Mai nở dưới Sao: Chương 15: Nhân duyên trên thế gian vốn hợp tan chóng vánh - Phần 2.

- Vất vả nhỉ? Làm tiểu tiên đồng luôn vất vả như vậy. - Vĩnh Nghiêm cười lớn, chàng không ngờ thanh xuân của tên Mai Lang Vương đó lại là những chuỗi ngày xúi quẩy.

Vĩnh Nghiêm không giống Mai Lang, chàng không chọn trở thành tiên đồng. Gia tộc của Vĩnh Nghiêm đã là gia tộc cai quản Vàm Thuật từ lâu đời, chàng không cần phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc của các tiểu đồng vẫn có thể thế tập được chức Thần sông.

Tất nhiên có cái này sẽ mất cái khác.

Một tiểu tiên đồng dù tu luyện gian khó nhưng sẽ có cơ hội tiến rất xa trong sự nghiệp nếu có tài, tiêu biểu như Mai Lang, giờ chàng đã là Vương. Còn Vĩnh Nghiêm, chức vị cao nhất mà chàng có thể đảm nhận chỉ có thể là Thần sông thôi. Chức Thần sông của Vĩnh Nghiêm cũng giống như chức quan trông coi thị trấn ở vùng Tây Nam vậy. Trên Vĩnh Nghiêm cũng có một vị Vương nhận trách nhiệm giám sát chàng ta. Nếu Vĩnh Nghiêm làm sai, vị Vương đó có thể cắt chức của chàng ta như chơi.

Khi Thần sông vừa qua đời và Vĩnh Nghiêm phải giao một phần công việc ở vùng Vàm Thuật cho Mai Lang Vương xử lý, chàng ta đã phải gửi thư xin phép vị Vương giám sát đó. Mấy ngày qua, công việc đổ xuống dồn dập mà chàng ta không dám nghỉ một ngày nào cũng là vì lẽ này, vị Vương giám sát vùng Vàm Thuật cũng là một vị thần nghiêm khắc.

Nếu Vĩnh Nghiêm muốn được thăng tiến như Mai Lang Vương và anh trai của chàng thì cũng không phải không có cách. Chàng trước tiên cần làm thủ tục xin nhận ấn tích lũy, sau đó sẽ được giao cho hàng loạt nhiệm vụ để rèn luyện và tích điểm. Khi đạt được những mốc điểm nhất định thì chàng sẽ có tư cách thi vào phủ của những vị thần nhất định, nếu chăm chỉ và chịu khó, ở lại đó làm việc vài trăm năm thì điểm sẽ lại tăng lên, đến một lúc nào đó chàng cũng sẽ có thể trở thành Vương.

Đó là lý do mà Thủy Cơ ghét Mai Lang Vương như vậy. Nàng cho rằng chàng đã cố tình chặn con đường thăng tiến của Vĩnh Nghiêm khi gia tăng hình phạt cho chàng ta thêm hai trăm năm.

Thủy Cơ không biết rằng, ở độ tuổi của Vĩnh Nghiêm, để nhận ấn tích lũy thì phải trải qua một cuộc khảo nghiệm khắc nghiệt. Thần sông từ lâu đã hết hi vọng về việc Vĩnh Nghiêm sẽ vượt qua được cuộc khảo nghiệm đó rồi, một người chỉ biết đến võ thuật như chàng ta không đủ sức để tham gia cuộc khảo nghiệm vừa văn vừa võ ấy.

- Cũng vất vả như nhau cả thôi. - Mai Lang Vương cười mỉm.

Vĩnh Nghiêm không nói gì nữa, chàng chỉ cảm thấy cuộc sống này thật kì diệu. Cuối cùng thì ánh sáng và bóng tối cứ luân phiên trôi chảy, con người ai cũng dần thay đổi theo thời gian.

- Còn cô nhóc đó, đến với ngươi từ lúc nào thế? - Vĩnh Nghiêm nhìn sang Sao, hỏi khẽ vào tai Mai Lang Vương.

Chàng hướng mắt nhìn em, Sao đang vô tư ăn một cái kẹo dẻo có hình múi quýt.

- Hơn một năm trước. - Mai Lang Vương xoa đầu Sao dịu dàng.

Em chú ý đến chàng, đôi mắt to tròn đáng yêu ngước lên, mỉm cười khả ái.

Mai Lang Vương hồn xiêu phách lạc.

Cả người chàng đông cứng như băng đá, Vĩnh Nghiêm gần như đã dùng toàn bộ sức mạnh để vỗ lên lưng chàng thì chàng mới tỉnh hồn lại được.

- Ngươi thật thảm hại. - Vĩnh Nghiêm khinh bỉ.

Mai Lang Vương đỡ trán, không phản bác.

Chàng là một người đã trải qua quá trình trưởng thành vô cùng khắc nghiệt, chàng có mục tiêu, có sự nghiêm khắc với bản thân và luôn hướng đến mục tiêu ấy. Chàng cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi sống với lý tưởng và nỗi cô độc này… Vậy mà em lại đến.

Mai Lang Vương say sưa ngắm em.

Khi em đến, cuộc sống của chàng trở nên lộng gió và đầy màu sắc hơn.

- Hết trà rồi. - Trong lúc hai chàng đang nói chuyện thì Sao nhận ra ấm trà đã nguội. Em lập tức đứng lên, bê khay trà đi, chiếc kẹo đường em ăn dở bị bỏ lại vội vàng trên đĩa bánh.

Vĩnh Nghiêm nhìn theo bóng em, cười ôn hòa - Em ấy ngoan ngoãn và vô tư nhỉ? Từ nãy đến giờ chỉ chăm chú ăn kẹo.

- Ừm, em ấy là vậy. - Mai Lang Vương cười cười, chàng chú ý đến chiếc kẹo của em, sợ rằng nếu để ngoài không khí chơ vơ như vậy thì nó sẽ bị chảy và mất vị, vì thế chàng nhẹ nhàng cầm nó lên, dùng giấy gói nó lại cẩn thận và giữ cho em một lúc.

Khi Sao quay lại, trong lúc Vĩnh Nghiêm rót trà thì Mai Lang Vương đã trao lại kẹo cho em. Khuôn mặt tuấn tú tràn ngập dịu êm, Sao nhận lại kẹo từ chàng, cười tươi tít mắt.

- Có ngon không? - Mai Lang Vương hỏi.

- Ngon lắm ạ! - Sao đáp, em lại trỏ vào số kẹo dẻo đủ hình dạng trên một chiếc đĩa, nói với chàng - Loại kẹo này ăn rất thú vị, dai dai mềm mềm lại thơm mùi trái cây nữa.

- Thế à? - Mai Lang Vương nhìn theo tay em, nhận ra những chiếc kẹo trên đĩa khi thì mang hình múi quýt, khi thì mang hình quả dâu, quả dứa… Vô cùng vui mắt. Hứng thú nổi lên nhất thời, chàng liền nhón lấy một chiếc và ăn thử.

- Ngon không ạ? - Sao ghé đến gần chàng, háo hức chờ đợi.

Mai Lang Vương im lặng thưởng thức, mùi dứa tan ra trong miệng, rất nồng nàn.

Vĩnh Nghiêm thấy chàng ăn đồ ngọt thì đơ ra như phỗng, nụ cười đông cứng trên môi, mắt giật giật.

Tên Mai Lang Vương đó vừa ăn kẹo. Ăn kẹo, là ăn kẹo đó.

Vĩnh Nghiêm run run nhón lấy một viên kẹo dẻo có hình dâu và ăn theo chàng.

Vĩnh Nghiêm khô khốc nhai nhai, sau đó đỡ trán, sau đó lau mồ hôi rồi bịt chặt miệng.

Sao không hiểu chàng ta đang bị gì, em cứ nghĩ chàng chuẩn bị nôn, nào ngờ lại thấy vai Vĩnh Nghiêm rung chuyển dữ rội.

- HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!

Vĩnh Nghiêm đập bàn cười chế nhạo Mai Lang Vương.

Mai Lang Vương bị tiếng cười của chàng ta tát tới tấp vào mặt, cả người nhất thời đỏ lựng, ngồi yên bất động như tượng đá.

Vĩnh Nghiêm cố gắng nén cười hỏi Sao - Số kẹo này không phải là vật phẩm từ bên ngoài ư? Ai đã mang đến cho em vậy?

Sao vô tư trả lời - Là Mai Lang đưa em đi mua đó! - Em lướt tay qua các đĩa bánh trên bàn, hớn hở cười - Mai Lang mua cho em tất cả chỗ này. Ngài ấy đưa em đi khắp các gian hàng bán đồ ngọt và lựa chọn cùng với em.

- HÁ HÁ HÁ HÁ!

Vĩnh Nghiêm nghe xong càng được thể cười điên dại. Chàng bám lấy vai Mai Lang Vương, trận cười khiến cả người chàng ta run như cầy sấy và thậm chí còn kéo theo cả chàng. Vĩnh Nghiêm vừa bịt miệng nén cười vừa rời rạc nói - Ngươi… Dắt… Con gái… đi mua kẹo… Há… Há…

Mai Lang Vương giờ đã ngượng đến nỗi không còn biết làm gì nữa rồi. Chàng chỉ có thể im lặng ngồi đó mà nghe Vĩnh Nghiêm trêu chọc.

 

- Ngươi bây giờ thật khác với ngươi của ngày xưa, ta không tin được rằng vị quan năm ấy đến Vàm Thuật xét xử ta và Mai Lang Vương hiện tại là cùng một người đấy. - Vĩnh Nghiêm sau một khắc liền cười như điên thì cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Mai Lang Vương rót trà cho chàng ta và cho mình, trầm ngâm nhìn chậu kiểng ở góc sân, thừa nhận.

- À, bác Tuệ Giác nói sẽ nghiên cứu số da mà ngươi đưa đến để tạo ra một loại vật liệu mới, có thể chế tạo thành áo giáp cho quân lính Vàm Thuật. - Vĩnh Nghiêm đột ngột nói.

- Thế à? - Mai Lang Vương xòe quạt - Thế thì thật hay, từ nay binh lính ở đây không còn sợ lưỡi câu nữa.

- Ừm, mọi chuyện đang tốt dần lên. - Vĩnh Nghiêm bó tay sau đầu, ngẩng nhìn vầng trăng, nhẹ nói.

Chàng ta lại hướng sang Sao, em vẫn đang mút chiếc kẹo đường ban nãy, ánh mắt chàng ta chợt lóe sáng.

- Gì vậy anh? - Sao hơi giật mình.

Vĩnh Nghiêm đưa tay chóng cằm, cười tươi hiền hòa nói với em - Sao, em muốn gì nào? Hãy nói cho ta nghe một điều ước của em, ta sẽ thực hiện.

- Hể? - Sao nhìn sang Mai Lang Vương, tỏ ý hỏi dò, Mai Lang Vương thì đang bận dọa nạt Vĩnh Nghiêm bằng ánh mắt.

Chàng biết, Vĩnh Nghiêm vẫn chưa quên chuyện đó, hắn vẫn muốn tặng Sao một món quà để chuộc tội. Mặc dù chàng đã nói với hắn rằng chuyện dỗ dành em sẽ do chàng lo nhưng hắn vẫn nhất quyết phỗng tay trên của chàng.

Vĩnh Nghiêm phớt lờ Mai Lang Vương và vẫn một mực hỏi Sao. Mai Lang Vương lại không thể nói rõ với Sao điều gì được nên chỉ đành để mặc mọi chuyện. Sao trông thái độ của chàng, thấy chàng không ý kiến gì nhưng cũng không được vui vẻ lắm thì rất khó xử, em xua xua tay, cười gượng trả lời Vĩnh Nghiêm rằng em không muốn gì cả.

- Không được, nếu không tặng em một món quà để tạ lỗi thì ta sẽ không yên lòng. - Vĩnh Nghiêm kiên quyết nói.

- Anh có lỗi gì đâu ạ? Anh cũng là người tổn thương mà… - Sao cảm thông, nhẹ đáp.

Vĩnh Nghiêm sững sờ, rồi lại nhắm tịt mắt hét lên - Em càng như vậy thì ta càng muốn tặng quà cho em!

Mai Lang Vương bịt mồm Vĩnh Nghiêm một cách thô bạo, kề sát ánh mắt chết chóc vào chàng ta, ý bảo rằng: Sao không thích thì đừng có ép.

Vĩnh Nghiêm trợn mắt nhìn chàng, mồm bị bịt khiến chàng ta chỉ có thể ưm ưm bất mãn nhưng bộ dạng thì tỏ ra rất cố chấp. Sao trông hai chàng như vậy, đột nhiên không nhịn được, cười khanh khách. Mai Lang Vương ngẩn ngơ, trong khi Vĩnh Nghiêm thì tỏ ra đắc ý vô cùng.

- Được thôi ạ. - Sao rạng rỡ gật đầu.

Vĩnh Nghiêm bẻ tay Mai Lang Vương xuống, đẩy chàng qua một bên, nhích đến gần Sao, tí tởn - Là gì nào?

Sao len lén nhìn sang Mai Lang Vương, chàng đang xoa xoa cổ tay vừa bị Vĩnh Nghiêm làm cho trật khớp, vẻ mặt bực dọc.

Em cười tủm tỉm.

- Em muốn chuông gió treo ở miếu Nổi ạ, chiếc chuông gió treo trên nhành cây ở tòa miếu phía sau hầm rùa đấy ạ.

Vĩnh Nghiêm mơ hồ chau mày, cố nhớ lại. Chàng chẳng biết từ lúc nào ở đó lại có chuông gió. Nhưng, Sao đã nói thì chàng sẽ đáp ứng. Vĩnh Nghiêm chắc nịch gật đầu, dõng dạc tuyên bố - Được thôi, ta sẽ tặng cho em thứ mà em muốn. Tuy nhiên đó không phải chỉ là một món quà bình thường mà trên chiếc chuông gió đó còn chứa đựng một lời hứa của ta. Sau này em muốn nhờ ta giúp đỡ điều gì thì cứ mang chuông gió đến, Vĩnh Nghiêm này quyết không từ nan.

Mai Lang Vương nghe vậy, trầm ngâm im lặng.

Sao cảm tạ Vĩnh Nghiêm chân thành, tuy chàng nói vậy nhưng Sao cũng chẳng cần lời hứa của chàng, em chỉ cần chuông gió mà thôi.

Đêm đó, Vĩnh Nghiêm ở lại khu lưu trú trò chuyện với hai người đến muộn mới về.

Hai ngày sau, Mai Lang Vương và Sao sẽ từ biệt Vàm Thuật và tiếp tục lên đường trở về Tây Nam.

 

Trước khi trở về Tây Nam, Mai Lang Vương và Sao cùng nhau đi viếng mộ Thần sông. Mộ của ngài nằm trong khu nghĩa trang riêng của gia tộc, ở bên kia bờ sông Vàm Thuật.

Đối với những vị thần có thần lực sâu rộng, mộ phần là một thứ vô nghĩa bởi vì khi họ mất đi, chỉ trong vòng chưa đầy hai canh giờ sau, thân thể của họ sẽ tự động tan biến. Thứ còn lại chỉ là kết tinh hồn phách của họ. Tùy thuộc vào thiên tính của người đó mà kết tinh hồn phách sẽ có hình dạng tương ứng.

Vì vậy, đối với những vị thần lớn, người thân thường không chôn cất, họ một là sẽ hỏa táng kết tinh hồn phách của vị thần ấy để họ hoàn toàn trở về với vũ trụ, hai là lưu giữ kết tinh hồn phách đó lại để tưởng niệm. Khu nghĩa trang của gia tộc Vĩnh Nghiêm tuy gọi là 'nghĩa trang' nhưng thực chất chỉ là một ngôi nhà năm gian cỡ vừa, bên trong xếp đặt vô số bệ gỗ thẳng hàng đều tăm tắp. Trên mỗi bệ gỗ đặt một chiếc hộp, trong hộp đó chứa đựng kết tinh hồn phách của người đã khuất trong gia tộc. 'Mộ phần' ý là chỉ những chiếc hộp ấy.

Mai Lang Vương và Sao nghiêm trang đứng trước 'mộ' của Thần sông. Trên mỗi bệ gỗ đều đặt một bát hương nho nhỏ. Hai người cùng thắp hương cho ngài, khuôn mặt cả hai thành kính và xót xa.

Nhớ lần hội ngộ cách đây chỉ hơn một tuần trước, Thần sông còn nói còn cười, còn kể biết bao chuyện cho hai người nghe, ấy vậy mà chớp mắt một cái, ngài đã ra đi rồi. Giờ đây chàng và em chỉ có thể đứng đây để tưởng nhớ ngài, lòng thật trống trải và tịch mịch biết bao.

Cũng may là cuối cùng chàng cũng đã giải quyết xong chuyện ở Vàm Thuật. Mai Lang Vương thắp hương vào bát, nhẹ nói với ngài - Xin hãy yên nghỉ.

Sau khi viếng thăm Thần sông và cho ngài biết rằng cả hai sẽ quay về Tây Nam, Mai Lang Vương và Sao lại tiếp tục trở về phủ Thần sông để thu xếp hành lý. Lần này Sao không phải chuẩn bị Lâu Thuyền một mình nữa, Mai Lang Vương luôn kề cận bên em và thay em xử lý những chuyện rắc rối.

Việc làm này của chàng khiến Sao rất e ngại, trước đây em thường tự giải quyết khó khăn một mình. Mai Lang luôn nói rằng em phải tự giải quyết những chuyện đó thì mới trưởng thành được nên Sao đã nỗ lực không ngừng nghỉ, dần dà em đã hình thành cho mình tính tự lập rồi. Giờ đây Mai Lang bỗng dưng làm thay cho em mọi việc, Sao thật sự cảm thấy không thoải mái, vì vậy đã bộc bạch thẳng thắn với chàng.

Mai Lang Vương thấy em có tính tự giác thì rất hài lòng, chàng bảo với em rằng vì chàng rảnh nên sẽ giúp em. Sau này trở về Tây Nam, chàng quán xuyến việc ngoài, em quán xuyến việc trong, chàng sẽ không tranh việc với em nữa.

Sao nghe vậy thì nỗi băn khoăn trong lòng cũng không còn hiện hữu, em vui vẻ tiếp nhận sự giúp đỡ của chàng.

Đến buổi chiều, khi mọi công việc đã hoàn tất và hai người đang dùng bữa cùng nhau thì Vĩnh Nghiêm sai người mang chuông gió đến. Chiếc chuông gió được chàng ta cất trong hộp gỗ rất cầu kì, bên trên còn phủ nhiễu, trông thật trang trọng.

Vĩnh Nghiêm vốn định đích thân mang chuông gió đến cho Sao nhưng Thủy Cơ lại ngã bệnh, vì vậy chàng phải ở bên cạnh chăm sóc nàng. Chàng gửi lời tạ lỗi đến tên đầy tớ, Sao mỉm cười lắc đầu, em cảm thấy chuyện đó chẳng có gì to tát để chàng phải xin lỗi cả.

Riêng Mai Lang Vương, chàng cảm thấy rất thoải mái vì Vĩnh Nghiêm không đến được. Bởi vì nếu chàng ta mà có đến thì hẳn là sẽ lại làm trò với Sao để chọc tức chàng cho xem. Mai Lang Vương không thích Vĩnh Nghiêm trêu chọc Sao của chàng. Người có tư cách chọc ghẹo em chỉ có chàng mà thôi.

- Tại sao em lại muốn món quà này? - Mai Lang Vương hỏi khi Sao mang chuông gió đi cất.

Sao đem chiếc hộp chứa chuông gió lên thuyền rồi đến sập và ngồi bên cạnh chàng, em tiếp tục chơi đùa với chú gấu bông mới, cười cười không đáp.

Mai Lang Vương rất bực bội vì em không chịu trả lời. Chàng thưởng trà với bộ mặt đầy suy tư và khó chịu, tiếp tục nói - Nếu em thích chuông gió tại sao không nói với ta? Em thích loại nào ta cũng sẽ mua về cho em, thậm chí nếu em muốn một chiếc chuông độc nhất vô nhị thì ta cũng có thể làm cho em một chiếc.

Sao trông bộ dáng giận hờn đó, không nhịn được cười khúc khích. Em không trả lời vào câu hỏi của chàng mà lại nói lảng sang chuyện khác. Rốt cuộc Mai Lang Vương không thể hỏi rõ được em.

Đó là lần đầu tiên chàng thấy em tránh né mình như vậy. Sau cùng chàng không truy hỏi nữa nhưng vấn đề đó thì vẫn tồn đọng trong lòng. Mai Lang Vương sẽ không quên nó, chàng sẽ đợi một lúc nào đó thư thái hơn và hỏi lại em. Nhất định phải tìm hiểu nguyên nhân cho rõ ràng.

Sáng hôm sau, họ lên thuyền về Tây Nam sớm. Vĩnh Nghiêm bấy giờ cũng xuất hiện, chàng ta tiễn đưa họ ở cổng thông hành của vùng Vàm Thuật. Lúc ra khỏi phủ Thần sông, khi đi ngang qua khu của Vĩnh Nghiêm, Mai Lang Vương và Sao đã nhìn thấy Thủy Cơ.

Nàng đứng trong sân nhà, cúi người chào cả hai khi họ lướt qua, dáng vẻ vô cùng trang trọng và hối tiếc.

- Chúng ta đi đây. - Mai Lang Vương từ biệt Vĩnh Nghiêm.

- Khi nào có thời gian thì hãy đến chơi. - Vĩnh Nghiêm luyến lưu nhắn nhủ.

Mai Lang Vương nghe lòng dập dờn, chàng cũng cảm thấy bồi hồi khi phải tàn tiệc ở đây. Tuy vậy, chàng lại không quen bộc lộ cảm xúc, vì thế chỉ có thể xòe quạt che ngang mặt, giở giọng nghiêm nghị lạnh nhạt ra mà nói - Ta sẽ không quay lại đây nữa.

- Gì chứ? - Vĩnh Nghiêm tức đến nổ đom đóm mắt, tên chết tiệt đó toàn phá hủy bầu không khí.

- Lần nào đến đây cũng gặp phiền phức. - Chàng phàn nàn.

Vĩnh Nghiêm nghe chàng nói vậy, cũng cảm thấy áy náy ít nhiều. Chàng ta lập tức dịu giọng xuống - Ta xin lỗi. Hứa với ngươi từ nay về sau sẽ không khiến ngươi rơi vào rắc rối nữa.

- Ta sẽ chờ xem. - Mai Lang Vương cười mỉm.

Vĩnh Nghiêm cau có ngậm miệng.

Thế rồi Mai Thần khoác vai Sao chậm rãi bước lên Lâu thuyền rời đi. Khi lên đến mạn thuyền, hai người vẫn còn đứng đó nhìn xuống cổng thông hành, Vĩnh Nghiêm chưa quay về, chàng ta khoanh tay đứng bên dưới, tiễn đưa cả hai bằng ánh mắt.

Sao vẫy tay chào chàng ta, Vĩnh Nghiêm cười gật đầu chào em. Mai Lang Vương tuy vẫn hậm hực giám sát hai người nhưng không ngăn cản, chỉ im lặng phe phẩy quạt.

Lâu thuyền của Mai Thần dần lẩn vào mây mù. Hình ảnh của Vĩnh Nghiêm cũng thu nhỏ lại, hóa thành một chấm tí tẹo rồi mất hút.

Nửa canh giờ sau, thuyền đã đi xa khỏi vùng Vàm Thuật hoàn toàn, bao quanh Sao bấy giờ chỉ là một bầu trời đầy mây trắng xóa. Hôm nay có vẻ trời không mưa, cũng chẳng biết nữa, bầu trời nhiều mây hơn bình thường, chưa biết chừng đi thêm một chốc lại vướng mưa ngay thôi.

Sao trải chiếu hoa, bày bàn nhỏ ở boong thuyền, bên cạnh bố trí hai chiếc lộng lớn để che nắng, đó là loại lộng được thiết kế thêm chân đế để tự đứng được trên mặt đất mà khỏi cần người giữ. Em ngồi ở boong thuyền ngắm cảnh, trên bàn có sách và bánh trái. Các tiểu đồng đều ở khoang thuyền nghỉ ngơi và làm việc, không ai rảnh ra chơi cùng em.

Mai Lang Vương ngồi trên tầng lầu hướng mắt xuống boong thuyền mãi. Ban đầu Sao vốn ngồi bên cạnh chàng, thế nhưng em chợt nhớ ra phải làm việc nào đó nên lập cập rời đi, đến khi làm xong việc em lại nổi hứng mà ngồi luôn ở dưới, chẳng chịu quay về tầng lầu ngồi cùng chàng nữa, khiến chàng rất sốt ruột.

Mai Lang Vương bứt rứt đặt chén trà xuống, đi khỏi tầng lầu. Chàng cuối cùng phải chịu thua mà xuống boong thuyền ngồi cùng em.

- Tại sao không lên trên? Ở đây nắng lắm.

- Mai Lang? - Sao quay sang, thấy chàng đang từ tốn ngồi xuống bên cạnh mình thì rất ngạc nhiên.

- Ta đợi em mãi. Em làm việc xong rồi thì ngồi luôn ở đây. - Chàng không hề giấu giếm nỗi buồn bực của mình mà thoải mái bộc bạch cho em biết.

- Ôi, em xin lỗi. - Sao vỡ lẽ, em đặt gối trái dựa ở giữa để chàng cũng được tựa tay lên đó cùng, cười xòa - Vì em thấy mây trời đẹp quá nên muốn ngồi ở đây ngắm mây ạ.

Mai Lang Vương gác tay lên gối mà em vừa mang đến, cả hai đều tựa lên chiếc gối đó nên khuôn mặt kề sát gần nhau. Sao có thể thấy được đôi mắt nâu tuyệt đẹp thật gần, cùng với chiếc mũi cao thẳng tắp cương trực.

- Lên đó cũng có thể ngắm mây cơ mà? - Mai Lang Vương vẫn rất khó hiểu.

- Em muốn ngồi đây. - Sao ngoảnh mặt sang hướng khác, đáp một cách kiên quyết.

- Ừm. - Chàng thấy em tỏ ra dứt khoát như vậy thì chỉ còn cách chiều theo em, nhẹ đáp - Em ngồi đâu cũng được, miễn em thấy thích là được.

Dừng một chút, chàng lại nói thêm - Em ngồi đâu thì ta ngồi đó vậy.

Sao thấy chàng nói ra câu ấy với giọng điệu thỏa hiệp như vậy, em khá là bất ngờ. Lòng lan tỏa một niềm vui ngọt ngào, tự dưng em lại muốn dỗ ngọt chàng kinh khủng.

Sao gối đầu lên tay chàng, mềm giọng thì thầm - Ngài muốn lên đó ạ?

Mai Lang Vương biết em lại sắp bày mật ngọt ra để quấn lấy lòng chàng, dẫu vậy chàng không hề có cơ hội vùng thoát, tâm trí dần bị chìm vào vũng mật ấy, tựa như một chú ruồi thảm thương, dù biết sẽ chết trong mật ngọt vẫn mãn nguyện cam lòng.

- Ừm. - Chàng dịu giọng thừa nhận - Lên trên có sập và có trà, ở đây không có.

- Vậy thì ngài có thể lên đó ngồi một mình mà. - Sao cười tít mắt trêu.

Mai Lang Vương im lặng, em thật là biết cách chọc ghẹo chàng. Chẳng phải vì em ở đây nên chàng phải từ bỏ cả bộ sập yêu thích và chén trà thơm lừng để ngồi ở đây chịu nắng cùng em ư?

Sao thấy chàng không đáp, cũng không chọc chàng nữa, em lại dụ dỗ chàng - Vậy em lên đó với ngài, chịu không?

Hai mắt chàng sáng lên, Mai Lang Vương nhìn em chăm chăm, môi dần mỉm cười.

Bộ dạng như trẻ nhỏ vừa được cho kẹo đó khiến em không nhịn được phì cười. Mai Lang Vương cũng không còn xấu hổ khi bị em chọc ghẹo như vậy nữa, chàng đã quen rồi. Chàng đứng lên, di chuyển ra ngoài và đợi em. Sao cũng không làm khó chàng, em đi đến khoác tay chàng và cùng chàng trở lên lầu.

Trên đường đi, Sao không quên ra điều kiện với chàng - Em lên đó với ngài nhưng ngài phải hứa là sẽ kể chuyện cho em nghe.

- Được. - Mai Lang Vương không cần biết em yêu cầu điều gì, dù em có yêu cầu việc gì thì chàng cũng sẽ không ngần ngại mà đáp ứng - Em muốn nghe chuyện gì nào?

- Chuyện cũ. - Sao hớn hở.

- Chuyện cũ ư? - Mai Lang Vương nhíu mày, có phải em đang muốn nói đến chuyện lịch sử hay không? Nếu là chuyện về các nhân vật lịch sử hay các triều đại quá khứ thì chàng cũng khá am hiểu, có lẽ cũng 'hầu' em được một chút.

 

Lên đến tầng lầu, Mai Lang Vương trở lại chỗ ngồi cũ của mình còn Sao thì ngoan ngoãn nằm bên cạnh chàng. Em gối đầu lên chú thỏ bông yêu thích, vui vẻ đợi chờ.

- Ta kể cho em nghe chuyện Trịnh Nguyễn phân tranh nhé? - Mai Lang Vương hỏi ý.

- Ể? - Sao ngớ người - Đó là lịch sử cơ mà? - Em phụng phịu má - Em biết lâu rồi, còn đọc đi đọc lại hơn ba bốn lần nữa.

- Vậy em muốn nghe chuyện gì? Chẳng phải chuyện cũ mà em nói là chuyện lịch sử đấy ư?

Sao lắc lắc đầu, nhích đến gần chàng hơn, cười khúc khích - Em muốn nghe chuyện cũ của ngài cơ.

Mai Lang Vương đột nhiên chững lại, đôi mắt nâu rơi lên khuôn mặt đáng yêu của em, lòng trùng điệp sóng. Trước giờ chẳng có ai nói với chàng rằng muốn nghe chuyện cũ của chàng cả. Mai Lang là một đứa trẻ mồ côi, cuộc sống thuở nhỏ không có gì đặc biệt. Chàng tự lực lớn lên, đến khi trưởng thành thì chỉ biết làm việc và nghiên cứu văn thư võ nghệ, thật sự chẳng có gì thú vị để kể cho ai nghe.

Hơn nữa… Chàng lại luôn cô độc một mình… Vả chăng có ai muốn biết thì chàng cũng không có can đảm và sự tin tưởng để mà cởi mở.

Mai Lang Vương rót một chén trà, dùng khói trà che đi nét sâu thẳm trong đáy mắt, bình lặng hỏi em - Em muốn biết chuyện gì hửm? Chuyện cũ của ta chẳng có gì đặc biệt cả, từ lúc ta còn nhỏ cho đến khi ta trưởng thành chỉ là một mảng vô vị thôi.

- Không đâu. - Sao chóng cằm, nhìn mây trời và cười hì hì vỗ về chàng - Chuyện của Mai Lang là thú vị nhất, đối với em thì là vậy á.

- … - Mai Lang Vương ngượng ngập im bặt.

Chàng lại bị em thu phục nữa rồi.

 

- Lúc trước Thần sông có nói với em rằng ngài và anh Vĩnh Nghiêm từng là kẻ thù. - Sao lặng lẽ nói - Ngài ấy nói rằng ngài đã cướp đi ba trăm năm thanh xuân của anh Vĩnh Nghiêm. Mặc dù đó là lời do Thần sông nói ra và khiến em khá hoang mang nhưng mà…

Em nhìn chàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương và tin tưởng - Em vẫn chờ cơ hội để nghe ngài kể rõ. Em muốn nghe ngài nói về những điều đó hơn là bất kì ai. Em tin ngài nhất.

Mai Lang Vương chăm chú nghe em nói, ánh mắt xao xuyến lay động. Càng lúc chàng càng cảm nhận rõ rệt được vị trí của Sao trong lòng chàng, em đã trở thành người quan trọng nhất đối với chàng từ thuở nào. Mọi điều trong lòng, chàng đều có thể chia sẻ cùng em. Chàng có thể thoải mái phơi bày hết con người thật của mình cho em thấy, bao gồm cả những ngõ ngách sâu thẳm và xấu xí nhất mà không hề sợ hãi hay e dè.

Chỉ cần em nói rằng em tin chàng thì chàng có thể làm mọi thứ cho em.

Chàng đã không còn một mình nữa, chàng đã có em bên cạnh rồi.

Mai Lang Vương rót trà ra, tựa vào gối và nhìn mây trôi. Tay chàng chậm rãi lướt qua mái tóc mềm mại của em, giữ lấy một lọn tóc trên những đầu ngón tay mà vân vê.

- Thần sông đã nói thế với em à? - Chàng cười khổ.

- Vâng ạ.

- Ngài ấy đúng là đùa dai đấy. - Chàng khó chịu nhăn nhó.

- Gì vậy ạ? Em tò mò lắm rồi! Ngài mau kể đi! - Sao nũng nịu thúc giục.

Mai Lang Vương gõ trán em dịu dàng, như thể đang trêu cái tính thiếu kiên nhẫn ấy rồi trầm ngâm kể - Năm đó ta vẫn còn là phụ việc cho Phù Đổng Thiên Vương. Tên Vĩnh Nghiêm đó sau khi biết chuyện Thần sông từng chế phục được thuộc hạ của Năm Chèo thì đã nổi điên mà đi phóng thích con vật rồi chiến đấu với nó. Hắn muốn chứng minh rằng khả năng của hắn không thua kém gì anh trai.

Nhận xét