Mai nở dưới Sao: Chương 22: Vùng không gian vây kín đầu tiên - Phần 14
Quan Lang và em quay về ngôi nhà cũ, họ ở lại đó thêm
một tuần để nghỉ ngơi cho lại sức rồi mới lên đường đi đến vùng 'Không gian vây
kín' tiếp theo. Nùng Tậu vừa về đến nhà là mau mắn mang dụng cụ ra gia công vảy
sấu. Chàng ta rất háo hức để cẩn cái vảy ấy lên lưỡi rìu cưng của mình.
Sao tất bật chuẩn bị thức ăn, nấu nướng xong, em mang
đến cho Nùng Tậu và cùng chàng ta ăn tối. Nùng Tậu dùng bữa rồi lại tiếp tục
gia công vảy sấu, chàng ta tập trung vô cùng, Sao đồ rằng chàng ta hẳn là sẽ
không ngủ đêm nay hoặc vài đêm tới.
Trong lúc Nùng Tậu làm việc, em chóng cằm ngồi bên cạnh
chàng, đắn đo hồi lâu rồi giơ cổ tay ra và hỏi - Quan Lang, em bị gì nè.
Nùng Tậu không thèm dừng tay lại, cũng chẳng buồn liếc
nhìn em, hờ hững - Bị gì?
Sao hậm hực - Ngài không nhìn sao thấy được?
Bất đắc dĩ Nùng Tậu phải liếc mắt qua một cái, tay vẫn
cẩn thận gia công chiếc vảy. Chàng nhìn cổ tay trắng nõn của em, trên lớp da
non mềm mại tự lúc nào đã xuất hiện một dấu ấn màu đen. Dấu ấn đó có hình tam
giác, trông nó như một hình xăm vậy. Nó nằm ở giữa cổ tay, mũi nhọn chĩa về
phía những ngón tay con đáy thì nằm song song với đường cổ tay. Với hiểu biết của
Nùng Tậu, chàng nhận định rằng nó chỉ là hình xăm bình thường thôi. Chàng chưa
từng thấy thứ ấn kí hay nguyền thuật nào có hình dạng như vậy cả.
- Không biết. - Nùng Tậu bình thản quay đi, đáp lấy lệ
- Có lẽ là do ngươi khởi động được sức mạnh nên nó xuất hiện chăng?
- Thật ư? - Sao hoài nghi, rụt tay lại nhìn chàng lom
lom, em không tin tưởng lắm.
Nùng Tậu bực mình với ánh nhìn của em, chàng xua em
đi, bảo rằng em đừng phiền chàng làm việc. Sao không thèm ở gần chàng nữa, em bỏ
về phòng. Đêm đó, em viết rất nhiều thư, gửi cho Nhã Lang và các vị Hoa tiên,
mô tả về dấu ấn kì lạ trên tay và dò hỏi họ. Tiếc thay, không ai trong họ biết
về nó. Các vị Hoa tiên nói rằng họ sẽ hỏi Mai Lang Vương cho em nhưng Sao vội
vàng ngăn cản.
Thế rồi, Sao đành ôm dấu ấn ấy mà trằn trọc qua đêm.
Em quyết định theo dõi nó một thời gian thử xem, không chừng câu kết luận nửa
thật nửa đùa ban nãy của Quan Lang lại đúng thì sao?
Em nhắm mắt và dần say ngủ.
Suốt một tuần đó, Sao và Nùng Tậu đều tập trung vào
công việc riêng của mình. Nùng Tậu ngày đêm chế tác vảy sấu còn em thì lăn xả
vào các khu vực quanh đó và nghiên cứu thảo dược cho Nhã Lang.
Từ khi khởi động được sức mạnh, thần lực hộ thể của
Sao trở nên mạnh mẽ hơn, nó không còn dở dở ương ương, xuất hiện tùy theo tâm
trạng vui buồn nữa mà đã biết có mặt đúng lúc, chỉ cần em chuẩn bị gặp nguy hiểm
là nó sẽ tự động bao bọc em lại. Nhờ sự biết điều ấy của nó, em không còn sợ những
chiếc bẫy trong vùng ven nữa. Cộng thêm khả năng phá vỡ các loại phong ấn thuật
và kết giới mà em mới vừa phát hiện ra gần đây, Sao hoàn toàn có thể đi vào
vùng ven đầy bẫy rập mà không hề nao núng chút gì.
Em đi vào đó tập trung nghiên cứu tìm tòi. Nùng Tậu bận
gia công vảy sấu nên cũng không giám sát em. Quãng thời gian ấy, em và chàng ta
hầu như chỉ gặp mặt nhau vào giờ cơm, đôi khi trời tối, Sao không về nhà mà dựng
lều ngủ luôn ở nơi nghiên cứu.
Một tuần trôi qua nhanh chóng và Sao lại tổng hợp thêm
một khối tài liệu nữa để gửi cho Nhã Lang. Chàng nhận tài liệu của em, bảo rằng
trước mắt, em khoan hãy gửi cho chàng nữa bởi vì chàng cần thời gian để tổng hợp,
ghi chú thêm về số tư liệu này và đóng thành sách. Nhã Lang nói rằng có lẽ sáu
đến tám tháng nữa thì họ có thể xuất bản quyển sách đầu tay này rồi. Khi nào
sách được phát hành, chàng sẽ gửi cho em một bản.
Nhã Lang cũng hỏi em rằng em muốn đặt bút danh là gì.
Sao suy nghĩ hồi lâu, lòng rất bỡ ngỡ. Em chẳng biết nên đặt bút danh là gì nữa,
em chưa từng tham gia vào chuyện như thế này và cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ
trở thành tác giả, thế nên em bảo Nhã Lang rằng chàng ta cứ đặt bừa một cái tên
cho em đi, dù gì em cũng chỉ là người sưu tầm tài liệu còn văn phong thì đều do
Nhã Lang cả, chàng thậm chí không cần thiết phải để tên em vào quyển sách cũng
được.
Nhã Lang không đồng tình với suy nghĩ của em. Chàng
nói rằng ngay từ khi cùng em bắt tay vào công việc viết sách này thì chàng đã
xem em là đồng tác giả với mình rồi. Thế nên chàng muốn em chọn ra một bút
danh, dù sao hai người sẽ còn xuất bản thêm nhiều quyển sách khác nữa.
Sao nhận lời khuyên của chàng, em nghĩ thêm một lúc rồi
gửi bút danh mà mình vừa nghĩ ra cho chàng. Nhã Lang nhận thư có bút danh của
em, chàng tấm tắc khen ngợi - Rất đẹp, rất kì bí. Ta thích cái tên này.
Sao đỏ mặt, em không dám nhận lời khen của Nhã Lang.
Hai người từ đó tạm thời ngưng liên lạc, Nhã Lang có
nói qua là tầm nửa năm sau thì chàng ta mới có thể gửi thư liên lạc lại với em.
Sao không thắc mắc gì vì em biết, viết lách là công việc cô đơn và tĩnh lặng. Em
chỉ khuyên chàng hãy giữ gìn sức khỏe và cổ vũ chàng cố gắng lên.
Mặc dù không cần phải gửi tư liệu cho Nhã Lang nữa
nhưng Sao vẫn tiếp tục nghiên cứu các loài thảo dược trong rừng. Em vẽ chúng
vào sổ rồi ghi chú đặc điểm của chúng. Sao tự mình tìm hiểu dược tính của các
loài thảo dược đó bằng cách hỏi thăm Lãm hoặc các vị Hoa tiên, đôi khi em còn hỏi
cả Quan Lang hoặc cư dân quanh đó nếu em thấy họ xuất hiện.
Cuối cùng thời gian nghỉ ngơi cũng qua đi nhanh chóng,
Nùng Tậu đã hoàn thành xong công việc của chàng ta. Chàng nâng rìu trên tay,
vui sướng ngắm qua ngắm lại mảnh vảy vừa cẩn trên ấy. Mảnh vảy được cẩn nổi
trên rìu, nhô ra, tròn trịa bóng loáng và anh ánh sắc tím mê hoặc. Sao bỡ ngỡ
quan sát nó, mảnh vảy ấy giống như đá quý vậy, dù thế, em biết nó quý hơn đá
quý hàng trăm hàng ngàn lần, nó thật sự rất hợp với lưỡi rìu của Nùng Tậu.
- Này! - Nùng Tậu vứt cho em một túi gấm.
Sao nhặt túi gấm ấy lên, mở ra, bên trong là phần vảy
còn dư. Em ngạc nhiên, không hiểu chàng ta đưa thứ này cho em làm gì. Nùng Tậu
vác rìu lên vai, vừa tạo dáng với lưỡi rìu yêu quý vừa thờ ơ nói - Ngươi có
công rất lớn trong việc hạ gục Chớn, ta sẽ chia nửa mảnh vảy cho ngươi. Ngươi
muốn làm gì chỗ đó cũng được, nếu cẩn lên vũ khí thì sẽ gia tăng sức mạnh cho
vũ khí còn nếu bán thì được bộn tiền. Tùy ngươi định đoạt.
Sao rơi mắt lên túi gấm và nghĩ ngợi mông lung. Em
mang nó về phòng, em sẽ không trả lại Nùng Tậu vì quả thật như chàng ta nói, em
đã bỏ ra khá nhiều công sức để giúp chàng ta hạ gục Chớn. Em đã phải đánh cược
tính mạng của mình làm mồi nhử, em không cảm thấy ngại vì nhận một nửa mảnh vảy
này. Tuy nhiên, điều khiến em băn khoăn chính là, em biết an bài nó thế nào
đây? Em không có vũ khí thế nên việc sử dụng nó để gia tăng sức mạnh có thể bỏ
đi được rồi. Bán ư? Được đấy. Nghe Nùng Tậu bảo bán sẽ được bộn tiền. Sao có dự
định sẽ mua nhà trong tương lai nên đang tích cóp tiền. Mảnh vảy này có lẽ sẽ
giúp em kiếm được một khoản không nhỏ.
Sao ôm mảnh vảy, nằm nghiêng trên sàn và cứ suy tư. Dù
biết là mình chỉ có thể bán nó nhưng em không thể dứt khoát được. Em nhớ ai đó
cũng có một thanh kiếm, mảnh vảy này cũng rất hợp nếu được cẩn lên chuôi kiếm ấy.
Em vân vê mảnh vảy suốt mấy đêm liền, rốt cuộc lại nhét nó vào giữa những bộ quần
áo mà không đả động đến nó nữa.
Lo xong chuyện của mình thì Nùng Tậu cũng chẳng nán lại
vùng ven ấy thêm, chàng bảo em thu dọn hành lý để lên đường đến 'Không gian vây
kín' tiếp theo. Trước khi đi, họ truyền tin cho cư dân bên ngoài biết rằng Chớn
đã bị tiêu diệt. Cư dân biết ơn họ lắm, đang định đến để mở tiệc tạm biệt họ
thì hai người đã đi rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét