Mai nở dưới Sao: Chương 22: Vùng không gian vây kín đầu tiên - Phần 12
Tuy nhiên, đó quả là thách thức với Sao, bởi vì khi em
nhắm mắt lại, nghĩ đến bầu trời tinh tú và thốt lên 'Sao'. Em lập tức gọi ra
kén tơ khổng lồ. Cái kén óng ánh đó tạm thời có thể xem là tuyệt kĩ của em, tuy
vậy nó ngốn rất nhiều sức mạnh và mỗi lần gọi ra nó, em lại phải nằm thở một
thôi một hồi.
Sao luyện tập suốt mấy ngày trời, không có chút khả
quan nào. Sức lực của em bị rút cạn khiến cho vết thương ở chân lâu lành hơn.
Nùng Tậu đợi mãi chẳng thấy em đi lại được, chàng ta bắt đầu cau có. Chàng ta
chán cái cảnh phải ăn hoa quả rừng hay ăn mấy món dở tệ mà chính bản thân mình
nấu ra rồi.
Đến ngày thứ bảy, trong một lúc nằm vắt tay lên trán
suy nghĩ thì Sao chợt thức tỉnh. Em 'a' lên một tiếng, bật dậy. Nùng Tậu đang uống
rượu bên vách phòng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của em, chàng hơi quay mặt
sang. Sao giơ tay ra, trong đầu nghĩ đến một ngôi sao, lập tức lòng bàn tay em
bừng sáng, một vì tinh tú lấp lánh nở rộ trên tay.
- Thì ra là vậy! - Sao vui mừng kêu lên.
- Gì hử? - Nùng Tậu ngậm chén rượu, nhăn mặt nhăn mày
khó hiểu.
- Sức mạnh sẽ được điều tiết thông qua 'bức tranh'
trong đầu em. - Sao phấn khởi nói.
- Bức tranh?
- Vâng, nếu em nghĩ đến một ngôi sao, thì sức mạnh sẽ
hiện hữu dưới cấp độ một ngôi sao, còn nếu em nghĩ đến bầu trời tinh tú, thì sức
mạnh sẽ hiện hữu dưới dạng kén tơ. - Sao nói.
Em vừa dứt lời thì lập tức một kén tơ khổng lồ xuất hiện,
nuốt chửng một phần nhà. Cả hai sững sờ, chén rượu đang đính trên môi Nùng Tậu
rơi bộp xuống, vỡ thành hai mảnh.
- Em… Xin lỗi… Ạ… - Sao lấm lét nhìn Nùng Tậu, cười hối
lỗi. Ban nãy, trong lúc giải thích, em đã lỡ để trí tưởng tượng bay đi một
chút.
Nùng Tậu nhìn căn nhà mà mình kì công dựng lên nay chỉ
còn một nửa, nắng trưa phủ chiếu sáng lóe rực trời, cột trơ xơ xác, mắt trợn
lên, giá mà lấy bát hứng bên dưới thì không chừng mắt của chàng ta sẽ lọt hẳn
xuống bát.
Chàng ta không nói tiếng nào, chỉ ngồi đó nhìn khoảng
không trống trải. Sao gãi gãi má, cười gượng, hết nhìn chàng ta rồi lại nhìn
cái hố mà mình tạo ra.
Từ ấy, Nùng Tậu phải sửa chữa lại căn nhà, vì Sao khiến
chàng ta phải lao động cho nên chàng ta không để em yên. Nùng Tậu bắt em đốn
cây cho chàng ta, còn chàng ta thì chỉ đẽo các chi tiết. Sao không phàn nàn, em
cũng muốn vận dụng sức mạnh của mình nên rất hăng hái.
Sao gọi ra hai điểm sao, khi chúng vừa được triệu hồi,
chúng lập tức kết nối với nhau bằng một sợi tơ ánh sáng. Sợi tơ ấy đi đến đâu
thì nơi đó lập tức sẽ bị cắt đứt. Vết cắt vô cùng bén gọn, sắc hơn cả bảo kiếm.
Ban đầu, Sao chỉ biết dùng hai điểm sao đó để đốn cây, nhưng về sau, khi đã thuần
phục các kĩ năng, em không còn gọi ra hai điểm nữa mà gọi ra cả một chùm sao lớn,
bao bọc quanh những cái cây mà em định đốn rồi kết nối các sợi tơ giữa chúng lại.
Thế là ầm ầm, em đốn được hàng tá cây chỉ trong một lần sử dụng sức mạnh. Em đã
biết cách tiết kiệm năng lượng của mình rồi.
Khi em thuần phục, Nùng Tậu không cho em đốn cây nữa,
bảo rằng đã đủ dùng. Chàng cũng dựng xong ngôi nhà mới, với số cây mà em đốn,
chàng dựng được ngôi nhà lớn hơn. Ngôi nhà được xây theo kiểu nhà sàn ba gian.
Gian bên phải là phòng em, gian bên trái là phòng của Quan Lang. Riêng gian giữa,
ngoại trừ là lối thông từ nhà trước ra ban công thì còn là nơi để cả hai tụ họp
bàn bạc công việc. Ở đó có một bếp lửa, nó không những tiện cho việc sưởi ấm mà
còn tiện cho việc nấu nướng.
Ngày thứ mười, vết thương ở chân em đã lành lại hoàn
toàn. Sao không được nghỉ việc nữa, em phải quay lại hầu hạ Nùng Tậu. Quan Lang
dường như rất thoải mái vì không phải tự lo bữa ăn, chàng ta cứ ngồi bên bếp lửa,
nhịp tay lên đùi uống rượu và chờ em nấu nướng rồi mang đến tận nơi cho dùng.
Sau một thời gian không được ăn những món ngon mà em nấu, chàng ta trở nên khá
ngấu nghiến thức ăn.
Nhận xét
Đăng nhận xét