Mai nở dưới Sao: Chương 23: Vùng không gian vây kín thứ hai - Phần 10
Màn biểu diễn kia khá hợp tâm tình của nó, chủ yếu là do
âm nhạc ấy đã tạo ra trong không trung những đợt sóng âm đẹp đẽ. Lì bắt được
làn sóng âm ấy, nó bị say một chút, vì vậy cứ đứng yên ở đó mà không hành động,
những cơn sóng âm thanh khiến cho thuật pháp của nó dìu dịu đi.
Cơn mưa trên cao bớt nặng hạt, chúng chỉ còn điểm lên mặt
hồ những vòng tròn nho nhỏ. Mưa đã trở nên lâm râm rồi, những hạt bé xíu và
trong trẻo, không còn hung hãn như trước.
Thầy thấy mưa có dấu hiệu sắp ngưng, ông ấy mừng lắm,
lòng vỡ òa ra. Thế đấy! Ông đã bảo mà! Vũ điệu của ông, âm nhạc của ông thật sự
lay động! Ngay cả cá sấu Lì cũng phải lắng tai nghe, ngồi yên xem. Bao nhiêu
năm theo đuổi miệt mài, kiên trì bền bỉ của ông đã được đền hoàn xứng đáng!
Chinh phục được Lì chính là sự vinh danh kiêu hãnh nhất! Còn hơn cả việc được
người khác trọng vọng, hơn cả việc được xưng là vũ công số một buôn làng!
Đối với một người nghệ sĩ thì niềm kiêu hãnh lớn nhất chỉ
là vượt qua được chính mình thôi, chỉ là tạo ra được một thứ nghệ thuật có thể
khiến mình hài lòng thỏa mãn.
Giữa lúc thầy vui sướng tự hào thì Nùng Tậu đã âm thầm
rút rìu ra phóng về phía Lì. Lưỡi rìu chuẩn xác cắm vào giữa trán nó, khiến con
vật đau đớn gầm lên, lồng lộn nhảy bật khỏi mặt nước.
Cơn mưa tắt phụt, không còn rơi nữa. Nùng Tậu và Sao nhìn
nhau, trao đổi một ánh mắt hài lòng. Ngay từ ban đầu, em và chàng đã không tin
vào truyền thuyết ấy rồi. Thật ra chẳng có vũ điệu nào có thể khiến Lì say sưa cả,
chỉ có những làn sóng âm tạo ra từ nhạc cụ và vũ điệu Chơ Ro khiến cho nó tạm
thời rơi vào trạng thái say mà thôi. Khi nó bị say, cần ra tay nhanh gọn, tấn
công vào giữa trán nó. Trán là phần yếu nhất của những con sấu nhỏ này, đó là
nơi tập trung sức mạnh của chúng nên khi tấn công vào đó, những thuật pháp đặc
biệt của chúng sẽ bị vô hiệu.
Sao nhanh chóng sơ tán mọi người đi, Chrau Lun Giao và những
đứa trẻ thì lấy vội một chum nước hồ rồi cùng với mọi người di chuyển ra ngoài.
Việc còn lại ở hồ Lì là của em và Quan Lang. Khi đã dừng được cơn mưa than khóc
thì chuyện đối phó Lì chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.
Sao đứng trên giường tre, Lì hung tợn lao đến, táp vào
người em. Sao bấy giờ đã vận dụng sức mạnh của mình vô cùng thuần phục, tơ tinh
tú trói nghiến lấy mõm nó, khiến con vật mất đà, rơi ầm xuống nước mà chẳng kịp
làm gì.
Lì vùng vẫy loạn xạ khiến hồ nước trở nên hỗn loạn đầy bọt
trắng. Nùng Tậu đứng bên cạnh em, quan sát nó, nó trốn dưới nước để chàng và em
không tóm được nó đây mà. Sao hướng tay về phía hồ nước, lập tức dưới mặt hồ
lóa lên vô số điểm sáng. Đó là những ánh sao mà em gọi ra, ánh sao bố trí dày đặt
dưới lòng hồ, tiếp cận với mắt Lì và sáng lóe lên, làm cho nó hoảng sợ.
Lì lao bắn khỏi mặt nước, thân hình đồ sộ kéo theo vô số
khối nước vỡ tung trên không. Nùng Tậu nhếch môi, từ giường tre phi đến, đạp
lên đầu nó và rút rìu. Sao dùng dây tơ tinh tú trói chặt nó lại, con vật vẫn
vùng vẫy loạn xạ. Em gọi ra một kén tơ dạng nhỏ, chỉ vừa đủ kích thước của con
vật và không có ánh sáng hung đốt để nhốt nó chặt hơn. Khi em đã phong tỏa được
chuyển động của Lì, Nùng Tậu từ trên cao xoay rìu liên tục rồi giáng lưỡi rìu
vào trán nó. Lì trợn trắng mắt, mõm bị buộc chặt khiến nó không thể gầm được,
chỉ còn cách giãy giụa kịch liệt như đuôi thằn lằn bị đứt.
Hạ được đòn chí mạng lên nó, Sao cũng không trói nó nữa.
Em thu hồi tất cả sức mạnh lại, những sợi tơ bám trên cơ thể nó dần rút đi.
Lì chìm vào mặt nước, máu loang ra đỏ chóe, nhuộm đỏ hồ.
Nùng Tậu tước lấy mảnh vảy trên bụng nó rồi nhảy lên bờ. Sao và chàng đứng yên
nhìn hồ Lì đùn lên. Nước hồ cuộn xoáy, thu thân hình to lớn của Lì lại, dìm sâu
xuống. Mặt hồ dần đông cứng, bề mặt trơn mềm như sáp, hiện rõ dáng vẻ của Lì
bên dưới.
Nùng Tậu đung đưa mảnh vảy giữa ngón cái và ngón trỏ, cười
nhếch nhìn sang em, nụ cười vừa ý và cao ngạo. Sao trông mảnh vảy trên tay
chàng, đó là mảnh vảy có màu tím, hệt như mảnh vảy mà họ đã lấy từ Chớn. Nùng Tậu
không chú ý đến mảnh vảy ấy nữa, chàng vùi tay vào phần tóc sau gáy và khẽ phẩy
nó lên. Mái tóc xoăn nhẹ mềm mại vờn bay, những sợi tua rua rũ từ mũ lông chim
cũng bị gió cuốn, đan vào lọn tóc. Những viên đá quý đính trên mũ lông chim phản
chiếu tia nắng, lấp lánh lóe sáng, báo hiệu rằng mặt trời đã lên rồi. Từ nay, hồ
Lì không còn mưa nữa.
Đang quan sát bầu trời trong xanh thì đột nhiên tay Sao
chợt nhói đau. Em nhăn mày, ôm lấy cổ tay, dời mắt xuống, trên cổ tay em, nơi
xuất hiện dấu ấn kì lạ kia tự lúc nào đã hiện lên thêm một hình tam giác nữa.
Hình tam giác mới hiện diện ấy nằm bên trái hình tam giác cũ. Kích thước và
hình dạng không có sự khác biệt so với tam giác đầu tiên.
Khi trông thấy chúng đặt bên cạnh nhau, Sao chợt liên tưởng
đến đôi tai của những chú thỏ mà em vẫn thường vẽ ra lúc còn nhỏ. Sao hoài nghi
ôm lấy cổ tay, em mơ hồ nhận ra, dường như có một sự liên kết ngầm nào đó giữa
những tam giác này và các con sấu.
Chuyện gì thế này? Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Sao suy tư cúi đầu, dù em rất khó hiểu về nguồn gốc của dấu
ấn nhưng lại chẳng còn biết hỏi ai nữa. Những người mà em có thể hỏi, em đều đã
hỏi qua cả rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét