâu. - Nhưng chàng đã lảng tránh đi, không nói nữa. Sao sau đó cũng không nghe chàng nhắc gì đến vấn đề dang dở ấy nữa.

 

Thêm một tháng nữa trôi qua và Sao tiếp tục được học về cách ghép vần. Kể từ sau việc rèn chữ, Sao chú tâm vào việc học hơn, vì vậy em tiến bộ nhanh hẳn, hầu hết các vần và âm đều có thể ghép được, đọc được.

Duy chỉ có một âm duy nhất mà Sao không thể đọc đúng. Đó cũng là âm đã tạo nên nỗi ám ảnh cho Sao, khiến em cứ bị Mai Lang Vương chỉnh đi chỉnh lại…

Âm 'tr'…

- Đọc lại cho ta nghe nào. - Mai Lang Vương ngồi trên giường tre, khoanh tay nghiêm nghị, giọng cũng rất nặng nề.

- 'Chờ'! - Sao hét lên.

- Không phải, phải uốn lưỡi lên. Là 'Trờ'.

Sao nhắm tịt mắt, siết chặt tay, cố gắng chạm đầu lưỡi lên vòm họng trên rồi uốn lưỡi ra thật mạnh - 'TRỜ'!

- Đúng vậy. - Mai Lang Vương nheo mắt, mày nhíu vào nhau - Đọc cho ta từ này: Trò chơi.

- Chò chơi! - Sao lặp lại ngay tắp lự.

- … - Mai Lang Vương bất lực im bặt.

Sao thấy chàng im như vậy, suy nghĩ hồi lâu rồi rụt rè thốt - Chò Trơi ạ!

Mai Lang Vương đỡ trán.

Sao không bao giờ phát âm đúng 'tr'.

- Ta đã rèn cho em cách phát âm 'tr' suốt ba ngày rồi, em không có chút tiến bộ nào cả. Em đã tiếp thu mọi thứ rất tốt cho đến thời điểm này, vậy thì tại sao với âm ấy em lại cứ mắc sai lầm thế hả? - Mai Lang Vương thất vọng nói.

- Em… - Sao cảm thấy người mình như muốn tan ra trước vẻ mặt thất vọng của chàng, em cúi gằm mặt xuống, nhìn như đóng đinh vào hai chân.

Những ngón chân bé nhỏ ngọ nguậy…

Sao thật sự muốn tìm cái lỗ chui xuống.

- Nói đi, tại sao em cứ phát âm 'tr' là 'ch' vậy? - Mai Lang Vương truy vấn. Chàng nghĩ rằng chắc chắn phải có vấn đề nào đó bởi Sao vốn là một cô nhóc thông minh. Hai âm đó cũng đâu khó phân biệt hay phát âm? Vì thế chàng cho rằng Sao có lý do riêng để không đọc đúng chúng.

Lý do đó có lẽ đã trở thành một loại thành kiến, khiến em không thể tiếp cận với cách đọc đúng.

Sao suy nghĩ hồi lâu, đắn đo mãi, cuối cùng cũng mạnh dạn đáp - Là vì em thấy chúng không có sự khác biệt ạ.

- Gì cơ? - Mai Lang Vương nhìn em trừng trừng.

Sao kiên định gật đầu với chàng, đáp chắc chắn - Thật sự em cảm thấy hai âm đó không có gì khác biệt. Tại sao lại phân ra 'tr' và 'ch' chứ? Em thấy điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đọc âm 'tr' thật khó khăn, cứ phải uốn lưỡi rườm rà. Âm 'ch' đơn giản hơn biết bao, tại sao không loại bỏ âm 'tr' đi và để âm 'ch' thay thế hết những từ bắt đầu từ 'tr'? Như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều đấy ạ!

Mai Lang Vương nín lặng.

Chàng bắt đầu cảm thấy không hài lòng với em. Bắt đầu cảm thấy Sao là đứa trẻ khó dạy bảo.

- Thật không còn gì để nói! - Mai Thần bực dọc đứng lên.

Sao sợ sệt nhìn chàng, em không biết mình đã nói gì để khiến chàng trở nên tức giận như vậy.

- Hôm nay em phải đọc đi đọc lại âm 'tr' cả buổi trưa. Ta sẽ nhờ Bạch Sứ đến giám sát, hãy đọc cho đến khi nào em quen với việc uốn lưỡi.

Sao phụng phịu má.

- Đừng làm vẻ mặt đó với ta, em bướng bỉnh lắm. Ta không thích những đứa trẻ bướng bỉnh chút nào. - Mai Lang Vương lạnh nhạt nói.

Sao nghe những lời của chàng mà sóng lưng lạnh toát.

Đầu em quay vòng vòng, cảm giác choáng váng, bàng hoàng.

Em đứng trơ ra đó mà nhìn chàng hồi lâu, không thể lắp bắp được lời nào cả. Tại sao khi Mai Lang nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo đó, em lại cảm thấy sợ hãi như vậy?

Giống như… Vừa đánh mất điều gì đó rất rất quý giá.

Sau khi khiến Sao rơi vào trạng thái bàng hoàng tột độ, Mai Lang Vương không nói thêm gì nữa mà bỏ đi. Chàng rời đi dứt khoát như vậy một phần là vì giờ làm việc của chàng đã đến và chàng không thể nán lại bên em được nữa, phần khác là vì chàng vẫn còn khó chịu với thái độ học tập không cầu tiến của Sao.

Mai Lang Vương lướt qua người Sao, rời đi một cách lạnh lùng.

Lần đầu tiên Sao bị chàng đối xử như vậy.

 

Đúng như những gì Mai Thần nói, chàng đi chẳng bao lâu thì Bạch Sứ xuất hiện thay chàng giám sát việc phát âm của Sao. Hôm đó em rất cố gắng, đọc đi đọc lại âm 'tr' cho đến lúc miệng mỏi nhừ. Dẫu vậy, khi Bạch Sứ dùng phép thử để kiểm tra thì Sao vẫn mắc phải sai lầm cũ. Điều này khiến nàng rất bối rối.

Tối hôm đó, Bạch Sứ đến tìm Mai Lang Vương và kể lại mọi chuyện cho chàng nghe. Mai Lang Vương nghe xong, đáy mắt đượm buồn.

Hôm sau, Sao không đến học. Em nằm lì trên giường, cũng không thức dậy giúp các chị chuẩn bị bữa sáng. Khi Mai Thần hỏi đến, Bạch Sứ cười gượng nói với chàng rằng Sao bị ốm.

Tại khu của Sao…

- Hic, mỏi miệng quá… Miệng mình đau ê ẩm. - Sao trốn trong chăn, cuộn người lại, vừa xoa lên má vừa thút thít.

Khóe mắt em đỏ hoe, đêm qua Sao đã khóc. Em khóc không phải vì bị phạt phát âm 'tr' liên tục, em khóc bởi vì… Mỗi lần nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt của Mai Lang là nước mắt lại không kìm được, ứa ra.

Sao ôm gối thẫn thờ.

Phải chăng Mai Lang đã ghét em? Bởi vì em quá ngu ngốc cho nên chàng không muốn ở cạnh em nữa?

Sao vùi mặt vào gối, bật khóc.

Vậy thì… Em không còn mặt mũi nào để đến học cùng chàng nữa…

Trong lúc em khóc nức nở một mình thì Mai Lang Vương đến. Sáng nay, khi nghe Bạch Sứ bảo em bị ốm, chàng đã cố gắng sắp xếp công việc để đến xem sao. Bạch Sứ thấy chàng đến, cũng không tiện quấy rầy, nàng quay về khu của Hoa tiên và nhắn với chàng rằng hãy chăm sóc Sao hộ nàng.

Mai Lang Vương khoanh tay, tựa vào cửa phòng nhìn em thật lâu.

Sao đang trốn trong chăn, vì vậy chàng không thể nhìn thấy em mà chỉ có thể thấy một gói chăn to tròn nằm chễm chệ trên giường. Mai Lang Vương nhìn ra cửa sổ. Giờ này đã quá trưa rồi, có vẻ em nằm nướng từ sáng đến giờ, hẳn là chưa ăn gì cả. Chàng đi đến giường, ngồi xuống. Vì nệm lót dưới giường không dày cho nên dù chàng có ngồi ngay bên cạnh, Sao cũng không biết là chàng đã đến.

- Mai Lang ngốc nghếch! - Sao mắng, ôm gối quay người qua bên phải.

Khi em làm vậy, chân của em sẽ va phải người chàng. Mai Lang Vương bị chạm trúng vào cánh tay, dẫu vậy, chàng không hề lên tiếng.

- ? - Cuộc va chạm khiến Sao ngớ ra.

Em mở chăn, tròn mắt nhìn ra ngoài. Khuôn mặt nghiêm nghị của Mai Thần đập vào mắt, khiến Sao chết đứng.

- Mai Lang! - Sao ré lên.

- Em vừa bảo ta ngốc nghếch? - Mai Lang Vương nghiêm sắc mặt.

- Em… - Sao nuốt nước bọt, nhưng rồi lại nhớ ra những chuyện không vui, em chẳng dám đối diện với chàng nữa. Sao trùm chăn kín mít, ôm gối trốn đi.

Mai Lang Vương bất ngờ trước hành động của em. Chàng đặt tay lên vai Sao, giọng tuy vẫn nghiêm nghị nhưng đã trở nên dịu dàng hơn đôi chút - Ta nghe nói em bị ốm?

- Em không có ốm. - Sao lau nước mắt, nói.

- Vậy tại sao không đến học?

- Em không học nữa.

- Vì điều gì chứ?

- Em ngu ngốc lắm, em không học được đâu! Ngài cứ để em dốt đi, em cũng không bận tâm nữa!

- Chỉ vì không thể phát âm 'tr' mà em quyết định trở thành kẻ dốt nát? - Mai Lang Vương lạnh giọng.

Hàn khí trong lời nói của chàng càng khiến lòng em đóng băng. Nội tâm Sao càng trở nên yếu ớt. Em không chịu được thêm sự lạnh nhạt nào từ chàng nữa…

Có lẽ chàng ghét em thật rồi. Một người hoàn mĩ như chàng sao có thể yêu thích một đứa nhóc vừa ngu ngốc vừa vô dụng chứ?

Sao co người lại, héo rũ.

Thế rồi Sao không chịu nói gì với chàng nữa, em cứ trốn trong chăn như vậy, mặc cho chàng có ngồi bên cạnh. Mai Lang Vương ở bên em thêm một lúc, bầu không im lặng vẫn cứ thế bao trùm, chàng không còn cách nào khác ngoài đành rời đi.

Dáng vẻ của Mai Thần lúc đó trông rất sầu não.

Những cây mai trong viện vì tâm trạng của chàng mà cũng trở nên kém sắc, nhợt nhạt.

 

Cả ngày hôm đó Sao không rời khỏi giường. Nhiều ngày sau nữa, em cũng không đến học. Mai Lang Vương cũng không nhắc nhỏm gì đến em. Chàng vẫn như cũ lao vào công việc của mình. Khi Lãm và những vị Hoa tiên hỏi đến, chàng chỉ bình thản trả lời - Cứ để em ấy tự do đi.

Đúng vậy, cứ để Sao tự do…

Mai Lang Vương cố gắng chấp nhận.

Chàng ngồi trên bàn làm việc trong phòng, nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn đến thẫn thờ, lòng không ngừng lặp đi lặp lại: 'Để em được tự do'.

Mai Lang Vương kéo chiếc hộp đến gần. Đây là một chiếc hộp bình thường, chàng lấy nó từ chỗ của Ưu Liên. Chàng vốn không có thói quen sử dụng những chiếc hộp như thế này, tuy nhiên, do mấy hôm trước vô tình có được một vật quý nên chàng đã đi tìm thứ gì đó để bảo quản nó và Ưu Liên đã mang đến cho chàng chiếc hộp này.

Mai Lang Vương mở hộp ra.

Bên trong là một mảnh giấy còn mới.

Chàng mở mảnh giấy ấy ra xem, vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, lòng liền trở nên thư thái. Đây là bức tranh vẽ thỏ của Sao, chàng đã từng thấy em vẽ thỏ trên đất trong đêm lễ hội ở Kon Chư Răng, lúc đó quả thật rất tò mò. Thế rồi mấy hôm trước, chàng vô tình nhặt được bức vẽ này, nó rơi ra từ vở tập viết của Sao và chàng đã âm thầm giữ lại.

Những chú thỏ trên trang giấy rất lạ lẫm.

Mặc dù không giống thỏ trong hình dung của chàng nhưng nhìn dáng điệu, chàng có thể cảm nhận được sự tươi vui.

Có lẽ trong tâm trí của Sao, thiên nhiên luôn vui vẻ như vậy.

Em có lẽ muốn sống một cuộc sống tự do, không gò không ép, ngây thơ hồ hởi hệt như những chú thỏ này chăng?

Mai Lang Vương nhìn như mất hồn vào trang giấy.

Tại sao chàng lại lưu giữ bức tranh này?



Nhận xét