Mai nở dưới Sao: Chương 13: Kết thúc chuỗi dài rắc rối - Phần 6.
Mai Lang Vương ra đến nhà trước thì thuộc hạ của chàng đã
mang theo tang vật lục soát được ở nhà Thị Hoa đến. Lần này Sử Quân không trực
tiếp giao chúng cho chàng, chàng ta còn đang bận điều động binh lính. Mai Lang
Vương nhìn khay gỗ mà thuộc hạ trình lên, bên trên có hai chiếc hộp gỗ.
Theo những gì ghi chép trong báo cáo thì thứ này được tìm
thấy trong tủ quần áo của Thị Hoa. Chúng được cất giấu trong một ngăn bí mật, lẫn
sau đống trang phục. Xem ra nàng ta đã giấu chúng rất kĩ.
Mai Lang Vương lần lượt giở từng hộp gỗ ra, chiếc hộp đầu
tiên đựng một đôi găng tay. Chàng không lấy gì làm lạ với loại găng tay này.
Trông nó tương tự như chiếc găng tay mà chàng đã tìm thấy ở hầm rùa, chỉ có điều
lớp da bên ngoài sẫm hơn, anh ánh hoàng kim như được rắc nhũ vàng lên vậy.
Chiếc hộp thứ hai thì… Mai Lang Vương cau mày. Đó là một
gói da. Không, không phải là một gói da đơn thuần, nó là một quả bóng được tạo
nên từ nhiều lớp da, Mai Lang Vương lần lượt giở từng lớp da ra, phải mất khá
lâu để chàng có thể mở đến lớp cuối cùng.
Quả bóng này e rằng cũng phải tạo nên từ hơn trăm lớp da,
hơn nữa chất liệu của mỗi lớp lại tương đương với chiếc găng tay mà chàng đã
tìm thấy ở miếu Nổi, điều đó có nghĩa là chúng đã được xử lý, bọn họ đã nén nhiều
tấm da bằng thần lực để tạo nên một lớp da như thế này.
Thứ được cất giấu bên trong chắc chắn không phải thứ tầm
thường.
Lưỡi câu.
Sau khi vô số lớp da được mở ra, thứ xuất hiện trước mắt
chàng chính là một túi lụa chứa đầy lưỡi câu.
- … - Mai Lang Vương sững người.
Giờ thì chàng đã biết tại sao Thị Hoa lại có thể vận chuyển
lưỡi câu từ nơi này sang nơi khác. Giờ thì chàng cũng đã hiểu tại sao Vàm Thuật
không thể phát hiện ra số lưỡi câu này cho dù chúng được tàng trữ trong vùng từ
rất lâu.
Nếu một trăm lớp da có thể giúp cản trở nguyền chú của lưỡi
câu thì một nghìn hoặc một trăm nghìn lớp da hẳn sẽ có thể vô hiệu hoàn toàn
nguyền chú đó.
Chả trách bọn chúng lại thu mua nhiều da đến thế!
Mai Lang Vương quay về phủ Thần sông, chàng đi rất vội
vàng. Khi đi ngang qua khu của Vĩnh Nghiêm, chàng hơi dừng bước, đưa mắt quan
sát nhóm thị vệ đang canh phòng cẩn mật khắp nơi. Đó là thuộc hạ mà Vĩnh Nghiêm
bố trí để bảo vệ cho Thị Hoa theo yêu cầu của chàng.
Thật ra Mai Lang Vương không hề có ý định bảo vệ Thị Hoa.
Chàng nói với Vĩnh Nghiêm như vậy chẳng qua là để chàng ta kiểm soát nhất cử nhất
động của Thị Hoa mà thôi. Sau khi thực hiện kế ly gián, Thị Hoa tưởng rằng bản
thân có thể thở phào rồi nên đã lơ là cảnh giác. Lại thêm thái độ đối xử ân cần
hòa nhã của hai chàng, chỉ cần nàng ta muốn gì hai chàng đều chu cấp, điều đó
khiến sự phòng bị vốn đã rất yếu ớt của nàng ta càng trở nên yếu ớt hơn và cuối
cùng mất hẳn.
Thậm chí khi Vĩnh Nghiêm cử binh lính canh phòng nghiêm
ngặt quanh nơi nàng ta sinh hoạt, Thị Hoa còn rất an tâm cho rằng mình đã được
bảo vệ và nâng niu. Nàng ta không biết rằng mọi hoạt động của mình đều bị giám
sát chặt chẽ.
Đó cũng là lý do Sử Quân có thể lục soát nhà của nàng ta
và tìm ra các tang vật mà không hề mảy may lo lắng chút gì. Ngay từ đầu Thị Hoa
đã nằm trong lưới của Mai Lang Vương rồi.
Mai Thần thoạt tiên trở về khu lưu trú dùng cơm trước,
chàng không muốn bị Sao dỗi chút nào. Sau khi nghỉ ngơi thư giãn xong, chàng mới
sai người sang khu của Vĩnh Nghiêm và gọi chàng ta đến.
Vĩnh Nghiêm bấy giờ đang cắm đầu cắm cổ xử lý công việc
trong phòng, nhận được lời gọi của chàng, chàng ta hơi ngạc nhiên.
- Tên đó về rồi à? - Vĩnh Nghiêm gác bút sang bên, hỏi
thuộc hạ.
- Vâng ạ, Vương vừa về hơn nửa canh trước.
- Quái lạ, vào lúc chiều thế này hắn rất ít khi gọi ta tới.
- Vĩnh Nghiêm xoa cằm khó hiểu.
Thuộc hạ cúi đầu trình báo, ngữ điệu chậm rãi - Vương nói
rằng có chuyện quan trọng cần nói với ngài.
Đến đây thì Vĩnh Nghiêm không còn dò hỏi gì nữa, chàng xếp
công việc sang bên, khoác thêm áo rồi di chuyển qua khu lưu trú. Vừa bước vào cổng
tròn, Vĩnh Nghiêm đã thấy Mai Lang Vương ngồi trên sập ở nhà phải đợi sẵn.
Chàng đi đến gần, ngồi xuống sập và nhìn Mai Thần chăm chăm.
- Chuyện gì vậy? - Vĩnh Nghiêm hỏi ngay tắp lự.
Mai Lang Vương chưa nói gì vội, Sao bấy giờ đã mang khay
trà tới, ân cần rót trà mời Vĩnh Nghiêm.
- Sao. - Vĩnh Nghiêm thẹn đỏ cả mặt khi thấy em.
Sao phì cười, trao trà cho chàng. Vĩnh Nghiêm run run
nhận lấy trà của em, chàng kê chén trà lên cao quá trán, tỏ vẻ hối lỗi cầu xin.
- Mời anh dùng ạ. - Sao càng được thể cười khúc khích.
- U… Ừm… Cảm tạ em… - Vĩnh Nghiêm lắp bắp, trân trọng
chén trà trên tay, thưởng thức nó một cách cẩn thận.
Mai Lang Vương lúc này cũng đã tự rót trà cho mình, nhìn
thấy cách cư xử của hai người, lòng chàng đột nhiên cảm thấy khó chịu bức bối.
Chàng gác tay lên gối trái dựa, nghiêm giọng gọi Sao. Em nghe tiếng chàng liền
lăng xăng chạy lại, Mai Lang Vương ra hiệu cho em ngồi bên cạnh mình.
Vĩnh Nghiêm khinh bỉ trề môi.
Mai Lang Vương bắn ánh mắt hình viên đạn về phía chàng
ta.
- Rốt cuộc là có chuyện gì đây? - Vĩnh Nghiêm hỏi thêm
một lần nữa, chàng đã bắt đầu hết kiên nhẫn với thái độ chùng chình của Mai Thần
rồi.
Mai Lang Vương lần lượt đặt những quyển báo cáo xuống
trước mặt Vĩnh Nghiêm, từ số báo cáo mà thuộc hạ của chàng thu thập được cho đến
lời khai của bọn tội phạm. Vĩnh Nghiêm ngơ ngác nhặt lấy một quyển, chậm chạp
lướt đọc, càng đọc, da trán chàng càng đùn lên, tạo thành những vết nhăn chi
chít.
Sao quan sát biểu cảm nghiêm trọng của chàng ta mà
lòng rất tò mò, mắt em cứ đặt lên người Vĩnh Nghiêm mãi. Mai Lang Vương liếc
sang, chàng lại thấy khó chịu, đột nhiên đưa tay lên bịt lấy đôi mâu quang to
tròn ấy.
- Mai Lang? - Sao thì thào, em rất kinh ngạc trước hành
động của chàng, tuy nhiên vì có mặt Vĩnh Nghiêm nên em không thể nói lớn được.
- Xoay qua đây. - Mai Lang Vương ra lệnh.
Sao ngờ nghệch hướng sang chàng, Mai Lang Vương bấy giờ mời
bỏ tay ra, cười tủm tỉm. Sao thấy chàng cười thích thú như vậy, em nghĩ rằng
chàng đang đùa giỡn với mình, đôi má hồng hào lập tức phồng lên, trông hệt như
quả đào vậy.
Mai Lang Vương càng tỏ ra thích thú hơn.
- Chuyện này… - Vĩnh Nghiêm bấy giờ cũng đã nắm được một
phần sự việc, chàng bần thần, hướng mắt lên, ánh mắt trống rỗng.
Mai Lang Vương dẹp vẻ mặt trêu đùa đi, lấy lại sự nghiêm
nghị. Chàng gật đầu dứt khoát, khẳng định với Vĩnh Nghiêm rằng tất cả đều là sự
thật.
Vĩnh Nghiêm xếp báo cáo lại, thừ người hồi lâu.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng đối mặt với
cú sốc của chàng đã tăng lên đáng kể. Chàng đã không còn quá bất ngờ với mọi
chuyện nữa, đã nghiệm ra rằng, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Hôm nay an toàn bình yên nhưng ngày mai có thể bão giông sẽ tới, quật ngã hết
những hàng cây mà mình khổ công chăm bón.
Vĩnh Nghiêm nhắm chặt hai mắt, cả người run lên. Mặc dù
thật cay đắng nhưng chàng chỉ có thể chấp nhận.
- Người đâu. - Vĩnh Nghiêm cho gọi thuộc hạ.
Quân lính và đầy tớ theo hầu chàng quỳ xuống bên sập,
cung kính đợi lệnh. Vĩnh Nghiêm cúi xuống, thì thầm vào tai một tên lính điều
gì đó, hắn lập tức nghiêm trang cúi đầu, ra hiệu cho những thuộc hạ khác cùng
thực hiện nhiệm vụ.
Vĩnh Nghiêm rời khỏi sập, gật đầu với Mai Lang Vương.
Chàng cũng đứng dậy, đợi Vĩnh Nghiêm sải bước rời đi thì mới nói với Sao - Em
chuẩn bị phục trang cho ta đi.
Dù Sao không biết lý do gì Mai Lang lại muốn thay áo vào
giờ này nhưng em không hỏi cũng không hề tỏ ra thắc mắc chút gì, lập tức chuẩn
bị phục trang cho chàng. Khi các tiểu đồng giúp chàng thay áo và em phải rời
đi, Mai Lang Vương nhắn nhủ - Em cũng thay áo đi, chúng ta sẽ cùng đến khu của
Vĩnh Nghiêm.
- Dạ? - Sao vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng rồi em cũng không truy cứu nữa, chỉ lẳng lặng trở về
phòng.
Lúc hai người đến được khu của Vĩnh Nghiêm, thị vệ đã vây
kín khắp mọi nơi. Họ chia thành từng nhóm từng nhóm bao quanh trong ngoài, trên
tay họ mang theo đuốc, ánh lửa sáng rợp trời.
Mai Lang Vương dắt tay em điềm tĩnh tiến vào trong, những
thị vệ thấy hai người đều nghiêm trang cúi chào, sự cung kính của họ dành cho
em và chàng khiến Sao rất bỡ ngỡ, đó là lần đầu tiên em được chứng kiến quyền lực
quân sự của Mai Lang.
Em chưa từng biết rằng chàng lại có uy với quân lính như
thế.
Sân nhà của Vĩnh Nghiêm là khu vực sáng nhất hiện tại, ở
giữa sân đặt sẵn hai chiếc ghế thái sư, một chiếc ghế nệm nhỏ và một bàn trà.
Quanh chỗ đặt bàn ghế an bài rất nhiều đèn đuốc. Trên bàn trà cũng đặt một cây
đèn dầu lớn có phần bầu đựng dầu làm bằng gốm, quanh thân trang trí những đóa
hoa mẫu đơn được vẽ bằng men xanh rất đẹp.
Vĩnh Nghiêm đợi hai người từ lâu, chàng ta đang ngồi ở ghế
thái sư. Mai Lang Vương dắt Sao đến đó, chàng an tọa bên ghế cạnh Vĩnh Nghiêm
còn chiếc ghế nhỏ có lót nệm thì dành cho em. Mai Lang Vương theo thói quen dúi
đĩa bánh trên bàn vào tay Sao, em xấu hổ nhìn chàng rồi đưa mắt nhìn Vĩnh
Nghiêm, trên bàn chỉ có một đĩa bánh nhưng chàng lại dành nó cho em thế này khiến
em rất ngại.
Hai chàng không có thời gian chú ý đến tâm tư ngượng ngùng
đó của em, Vĩnh Nghiêm chỉ đợi Mai Thần ngồi xuống ghế là lập tức cho giải Thị
Hoa lên. Nàng ta đã bị thuộc hạ của chàng tóm từ ban nãy, bấy giờ đang bị trói
nghiến lại, bắt quỳ dưới sân.
- Cậu! - Thị Hoa mặt tái mét, trợn trắng mắt, không tin
được là mình lại bị đối xử như thế này.
Vĩnh Nghiêm khoanh tay âm lãnh, chiếu mắt về phía nàng, vẻ
mặt chàng giờ đây trở nên thật trầm lặng và lạnh giá.
Thị Hoa ngậm miệng khi bị hàn quang từ ánh mắt ấy phủ lên
người, nàng lại quay sang Mai Lang Vương và Sao. Mai Thần thì vẫn vậy, vẫn
thong thả chóng cằm ngồi đó mà lạnh nhạt nhìn nàng, trong khi Sao khá sốc, em
không nghĩ mình lại được trực tiếp tham gia vào cuộc tra khảo này.
Sao nắm lấy tay áo chàng lay lay. Mai Lang Vương dời mắt
sang em, khi thấy môi em run bần bật, chàng lại không chịu được nỗi xót xa mà
ân cần nắm lấy tay em.
- Thay vì kể cho em nghe, ta muốn em trực tiếp chứng
kiến. - Mai Lang Vương nhỏ giọng giải thích.
Sao nhích ghế lại gần chàng, ôm lấy cánh tay to lớn, gật
đầu đồng ý. Mai Lang Vương vui mừng khi thấy em dựa dẫm vào mình, nét mặt sáng
bừng hơn cả ánh đuốc. Chàng đột nhiên cao hứng hẳn, rót một chén trà ra, hướng
mắt sang Vĩnh Nghiêm ngầm ý bảo chàng ta có thể bắt đầu cuộc tra hỏi được rồi.
Vĩnh Nghiêm ra lệnh cho thuộc hạ đọc to tội lỗi của Thị
Hoa.
Mặt Thị Hoa lúc xanh lúc trắng, những tội lỗi của nàng
không ngờ đều bị điều tra ra không sót một chi tiết nào.
Thị Hoa run lẩy bẩy rạp người xuống đất, tuyệt vọng và
sợ hãi tột cùng.
Nàng sẽ chết, sẽ chết mất.
- Ngươi còn gì để nói không? - Vĩnh Nghiêm đặt tay lên
bàn, giọng chất chứa gió rét.
Thị Hoa ngoài run như cầy sấy ra thì không thể thốt
lên được bất kì lời nào.
Mai Lang Vương trầm lặng quan sát bộ dạng đó, chậm rãi
lên tiếng - Ta đã lục soát nhà ngươi và tìm ra số lưỡi câu dư thừa cùng một chiếc
găng tay. Hẳn là ngươi đã trao cho Thủy Cơ loại găng tay khác? Nó được chế tác
đơn sơ hơn chiếc găng tay mà ngươi cất giấu.
Thị Hoa run bắn, lạnh toát người, chấn động.
Nàng chầm chậm dời mắt lên, nhìn chàng, bọng mắt giật
giật.
Giờ thì nàng đã biết, ngay từ đầu nàng đã rơi vào
thiên la địa võng của Mai Lang Vương! Nàng đã từng cho rằng chàng là một người
đàn ông dễ dãi, dễ bị trũng sâu vào mê hoặc của đàn bà nhưng không hề nhận ra rằng,
chính nàng mới là người bị trũng sâu vào ma trận của chàng!
Chàng một mặt ân cần đối đãi nàng, chu cấp cho nàng mọi
thứ, căn dặn kẻ hầu người hạ chăm sóc nàng tỉ mỉ. Mặt khác, chàng lại âm thầm
điều tra nàng, vây bắt đồng phạm của nàng, triệt phá đường dây mà nàng tạo ra,
thậm chí còn lục soát nhà nàng.
Thời gian qua, nàng đã bị chàng dùng sự dịu dàng lịch
thiệp ấy lừa phỉnh. Nàng đã bị chàng bẫy!
Nàng cứ nghĩ mọi sự đều đã nằm sẵn trong lòng bàn tay
rồi, nào ngờ bản thân mới là kẻ nằm trong lòng bàn tay của người khác!
- Ngươi thu mua rất nhiều da, tỉ mẩn chế tác số da đó
để làm công cụ chống lại nguyền chú trên lưỡi câu và sử dụng số lưỡi câu ấy để
gây án. Nhờ đó, ngươi có thể thoát tội dễ dàng khi ám sát phu nhân Thần sông.
Vì ngươi cũng là cư dân vùng Vàm Thuật nên chẳng ai nghi ngờ ngươi. - Mai Lang
Vương lạnh lẽo nói.
- Ha… - Thị Hoa cười ra nước mắt, bi ai bật khóc.
Nàng liên hồi gật đầu, vừa gật vừa khóc nức nở, có lẽ
nàng luyến tiếc cho những năm tháng đã qua.
- Tại sao ngươi lại ra tay với chị dâu? - Vĩnh Nghiêm
khô khốc tra khảo.
Thị Hoa khẽ nhìn chàng, nàng không còn có thể giấu giếm
điều gì nữa, bây giờ mọi chuyện đều đã bại lộ, vả chăng có giấu thì cũng được
gì đâu?
Thị Hoa lau nước mắt, nghẹn ngào thuật lại mọi chuyện.
Kể từ lâu lắm rồi nàng đã theo hầu phu nhân Thần sông.
Nàng vốn là con gái của một gia đình nhà nông, vì cha đau ốm, mẹ cần tiền mua
thuốc thang nên bán nàng cho gia đình Thủy Cơ. Nàng theo phu nhân từ lúc bà
chưa lấy chồng, phu nhân đối xử với nàng dịu dàng và yêu thương, Thị Hoa rất tự
hào và cảm thấy may mắn vì mình có chủ nhân tốt như vậy, sau này khi phu nhân
theo Thần sông, nàng cũng quyết định không lập gia đình mà tiếp tục hầu hạ bà.
Tham vọng của Thị Hoa bắt đầu khi nàng gặp Vĩnh
Nghiêm, lúc đó chàng chỉ là một cậu bé bảy tuổi. Vĩnh Nghiêm tuổi đời còn nhỏ
nhưng đã được sống trong lụa là gấm vóc, chàng lại dễ thương ưa nhìn, Thị Hoa
nghĩ nếu được gả cho chàng thì chắc chắn nàng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nàng bắt đầu tìm mọi cách để lấy lòng Vĩnh Nghiêm, sự
ân cần săn sóc của nàng từng chút từng chút ghi vào lòng chàng những kỉ nệm êm ả.
Thị Hoa cứ nghĩ nếu tình cảm phát triển mãi như vậy thì khi chàng trưởng thành,
nàng hẳn cũng có thể tranh một chức thiếp be bé trong nhà chàng. Thị Hoa luôn
tràn ngập hi vọng vào tương lai, luôn cố gắng làm mọi cách để thoát khỏi cuộc sống
tối tăm hiện tại.
Đến năm Vĩnh Nghiêm hai mươi, trong một lần cao hứng,
phu nhân và Thần sông lại muốn đính ước cho tiểu thư Thủy Cơ và chàng. Thị Hoa
khi ấy cảm thấy rất khó chịu, rất tức giận. Nàng nhận ra rằng cơ hội sẽ không
bao giờ đến với những người có thân phận bé nhỏ như mình. Người giàu chơi với
người giàu, lầu cao thì lại cao lầu sánh duyên! Ước mơ của nàng đã trở nên vô vọng
rồi.
Thị Hoa như chết trong lòng, từ đó không dám mơ cao mơ
xa gì nữa. Mãi đến hơn một năm trước, trong một lần ra chợ mua chút vải vóc,
nàng đã vô tình chạm mặt một người. Nàng và hắn cùng chọn vải trong một kệ
hàng, khi hắn thấy nàng xem một cuộn lụa hạng nhất, hắn đã nhìn nàng rất lâu,
ánh nhìn của hắn sỗ sàng và vô duyên đến mức nàng tức điên lên được, lập tức cảnh
báo - Mau rời mắt cáo đi!
- Ha ha ha. - Hắn cười yểu điệu, trêu chọc nhìn nàng
thêm hồi lâu.
Thị Hoa tức đến mức suýt nữa đã vác cả cuộn lụa mà đập
vào người hắn.
- Này, bình tĩnh. - May cho tên đó, hắn đã dừng lại
đúng lúc, hắn tựa tay vào kệ hàng bằng gỗ xoan đào, bắt chuyện lân la - Nàng là
tiểu thư của nhà nào thế?
Thị Hoa không thèm trả lời.
Hắn lại tiếp tục nói - Nàng luôn chọn loại lụa hạng nhất
để khoác lên người, chứng tỏ là nàng rất xem trọng bề ngoài, mặc dù từ cách cử
xử thô lỗ ban này ta đoán nàng chỉ thuộc tầng lớp bình dân thôi, nói xem, tại
sao nàng lại khoác lên người thứ đắt đỏ như vậy? Thật khác với cuộc sống của những
kẻ thuộc tầng lớp như nàng, phải chăng nàng có một tham vọng đổi đời to lớn?
Nàng muốn bức ra khỏi vũng lầy đen tối đó à?
Thị Hoa lặng im.
Nàng không ở đó mua vải nữa, dứt khoát trở về phủ.
Thị Hoa cứ nghĩ cuộc gặp mặt lố bịch đó sẽ vĩnh viễn
chìm vào quên lãng, thế nhưng chỉ một tuần sau nàng đã nhận được thư của hắn.
Trong thư hắn đã đoán hết được mọi mong mỏi của nàng. Hắn sẵn sàng giúp nàng thực
hiện mơ ước, chỉ cần nàng làm việc cho hắn.
Thị Hoa trăn trở nhiều đêm, nàng biết nếu đồng ý thì bản
thân sẽ leo lên lưng cọp. Nhưng rồi mỗi lần nhìn thấy Thủy Cơ là nàng lại không
kìm được sự ghen tức. Nàng uất hận! Uất hận những kẻ sung sướng sinh ra đã có sẵn
mọi thứ! Bọn chúng chẳng cần phải làm gì cả cũng có được cuộc sống ấm no mà
không phải vất vả mưu sinh giống những người nghèo khổ như nàng!
Thị Hoa bi phẫn, và rồi, sa ngã.
Nàng cùng gã nông phu kia tạo ra Đổi Vận, thu mua những tấm
da người và chuyển cho kẻ đó, nhờ hắn tạo nên những lớp da bền chắc để nàng có
thể thao túng lưỡi câu theo ý thích. Tất nhiên hắn không tự nhiên giúp nàng, với
lệnh của hắn, nàng buộc phải ra tay ám hại phu nhân rồi ám hại Thần sông và đổ
tội cho Sao. Thị Hoa ban đầu không định kéo Thủy Cơ vào kế hoạch, nàng vốn định
giết nàng ta cơ. Tuy nhiên, vì phu nhân đã để lại một bức thư tuyệt mệnh nên
nàng đã tương kế tựu kế, sử dụng lá thư đó để dụ dỗ Thủy Cơ.
Nói về lá thư tuyệt mệnh đó thì… Có vẻ phu nhân đã nghi
ngờ nàng. Khi bà ta sắp chết, bà đã cố lưu lại một bức thư máu để ngầm báo cho
phu quân của bà là Thần sông, cảnh báo với ông rằng bà không phải vì bất cẩn nuốt
phải lưỡi câu mà là bị người ta hãm hại. Đáng tiếc lúc ấy tình cảnh ngàn cân
treo sợi tóc, phu nhân không có nhiều thời gian, lại chỉ còn chút sức tàn, bà
không thể chỉ rõ thủ phạm là ai mà chỉ có thể ghi một dòng mập mờ rằng ‘ta bị hại’.
Thị Hoa là thị nữ thân cận nên được phép xử lý thi hài của bà, nàng đã vô tình
phát hiện ra lá thư đó và để che giấu tội ác của bản thân nàng đã giấu nhẹm nó
đi. Sau này khi nàng trao lá thư cho Thuỷ Cơ, vì dòng nhắn nhủ của phu nhân quá
mập mờ, cộng với câu chuyện mà Thị Hoa kể đã kích động tâm trí Thuỷ Cơ từ trước,
khiến cho Thuỷ Cơ buông lỏng phòng bị và sau đó thì bị Thị Hoa dắt mũi.
- Ta… Sau cùng cũng chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn mà
thôi! - Thị Hoa nấc nghẹn.
- Ban nãy ngươi có nhắc đến kẻ đó. - Mai Lang Vương bình
tĩnh hỏi - Ngươi có thể cung cấp dung mạo của hắn được không?
Thị Hoa lắc đầu.
Mai Lang Vương cảm thấy tâm trí u ám.
- Sau cuộc gặp mặt đó, hắn đã xóa sạch kí ức của ta về
nhân dạng của hắn. Ta và hắn cũng không gặp nhau thêm lần nào nữa. Nếu hắn gửi
thư thì ta sẽ nhận qua tay tên kia, còn nếu ta muốn chuyển da đến chỗ hắn thì
đi đến gốc cây phượng ở ngoại thành rồi chôn xuống đất, khoảng vài tháng sau
thì lại đến đấy nhận thành phẩm.
Mai Lang Vương tựa vào ghế, trút hơi thở mệt mỏi vào
không trung.
Mà thôi, chàng cũng chẳng trông đợi gì.
- Vậy là chuyện ở đây kết thúc rồi nhé. - Chàng liếc sang
Vĩnh Nghiêm, nhẹ nhàng nói.
Vĩnh Nghiêm đăm chiêu rơi mắt lên người Thị Hoa, chàng vẫn
bất động, dường như đang cố chịu đựng vô số cảm xúc đương ào ạt đồ vào lồng ngực.
Tim chàng rất nhói, cảm giác như nó đã nứt ra từng chút từng chút vậy. Đau đớn
quá, hóa ra chàng đã mất đi chị dâu, mất đi anh trai chỉ vì những tính toán
tham vọng này.
Vĩnh Nghiêm cảm thấy lòng rung chuyển.
Vô số kỉ niệm, vô số yêu thương cuộn xoáy lại, hội tụ ở một
điểm rồi dần tan đi, hiện ra trước mắt chàng chỉ còn bầu trời quang đãng trong
sáng, đó là bầu trời tươi đẹp của tương lai.
Chàng phải bước tiếp, phải dựng xây ngày mai của mình.
Vĩnh Nghiêm nín thở một chốc rồi nhẹ nhàng thở ra, cố gắng
nhấc tay ra hiệu cho thuộc hạ giải Thị Hoa xuống.
Chàng hiện tại chưa biết nên xử trí nàng ta thế nào.
Chàng cần bình tĩnh một thời gian đã, đến khi nào tâm trạng sáng suốt thì sẽ
nghĩ đến chuyện đó sau.
Đúng lúc này thì thuộc hạ của Mai Lang Vương bất ngờ hiện
thân và bẩm báo vào tai chàng điều gì đó. Mai Lang Vương mở lớn mắt, nhìn sang
Vĩnh Nghiêm.
Chàng ta cũng đang trao lại chàng ánh mắt nghi hoặc.
Mai Lang Vương gật đầu cho thuộc hạ, ý bảo y có thể truyền
tin đó sang Vĩnh Nghiêm. Thuộc hạ đi đến cạnh chàng ta, thì thầm nhỏ to vào tai
chàng, Vĩnh Nghiêm lập tức đơ ra như phỗng.
Thuộc hạ của Mai Lang Vương vừa báo cho chàng tình hình của
Thủy Cơ.
Nhận xét
Đăng nhận xét