Mai nở dưới sao: Chương 13: Kết thúc chuỗi dài rắc rối - Phần 2.

Mai Lang Vương và Thị Hoa đi chẳng mấy chốc thì cổng tròn dẫn vào khu của Vĩnh Nghiêm đã hiện ra trước mắt. Mai Thần thong thả tiến vào trước, Thị Hoa chậm bước theo sau, vừa vào trong đã thấy Vĩnh Nghiêm ngồi đợi sẵn ở hoa đình, trên bàn là ấm rượu sứ trắng cùng một vài món nhắm lặt vặt.

- Gì mà hôm nay chậm rề rề vậy? - Vĩnh Nghiêm sẵn giọng trách móc khi vừa nhác thấy mặt chàng.

Mai Lang Vương tiến đến bên bàn ngồi xuống, đôi mắt nâu hơi khó chịu khi rơi lên ấm rượu, ngữ điệu tỏ vẻ không hài lòng - Mới sáng ra mà rượu chè bê tha rồi?

- Uống một hai chén cho ấm người thôi. - Vĩnh Nghiêm sầm mặt, cụt hứng làu bàu, thấy chưa, chàng biết ngay là tên chết tiệt này chẳng bao giờ đồng điệu được với mình mà. Đàn ông con trai cái bộ gì ngay cả chén rượu cũng không dám uống, thật mất mặt.

Mai Lang Vương không quan tâm đến mấy lời vo ve của chàng ta, chàng phe phẩy quạt, nhàn nhạt nói - Đi làm việc thôi.

Vĩnh Nghiêm gật đầu, dẹp chén rượu sang bên, mắt chàng ta lại liếc sang Mai Lang Vương, bỗng nhìn thấy Thị Hoa cũng đang đứng gần đó, ngay sau lưng chàng.

Thị Hoa lúc nãy theo sau Mai Thần, khi chàng đi vào hoa đình thì nàng không dám vào mà nán lại bên ngoài im lặng đợi. Vì hoa đình cũng cao và bóng dáng nhỏ nhắn của nàng phần nào bị lớp lan can bao bọc quanh đình che khuất nên đến giờ Vĩnh Nghiêm mới thấy.

- Thị Hoa? Ta tưởng nàng nghỉ ngơi trong phòng? - Vĩnh Nghiêm kinh ngạc.

- Sáng nay nàng đến tìm ta sớm. - Mai Lang Vương đưa mắt sang nàng rồi lại hướng về phía Vĩnh Nghiêm, buông giọng hờ hững.

- Nàng đến tìm hắn làm gì vậy? - Vĩnh Nghiêm ngớ người - Nàng còn cần chu cấp gì ư? Sao tối qua không nói luôn một thể?

Thị Hoa nghe vậy, lòng bối rối bấn loạn. Nàng không thể để Vĩnh Nghiêm biết mình đến tìm Vương rồi thực hiện mấy hành động lố bịch kia được. Ban đầu nàng chắc mẩm Vương sẽ say mê mình nên toàn lực tấn công ngài mà không cân nhắc nhiều, giờ nàng đã biết rõ lòng Vương, hiểu rằng không thể chiếm được tình cảm của ngài nổi, thế nên nàng tuyệt đối phải giữ chặt lấy Vĩnh Nghiêm, không được để chàng có cái nhìn không tốt về mình.

Thị Hoa quỳ xuống, khổ sở lau lệ, thút thít nói - Không ạ, cậu và Vương ban cho em nhiều ân huệ như vậy em làm sao dám đòi hỏi thêm? Chỉ vì em lo lắng cho Vương và cô Sao nên muốn sang đó hầu hạ chăm sóc hai người thôi ạ.

- Thế… À? - Vĩnh Nghiêm ngập ngừng, chàng không khỏi liếc qua liếc lại giữa Mai Thần và Thị Hoa. Mặc dù Thị Hoa nói thế với chàng nhưng Vĩnh Nghiêm thừa biết lý do thật sự khiến nàng đến tìm tên đó sớm như vậy không phải là vì muốn hầu hạ. Nàng đang bị thương, công việc của nàng đã được bàn giao cho người khác, hơn nữa tối qua Vĩnh Nghiêm nhớ rõ Thị Hoa đã sai thị nữ đến để mời tên Mai Thần, tình cảnh lúc đó trông rất quyến luyến day dứt…

Chàng đã mơ hồ đoán ra giữa Thị Hoa và Mai Thần có chuyện gì đó… Chẳng lẽ cả hai có quan hệ ngầm nào ư?

Vĩnh Nghiêm vuốt mũi nghi ngại.

- Thôi được rồi, nàng về nghỉ ngơi đi. - Cuối cùng Vĩnh Nghiêm quyết định không bận tâm đến chuyện đó nữa, chàng khuyên nhủ Thị Hoa, mong nàng sớm ngày lành bệnh.

Thị Hoa nghe thế, lòng vô cùng mừng rỡ, vậy là nàng không phải ở đây chịu đựng bầu không khí nặng nề này. Nàng vội vàng hành lễ rồi lui đi.

Khi nàng đã đi xa, Mai Lang Vương mới nhẹ giọng hỏi Vĩnh Nghiêm - Ngươi định lấy nàng ấy về làm thiếp hửm?

Vĩnh Nghiêm đang ăn lạc, nghe xong câu hỏi đó, hạt lạc mắc lại ở cổ họng khiến chàng phải bật ho khục khục hồi lâu. Mai Lang Vương liếc liếc Vĩnh Nghiêm, mặt chàng ta đỏ rực vì nghẹn lạc, chàng liền thuận tay vỗ lên lưng chàng ta một cái, hạt lạc bay vèo ra khỏi miệng Vĩnh Nghiêm và rơi xuống sàn, chàng ta mới dần bình ổn lại.

- Cái quái gì vậy?! - Vĩnh Nghiêm giãy nảy, gầm lên - Từ đâu mà ngươi lại nghĩ ra cái chuyện vớ vẩn đấy hả?!

Mai Lang Vương lay quạt thản nhiên, đáp không hề do dự - Thì ngươi giữ nàng ta lại nhà, còn chăm chút nàng ta như vậy, nàng ta lại xinh đẹp như hoa, ngươi xiêu lòng cũng là chuyện dễ hiểu.

- Ta không có xiêu lòng! - Vĩnh Nghiêm tá hỏa hét toáng - Ta còn khuya mới xiêu lòng!

Chàng lại trỏ tay vào Mai Thần, Mai Lang Vương dùng quạt gạt đầu ngón trỏ của chàng ta đi một cách bực dọc, Vĩnh Nghiêm vẫn ương bướng trỏ tay vào chàng mà phê phán - Ngược lại là ngươi đó! Ngươi với nàng ta có tơ tình gì hả? Nàng ta năm lần bảy lượt đến tìm người với vẻ mặt sầu khổ luyến thương, ngươi đã làm gì con gái người ta để người ta khổ sở như vậy?!

- Ta và nàng ta trong sáng hơn cả giấy trắng. - Mai Lang Vương một lần nữa dùng quạt hất tay Vĩnh Nghiêm đi, đôi mắt nâu hơi nhìn xuống một chút, mặt hiện vẻ bối rối - Ta không có thời gian dành cho ai khác ngoài Sao của ta.

Vĩnh Nghiêm cảm thấy da gà đang nổi rần rần khắp người.

- Chết tiệt! - Chàng vỗ tay lên trán, bực mình đứng bật dậy - Rồi rồi, ta tin ngươi, ngươi đúng là chẳng biết ai ngoài Sao nữa!

Dừng một chút, chàng lại vỗ tay lên ngực, dõng dạc tuyên bố - Ta cũng vậy, Vĩnh Nghiêm ta đây chỉ một lòng hướng đến việc trở thành một vị Thần sông vĩ đại! Ta sẽ không để chuyện tình cảm nam nữ vướng bận vào lúc này!

Mai Lang Vương chăm chú quan sát thái độ của chàng ta, ánh mắt của Vĩnh Nghiêm vô cùng bừng sáng, điều đó chứng tỏ rằng chàng ta thật sự nghĩ như vậy.

Chàng ta có quyết tâm cao độ để thay đổi và trở nên tốt hơn.

- Được, vậy thì ta cũng đỡ lo. - Mai Lang Vương lúc này cũng đứng lên, nhẹ nhõm nói. Chàng rời khỏi hoa đình, tiến bước ra sân, Vĩnh Nghiêm biết chàng chuẩn bị lên đường đến trụ sở quản lý nên cũng lập tức đi theo chàng.

Khi họ gần ra đến cổng tròn, thuộc hạ của Mai Lang Vương bỗng dưng lộ diện và trình cho chàng một quyển báo cáo. Mai Lang Vương cầm lấy nó, thuộc hạ kia lập tức lui đi, Vĩnh Nghiêm bấy giờ cũng đã ghé lại, nhìn vào quyển báo cáo đang mở toang trên tay chàng.

Mai Lang Vương tránh né Vĩnh Nghiêm, đôi mắt nâu tràn đầy lạnh nhạt - Đừng tò mò, khi nào xong ta sẽ đưa toàn bộ thông tin cho người xem.

Vĩnh Nghiêm trông thái độ úp úp mở mở của chàng, không kìm được bỉu môi khó chịu, tuy vậy chàng ta tuyệt nhiên không xem trộm nữa, im lặng đi cùng chàng đến trụ sở quản lý.

 

Hai người mất khoảng hai khắc để đến được trụ sở quản lý, vừa vào đến nhà trong, Mai Lang Vương lập tức dừng lại ở tràng kỷ chăm chú đọc báo cáo. Vĩnh Nghiêm không ngồi, chàng ta khoanh tay tựa vào lưng ghế, khẽ quay đầu nhìn chàng. Trông Vĩnh Nghiêm vô tư và hồn nhiên như trẻ thơ vậy.

Mai Lang Vương hướng mắt lên, lạnh lẽo nhìn chàng ta, giọng tỏ vẻ khó hiểu - Đứng đó làm gì vậy?

Vĩnh Nghiêm thản nhiên trả lời - Đợi ngươi.

- Đợi ta làm gì? - Mai Lang Vương đanh mặt, cằm hơi hếch về phía bàn làm việc, lạnh lùng buông giọng - Đi làm việc mau, ta làm thay mấy hôm thôi, giờ tươi tỉnh rồi thì tự mà gánh vác trách nhiệm của mình.

Vĩnh Nghiêm nghe chàng nói vậy, cảm giác như bản thân vừa từ triền núi xanh tươi mây mù té thẳng xuống đáy vực chót vót cỏ đá, vầng trán cao thanh tuấn ướt đẫm mồ hôi, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

Thế là chàng phải bắt tay vào làm việc ngay liền ư???

Vĩnh Nghiêm không khỏi run rẩy nhìn sang bàn làm việc, trên chiếc bàn bằng gỗ lim dài ba mét, hơn bốn chồng công văn cao gần cả mét xếp liền nhau tăm tắp. Vĩnh Nghiêm đếm đếm tính tính, xem chừng cũng cả trăm công việc, chàng ta lại rùng mình, mếu máo hướng sang Mai Lang Vương.

- Chẳng phải ban nãy bảo là sẽ trở thành một vị Thần sông vĩ đại ư? - Mai Thần chẳng buồn nhìn lên, mắt vẫn lướt qua lướt lại trên trang báo cáo, ung dung nói.

- Ư! - Vĩnh Nghiêm nấc lên một tiếng rồi đau đớn lết lết đến bàn làm việc. Chàng ta ngồi xuống bàn, nhấc một quyển công văn lên xem thử, nói chung tình hình mà cấp dưới trình bày bên trong không có gì xa lạ với chàng cả, Mai Lang Vương đều đã nói qua với chàng trong những lần họ gặp nhau bàn việc hết rồi.

Tuy nhiên, nắm được tình hình sau khi người khác đã xử lý mọi việc và trực tiếp xử lý là hai vấn đề khác nhau. Vĩnh Nghiêm vốn đã quen với việc đủng đỉnh rung đùi ngồi đợi Mai Lang Vương làm xong rồi báo lại cho nghe, nên giờ bị quẳng vào bàn làm việc, phải tự mình quyết định, thì cảm thấy rất khó khăn khổ sở.

Dẫu vậy, chàng vẫn cố gắng bắt đầu công việc từng chút, từng chút một. Dù sao có Mai Thần ở đây, chỉ cần chàng khó hiểu chỗ nào thì sẽ ngay lập tức nhận được sự hỗ trợ từ hắn, chàng không cần phải quá lo lắng.

Thế nhưng, khi Vĩnh Nghiêm vừa giải quyết được mười cuộn công văn thì Mai Lang Vương đột ngột đứng lên. Hành động bất ngờ đó khiến Vĩnh Nghiêm vô cùng cuống quýt, vội vàng hỏi lớn - Đi đâu vậy?!

Mai Lang Vương hơi dừng lại nhìn chàng ta, trên tay chàng vẫn là quyển báo cáo ấy, nó đã được đóng lại và bị một phần tay áo che khuất. Dường như sau khi đọc xong nó, tâm trạng Mai Thần trở nên rất nặng nề, đôi mắt nâu âm u hẳn đi.

- Ta cần ra ngoài một chút. - Mai Lang Vương ngắn gọn nói.

- T… Ta cũng đi! - Vĩnh Nghiêm tất tả bật dậy.

- Không cần, ở lại làm cho xong công việc đi. - Mai Lang Vương ngăn cấm rồi lướt ra cửa.

Vĩnh Nghiêm bị chàng chặn lại, chân ghim chặt xuống sàn, cảm giác như vừa bị trúng thần chú định thân. Hồi lâu sau, chàng ta cuối cùng cũng dần chấp nhận số phận, nhăn nhó ngồi xuống bàn, đọc lại cuộn công văn đang duyệt dở ban nãy một lần nữa.

Đúng là… Đã quen ăn không ngồi rồi, giờ lại phải lao động vất vả thế này… Thật là khổ!

Giao công việc ở vùng Vàm Thuật cho Vĩnh Nghiêm xong, Mai Lang Vương có nhiều thời gian rỗi rãi hơn để đi điều tra chuyện khác. Chàng thong thả ra khỏi trụ sở quản lý, dạo bước trên con đường tấp nập hàng quán của phố thị trù phú, lòng không ngừng nghĩ đến những gì đã đọc được trong báo cáo.

Báo cáo mà thuộc hạ gửi đến chàng là thông tin điều tra về các vụ thu mua da người. Đúng như suy đoán ban đầu của Vĩnh Nghiêm, chiếc găng tay đó không phải làm từ da người sống, thuộc hạ của chàng đã điều tra và cho thấy những vụ giao dịch đều là giao dịch da người đã chết.

Trong báo cáo có nói đến rằng, ẩn đằng sau vẻ trù phú của vùng Vàm Thuật này là một đường dây ngầm có tên gọi 'Đổi Vận'. Những kẻ hoạt động trong đường dây đó tìm đến các gia đình có hoàn cảnh khó khăn và chiêu dụ họ bán lại cho chúng da của người thân đã mất. Những tấm da mà chúng mua thường là da của người mới chết chưa được hai canh giờ. Người bán có thể trực tiếp lấy da đến trao cho chúng hoặc báo với chúng để chúng tự đến lấy, giá thành của một tấm da như vậy tương đương với năm viên ngọc trai - Một khoản tiền lớn đủ để người ta sống yên ấm trong vài năm trời.

Tất nhiên không phải gia đình nghèo khổ nào cũng có da để bán, bọn chúng cho họ nhiều sự lựa chọn để tham gia vào đường dây này, họ có thể môi giới cho người khác và nhận được tiền hoa hồng là một viên ngọc trai, dù không nhiều như khoản tiền có được khi trực tiếp bán da nhưng cũng rất đáng để thử.

Đường dây này đã hoạt động được hơn một năm, chân rết ẩn tàng trong hang cùng ngõ hẹp, lan rộng khắp vùng Vàm Thuật như rễ tre ngầm. Mặc dù bọn chúng giao dịch da người chết nhưng với chính sách lợi nhuận béo bở như vậy, chúng hiển nhiên tạo ra những vấn đề tiêu cực khác trong xã hội, ví dụ như giết người cướp da hoặc những vụ tự sát hi sinh để cho người thân lấy da đem bán chẳng hạn. Cá biệt còn có trường hợp những tên đầu sỏ thu mua xác người chết với số lượng lớn rồi lấy da của họ và bán đi. Các nơi chuyên thực hiện chuyện tang ma chôn cất cũng lén lút xén đi da của 'khách hàng' để kiếm chát. Những vụ tranh cãi, xô xát, giành giật xác chết và những tấm da âm ỉ bùng nổ. Hàng loạt vụ bới mộ cướp da liên tục xảy ra…

Vì những việc đó mà dù chúng không mua bán da người sống, không trực tiếp giết người để cướp da nhưng bản chất cũng không khác là bao.

Chúng đã thúc đẩy những người nghèo khổ tự giết chết mình và giết chết lẫn nhau chỉ vì những tấm da, những viên ngọc trai vô hồn.

Tuy nhiên, với một đường dây rộng khắp như vậy thì số lượng da mà chúng thu mua sẽ rất lớn, trong khi đó, chiếc găng tay kia chỉ được luyện thành từ một trăm lớp da thôi, cho dù có là một trăm lớp da không đồng nhất thì cũng chỉ cần một trăm nạn nhân, có phải chúng đã thu mua quá nhiều da so với số lượng cần thiết không?

Hơn nữa… Chúng lấy đâu ra nguồn kinh phí lớn như vậy để thu mua da người?

Mai Lang Vương bắt đầu lờ mờ giải đáp được những nghi vấn mà chàng thắc mắc ngay từ đầu.

Đi được một chốc, chàng dừng bước ngay trước cổng nhà lao. Khi thấy chàng xuất hiện, binh lính canh gác trước cổng như đã được an bài sẵn, họ lập tức cung kính mở cửa cho chàng và mời chàng vào một cách trang trọng.

Mai Lang Vương lay quạt thanh tao, đúng là như Sao nói, trời dù đã vào mùa mưa nhưng vẫn còn rất oi. Vùng Đông Nam Bộ này lại đặc biệt nóng và bí bách hơn Tây Nam chỗ chàng, khiến chàng cảm thấy rất nóng nực.

Chàng đi được vài bước thì Sử Quân hiện thân ngay bên cạnh, cúi người đón lấy quyển báo cáo trên tay chàng. Mai Lang Vương thả quyển sổ màu vàng kim với những hoa văn lấp lóa ấy lên tay chàng ta, cánh quạt màu liễu càng đung đưa mạnh hơn, khiến cho những sợi tóc rũ xuống bên má dập dìu lay động.

Sử Quân lùi lại, đi sau chàng một bước chân, âm lượng được giữ ở mức vừa phải, kĩ càng bẩm báo với chàng - Đã có kết quả phân tích chuyên sâu về chiếc găng tay đó rồi ạ. Nó được tạo nên từ một trăm lớp da không đồng nhất. Phần da được sử dụng chủ yếu là da ở phần lưng. Tuy các lớp da đa phần đều có chất lượng tương đương với da người chết nhưng cũng có những lớp rất mới, không phải loại da đã trải qua quá trình biến đổi sau khi cơ thể mất đi sự sống.

- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu. Hiển nhiên rồi, chàng đã biết trong đám da đó thể nào cũng trộn lẫn một hai tấm da của người còn thở mà.

Dẫu vậy, dù có là một trăm tấm da không đồng nhất thì nó cũng không đủ giải đáp nghi vấn của chàng.

- Xem ra chuyện này sắp kết thúc rồi. - Mai Lang Vương gấp quạt lại, cười mỉm kì bí.

- Dạ? - Sử Quân nghệt mặt khó hiểu, Vương lúc nào cũng như vậy cả, toàn nói ra những nhận định khiến người khác phải chau mày.

Mai Lang Vương phì cười khi trông thấy vẻ mặt ngốc nghếch đó của chàng ta, chàng gõ gõ quạt lên vai, mệt mỏi nói thêm - Ta cũng chán ngấy cái thời tiết này rồi, ta muốn sớm quay về Mai Viện.

Đôi mắt nâu ân ẩn niềm vui.

Về Mai Viện rồi ta sẽ tha hồ ở cạnh em.

Để tâm trí trôi lạc một chút, Mai Lang Vương lại chậm rãi kéo nó về, nghiêm nghị hỏi Sử Quân - Đã bắt được kẻ đứng đằng sau 'Đổi Vận' chưa?

- Thưa vẫn chưa ạ, vì mạng lưới hơi rộng nên…

- Ừm, không sao, ngày mai hay ngày kia cũng sẽ tìm ra thôi. - Mai Thần nhếch môi.

Việc đoàn quân của chàng lùng sục ra chúng chỉ là vấn đề thời gian, chàng cũng không cần vội vã bởi 'thóp' của chúng chàng đã bắt được rồi.

Mọi chuyện thong thả từ từ cũng được.

Hai người nói đến đây thì đã đến khu nhà dành cho các quan quản ngục, Sử Quân cúi người, hướng tay vào một ngôi nhà, trình báo - Thưa Vương, đó là nơi thuộc hạ chuẩn bị cho tiểu thư Thủy Cơ ạ.

Mai Lang Vương quan sát khu nhà hồi lâu, nơi này dù nằm trong khu vực nhà giam nhưng không khí rất ổn, thoáng đãng, mát mẻ, điều kiện vật chất lại tốt. Nàng ta nghỉ ngơi ở đây chàng cũng yên tâm, sức khỏe của nàng sẽ sớm hồi phục thôi.

- Vương, người có vào xem nàng không ạ? - Sử Quân chu đáo hỏi.

Mai Lang Vương cười khẽ, lắc đầu, đứng yên ở đó mà hướng mắt nhìn vào căn nhà của Thủy Cơ, bấy giờ chàng đang đứng dưới mái hiên của ngôi năm gian đối diện nơi nàng nghỉ ngơi. Từ chỗ chàng đến chỗ nàng cách nhau một khoảng sân Bát Tràng rộng hơn mười mét.

Sắc trời đột nhiên chuyển đổi, mây đen kéo đến giăng kín bầu không. Gió cuốn bụi cát và lá cây thốc vào các gian nhà, rào rào lê lết trên bề mặt gạch nung, tạo nên những tiếng lạo rạo. Sử Quân vội vàng dùng áo choàng chắn gió cho Mai Lang Vương, sợ rằng bụi đất sẽ bám lên người chàng.

Mai Lang Vương khoanh tay buồn cười, cánh quạt bị chàng giữ lại bên tay trái, nằm im lìm trên vai áo lụa là.

Một bóng hình yếu nhược bỗng xuất hiện từ trong nhà chính, Mai Lang Vương nhìn kĩ, nhận ra đó chính là Thủy Cơ. Nàng bám vào cửa nhà, khuỵu người vào cửa mà nhìn ra, đôi mắt thu ba chằm chằm chiếu vào chàng.

Dù cách nhau một khoảng không rộng như vậy nhưng nàng có thể nhận ra chàng rất dễ dàng. Vẻ mặt nàng trông vừa kinh ngạc lại vừa hoài nghi. Dung mạo khuynh thành đã bị độc dược giày vò đến trắng bệch, hơn nữa chàng còn nghe nói trước đó nàng đã có bệnh khi ở phòng giam rồi.

Cũng phải thôi, nơi lạnh lẽo đó không hề phù hợp với một nhi nữ liễu yếu đào tơ như nàng, đã vậy nàng còn là thiên kim đài cát, vốn chưa từng phải nếm trải những bẽ bàng đó.

Mai Lang Vương âm thầm rũ mắt.

Nàng không giống Sao của chàng.

Im lặng một chốc, Mai Lang Vương bất chợt quay đi. Sử Quân đang chắn gió cho chàng, đột nhiên thấy chàng rời đi như vậy, chàng ta lập tức đuổi theo tháp tùng.

- Vương, người không gặp nàng ư? - Sử Quân khó hiểu.

- Ừm, nàng trúng độc phụ tử đúng không? Nàng vẫn chưa đủ khỏe để ta hỏi chuyện đâu.

Hai người tiếp tục đi ra ngoài, khi ra khỏi khu nhà của các vị quan quản ngục, đường không còn được lát gạch hay lát đá nữa mà chỉ là đường đất bình thường, điều đó khiến cho bụi đất càng được thể quần vũ hơn, gió trời cuồn cuộn xô đẩy, thổi biết bao nhiêu là bụi cát vào người hai chàng.

Sử Quân dùng áo choàng toàn lực bảo vệ Mai Lang Vương, chàng ta không bận tâm đến thân mình cũng bị gió cát thổi táp mà chỉ một mực hộ vệ cho chàng. Mai Thần hơi nhíu mày, bỗng nắm lấy áo choàng của Sử Quân mà phủ qua người chàng ta, hành động đó khiến bụi cát đang ào ạt thốc vào mặt Sử Quân ngay lập tức bị cản lại sau làn vải dày, làm vang lên những tiếng lộp bộp rất khẽ.

Sử Quân bỗng biến thành một bóng ma ngớ ngẩn với tấm áo choàng phủ chụp toàn bộ thân hình. Chàng ta đứng nghệt ra đó, không thể tin là Vương vừa làm vậy với mình.

Mai Lang Vương bấy giờ đã đi xa rồi, chàng dùng quạt chắn ngang mặt, khiến cho bụi đất không thể tạt vào mắt, căn dặn Sử Quân điều mà chàng đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần - Đừng làm vậy với ta nữa, rất phiền.

- Vâng. - Sử Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ, tấm áo choàng bị gió cuốn, phần phật lay động, khiến thân hình khôi vĩ của chàng nổi rõ mồn một dưới làn vải dày nặng.

Nhận xét