Mai nở dưới Sao: Chương 22: Vùng không gian vây kín đầu tiên - Phần 8
Sao không có thời gian để tức giận nữa, em cũng chẳng
biết nên tức giận hay tức cười đây. Sao đưa mắt sang con gấu, nó gầm lên một tiếng
dữ dội khiến tóc và tà áo của em bay phất ra phía sau. Sao nhắm chặt mắt, quay
đầu chạy, em chạy bằng tất cả sức lực, dẫu vậy, luôn có cảm giác cơ thể bị cái
bóng khổng lồ kia bao trùm, mặt đất dưới chân thì run lên kịch liệt, tựa như trời
đất sắp vỡ vụn ra vậy.
Con gấu vừa đuổi theo em vừa gầm lớn điên cuồng. Sao vấp
té, ngã phịch ra cỏ, nó lập tức lao đến vồ lấy em. Sao né tránh kịp thời, tay
áo bên trái bị rách một mảng lớn. Sao thở phào, may mà không trúng vào da thịt,
nếu không, với độ sắc nhọn và hung tợn của những chiếc móng vuốt ấy thì cũng rứt
da rứt thịt chứ chẳng đùa.
Sao lấy hết sức bình sinh để chạy, cuối cùng em nghĩ
ra một cách, Sao dứt khoát xé cả tay áo trái ra và quẳng về phía con gấu. Áo
dài của em bấy giờ trông thật thảm hại, yếm hồng và bả vai trần trắng nõn lộ hẳn
ra ngoài. Con gấu đón lấy phần áo của em, nó ngấu nghiến giày xéo miếng áo rách
một cách điên dại. Sao nuốt nước bọt, ôi nếu em không tỉnh táo thì có thể thứ nằm
giữa những chiếc móng vuốt kia đã là cái thân của em rồi.
Càng nghĩ, em càng không dám chần chừ, Sao chạy đến một
cây cao rồi bám lên đám dây leo khổng lồ mà trèo lên. Kĩ năng leo trèo của Sao
rất điêu luyện, hiềm nỗi đôi guốc dưới chân hơi vướng víu. Sao cởi guốc ra và
thả nó vào một góc an toàn để sau khi kết thúc mọi chuyện còn dùng lại được. Em
tiếp tục leo lên cao, leo mãi leo mãi, cuối cùng cũng bám lên được một cành cây
cách mặt đất gần hai mươi mét.
Sao vắt người lên cành cây ấy, thở lấy thở để. Mệt thật,
leo từ dưới lên đến tận đây, thật là mệt nhọc. Nghỉ ngơi một chốc, em lại quan
sát con gấu kia. Nó vẫn đang giày xéo manh áo của em, tuy nhiên, có vẻ nó đã
phát giác ra điều bất thường, hành động mất dần đi sự hưng phấn.
Con gấu ngẩng khỏi mảng áo, ngửi ngửi. Nó chậm chạp lần
theo dấu vết mà em để lại trên đường đi. Sao nhìn lên cánh tay trần, bất lực.
Ban nãy, Nùng Tậu xoa hương liệu rất cẩn thận, chàng ta không những chỉ thoa
trên trang phục mà còn thoa lên cả cổ tay và bàn tay em. Sao cười nhợt nhạt,
Quan Lang thật chu đáo, em ve vẩy bàn tay một cách vô lực trước mặt, nói vậy
là, nếu chẳng may bị nó tóm thì em sẽ mất đi bàn tay trái này ư?
Mất đi bàn tay trái? Tuy không ảnh hưởng gì đến việc
sưu tập tài liệu và viết vẽ nhưng sẽ làm mất đi tính thẩm mĩ của cơ thể. Em đã
chẳng đẹp, người thì chẳng cao, vừa ngốc vừa vụng, nếu lại thêm cái tàn tật nữa
thì thôi xong rồi, sau này chắc chắn chẳng ai thèm rước. Sao mếu máo bám vào
thân cây, em không muốn chuyện đó xảy ra đâu. Em vẫn muốn tìm một đấng lang
quân tốt cùng em ngao du sau này, em không muốn sống cuộc đời lủi thủi 'mình
ên' đâu.
Trong lúc Sao đau khổ nghĩ đến những viễn cảnh xa xôi
thì con gấu kia đã lần ra được em. Nó chực chờ dưới gốc cây, gầm lên hung bạo.
Sao bám chặt lấy thân cây và đưa mắt nhìn xuống nó, con gấu vỗ vuốt ì ầm lên
thân cây, khiến Sao run lắc, nhưng em vẫn rất an tâm, bởi cái cây này vừa cao vừa
to, đường kính gốc cũng hơn ba mét, con gấu kia còn lâu mới đè ngã được.
Con gấu bám lấy đám dây leo khổng lồ định trèo lên, thế
nhưng khi nó vừa đu lấy chúng thì đám dây leo kia lập tức đứt phựt và đổ ầm ầm
lên người nó. Con gấu quá nặng, đám dây leo không thể trụ được thân hình quá khổ
của nó. Con gấu đành bám móng vào vỏ cây mà trèo lên từng chút, từng chút, tuy
nhiên, thân cây thuôn và trơn trượt, nó mới leo được vài bước đã cảm thấy không
an toàn, vì vậy chỉ đành tuột xuống.
Điên cuồng và bất lực, con gấu gầm lên một tiếng rền
vang rồi dùng tất cả sức mạnh mà cào, cắn gốc cây. Từng phát vồ của nó vô cùng
mạnh bạo, mỗi khi móng vuốt ấy giáng xuống, Sao lại thấy cả người run lắc bần
thần. Em dang tay ôm chặt lấy thân cây, nhìn nó toát mồ hôi. Con gấu kia dường
như định dùng móng và răng để đốn hạ cái cây này. Đường kính thân cây là ba
mét, móng, răng của nó dài hai tấc, nói vậy, nó sẽ mất khá nhiều thời gian và sức
lực để làm được việc ấy. Sao ái ngại thở dài, nếu em là nó, em đã bỏ đi nơi
khác rồi, tại sao lại phải lao tâm lao lực như vậy chứ?
Thế rồi Sao lại nghĩ đến hương liệu kích thích đang
dính trên tay mình, em quên mất, Quan Lang đã sử dụng đến cả thứ ấy mà? Có lẽ
hương liệu đó khiến thần kinh của con gấu hưng phấn tột cùng, đến nỗi đánh mất
cả khả năng kiểm soát. Nó chỉ biết lao đến nơi có mùi hương ấy một cách cuồng dại
mà bất chấp mọi thứ, kể cả giới hạn của cơ thể.
Sao và con gấu cứ vậy bị trói buộc vào cái cây ấy. Em
bám chặt trên đó, với tâm trạng hoang mang, đi không được ở không xong còn con
gấu thì cứ hì hục cuồng điên cào cắn gốc cây. Nỗ lực và sức mạnh của nó không
phải trò đùa, mất hết một canh giờ, nó cũng cào nát được một phần tư thân cây rồi.
Con gấu tiếp tục cào cào cắn cắn, một chiếc móng của nó bị mẻ, rơi ra ngoài, nó
vẫn không bận tâm, cứ toàn lực làm việc.
Đến lúc này thì Sao bắt đầu sợ hãi, xem ra con gấu ấy
quyết tâm bắt em xuống cho bằng được rồi. Nếu một canh giờ nó cào được một phần
tư thân cây thì nó sẽ mất thêm hai canh giờ nữa để cào mất hai phần tư còn lại.
Riêng phần cuối cùng, có lẽ nó sẽ chẳng cần cào bởi vì cây lúc ấy đã rất yếu, với
sức mạnh của nó, nó sẽ đẩy ngã được cây thôi. Nếu vậy, em chỉ còn an toàn được
trong hai canh giờ nữa thôi hả?
Hai canh giờ, bốn tiếng, gần nửa ngày trời. Em phải ở
trên cái cây này, chịu đựng tâm trạng hoang mang sợ hãi gần nửa ngày ấy sau đó
thì sẽ bị con gấu đốn hạ và té từ độ cao hai mươi mét xuống mặt đất? Nếu lúc té
xuống vẫn còn thoi thóp thì, em sẽ lại tiếp tục bị con gấu giày xéo. Nói thẳng
ra là đường nào cũng chết.
Sao nuốt nước bọt, em lại nhìn đám dây leo mà con gấu
bứt đứt, đám dây leo đó khá dài, nếu em bám lấy chúng và đu qua được cành cây đối
diện thì có thể kéo dài thêm chút thời gian. Ngặt nỗi để leo lên được chỗ dây ấy
em sẽ phải bám thân cây thêm một đoạn tầm năm sáu mét. Ban đầu em leo lên được
đây là vì bám vào dây leo, nay dây leo không còn, việc leo lên thân cây thật sự
rất xa vời, ngay cả gấu còn chẳng dám leo huống hồ gì là em?
Không khéo, em sẽ rơi trực tiếp từ cái cây này xuống
và làm mồi ngon cho gấu. Nó sẽ không phải vất vả cào cắn gốc cây thêm hai canh
giờ nữa.
Thời gian lướt qua chóng vánh, chớp mắt con gấu đã gần
xử hết gốc cây rồi. Suốt thời gian đó, tâm trạng của Sao thật tồi tệ. Em nghĩ rằng,
giả như em có thoát nạn lần này thì kí ức ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhòa
trong tâm trí em. Nó sẽ theo em cả đời và trở thành một ám ảnh tâm lý.
Lúc con gấu đang chồm lên thân cây để đẩy cây ngã thì
em thấy Nùng Tậu xuất hiện. Chàng ta có vẻ đã ngủ no nê một giấc, đang khoanh
tay đứng trên cành cây đối diện quan sát mọi chuyện. Mặc dù em sắp bị té từ
trên cao xuống nhưng chàng ta không hề liếc mắt đến em dù chỉ một lần. Vẻ mặt
chàng ta thậm chí không biểu lộ chút dao động nào, bình thản và bất cần, im lặng
hướng mắt vào con gấu.
Con gấu chồm lên một lần, cây chỉ rung chuyển chứ
không đổ, nó lại chồm lên một lần nữa. Sao bám lấy thân cây run lập cập. Đây là
thời khắc mà cái chết sắp tìm đến với em. Con gấu chạy ra đằng xa rồi dùng hết
sức lực lao vào thân cây. Lần này nó đã thành công, cây đổ ập xuống, Sao cũng
theo thân cây mà nghiêng dần.
Nùng Tậu phẩy tóc ra phía sau, chuỗi hạt rũ từ mũ lông
chim xuống tận vai nhẹ nhàng đong đưa. Tóc của Nùng Tậu hơi xoăn nhẹ, nó không
xoăn nhiều như Bukjai, cũng không thẳng và cứng cỏi như tóc của Mai Lang Vương,
tóc Nùng Tậu xoăn mềm mại. Khi có gió lướt qua, những sợi tóc mảnh dẻ lại vờn
bay. Đôi mắt sáng ngời trong khoảnh khắc ấy trở nên dịu lại một chút, khiến người
ta phút chốc lơ là cảnh giác với chàng.
Sao nhìn chàng ta đứng đó nhẹ phẩy tóc mà chỉ biết cười
trừ. Trong tình cảnh này, khi em chuẩn bị ngã xuống đất và sấp mất mạng thì
chàng ta đứng đó và đặt sự chú ý vào mái tóc. Sao cảm thấy tâm trạng rất ổn,
chưa bao giờ em thấy mình 'ổn' như thế. Em mỉm cười, một lần nữa em sâu sắc hiểu
ra rằng, Quan Lang chỉ xem em là bình phong hay chậu kiểng thôi.
Với chàng ta, em cũng như đồ vật vậy, đồ vật có ra sao
cũng chẳng quan trọng gì, hỏng thì lại mua cái khác. Sao đã hiểu điều ấy từ rất
lâu rồi nhưng nay nó lại khảm vào lòng em thêm một lần sắt son nữa. Đúng là đừng
hi vọng vào ai cả, chỉ có thể hi vọng vào mình thôi.
Khi Sao vừa nghĩ đến đó thì cũng là lúc em tiếp đất.
Cái cây đổ ạch xuống cỏ làm tung lên chút khói bụi. Em văng ra ngoài. Sao cảm
giác cơ thể như đã hóa thành một quả bóng cao su, từ trên cành cây văng ra, va
chạm với mặt đất rồi tiếp tục văng đến nơi cách vụ ngã đổ tầm hai mươi bước
chân.
Tuy nhiên, Sao hoàn toàn không bị thương chút gì. Lần
này em đã ý thức được sức mạnh đó, khi em chuẩn bị tiếp đất, một luồng hào
quang màu bạch kim bỗng dưng xuất hiện bao bọc lấy em. Sao cho rằng luồng hào
quang ấy cũng là nguyên nhân khiến em nảy tưng tưng từ nơi này sang nơi khác
như vậy.
Lúc Sao văng đi, con gấu đang bị cái cây che khuất tầm
mắt, đến khi em lồm cồm bò dậy, nó mới quan sát thấy em. Dựa vào mùi, nó tìm đến
em rất nhanh. Sao co chân bỏ chạy, dù em biết là mình có sức mạnh hộ thể, tuy vậy,
em không dám đánh cược sinh mạng dưới móng vuốt gấu.
Sao chạy thẳng ra ngoài kết giới, vừa chạm vào bề mặt
của nó, em lập tức văng ngược vào trong. Nùng Tậu đuổi theo em và vẫn đứng một
bên nhìn, khi thấy em văng ngược trở lại, chàng ta có chút nhăn mày.
Chàng ta đã khóa kết giới lại, điều đó có nghĩa là em sẽ
không thể thoát ra ngoài một cách dễ dàng như lúc đi vào nữa.
Tiếng bước chân của con gấu đập ầm ĩ trên mặt đất. Sao
lùi lại, lùi lại, tuy vậy, không dám chạm vào kết giới. Con gấu đuổi đến, nó
lao vào em bằng tất cả tốc lực. Sao tái xanh mặt, nhìn con quái thú khổng lồ
đang đâm sầm vào mình, nghiến răng nghiến lợi băng qua kết giới. Sao đã tính
toán kĩ rồi, khi nó đến gần em sẽ lao vào kết giới và lợi dụng lực văng để chạy
thoát. Lực văng của kết giới khiến em cách xa vị trí hiện tại tầm mười bước
chân, vậy là em có thể trốn thoát nếu đứng dậy và chạy đi kịp thời. Khi con gấu
đến gần em, Sao nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào kết giới. Em đang chờ đợi một cú
văng ngược, nhưng rốt cuộc lần này em lại bước chân ra ngoài.
Nhận xét
Đăng nhận xét