Mai nở dưới Sao: Chương 23: Vùng không gian vây kín thứ hai - Phần 6
Khi hai người vào trong, vị vũ sư dân tộc đã đợi sẵn. Ông
ấy tựa lưng vào vách nhà, niềm nở chào cả hai. Hiện tại ở nhà chỉ có mình ông
ta, những vị nhạc công và mấy vũ công nhỏ tuổi đang bận chuyện đồng áng rồi.
Nùng Tậu ngồi xuống và gật đầu với ông, Sao quỳ phía sau
chàng, rụt rè quan sát người thầy mới của mình. Tuy gọi là ông ấy nhưng bề
ngoài của vị vũ sư này chỉ ngoài ba mươi thôi, rất trẻ. Ông mặc áo dân tộc đặc
trưng, đầu quấn một dải khăn hẹp. Tóc không dài, mắt ngời sáng.
- Là cô bé này ạ? - Ông cũng đã đánh giá em xong, lên tiếng
hỏi Quan Lang, môi nở nụ cười.
- Ừ.
- Dù rất khó uốn nắn nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức vậy. -
Ông ta thở dài.
Sao nghe vậy thì chột dạ vô cùng, em u uất thở than trong
lòng. Em biết là mình rất tệ hại nhưng cũng đâu cần phải nói thẳng như vậy chứ?
- Tôi sẽ dạy bằng lời còn động tác thì do đệ tử của tôi
minh họa. - Vị vũ sư tài hoa không quan tâm đến nỗi 'bi thương' của em, ông ấy
tiếp tục bàn chuyện cùng Quan Lang - Đó là đệ tử chân truyền của tôi, người mà
tôi chọn để kế tục. Nó còn khá trẻ, dưới trăm tuổi nhưng kĩ năng rất tốt. Nó sẽ
dạy được cho cô nhóc kia thôi.
- Đệ tử? - Quan Lang hoài nghi lặp lại, Sao cũng ngẩng đầu
lên, hướng mắt về phía thầy và tỏ ra ngạc nhiên.
Vũ sư hướng về phía cửa cất tiếng gọi, trên bậc thang liền
vang lên tiếng bước chân. Nùng Tậu và Sao chờ đợi người đó lộ diện. Ở cửa, một
chàng trai cao lớn đi vào.
- Thầy. - Người đó khẽ gọi.
- Vào đây.
Chàng đi vào và ngồi xuống phía sau vũ sư. Nùng Tậu và
Sao bấy giờ mới nhìn rõ chàng. Nùng Tậu soi xét chàng trai hồi lâu trong khi
Sao thì sững sờ. Em kinh ngạc thốt lên - Chrau Lun Giao!
- Sao? - Chàng trai kia cũng không khỏi bỡ ngỡ.
Vũ sư và Quan Lang nghi hoặc trước cuộc hội ngộ của họ.
Sao và Chrau Lun Giao cùng kể lại chuyện gặp gỡ cho hai người nghe. Vũ sư bật
cười, bảo rằng 'càng tốt, càng tốt, thế thì hai đứa khỏi bỡ ngỡ'. Nùng Tậu vẫn
như thường lệ, im lặng và cau có. Chàng để ý ánh nhìn mà Sao dành cho Chrau Lun
Giao, một ánh nhìn mê mải. Em cứ dõi theo chàng ta suốt, mắt đặt vào mâu quang
của chàng ta, thi thoảng lại tỏ vẻ si ngốc thất thần.
Nùng Tậu âm thầm chiếu mắt lên người Chrau Lun Giao, nói
chung, cũng chỉ là gã trai khỏe mạnh bình thường. Trông hắn hiền lành và đôn hậu,
không toát lên khí chất đặc biệt nào. Duy có đôi mắt, thì quả thật, khiến chàng
hơi liên tưởng đến tên Mai Thần kia.
Màu mắt của Chrau Lun Giao đó giống hệt như màu mắt của hắn
vậy. Đặc biệt khi Chrau Lun Giao cười, ánh mắt hơi nheo lại, sắc mắt trở nên sẫm
một chút, phảng phất mô phỏng được chút dáng vẻ của gã Mai Thần.
Nùng Tậu rơi mắt lên sàn nhà, trầm ngâm. Giờ thì chàng mơ
hồ đoán ra nguyên nhân của những biểu hiện kì lạ hôm qua. Con nhóc đó… Nùng Tậu
ngồi im như tượng, không buồn nói gì nữa, mặt bị hơi nóng của buổi trưa đượm
lên.
Bắt đầu từ ngày đó, Sao có thêm một công việc là học múa.
Vũ đoàn của vũ sư thường học vào buổi chiều tà, vào giờ đó, sau khi chuẩn bị
cơm cho Nùng Tậu xong thì Sao phải rối rít đi đến nhà của vũ sư học.
Vì nhà của vũ sư khá xa, Nùng Tậu đã mua cho em một chiếc
bè. Bè giúp việc di chuyển đến đó trở nên nhanh hơn, mặt khác, Chrau Lun Giao
và một số thành viên của vũ đoàn cũng ở trung tâm làng, chiếc bè liền trở thành
phương tiện đưa đón mọi người.
Sao dành cả ngày để vào rừng sưu tầm tài liệu còn buổi tối
thì tập trung cho việc múa may. Dù em nhiều việc như vậy nhưng Nùng Tậu không
tha cho em, chàng không cho phép em lơ là với việc hầu hạ chàng.
Sao học múa rất chăm chỉ, thoạt tiên em học riêng với mọi
người trước, đến khi nào nắm được động tác cơ bản thì mới múa chung với đoàn.
Chỉ tính riêng thời gian để em nắm được các động tác cơ bản thôi đã mất vài tuần
rồi. Sao thật sự không có năng khiếu vũ đạo.
Trong lúc em học múa thì Nùng Tậu cũng không ở nhà, chàng
ta tự dưng cũng đi theo em. Sao để ý thấy, khi em múa cùng vũ đoàn thì Nùng Tậu
lại vào nhà của thầy và làm gì đó cùng với đoàn nhạc công. Em khá tò mò, có lần
cố dò hỏi nhưng Nùng Tậu chỉ im lặng, mặt tỏ vẻ cáu bẳn.
- Sao! - Chrau Lun Giao gọi lớn.
Cả vũ đoàn đang múa say sưa thì giật sững, bao nhiêu
ánh mắt đổ dồn về phía em.
- Vâng. - Sao đứng im như tượng, động tác cũng không
nhích chuyển.
- Em lại sai rồi, nhìn xem, mọi người múa đến đâu? Em
múa vừa chậm vừa cứng như que củi. - Chrau Lun Giao khiển trách.
Sao đỏ bừng mặt, xấu hổ. Em lùi lại, lùi qua một bên.
Lòng thầm thở dài chán ngán.
Chrau Lun Giao tiếp tục cho mọi người luyện múa, bỏ
qua Sao. Cả vũ đoàn luyện tập say sưa, chỉ còn mỗi em đứng bên lề. Sao chăm chú
quan sát động tác của họ, chân em nhịp theo tiếng nhạc và tay thỉnh thoảng lại
đưa lên, em vẫn chăm chỉ học đấy chứ? Thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại cứ không
đạt yêu cầu.
Qua một ngày tập luyện miệt mài, mọi người chào thầy
và chia nhau về nhà. Sao, Nùng Tậu, Chrau Lun Giao và những người ở trung tâm
làng cùng di chuyển lên bè. Con cò đứng trên cột bè sải cánh, chiếc bè chậm rãi
bay lên, lướt là là về làng.
Khi đến đầu làng, bè hạ xuống cho mọi người về nhà.
Nùng Tậu và Sao tiếp tục mang bè về nhà đậu, tuy nhiên, hôm ấy, Chrau Lun Giao
đã giữ em lại.
- Sao, anh có chuyện muốn nói.
Nùng Tậu liếc mắt sang chàng ta, ánh mắt dò xét.
- Chuyện gì vậy ạ? - Sao hơi khó hiểu, em đang định trở
về để ôn lại các động tác sai.
Chrau Lun Giao thành thực nói rõ trước mặt cả hai -
Sao vẫn còn nhiều sai sót, anh nghĩ trong vũ đoàn bây giờ người mắc nhiều lỗi
nhất chính là em đấy. Mọi người dù không luyện tập cũng chẳng xảy ra vấn đề gì
đâu, chỉ có em mới đáng quan ngại thôi. Anh sẽ luyện riêng với em.
Nùng Tậu nghe chàng nói vậy, cười trêu chọc nhìn sang
em. Sao chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, gật đầu ngay tắp lự trước lời đề nghị của
Giao. Thế là hai người chào Nùng Tậu rồi nhảy xuống vùng đất gần nhà Chrau Lun
Giao. Nùng Tậu cũng không nói gì, chỉ thư thái ngồi trên bè hóng gió trời, chầm
chậm quay về nhà.
Sao cùng Chrau Lun Giao đến nhà chàng, Giao là con
trai cả của một gia đình đông em. Mẹ và cha của chàng đều làm nông. Mỗi lần Sao
đến, họ rất niềm nở đón chào em. Sao thích nói chuyện với gia đình Giao lắm, nhờ
có họ mà em lại sưu tầm được kha khá thông tin lý thú. Giao dường như cũng rất
vui, chàng thường mời em đến nhà dùng bữa.
Bấy giờ trời cũng đã khá tối, Sao đến chào cha mẹ
chàng rồi cùng chàng di chuyển ra mảnh sân sau nhà. Hai người luyện tập cùng
nhau, Chrau Lun Giao chỉnh lại các động tác cho em và chỉ dẫn em uốn mềm các cử
động.
Sao duyên dáng tập cùng chàng, động tác của em chưa thể
chỉnh chu ngay được mà chỉ có thể tốt lên từng chút, từng chút thôi. Chrau Lun
Giao hướng dẫn em rất tận tình. Chàng nắm tay em và chỉnh từng ngón tay một,
Sao vô tư mặc chàng tiếp cận, đôi khi người cả hai chạm vào nhau nhưng em không
hề bận tâm.
- Thế này. - Chrau Lun Giao minh họa một động tác rồi
chờ em làm theo.
Sao bắt chước theo chàng, tuy vậy vai em hơi khô cứng,
làm mất đi cái duyên của động tác. Giao chỉnh vai em lại, mặt kề sát vào em,
đôi mắt nâu kia rất gần. Sao nghe tim đập thình thịch, em cố gắng học theo
chàng dù tâm trí đã phiêu bồng đi mất.
Sau một thời gian tiếp xúc với Chrau Lun Giao thì em
cũng dần không còn bị cuốn vào ánh mắt ấy nữa. Em vẫn nhận thức rất rõ sự khác
nhau giữa hai người, cũng chưa từng vì một đôi mắt mà xem Giao là người thay thế.
Em chỉ thỉnh thoảng choáng vì kỉ niệm ùa về quá nhanh và bất ngờ thôi. Dù sao,
đôi mắt ấy cũng là chìa khóa của hộp kỉ niệm trong em.
Chỉ cần chạm vào nó thì chiếc hộp khóa trái ấy lại có
dịp bật mở, em phải cật lực đóng chặt nó lại, trước khi bị kỉ niệm và nỗi nhung
nhớ làm cho chết chìm.
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục nhé. - Chrau
Lun Giao nói.
- Vâng ạ. - Sao đáp, cảm thấy người bải hoải.
Em chào mọi người trong nhà rồi quay lưng đi về, đang
đi thì thấy chàng đuổi theo. Trên tay Chrau Lun Giao cầm một chiếc roi mây,
chàng cứ không ngừng quất nó vào không trung, tạo nên những tiếng vi vút.
- Anh đưa em về. - Chàng cười nói.
- Em tự về được mà. - Sao chối từ.
- Sao được chứ? Đường làng về khuya nguy hiểm lắm, nhỡ
có thú rừng thì sao? - Chàng vẫn cứ bước bên cạnh em.
Sao cũng không tiện từ chối nữa, tuy vậy, em rất ái ngại
vì phải để chàng đưa em đến tận nhà rồi lại một mình quay về. Trên đường đi,
hai người không trao đổi với nhau điều gì. Dù thời gian qua, cả hai cũng trở
nên khá thân thiết nhưng Sao luôn giữ khoảng cách với Chrau Lun Giao. Thật ra
em cũng không ý thức được cái sự giữ khoảng cách ấy. Chỉ là đôi khi, em lại mơ
màng chìm vào khoảng lặng riêng, tách biệt với thế giới, day dứt tưởng nhớ một
bóng hình xa xôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét