Mai nở dưới Sao: Chương 16: Một chốn bình yên - Phần 6.
Vào một buổi sớm, sau khi tiễn Mai Lang Vương đi làm
xong, Sao liền trải chiếu hoa ở sân sau, nơi có cây mai khổng lồ mà ngồi đó may
áo. Em đang tập tành may vá, thứ mà em may chỉ là những bộ trang phục dành cho
gấu bông thôi. Ưu Liên bảo rằng em cứ may những thứ nho nhỏ đó trước rồi khi
nào thuần phục thì hãy tập may những thứ khác, đến khi nào em có thể tự tay may
cho Mai Lang một bộ trang phục thì xem như đạt yêu cầu.
Ưu Liên nói rằng nàng sẽ dạy em nhiều thứ hơn nữa. Lúc
trước nàng không định dạy em quá nhiều về nữ công giá chánh, bởi nghĩ có lẽ em
nên hiểu về văn thư hơn. Thế nhưng kể từ lúc quyết định rằng em sẽ theo Mai
Lang thì các nàng liền ra sức dạy em hiểu rõ về công dung ngôn hạnh, sau này em
sẽ cùng Mai Lang sống chung một nhà, trở thành người hầu hạ bên gối cho chàng,
vì vậy các nàng không thể để em cứ vô tư vụng về như thế mãi.
Sao không biết mục đích ngầm của các chị, em cũng chẳng
quan tâm gì, các chị bảo sao thì em nghe vậy, hơn nữa, em cũng có nhu cầu may
áo cho gấu bông nên liền chăm chỉ học thêu thùa may vá. Ưu Liên đưa cho em chút
vải vụn mà nàng may áo còn sót để em luyện tập, từ khi chuyển đến khu của
chàng, em có nhiều thời gian rỗi hơn, vì vậy khả năng may vá tiến bộ nhanh
chóng.
Khi Sao đang đơm một chiếc cúc đồng lên áo của gấu bông
thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau. Đó không phải là tiếng guốc mà
là tiếng hài, Sao không hề tỏ ra ngạc nhiên, em chỉ cười gọi - Chị!
Thần Tình hớn hở phẩy quạt, ngồi xuống chiếu hoa. Hai người
ngồi tựa lưng vào nhau, bóng của cây mai trên cao che rợp khoảnh sân, hoa mai
thỉnh thoảng lại rụng xuống, cánh mai tĩnh lặng chao liệng trong không trung.
- Lâu rồi em mới thấy chị á. - Sao mặc áo vào cho gấu
bông, ngắm qua ngắm lại chú gấu dễ thương đó, vô tư nói.
- Ờ… - Thần Tình dài giọng rên rỉ - Tên đó không cho ta
xuất hiện trước mặt hắn mờ…
- Chuyện gì vậy ạ? - Sao khó hiểu.
- Tên Mai Lang Vương đó giận dai thật đấy, còn phủ cả kết
giới lên khu của hắn nữa, có lẽ là không muốn ta ló mặt vào đây mà!
Kể từ sau lần nàng chọc giận chàng, Mai Lang Vương liền dứt
khoát phủ kết giới lên khu của chàng luôn, cốt là để nàng không thể đến gây phiền
cho chàng nữa. Kết giới của chàng khá mạnh, Thần Tình mất nhiều thời gian mới đục
được một lỗ nhỏ mà chui vào, đó là lý do mà nàng có mặt ở đây.
Trước đó, khi nàng đón đường chàng ở khu làm việc hay
trên lối đi chính, chàng cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng. Trước đây nàng quấy
chàng, Mai Lang Vương có chú ý đến nàng nên nàng mới có thể bắt chuyện với
chàng nhiều như vậy. Giờ đây khi chàng thật sự lạnh nhạt với nàng, nàng mới hiểu
thế nào là 'phớt lờ'. Mặc kệ nàng có làm gì, Mai Lang Vương đều xem nàng như
không khí, tựa như rằng nàng không hề tồn tại vậy.
Thần Tình gây chú ý với chàng mãi không được, chỉ đành
tiu nghỉu đi phá kết giới của chàng mà thôi.
- Sao này, em đi năn nỉ tên đó một tiếng hộ ta được
không? - Thần Tình chân thành nhờ vả.
- Mai Lang ạ? Chị lại khiến ngài ấy giận ạ? - Em hỏi lại.
- Ờ, lỡ phát biểu ngu nên bị hắn giận rồi. - Thần Tình buồn
buồn bộc bạch - Hắn không thèm để ý đến ta nữa, khiến cho Ưu Liên kia thích chí
lắm. Nàng ta cứ đòi ta tiền trọ suốt. Ưu Liên đe dọa rằng nếu ta không khiến
Mai Lang Vương hết giận thì nàng ta sẽ tăng tiền trọ lên mười viên ngọc trai.
Ta nghèo như thế này, em xem? Tiền đâu mà trả cho nàng ta mười viên ngọc trai?
Chắc ta chỉ còn nước dọn ra ngọn dừa ngoài Mai Viện ngủ thôi, chịu mưa chịu nắng,
chịu muỗi mà qua ngày.
Sao nghe nàng nói vậy, mủi lòng than - Tội chị quá. -
Nhưng rồi em lại nhớ đến câu hỏi của Ưu Liên khi xưa, rằng tại sao nàng lại
không tá túc ở Cổ Loa mà lại tá túc ở Tản Viên Sơn, lòng hiếu kì trỗi dậy, em
liền hỏi lại nàng.
Thần Tình nghe em hỏi, nàng không trốn tránh như khi bị
Ưu Liên hỏi, ngược lại đáy mắt nàng còn anh ánh niềm vui, tựa như đang tâm sự với
một người bạn xưa cũ. Nàng bi ai kể - Năm đó, sau khi Lạc Long Quân say ngủ,
chúng ta đã chia nhau coi sóc Thần giới thay ngài. Nàng ta chọn ở lại nơi đó
dõi theo các biến động của cõi thần, còn ta thì chọn ngao du khắp nơi, trực tiếp
quan sát và thưởng phạt những vị thần trong cõi. Thời gian đầu, Hùng Duệ Vương
gọi ta đến Cổ Loa và hi vọng ta dừng chân ở đó lâu dài. Ta vui lắm, vì ta nghèo
nên nghĩ ở lại đó ăn chực ăn ké một thời gian, đợi tích cóp đủ tiền cho chuyến
ngao du mới rồi thì rời đi cũng không sao. Thế nhưng bi kịch cuộc đời ta đã diễn
ra ở đấy, Hùng Duệ Vương đã gây ra cho ta một nỗi đau ngàn thu, ta sẽ không bao
giờ quên những gì mà ông ta đã làm với ta.
Giọng Thần Tình càng lúc càng ai oán, khiến Sao vô cùng
tò mò, em cũng không quan tâm đến nhân vật 'nàng ấy' mà nàng kể ban đầu là ai,
toàn bộ tâm trí đều hướng vào bi kịch mà Hùng Duệ Vương đã gây ra cho nàng.
- Rốt cuộc thì bệ hạ đã làm gì với chị ạ? - Em nhớ đến
khuôn mặt hiền từ như bụt của Vua Hùng, e ngại dò hỏi.
Thần Tình gác tay lên chân và tựa vào người em hẳn, Sao
dù phải chịu sức nặng của nàng nhưng vẫn không để ý lắm, tai em dỏng lên hết cỡ
mà nghe nàng kể - Vua Hùng thứ mười tám lúc sinh thời đường con cái không được
tròn đầy, ông ấy có nhiều con nhưng hầu hết đều vắng số. Đến khi hiển hiện ở Thần
Giới, được xưng tôn là vua của cõi thần, Vua Hùng mới có thêm vài người con nữa.
Hùng Duệ Vương vì vậy vui mừng lắm, ông ấy cứ đem những đứa trẻ ấy đến chỗ ta,
bảo ta chăm bẵm chúng.
- Ơ? - Sao ngớ ra.
Thần Tình lau nước mắt, giọng càng lúc càng bi ai và thảm
sầu - Em nhìn ta nè, cái thân của ta ta còn lo chưa xong nữa mà ông ấy bắt ta
phải chăm trẻ. Trời ơi ta làm sao có thể chăm trẻ chứ? Bọn nhóc ấy cứ khóc lóc
hết đòi ăn đến đùn bậy, ta chăm sóc chúng vất vả ngày đêm, người vật vờ như xác
vô hồn. Chỉ trong vòng ba tháng ở lại Loa Thành mà ta chỉ còn da bọc xương, quá
sợ hãi, ta phải trốn! Ta nghĩ vậy và lập tức trèo qua bao nhiêu thành lũy, bơi
qua bao nhiêu hào sâu, vác chân lên cổ mà chạy thoát khỏi đó. Ta khổ quá mà!
- Oh… Ra đó là bi kịch đời chị… - Sao cười gượng, ôm chú
thỏ bông vào lòng - Đó là lý do chị đến Tản Viên Sơn ạ?
- Ờ. - Thần Tình cúi đầu, vẽ vu vơ lên chiếu bằng ngón
tay - Ta sợ quá, chạy khỏi Cổ Loa trong ngày, nhưng ta nghèo kiết xác, không có
một xu dính túi nữa, vì vậy chỉ có thể ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường mà thôi. May
thay, ta đến được Tản Viên Sơn vào ngày thứ hai, vì ta là thuộc hạ của Long
Quân nên có thể diện kiến Sơn Thánh, ta quỳ lạy trước điện của ngài ấy, khóc
lóc thảm thiết xin ngài cho ta trú thân. Sơn Thánh không ý kiến gì, ta liền đào
một cái hang ở giữa núi, quyết định sinh sống lâu dài ở đó.
Giọng nàng lại trở nên tủi thân và nghẹn ngào - Nhưng Sơn
Thánh thất thường lắm, đôi khi ngài ấy và công chúa Mỵ Nương cơm không lành canh
không ngọt thì lại trút giận lên ta. Nhiều lúc ta thấy tủi cho thân mình, ta có
làm gì đâu mà họ đối xử với ta như vậy? Ta chỉ ngao du chỗ này chỗ kia đôi chút
rồi lại trở về hang nhỏ của mình mà tĩnh tu. Bên ngoài đồn đãi tin gì ngài ấy
cũng khoác lên vai ta hết. Đôi ba ngày lại gọi ta đến mà quát mắng. Ta buồn
quá, ta cảm thấy phận mình thật bèo bọt… Ôi cái thân bảy nổi ba chìm… Thật là
bi đát…
- Chị đáng thương quá… - Sao xót xa trong lòng.
Thần Tình lấy nước bọt chấm lên mắt rồi lại giả đò lau đi
'những giọt lệ' ấy, vừa mừng vừa tủi kể tiếp - May sao, ta đến được Mai Viện
này. Tên Mai Lang Vương đó thấy vậy mà tốt tính, hắn cho ta ở đây tá túc tự do
mà không nói một tiếng nào. Ở đây giường ấm nệm êm, thức ăn tuyệt đỉnh lại có
người hầu hạ chu đáo, còn nơi nào tốt hơn thế nữa? Ta chẳng thèm quay về Tản
Viên Sơn nữa, quyết tâm ở lại đây cả đời thôi. Ta đã xem nơi này là bến đỗ yên
bình của cuộc đời rồi. Thế mà… Hắn lại giận ta. Ưu Liên kia chỉ chực chờ có vậy,
lập tức đòi ta tiền trọ. Hức, ta nghèo thế này, biết làm sao mà trả tiền trọ
cho nàng ta chứ? Chẳng lẽ ta phải rời xa bến đỗ yên bình này ư? Sao, xin em đó,
xin hãy thương xót cho phận đời trôi lạc của ta mà giúp ta năn nỉ hắn một tiếng.
Sao nghe nàng nói, lòng thương nàng vô cùng, thế nhưng em
lại không có tự tin vào bản thân mình, em ái ngại nói với nàng - Em biết chị rất
khổ, em cũng muốn giúp chị lắm. Cơ mà chị đừng đặt niềm tin nơi em nhiều quá,
em không chắc là Mai Lang sẽ nghe lời năn nỉ của em đâu.
- Hắn sẽ nghe mà. - Thần Tình cười tươi như hoa, khẳng định
- Hắn chắc chắn sẽ nghe! Bây giờ em bảo hắn chết hắn cũng chẳng ngại, huống hồ
gì là bảo hắn đừng giận ta.
Sao nhăn nhó ngập ngừng - Chị đề cao em quá rồi. Mai Lang
chỉ đồng ý mấy yêu cầu nũng nịu quà bánh lặt vặt của em thôi, ngài ấy không bị
em ảnh hưởng đến thế đâu.
- Em đúng là không biết gì cả. - Thần Tình cười xoa đầu
em - Em ngốc nghếch thật đấy!
Sao nghe nàng nói vậy, em không quan tâm nữa mà tiếp tục
cắt cắt may may. Thần Tình sau khi nhờ vả được em, lòng nàng nhẹ lắm, nàng cảm
thấy lưỡi kiếm đang hăm he trên đầu đã hạ xuống rồi.
- Lâu rồi mới được tựa lưng với em thế này. - Nàng thư
thái nói.
Sao ngẫm nghĩ lời nàng, em lại cẩn thận cắt vải, nghi hoặc
đối đáp - Em và chị có bao giờ ngồi tựa lưng vào nhau đâu?
- Ờ, đúng là vậy ha ha… - Thần Tình nhắm mắt, tay phe phẩy
quạt, nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì vậy giọng cũng trở nên mơ màng - Với
em thì chưa nhưng với nàng ấy thì có.
Sao nhắm tịt mắt, chẳng hiểu gì sất, em đoán là nàng lại
nói mơ.
- Chị này, 'Vì sao lõi' là gì thế ạ? - Em tìm chuyện để
nói cho đỡ buồn chán.
- 'Vì sao lõi' hử? Bọn họ đồn đó là thứ có thể trấn giữ sự
thuần khiết của Thần giới ấy mà. - Thần Tình gấp quạt lại, gác nó lên vai, hơi
thở chậm dần đi.
- Sự thuần khiết? - Sao lặp lại và rồi nghĩ đến mình, em
bỗng buồn cười - Chẳng có căn cứ gì cả!
- Ờ, nhảm thật. - Thần Tình cười khôi hài - Sự thuần khiết
của cả một thế giới sao có thể trông chờ vào một người nhỉ?
Nàng lại gõ quạt lên vai bộp bộp, lắc đầu ngao ngán -
Long Quân suốt ngày chỉ biết trêu đùa con cháu thôi, ngài ấy chẳng thay đổi gì
cả.
Thế rồi nàng chậm rãi đứng lên, phủi phủi vai áo, hoa mai
nãy giờ cứ rụng đầy người nàng, khiến cho đầu tóc quần áo đều vương đầy những
cánh hoa vàng rực. Thần Tình vỗ vai Sao, nhắc lại vụ nhờ vả ban nãy, em đắn đo
gật đầu với nàng, hứa rằng sẽ nói giúp nhưng bảo nàng đừng trông chờ ở em nhiều
quá.
Thần Tình nghe em nói vậy, chắc mẩm là mình đã giải quyết
xong việc với Ưu Liên rồi, nàng liền thư thả mà trở về khu lưu trú ngủ một giấc.
Đầu giờ trưa, như thường lệ Mai Lang Vương từ khu làm việc
trở về. Chàng đi rất chậm, vừa đi vừa nắm chặt quạt, môi mỉm cười mong ngóng.
Khi chân bước đến cổng tròn, chàng chưa vội đi qua đó ngay, Mai Lang Vương bồi
hồi tựa tay lên khung cửa, chậm rãi thở ra một hơi cho bớt căng thẳng rồi mới
đi vào.
- Mai Lang! - Sao lập tức lộ diện.
Đôi mắt nâu lấp lánh tia sáng, Mai Lang Vương cười gọi em
- Sao.
- Ngài về rồi! - Em đi đến ôm lấy tay chàng. Sao đã đợi
chàng ở sập bên nhà phải gần cổng tròn từ lâu, thế nhưng dù đã nghe thấy tiếng
guốc, em vẫn chưa thấy chàng xuất hiện, vì vậy em phải đi ra tận cửa để đón
chàng.
Mai Lang Vương cười mỉm không nói, lòng chàng đang bừng nở
hoa xuân. Thật ra chàng biết em đang đợi ở bên trong, thế nên mới cố tình dừng
lại một chút.
- Hôm nay công việc thế nào ạ? - Em quan tâm hỏi.
- Hơi nhiều, nhưng cũng xong cả rồi. - Chàng đáp, vẻ mặt
vương chút mệt mỏi, hôm nay có công văn khẩn cấp từ Cổ Loa đưa xuống nên chàng
phải tất bật xử lý chúng.
- Em thương ngài quá. - Sao đứng bên cạnh nâng trang phục
cho chàng, Mai Lang Vương thì đứng trước gương trong phòng cởi áo ngoài.
Sự quan tâm yêu thương đầy ngọt ngào đó phủ kín lòng
chàng, khiến cho bao nhiêu vất vả đều bị phủi đi hết. Mai Lang Vương dịu êm cười,
chàng đưa áo ngoài vừa cởi cho em và đón lấy áo mới mà em đang nâng, đáy mắt
nâu tràn ngập dịu dàng.
Trong lúc chàng thay đổi trang phục ấy, Sao đã mang áo
chàng vừa thay đi ra nhà sau rồi. Khi em trở ra, chàng đã ngồi ngoài tràng kỷ đợi
sẵn, Sao chuẩn bị cơm nước cho chàng, hầu hạ chàng vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi chàng dùng cơm xong, em lại mang lên một ấm sứ
men xanh. Mùi hương tỏa ra từ ấm nước ấy vô cùng quen thuộc, Mai Lang Vương biết
nó, đó chính là loại nước thanh nhiệt mà Thị Hoa từng chuẩn bị cho em khi ở phủ
Thần sông.
- Trời nóng nên em chuẩn bị cho ngài này. - Sao rót ra một
chén nước và trao cho chàng - Em không cho nhiều đường đâu, vừa đủ ngọt thanh
thôi. Ngài không thích vị quá ngọt đúng không? Nấu thế này, mùi rong biển và quả
la hán trở nên nồng đượm, rất thơm đấy ạ.
Mai Lang Vương nhận lấy chén nước em đưa, chậm rãi thưởng
thức. Đúng là hương vị rất thanh mát, không quá gắt, khiến chàng rất hài lòng -
Ai chuẩn bị nguyên liệu giúp em thế?
Loại nước thanh nhiệt này bao gồm rong biển và một số vị
thuốc, Sao hẳn là không am hiểu về chúng, vì thế, chàng rất thắc mắc không biết
ai đã giúp em cân đo đong đếm các loại nguyên liệu.
- Là các chị ạ. - Sao vui vẻ nói - Khi biết em muốn chuẩn
bị nước thanh nhiệt cho Mai Lang, các chị liền rất tận tình hướng dẫn em. - Sao
nghĩ nghĩ một chốc rồi lại nói tiếp - Chị Ưu Liên trông rất hài lòng, chị ấy
còn bảo em là 'rất tốt, biết nghĩ cho Mai Lang như vậy thì rất tốt, chị sẽ dạy
em nhiều hơn, sau này Mai Lang đều trông chờ vào em'.
- Ưu Liên đã nói với em vậy à? - Mai Lang Vương nhướng
mày, xem chừng chàng cũng không hiểu mục đích ngầm của Ưu Liên.
- Vâng ạ. - Sao gật đầu.
Hai người trầm ngâm nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng chẳng
đoán được vì sao Ưu Liên lại nói thế. Cuối cùng, chàng và em chỉ đành gác chuyện
đó qua một bên, lặng lẽ tựa vào nhau và tận hưởng buổi trưa yên ả, Sao ngả đầu
lên tay chàng trong khi Mai Lang Vương chú tâm thưởng thức chén nước mát mà em
cố công chuẩn bị cho.
Tầm một khắc trôi qua và Mai Lang Vương đặt chén nước
đã cạn xuống bàn. Sao thấy chàng uống hết, lật đật ngồi dậy định rót cho chàng
chén khác. Mai Lang Vương thấy em ân cần chu đáo vậy, chàng cũng không ngăn cản,
thư thái nhìn em làm việc.
- Ngài đang giận chị Thần Tình đúng không ạ? - Em trao
chén nước mới cho chàng và nói, đôi mắt to tròn hướng về phía chàng, trông em
hơi căng thẳng.
Mai Lang Vương nhận lấy chén nước, khựng lại hồi lâu,
sau cùng, chàng chỉ nhẹ hỏi - Ngài ấy đến tìm em à?
- Vâng. - Sao gật đầu, em lại tựa vào người chàng, chầm
chậm ôm lấy cánh tay chàng, thủ sẵn thế năn nỉ.
Mai Lang Vương buồn cười, chàng biết em chuẩn bị làm
gì, vì vậy không lên tiếng nữa, chờ đợi em nũng nịu chàng.
- Mai Lang, chị ấy khổ lắm, ngài đừng giận chị ấy nữa
nhé? - Em giở giọng thỏ con ngọt như mật ra mà van vỉ chàng, đó là vũ khí bí mật
của em, mỗi khi em dùng đến nó thì chàng sẽ bị hạ gục ngay.
Mai Lang Vương lim dim mắt, dù lòng đã nhũn ra rồi, vẫn
cố tỏ vẻ cứng rắn.
- Mai Lang, chị Ưu Liên đang đòi tiền trọ chị ấy, chị ấy
không có tiền, chị bảo chị rất nghèo, còn bảo sẽ ra ngọn dừa ngoài kia mà chịu
mưa chịu nắng qua ngày nữa… Chị ấy tội lắm, ngài tha cho chị ấy nhé?
Mai Lang Vương nghe đến đây, chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
Thần Tình đó suốt ngày lừa phỉnh Sao của chàng. Nàng ta mà nghèo ư? Mỗi món hàng nàng ta mua về rồi bán
ra đều thu lời cắt cổ. Giá cả tăng thêm mà nàng ta định cho món hàng thường cao
hơn giá gốc hai đến ba lần, lại thêm cả phí vận chuyển nữa, nàng ta thu được lợi
không nhỏ sau mỗi lần giao dịch đấy chứ?
Hơn nữa nàng ta còn là thuộc hạ của Lạc Long Quân, trong
quá khứ có công trạng to lớn, dù giờ không còn làm việc nữa nhưng luôn được Cổ
Loa trả lương hưu đều đặn, lương hưu của nàng ta cũng bằng một phần tư bổng lộc
của chàng, nàng ta lại chuyên ăn nhờ ở đậu hết nơi này đến nơi khác, căn bản
không cần dùng đến tiền, vì vậy, tài sản mà nàng ta tích cóp được quyết không hề
ít, không chừng nàng ta còn giàu hơn chàng nữa.
Thế mà nàng ta lại nói với Sao rằng bản thân rất nghèo?
Còn bắt em đi năn nỉ chàng cho nàng ta ư? Mai Lang Vương càng nghĩ càng mỏi mệt.
Dẫu biết rõ chân tướng là thế nhưng chàng lại không thể
nói với Sao, chàng không muốn em mất niềm tin vào cuộc sống.
Sao thấy chàng mãi không nói gì, em sốt ruột lắm, thầm
nghĩ không chừng phen này mình không giúp gì được cho Thần Tình rồi. Sao lại dụi
đầu vào cánh tay chàng, cố gắng cú chót, hi vọng chàng sẽ mủi lòng em mà không
giận nàng ta nữa.
- Mai Lang nguôi giận nhé? Em sẽ nấu canh khoai mỡ để xoa
dịu ngài nha?
Đến lúc này thì Mai Lang Vương xuôi tay chịu trói rồi,
chàng không thể trụ vững được nữa. Chàng bối rối dời mắt xuống em, Sao đang ôm
lấy tay chàng và còn dụi đầu vào đó, trông em đáng yêu quá, chàng không thể
bình tĩnh.
- Ừm. - Chàng không cần biết em xin gì, lập tức gật đầu một
cách vô thức.
- Hay quá! - Sao mừng rỡ, ngẩng mặt lên, hai mắt em lấp
lánh nắng mai.
Mai Lang Vương ngây ra. Cố gắng mãi chàng mới có thể dịch
mắt sang hướng khác một cách ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi yên bên em.
Sau khi năn nỉ chàng thành công, Sao rất vui vẻ mừng rỡ.
Em cứ tựa vào người chàng, miệng ngâm nga giai điệu vui tươi, dường như không
còn chú ý đến điều gì nữa.
- Chị Thần Tình bảo rằng em có thể năn nỉ ngài tha cho chị
ấy, chị còn nói rằng giờ em bảo gì ngài cũng nghe hết. - Sao nhắc lại lời nàng.
- Thế à? - Mai Lang Vương không thể phản bác được điều
gì, thừa nhận và bất lực.
- Vâng. - Sao thoáng suy tư - Nhưng em không nghĩ thế
đâu, em làm sao có thể ảnh hưởng đến ngài nhiều như vậy chứ? Ngài chỉ đồng ý mấy
chuyện lặt vặt với em thôi. - Em khẳng định chắc chắn.
Chàng hướng sang em, đôi mắt nâu hơi run lên - Tại sao em
lại nghĩ vậy?
- Bởi vì Mai Lang thương em, thế nên ngài sẽ luôn làm điều
tốt nhất cho em. Những gì mà em đòi ngài, nếu không gây hại cho em thì ngài sẽ
đồng ý, còn nếu nó gây hại cho em hoặc gây hại cho người khác và gián tiếp gây
hại cho em thì ngài chắc chắn sẽ phản đối ngay, ngài luôn bảo vệ em an toàn.
- Sao. - Chàng bất ngờ tựa lên vai em, ôm em từ phía sau,
than vãn - Em thật biết cách thu phục nhân tâm.
- Dạ? - Em hơi khó hiểu, chẳng biết tại sao chàng lại nói
vậy, chỉ là hơi thở quen thuộc đang lướt qua tai kia khiến em hơi choáng, chiếc
mũi cao thẳng tắp ấy đang kề sát vào má em.
Mai Lang Vương thừa nhận - Phải, nếu em đòi ta những chuyện
không đúng, ta sẽ không đồng ý đâu. Nhưng ta biết em sẽ không bao giờ đòi hỏi
những chuyện như vậy, em sẽ không bao giờ khiến ta rơi vào khó xử.
- Vâng. - Sao cười, ngả hẳn vào lòng chàng.
Mai Lang Vương êm đềm ôm lấy em, hai người cùng dõi nhìn
ra hiên nhà. Ngoài hiên hoa mai đang rụng rơi, những cánh mai bị gió cuốn bay lất
phất vào trong nhà, rũ trước bậc cửa.
- Mà… Ngài thật sự giận Thần Tình đấy ạ? - Sao hỏi lại
chàng, dù em không nghĩ rằng chàng giận nàng thật. Em hiểu rõ chàng, nếu Mai
Lang thật sự tức giận ai đó, chàng nhất định sẽ không để người ấy xuất hiện ở
Mai Viện. Đằng này chàng chỉ phủ kết giới lên khu của mình, điều đó có nghĩa là
chàng chỉ muốn được yên tĩnh thôi.
- Ta không giận, ngài ấy nói năng có bao giờ suy nghĩ? Nếu
giận ngài ấy vì mấy lời ngớ ngẩn đó thì chẳng biết phải giận bao nhiêu mới đủ.
- Chàng cười nhẹ, trầm ngâm nói.
- Ngài hiểu chị lắm, đúng không?
- Ừm, ta hiểu mọi người, chỉ là không nói ra mà thôi. -
Chàng mơ màng trả lời, mùi hương của Sao khiến chàng say và cảm thấy rất dễ chịu,
tinh thần trở nên thư giãn vô cùng, những suy nghĩ luôn cất giấu trong lòng vì
thế cũng dễ dàng tuôn ra - Ưu Liên rất nghiêm khắc nhưng luôn nghĩ suy thấu đáo
và an bài mọi chuyện một cách chu toàn. Bạch Sứ hiền lành và dịu dàng, lúc nào
cũng nhẹ nhàng tỉ mỉ. Xích Phượng dù hơi nóng tính, nhưng làm việc rất cẩn trọng,
không bao giờ bộp chộp. Ba vị ấy luôn dành những gì tốt nhất cho ta, luôn nghĩ
về ta, họ yêu thương và quan tâm ta rất nhiều.
- Mai Lang. - Sao nắm lấy tay chàng, chàng đang ôm lấy
vai em và ghì em vào lòng, khuôn mặt tuấn tú tựa lên phần vai còn lại của em,
trông chàng lúc đó thật đáng yêu, hệt như một đứa trẻ vậy.
- Lãm tuy lắm lời và thích gây chuyện với ta thật nhưng hắn
luôn nghĩ và lo cho ta. Nếu không có sự trợ giúp của hắn, ta cũng không thể tự
mình làm mọi việc được. Lãm đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau, hắn cô đơn và
đáng thương, khi ở đây hắn mới được thư thái vui vẻ, ta mong hắn sẽ dần quên được
nỗi đau trong quá khứ.
Chàng lại cười mơ hồ, nói đến Thần Tình - Ngài ấy lém lỉnh
lắm, chuyên gây chuyện. Nhưng một người như ngài ấy không ngẫu nhiên mà để mắt
đến chúng ta đâu, ngài ấy có con mắt nhìn đời, nhìn người rất sõi, dù ngài ấy
luôn tỏ ra ngớ ngẩn nhưng trong lòng ngài ấy phân biệt trắng đen phải trái rất
rõ ràng. Ngài ấy yêu quý chúng ta nên mới ở bên cạnh chúng ta mà quấy phá. Sự
quấy phá ấy cũng chỉ là cách thể hiện tình cảm đặc biệt của ngài ấy mà thôi.
- Mai Lang hiểu rõ mọi người thật đấy, hẳn là ngài vẫn
luôn quan tâm đến họ và quý mến họ. - Sao cười tươi rạng rỡ, em thấy rất vui vì
Mai Lang hiểu rõ được tấm lòng mà mọi người dành cho chàng - Em thì không hiểu
rõ mọi người được như ngài, em chẳng biết gì cả, ngây ngây ngốc ngốc. Nhưng em
nghĩ chuyện đó cũng không quan trọng, em chỉ cần hiểu rõ Mai Lang là được rồi!
- Ừm. - Chàng đáp, vòng tay đang ôm em càng trở nên chặt
hơn, ấm hơn.
Sao bị chàng giữ trong lòng, mái tóc đen mềm mại rũ lên
tay áo chàng. Mai Lang Vương đón lấy một lọn tóc theo thói quen và say sưa hôn
lên đó. Sao đỏ mặt dõi theo hành động của chàng, em nghe lồng ngực mình đập
thình thịch như trống.
Ngoài trời một cơn phong ba lại lướt qua, kéo theo mây
đen và mưa bắt đầu rơi. Mai Lang Vương mặc kệ thời gian, mặc kệ thời tiết,
chàng ôm em ngồi ở tràng kỷ mà ngắm mưa, cõi lòng chỉ chứa đầy hình bóng em.
Mặc dù chàng không biết khi thời gian qua đi và em trưởng
thành thì chàng sẽ làm gì với em. Chàng cũng không nghĩ sâu xa gì đến chuyện cưới
em làm thê hay cưới em làm thiếp. Tuy nhiên, chàng chắc rằng chàng sẽ giữ em
bên cạnh mãi mãi. Chàng chỉ đổ gục bên em thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét