Mai nở dưới Sao: Chương 22: Vùng không gian vây kín đầu tiên - Phần 13

Qua thời hạn luyện tập, Nùng Tậu vác rìu, cùng em đi đến hồ Chớn. Chàng ta thả bè xuống hồ, đó là chiếc bè mà chàng ta kết bằng số gỗ dư em đã đốn được. Nùng Tậu không bắt em chèo bè, chàng ta sợ bè sẽ lật. Sao bám lấy cột bè, dù em đã quen với thứ phương tiện nguy hiểm này rồi nhưng vẫn rất sợ mỗi khi ngồi trên nó.

Khi ra giữa lòng hồ, Nùng Tậu ngoắc tay gọi em đến gần. Sao cẩn thận bước đến chỗ chàng ta, Nùng Tậu không nói không rằng đẩy em xuống hồ. Sao kinh ngạc, bị đẩy bất ngờ khiến em khá chới với. Tuy vậy, với kĩ năng bơi lội tuyệt vời, em nhanh chóng lấy lại cân bằng và ngoi lên.

- Quan Lang! - Sao không thể hiểu nổi chàng ta.

Nùng Tậu đưa tay lên môi, suỵt một tiếng. Sao im bặt, lắng tai nghe. Em cảm thấy mặt nước dường như đang dao động, những luồng nước to lớn đang ì ầm đổ về phía em, lướt qua tay, chân, đập vào ngực. Sao cảnh giác bơi ra xa.

- Grao!

Em vừa bơi đi thì lập tức một thân hình to lớn đầy những mảnh vảy sần sùi táp sượt qua chân em. Con Chớn há cái miệng to lớn đầy răng nhọn định táp em một cái nhưng bất thành. Nó vọt khỏi mặt nước khiến bao nhiêu hoa nước vỡ tung. Thân hình đồ sộ đổ ập xuống hồ nhanh như chớp, chỉ nghe một tiếng ầm lớn, con sấu đã mất hẳn rồi.

Nùng Tậu đứng trên bè im lặng quan sát mặt nước. Sao bấy giờ đã hiểu ý định của chàng ta, hóa ra là muốn em làm mồi nhử. Sao sớm đã không còn cảm xúc với kiểu hành động của Nùng Tậu rồi. Em đã không còn hi vọng những thứ đại loại như 'tính người' hay 'lịch thiệp' sẽ mọc được ra từ người của chàng ta nữa.

Chàng ta và người ấy cách biệt nhau một trời một vực.

Hiểu rõ được mục đích của Nùng Tậu khiến em dễ dàng phối hợp với chàng ta hơn, Sao không đứng yên một chỗ nữa, em nhàn nhã bơi qua bơi lại. Nùng Tậu thấy em hành động, môi nhếch lên vừa ý. Chàng ta nắm chặt rìu, cẩn trọng quan sát mặt nước, chỉ cần con Chớn lộ diện là chàng ta sẽ bổ rìu vào đầu nó ngay.

Nước bắt đầu chuyển động, những dòng nước đan xen hỗn loạn. Sao tập trung cảm nhận, sự va đập của các luồng nước quanh người giúp em nhận định được vị trí của nó. Mặc dù Chớn tàng hình nhưng khi nó di chuyển, nó sẽ tạo ra những dấu vết. Chính những dấu vết đó sẽ tố cáo vị trí của nó, chỉ cần nắm bắt được các dấu vết thì sẽ lần ra nó thôi.

Sao dè dặt di chuyển, phải chuyển mình thật thông minh, làm sao mà vừa khiến Chớn không thể táp trúng lại vừa dụ dỗ được nó lộ diện.

- Đây rồi! - Sao mở lớn mắt.

Em lập tức lặn sâu xuống, lẩn tránh nhát táp trong chớp mắt. Con Chớn suýt nữa là táp trúng mặt em, may thay Sao tránh kịp. Nó vừa ngoi đầu lên thì Nùng Tậu cũng từ trên cao bổ rìu xuống. Lưỡi rìu sắc bén cắm xuyên qua trán nó.

Con Chớn giãy dụa, Nùng Tậu không rút rìu ra được vì da nó quá cứng. Con vật lật mình, nhào lộn liên tục. Nùng Tậu bị nó kéo theo, chàng ta đập phành phạch xuống nước cùng với thân hình khổng lồ của nó, tựa như cánh chong chóng đang quay dưới trời gió lớn vậy. Nùng Tậu vuốt mặt, lấy bớt nước đi. Chàng ta vận lực vào tay, nhảy bổ lên đầu Chớn, một chân đạp lên đầu nó, một chân đạp lên mõm nó, oai vệ rút rìu ra.

Con vật đau đớn lồng lộn, gầm um trời.

Nùng Tậu rút được rìu thì đạp lên đầu nó mà lấy đà đáp lên bè. Chỉ có Sao là ở dưới nước, con vật tức thì điên cuồng lao về phía em. Máu túa ra từ đầu nó khiến nó không còn có thể ẩn thân một cách hoàn hảo nữa, Chớn cũng chẳng buồn ẩn thân, nó cứ thế, há cái miệng rộng toạc ra định nuốt chửng Sao.

Sao sợ hãi, em bơi vội nhưng không địch lại tốc độ của một con sấu đang điên loạn. Đã vậy, trong môi trường nước thì em đã thua nó một nửa rồi. Con cá lao đến táp Sao, em nhắm mắt, cố gắng khởi động sức mạnh. Tuy vậy, do quá hoảng loạn nên em không thể tập trung tinh thần ngay, dù sao đây cũng là lần thực chiến đầu tiên của em.

Con sấu lao đến em và bất ngờ bị đánh bật qua một bên. Đòn đánh vào nó không mạnh lắm, chỉ vừa đủ chuyển hướng đầu của nó, khiến hàm răng khổng lồ hung bạo không thể táp trúng em mà táp trượt vào khoảng không. Sao không chú ý, em nhân cơ hội đó, gọi ra một ít dây tơ tinh tú trói chặt con Sấu lại. Dù bị dây tơ của em siết nhưng nó vẫn không hề hấn gì, da của con Chớn còn dày hơn thân của những cây gỗ trong rừng kia nữa.

- Quan Lang! - Sao ra hiệu.

Nùng Tậu hiểu ý, vuốt rìu rồi lao đến bổ thẳng vào đầu nó. Con vật không thể kháng cự, nhát rìu vừa rồi cộng hưởng với nhát rìu trước đó, khiến sọ của nó bị nứt ra. Con vật gầm lên đau đớn, giãy đành đạch, quậy tưng bừng một hồi khiến hồ nước đỏ ngầu sắc máu rồi mới ra đi. Nùng Tậu cất rìu, rút dao găm ra, lặn xuống hồ tìm đến mảnh vảy cẩn trên bụng nó và tách lấy mảnh vảy.

Sao không quan tâm tàn cuộc nữa, đó là chuyện của Nùng Tậu, em bơi vào bờ, nằm thở hổn hển. Sao nhắm mắt, điều hòa hơi thở. Đến khi cảm thấy khá hơn, em lại đưa mắt vào một bụi cây gần đó, nhìn nơi ấy thật lâu.

Nùng Tậu xử lý xong con sấu, đang từ dưới hồ đi lên. Khi chàng ta vừa rời khỏi đó, hồ Chớn cũng bừng sáng. Thân xác của con Chớn bị hồ nuốt chửng. Lòng hồ đùn lên, đùn lên, như sáp nến đang tan chảy. Mặc dù nước hồ lỏng nhưng khi Chớn chết, chúng lại trở nên đặc sền sệt rất kì dị.

Một khắc sau, hồ Chớn đông đặc lại, mặt hồ bằng phẳng và trong vắt, in rõ hình bóng con Chớn ngủ say dưới ấy.

Sao ngồi dậy, chống tay ra phía sau và nhìn mặt hồ rộng lớn yên lặng.

Nùng Tậu phẩy mái tóc sũng nước, soi mảnh vảy to bằng lòng bàn tay dưới ánh mặt trời. Mảnh vảy có màu tím, tựa như màu của củ hành vậy. Chàng ta sảng khoái nhếch môi cười. Đó là lần đầu tiên em thấy Nùng Tậu vui như thế.

Đang quan sát Nùng Tậu thì đột nhiên Sao thấy cổ tay mình nóng rát. Em giơ cổ tay phải lên xem, phần da mỏng dưới bàn tay từ lúc nào đã hiện lên một dấu ấn hình tam giác đen ngòm. Sao chà sát lên dấu ấn ấy, hi vọng đó chỉ là vết bẩn. Thật vô vọng vì, dù em có kì cọ như thế nào thì nó cũng không biến mất.

Từ phần da bên dưới dấu ấn đó, Sao có thể cảm nhận những cơn nhói buốt đang lan dài. Em ôm lấy cổ tay, người sững ra, đau, em cảm thấy tay như đang bị ai dùng kim chích vậy. Nùng Tậu bấy giờ đã vui sướng xong, chàng ta đi đến chỗ em, chìa tay ra và bảo - Về thôi.

Sao không nắm tay chàng, em tự đứng dậy, cứ ôm lấy cổ tay mà hoài nghi suy ngẫm.

Nùng Tậu và em chậm bước quay về nhà.

Khi họ đi rồi, từ bụi cây ban nãy, một bóng người cũng bay vút ra. Vạt áo người đó thêu một đóa sử quân tử.

Nhận xét