Mai nở dưới Sao: Chương 23: Vùng không gian vây kín thứ hai - Phần 15

Sau thời hạn nửa năm, Nhã Lang thật sự liên lạc lại với em, chàng ta bảo rằng quyển sách đang được xuất bản rồi. Nhã Lang gửi cho em một bản của quyển sách, Sao lướt đọc, em bị cuốn vào văn phong của Nhã Lang.

Dù nó là một quyển sách tư liệu khô khan nhưng Nhã Lang viết nó dưới dạng hồi kí. Chàng ta đan xen những thông tin về cây cỏ và những chuyện lý thú trên đường nghiên cứu mà em kể bên lề lại, kết hợp với khả năng tưởng tượng phong phú và văn phong tràn đầy cuốn hút, viết lên một quyển hồi kí tư liệu hấp dẫn, kịch tính và thấm đẫm chất thi ca.

Sao đọc quyển sách mê mải, ngay cả em cũng bị nó cuỗm mất hồn phách. Sao không thể tin được đây là quyển sách được viết nên bởi những tư liệu mà em cung cấp. Nhã Lang đã nâng tầm các dữ kiện và khoác lên chúng một bộ áo mới tuyệt mĩ.

Nhã Lang thảnh thơi trò chuyện với em được vài ngày thì Sao lại gửi cho chàng thêm một tệp tư liệu mới. Lần này tư liệu nhiều hơn, dày hơn, chi tiết hơn và đầy những thông tin bên lề hấp dẫn. Nhã Lang khựng người một lúc lâu rồi hồi âm thư cho em, chỉ có một dòng thôi. Sao đọc xong thư chàng mà không khỏi bật cười. Chàng bảo: Nửa năm sau lại gặp, em nhé!

 

Từ đó Nhã Lang lao vào viết sách. Sao cũng không nghỉ ngơi, em vẫn tiếp tục công việc nghiên cứu của mình. Chrau Lun Giao giờ đã trở thành người cộng sự không thể thiếu của em. Chàng không những đồng hành cùng em trên mọi chặng đường nghiên cứu mà còn giúp em tra cứu tư liệu, ghi chép chúng. Có một vài vấn đề em không tìm hiểu được thì Giao thay em tìm hiểu. Chàng không quản ngại khó khăn, tận tình giúp đỡ em. Đôi khi vì giúp em tìm kiếm thông tin mà chàng sẵn sàng đi khỏi buôn làng, đến những vùng đất khác để sưu tầm thông tin liên quan đến thảo dược cho em.

Chuyện ngủ mèo diễn ra thời gian trước giữa hai người, sau khi bị Quan Lang can thiệp, đã chìm vào quên lãng. Giao dần hiểu ra rằng, Sao không biết gì về phong tục ấy cả và việc em cho phép chàng lên phòng không có nghĩa là em đồng ý ngủ mèo cùng chàng. Biết được suy nghĩ của em khiến chàng bớt vồn vã hơn, không còn u sầu nữa. Chàng quyết định sẽ tấn công chậm lại. Thay vì quyết liệt tiến đến hôn nhân cùng em thì chàng sẽ từng bước từng bước chinh phục trái tim em trước.

Nùng Tậu chỉ ngăn cản hai người ngủ mèo cùng nhau. Riêng việc cả hai giúp đỡ nhau nghiên cứu thì chàng ta không quản. Nếu Giao biết điều, đến nhà vào ban ngày và ngồi ở ban công tra cứu tư liệu cùng em thì Quan Lang không hục hặc. Tuy nhiên, nếu Giao nán lại đến chiều hoặc cố tình bước chân vào phòng em thì sẽ bị Quan Lang ném ra ngoài ngay.

 

Trong thời gian em ở đây nghiên cứu thì Nùng Tậu cũng rất thong dong. Chàng thường là luyện võ, khi thì la cà nơi này nơi kia, lúc nghỉ ngơi trên nhành cây, khi ngủ trưa bên bờ suối, bình thản tận hưởng tháng ngày. Sao không hiểu vì cớ gì chàng lại không thích nán lại Mai Viện hay Cổ Loa. Nùng Tậu không hẳn là người thích rong chơi, chàng thật ra cũng có thể yên yên ổn ổn ở một chốn đấy chứ? Thế rồi Sao vỡ lẽ, hóa ra Nùng Tậu không chịu được sự ngột ngạt. Sở dĩ chàng ta có thể ở đây lâu đến vậy là vì, nơi này gần gũi với thiên nhiên.

Nùng Tậu là một con người tự do tự tại, chàng hoang dã như một con ngựa bất kham. Nơi mà chàng muốn sống là một bầu trời tự do quảng đại, với mây trắng, với rừng ngàn và tiếng suối reo. Nùng Tậu ghét bị nhốt trong bốn bức tường, điều đó khiến dòng máu thợ săn chảy trong cơ thể chàng đông cứng lại. Chàng muốn mỗi ngày đều được tung hoành như cánh chim cắt chim bằng, được tận hưởng sự nóng bỏng của hơi thở cháy rực trên mũi – Thứ chỉ được tạo nên bởi những bước chạy dài hay những đòn săn hiểm hóc.

Thỉnh thoảng, Nùng Tậu cũng đủng đỉnh cùng em và Giao đi nghiên cứu, chỉ có điều, chàng ta không tham gia vào công đoạn nào mà chỉ nằm ngủ một bên hay ngao du chỗ này chỗ kia thôi. Khi cao hứng thì chàng cũng đưa em xuống thị trấn hoặc ra chợ ngoài. Nhớ đợt giao thừa, Nùng Tậu đột nhiên bảo em cùng chàng đi xem pháo hoa, khiến Sao thót tim một phen.

Lần đó cả hai ngồi trên mái nhà đón giao thừa, Nùng Tậu hì hục gặm một cái bánh chưng trong khi em cố xử lý một viên trôi nước to đùng, trên đầu pháo nổ đì đoàng. Hai người luôn bên nhau như vậy, giống như chỉ cần ngồi cạnh nhau là đủ rồi. Hồn ai người nấy tự quản, chẳng bao giờ có sự tiếp xúc.

 

Kể từ khi rời khỏi Mai Viện, Sao cũng bị mất liên lạc tạm thời với những người bằng hữu cũ như Yang. Nguyên nhân là vì ngụ ngôn của Nùng Tậu khác với ngụ ngôn của Mai Lang Vương, thế nên họ không thể gửi thư đến em. May thay, nhờ có sự kết nối của các vị Hoa tiên mà cuối cùng em cũng liên lạc được với Kon Chư Răng. Em và Yang vẫn thường trao đổi thư từ với nhau, cậu ấy cũng giúp em không ít trong quá trình nghiên cứu tư liệu.

Bên cạnh những lá thư của Yang, em cũng bắt đầu nhận được thư của Bukjai. Khi em tròn mười tám, Bukjai đột nhiên gửi thư cho em, đó là lá thư chính thức đầu tiên giữa hai người. Thật ra Sao không còn nhớ gì về vụ đính ước với chàng nữa, đó chỉ là một cuộc trò chuyện mơ hồ mà em đã quên từ lâu. Bukjai cũng không nhắc về nó với em. Một phần là chàng khá ngượng, phần khác, chàng chờ khi em hai mươi rồi mới định hỏi.

Em và Bukjai cứ thế nối dài liên lạc, có một số vấn đề em cũng hỏi chàng. Bukjai rất tốt bụng lại yêu mến em vô chừng, chuyện gì chàng cũng giúp em cả. Một lần, chàng bảo muốn đến thăm em. Chàng thật sự muốn xem em đã lớn như thế nào. Chàng muốn ngắm dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp của em. Bukjai bảo rằng chàng đã hình dung dáng hình mê hoặc ấy hàng trăm hàng ngàn lần trong tâm tưởng.

Sao cười gượng hồi âm thư chàng, em bảo với chàng rằng nếu Kon Chư Răng có vịt, thì chàng cứ từ con vịt đó mà tưởng tượng ra em. Những lời chàng miêu tả về em trên kia có lẽ dùng miêu tả ai khác thì đúng hơn, em xấu xí lắm, bởi thế nên mới bị Quan Lang chê không tiếc lời. Bukjai bật cười xem thư, chàng lại hỏi em rằng có còn nhớ tiếng Ting Ning không. Sao đáp còn nhớ chứ. Em không bao giờ quên được thanh âm tuyệt mỹ ấy.

Bukjai thật sự đã sắp xếp công việc để đến thăm em, suýt nữa là hai người có thể gặp mặt rồi. Thế nhưng ở Kon Chư Răng đột nhiên có chuyện xảy ra và chàng phải gác hết mọi thứ để giải quyết nó. Sao động viên chàng hãy cố gắng và cầu mong mọi chuyện sớm được giải quyết ổn thỏa. Em nói rằng, khi nào gặp mà chẳng được? Rồi sẽ có dịp được hội ngộ thôi.

Nhận xét