Mai nở dưới Sao: Chương 23: Vùng không gian vây kín thứ hai - Phần 9

Việc bọn trẻ lén trộm túi của em và quẳng nó xuống suối Sao không truy cứu. Tuy vậy, em không còn vui vẻ nữa, suốt cả buổi tiệc, em trở nên ủ dột và buồn rũ. Quan Lang mấy lần liếc nhìn Giao với ánh mắt tức giận vì tưởng chàng làm gì em. Giao lau mồ hôi trán, mỗi lần ánh mắt của Nùng Tậu lướt qua là chàng lại cảm thấy nắng nóng ập tới.

Tối đó khi hai người đã trở về nhà rồi, ngồi bên bếp lửa, Nùng Tậu hỏi rõ xem vì sao em buồn. Sao không trả lời chàng, em chỉ lắc lắc đầu rồi lại thắc mắc khi nào thì cuộc chinh phục Lì diễn ra. Nùng Tậu không vui với sự đánh trống lảng ấy nhưng cũng chẳng thể ép buộc em bộc bạch nỗi lòng. Em đã bảo chàng không được can dự vào quyền tự do dân chủ của em cơ mà? Nùng Tậu đành ôm một bụng nghi hoặc mà tiêu hóa dần.

Nùng Tậu nói ngày mai họ sẽ đi vào hồ Lì ngay, Sao rất hài lòng với quyết định này của chàng, em cũng muốn kết thúc việc đó càng nhanh càng tốt. Bàn bạc xong, Sao trở về phòng ngủ. Nùng Tậu khó chịu trông theo em, rốt cuộc phải đi đến vách phòng và lắng tai nghe xem em có động tĩnh gì bất thường hay không.

Khi mắt chàng lướt qua khe hở giữa những thanh tre đập giập, chàng thấy em đang ngồi ôm một tờ giấy mà thẫn thờ. Khoảng cách quá xa cộng với không gian tối khiến Nùng Tậu không nhìn rõ được trên giấy ấy có gì. Dẫu vậy, chàng thầm đoán, hẳn lại là thư của người này người kia hay mấy bức tranh xấu tệ do con nhóc nguệch ra rồi. Có lẽ ai đó lại nói gì nó hoặc bạn bè nó có chuyện buồn? Hoặc là vẽ hỏng một bức tranh? Nó vẫn hay buồn vì mấy chuyện nhảm nhảm. Nùng Tậu không thèm quan tâm nữa, chàng cho qua, hờ hững quay về phòng ngủ.

Hôm sau, đoàn người tiến vào hồ Lì. Lúc họ đi đến bìa rừng, già làng cùng rất đông dân làng đã xuất hiện ngăn cản họ. Mọi người thậm chí đã chuẩn bị cả gậy gộc, xem chừng rất quyết tâm. Nùng Tậu đẩy già làng ra, nói một cách lạnh lùng - Đừng cản trở nhiệm vụ của ta nữa.

Già làng dù không muốn cho họ đi dễ dàng như vậy nhưng không thể phản bác được điều gì trước Nùng Tậu. Chàng nói đúng, tiêu diệt Lì chính là nhiệm vụ mà Cổ Loa phó thác cho chàng, là trọng trách, là việc làm có ý nghĩa đối với Thần giới. Hơn nữa, Lì mà bị tiêu diệt thì đối với buôn làng chỉ có lợi, già làng không thể cản ngăn.

Bất đắc dĩ, già làng đành hòa hoãn mọi người lại, bảo rằng cứ chờ họ thử xem sao. Thế là mọi người vây kín bìa rừng, trông theo vũ đoàn cứ từng bước, từng bước tiến vào hồ Lì đầy mưa độc. Nùng Tậu dẫn họ đi trên con đường mà chàng và em đã dọn bẫy trước đó. Khi họ ra đến hồ, trên con đường dẫn đến giường tre, mưa không hề rơi. Giường tre được kết nối với bờ hồ bằng một tấm ván dài, mỏng mảnh. Khi bước chân lên đó, tấm ván dao động lên xuống tạo nên thứ cảm giác mà người trần vẫn gọi là 'cảm giác mạnh'. Mọi người phải vác nhạc cụ, lại còn có người tàn tật nên việc đi trên tấm ván đó là bất khả thi. Nùng Tậu đành bế từng người ra giường tre, với một lần nhích chân, chàng có thể nhảy qua khoảng cách rất lớn.

Sao và Chrau Lun Giao thì không cần Nùng Tậu bế, hai người tự đi ra giường tre bằng tấm ván thiếu an toàn ấy. Giao vốn là một vũ công nên bước chân khéo léo nhẹ nhàng, tấm ván đó không là vấn đề. Riêng Sao, thuở còn ở hồng trần, em cũng đi cầu tre[1] quen rồi nên cũng chẳng khó chịu với chiếc cầu ván này.

Mọi người bày nhạc cụ ra giường và bố trí đội hình. Dù gọi là giường tre nhưng diện tích khá lớn, tương đương với một sân khấu nhỏ. Nùng Tậu cũng tham gia vào việc múa hát này với vai trò đánh chiêng. Giờ thì Sao đã vỡ lẽ ra lý do khiến chàng ta cứ đi theo em đến chỗ học múa và còn vào nhà thầy cùng các nhạc sư. Nùng Tậu đã học đánh chiêng cùng với họ.

 

Việc học chiêng đối với Nùng Tậu không quá khó khăn. Chàng là người Lạc Việt, vốn chơi thuần phục trống đồng và các loại nhạc cụ dân tộc. Chàng chỉ học để nắm bắt âm điệu của người Chơ Ro thôi. Để gõ chiêng được hài hòa, phù hợp với tiết tấu bài múa dân gian của họ thì phải bỏ thời gian làm quen, nghiên cứu và ghi nhớ.

Nùng Tậu và sáu nhạc công nữ đánh chiêng. Thầy cùng ba nhạc công nam khác chơi đàn Gong Clog. Đàn Gong Clog là một loại đàn làm bằng tre, trông nó như một cái lồng lớn, xung quanh bố trí những thanh tre dọc, thanh tre ngang. Một cây đàn như vậy cần bốn người đứng bên trong để tạo âm điệu. Khi chơi, người ta dùng dùi gõ lên những ống tre.

Chrau Lun Giao bố trí các vũ công. Khi chàng ta sẵn sàng, âm nhạc bắt đầu vang lên và các thân hình mềm mại chuyển động. Điệu múa của người Chơ Ro là những động tác cách điệu từ công việc lao động hằng ngày của họ. Nó vừa gần gũi thân thuộc vừa tinh tế độc đáo. Từng động tác đan vào nhau đều đặn nhịp nhàng. Khi thì mềm mại uyển chuyển những dáng điệu thiếu nữ, khi hùng hồn, mạnh mẽ bước chân thiếu niên. Ngay cả cách họ sử dụng những vũ cụ như gậy hay gùi cũng rất độc đáo, họ vận dụng chúng vào bài múa như hơi thở vậy. Sự kết hợp nhuần nhị giữa các bước chân, các động tác tay, các vũ cụ và âm nhạc khiến cho điệu múa xuất thần và cuốn hút. Tiếng chiêng, tiếng đàn âm vang khắp khu rừng, vọng vào lòng người những giai điệu tuyệt mỹ.

Vũ đạo và âm nhạc khuấy đảo mặt hồ, khiến không gian tĩnh lặng của Lì bị phá hỏng. Nó bị gọi dậy từ giấc ngủ dài mơ màng, cái đầu đầy vảy nhô lên khỏi mặt nước một chút, đôi mắt dữ tợn lẳng lặng xem xét những kẻ trên giường tre.

Nó chìm xuống, uyển chuyển đung đưa cơ thể, bơi lại gần giường. Khi đạt đến khoảng cách thích hợp, nó lại nổi lên, cẩn trọng theo dõi.



[1] Còn gọi là cầu khỉ. Loại cầu đơn giản tạo nên bằng cách dùng một cây tre bắt qua sông. Khi đi thì bước trên thân tre mà đi, người ta có thể thiết kế tay vịn cho cầu hoặc không.

Nhận xét