Mai nở dưới Sao: Chương 14: Ngã lãng du thời quân thượng thiếu - Phần 2.

- Thủy Cơ và Vĩnh Nghiêm trông đẹp đôi thật. - Bên hoa đình, phu thê Thần sông êm ả hàn huyên, cả hai đều đang dõi nhìn cặp tiên đồng ngọc nữ đang đứng ngoài sân, nụ cười ẩn hiện trên đầu mày khóe mắt.

Vĩnh Nghiêm hai mươi tuổi, là một thanh niên trẻ người non dạ. Chàng chẳng bao giờ chịu ăn mặc nho nhã như bao người bạn đồng trang lứa khác mà luôn khoác chiến giáp. Lúc nào gặp chàng cũng chỉ thấy chàng luyện kiếm luyện cung, luyện ngựa tứ bình[1], bàn luận binh pháp.

Thủy Cơ hai mươi tuổi, là một tiểu thư đài các đoan trang hiền thục, cũng giống như chị gái, nàng sở hữu nhan sắc đằm thắm dịu dàng, cầm kỳ thi họa đều am hiểu.

Mỗi lần Vĩnh Nghiêm luyện võ, Thủy Cơ lại âm thầm đứng một bên dõi nhìn. Nàng cũng chẳng biết mình có thói quen ấy từ bao giờ.

- Hai đứa! - Thần sông gọi lớn.

Thủy Cơ nghe anh rể gọi, lập tức nhanh chân trở vào hoa đình. Vĩnh Nghiêm đang tập bắn cung, bị phá bỉnh đúng lúc, chàng tỏ ra hơi khó chịu, gác cung sang một bên và hậm hực dời bước.

- Vâng? - Vĩnh Nghiêm ngồi xuống, cau có nghi hoặc.

Thủy Cơ thấy người chàng đầy mồ hôi, nàng liền ân cần rút khăn tay ra lau mồ hôi cho chàng và cẩn thận rót cho chàng chén trà.

Phu thê Thần sông tủm ta tủm tỉm nhìn những cử chỉ đó, Thủy Cơ đỏ mặt an tọa bên cạnh chị gái, Vĩnh Nghiêm thì không chú ý gì đến mấy việc nàng vừa làm, chàng xem đó là chuyện hiển nhiên.

Thần sông xòe quạt, từ tốn an bài - Ta sẽ đính ước cho hai em.

- Dạ?! - Vĩnh Nghiêm cứ tưởng mình vừa nghe nhầm, chàng ta nhướng một bên mày lên, há miệng hỏi lại một cách sưng sỉa.

Thần sông gấp quạt lại, gõ một cái lên đầu Vĩnh Nghiêm, sắc mặt sa sầm, tỏ vẻ trấn áp - Đính ước cho mi với Thủy Cơ.

Vĩnh Nghiêm đưa tay xoa đầu, mặc dù có một lớp khăn đóng nhưng cú gõ đó vẫn có thể khiến chàng đau điếng.

- Mặc anh! - Vĩnh Nghiêm chống tay lên bàn, bật dậy xấc xược, không thèm quan tâm đến cuộc trò chuyện này nữa mà tiếp tục trở ra sân luyện cung.

Thủy Cơ u sầu dõi mắt ra, phu nhân Thần sông chỉ biết che miệng cười khẽ còn ông thì hướng quạt sang nàng, nhẹ nhàng dỗ dành - Yên tâm, ta sẽ đem sính lễ đến dạm ngõ em về cho nó.

Vĩnh Nghiêm và Thủy Cơ nên duyên như vậy, ngay từ khi họ còn rất trẻ. Mặc dù đã được đính ước với nhau nhưng Vĩnh Nghiêm vẫn chỉ xem Thủy Cơ như em gái của chị dâu, chàng không hề có sự đối xử đặc biệt nào với nàng.

Hôn lễ cũng vì vậy cứ bị kéo dài ra vô tận, cũng có lần Thần sông ngỏ ý muốn cử hành hôn lễ luôn, tuy nhiên Thủy Cơ đã khước từ, nàng thầm nghĩ, giả như có kết hôn thì Vĩnh Nghiêm e rằng cũng chỉ xem nàng là bức tượng hay bình hoa trưng trong phòng thôi.

Chàng vốn không có tình cảm với nàng.

Lại là một giấc mơ xưa cũ. Bao nhiêu lần rồi, mỗi khi bị bệnh là nàng lại mơ thấy giấc mơ ấy, thứ ám ảnh nhất chính là bóng dáng lạnh lùng của chàng, là ánh mắt lạnh nhạt và vô vị mà chàng dành cho nàng.

Thủy Cơ yếu ớt hít thở. Nàng cảm thấy cả người bời rời.

- Có muốn ăn gì không?

Thủy Cơ ngẩn ngơ, cố gắng dịch chuyển ánh mắt vô lực. Bên cạnh giường nàng lúc này có một bóng người. Khuôn mặt đó vẫn vậy, vẫn tuấn kiệt hào sảng, tuy nhiên ánh mắt thì không còn sáng trong như trước nữa. Chỉ mới không gặp chàng một thời gian thôi mà chàng đã thay đổi nhiều đến vậy, phải chăng trái tim chàng đã nhuốm quá nhiều sầu bi?

Vĩnh Nghiêm ra hiệu cho thuộc hạ gọi quân y đến, vị quân y của Khau Phạ đã từng chữa trị cho nàng trước kia lập tức xuất hiện. Vĩnh Nghiêm tránh qua một bên, tôn trọng nhường ghế cho ông, ông không nể nang gì, tự nhiên ngồi vào ghế của chàng và xem xét cho Thủy Cơ.

- Thế nào ạ? - Vĩnh Nghiêm nhẹ hỏi.

- Không vấn đề gì, cứu trị kịp thời nên không sao. - Vị quân y đáp lời, ngữ điệu không cao không thấp, không buồn không vui, chuyên nghiệp và chu toàn.

Vĩnh Nghiêm nghe xong tình hình của nàng, đám mây đen áng trên ấn đường mới tan được một nửa. Sau khi tiễn chân vị quân y ra tận hiên nhà và tiếp tục nhận thêm sự dặn dò từ ông, chàng lại trở về phòng Thủy Cơ, trên tay mang theo một khay cháo loãng.

- Ăn cháo nhé. - Vĩnh Nghiêm đỡ nàng ngồi dậy, nhích ghế đến gần nàng một chút. Chàng cẩn thận múc từng muỗng cháo, ân cần thổi thổi cho nguội bớt rồi mới từ tốn đưa lên miệng nàng.

Thủy Cơ không ăn. Nàng nắm chặt tấm chăn, nước mắt rơi xuống gò má. Nàng không biết mình vừa được cứu sống.

Nàng cứ nghĩ mình đã đến được địa ngục rồi.

Sau cuộc trò chuyện với Mai Thần, nàng đã hiểu ra được nhiều điều, đã nhận ra tội ác của mình. Nàng đã bị người ta lợi dụng, tự tay giết chết anh rể - Người yêu thương nàng hết mực. Đã vậy nàng còn giá họa cho Sao và Mai Thần, khiến họ bị kéo vào rắc rối do nàng tạo ra.

Cho dù là nàng bị lừa nhưng tội ác của nàng thì không thể xóa được.

Nàng chỉ muốn chết để đền tội thôi! Quá nhục nhã, quá hổ thẹn để sống tiếp!

Vĩnh Nghiêm nín lặng nhìn nước mắt nàng tuôn rơi, muỗng cháo vẫn đặt trước miệng nàng như vậy, không hề chuyển động. Duy có đáy mắt chàng thì vừa mới thất thần một chút, đồng tử lắng lại như hồ sâu vô đáy, thăm thẳm xanh.

Chẳng hiểu sao chàng lại thấy đồng cảm với nàng.

Sau rốt thì, người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện này lại chính là chàng và nàng.

- Ăn đi. - Vĩnh Nghiêm hạ giọng.

Thủy Cơ rưng rức khóc, dù lòng chẳng muốn ăn uống gì nhưng những lời của chàng từ lâu đã trở thành một loại mệnh lệnh bất khả kháng đối với nàng. Trước khi nàng kịp nhận ra thì cơ thể nàng đã tự động làm theo lời chàng rồi.

Thủy Cơ mếu máo ăn hết muỗng cháo đó.

- Phì. - Vĩnh Nghiêm cười mỉm.

Thủy Cơ đỏ mặt, dùng tay che ngang mũi như một hành động tạo khoảng cách, nhằm che giấu sự xấu hổ của mình.

Vĩnh Nghiêm chuẩn bị muỗng cháo khác, khi đưa lên gần miệng nàng, chàng lại dịu dàng trêu chọc - Xấu quá, hóa ra lúc khóc trông nàng xấu như vậy.

Thủy Cơ thật sự chỉ muốn trốn vào chăn và vĩnh viễn không dám chường mặt ra cho chàng thấy nữa.

Vĩnh Nghiêm nán lại phòng nàng, ở bên chăm sóc nàng rất ân cần. Thủy Cơ buộc phải tiếp nhận sự săn sóc ấy dù trong thâm tâm nàng chẳng có mặt mũi nào để nhìn chàng nữa. Nàng chỉ muốn trốn vào một góc rồi tự nguyền rủa mình mà thôi. Nàng không thể tha thứ cho mình, cả phần đời còn lại, nàng sẽ mãi mãi bị tòa án lương tâm giày vò.

Đến khi đêm khuya hẳn và người hầu bắt đầu đóng cửa các gian nhà, Vĩnh Nghiêm vẫn chưa rời đi. Chàng vẫn ngồi trên sập trong phòng nàng, người tựa vào gối, im lặng uống rượu.

Thủy Cơ giấu mặt trong chăn liếc nhìn chàng lấm lét. Giữa chàng và nàng bấy giờ không có thứ gì ngăn trở cả, sập lại chỉ cách giường vài bước chân. Màn bát tiên rũ trước giường cũng bị vén đi rồi, Vĩnh Nghiêm ban nãy bảo rằng vì chàng sẽ chăm sóc nàng nên không cần vây màn làm gì, kẻo lại vướng víu tay chân.

Vĩnh Nghiêm từ nãy đến giờ uống cũng đã được năm chén rượu. Chàng cũng ý thức được rằng mình đang chăm sóc người bệnh nên chỉ sai người hầu chuẩn bị một ấm rượu duy nhất, tuy vậy, Thủy Cơ vẫn không sao ngủ được khi bị đặt trong hoàn cảnh này. Mùi rượu rất nồng, tỏa vào không gian thơm ngát, khiến nàng cũng loạng choạng muốn say.

- Ngủ đi. - Vĩnh Nghiêm liếc mắt về phía nàng rồi lại đưa mắt đi, hờ hững cất tiếng.

Thủy Cơ lúng ta lúng túng, vội vàng quay đi, quấn chăn kín mít khắp người.

Vĩnh Nghiêm suy tư nhìn cửa sổ, nó đã bị đóng lại từ lâu để gió lạnh không lùa vào, tuy nhiên, lớp song cửa có hình hoa sen trang trí trên đó thì miễn cưỡng có thể trở thành một điểm rơi tao nhã cho mục quang. Chàng đành nhìn nó, vừa nhìn vừa nghĩ đến những chuyện xa xăm.

- Anh không quay về ư? - Thủy Cơ cuối cùng cũng quyết định lên tiếng - Anh định uống rượu suốt đêm đấy à?

- Ta ở đây chăm sóc nàng.

- Được rồi… Em không sao. Anh về nghỉ ngơi đi, còn giữ sức khỏe làm việc.

- Đã bảo là ta sẽ ở đây chăm sóc cho nàng mà. - Vĩnh Nghiêm thấp giọng, ngữ điệu đã trở nên thiếu kiên nhẫn.

Thủy Cơ im bặt, không dám nói gì nữa. Nàng nằm yên trong chăn một lúc, sau cùng vì quá ngại, nàng chỉ đành rón rén ngồi dậy, thả màn xuống. Vĩnh Nghiêm vừa thấy nàng động, đã ngay lập tức bắn ánh mắt nghiêm nghị về phía nàng. Thủy Cơ méo mặt thu người lại, rúc sâu vào giường hơn.

- Ngại gì chứ? - Vĩnh Nghiêm thẳng thắn nói - Chúng ta cũng đính ước rồi còn gì?

Thủy Cơ vẫn một mực lắc đầu, giọng trở nên nghiêm khắc - Dù đã đính ước nhưng chưa cử hành lễ cưới. Chúng ta vẫn không nên đi quá giới hạn luân thường.

Vĩnh Nghiêm nghe vậy, đột nhiên phì cười. Chàng gác chén rượu lên khay, bước từng bước đến gần nàng. Thủy Cơ nghe ngực đánh trống thình thịch. Vĩnh Nghiêm ngồi xuống giường, khoanh tay lại, cười trêu chọc - Nàng xấu như vậy ai thèm chạm vào chứ?

- Cái… Gì?? - Thủy Cơ há hốc mồm, sốc nặng.

Vĩnh Nghiêm cười khanh khách trước biểu cảm ngốc nghếch đó, chàng lại trở về sập, tiếp tục uống rượu mà rằng - Trong mắt nàng, Vĩnh Nghiêm ta lại là kẻ tầm thường như thế ư?

- … - Thủy Cơ không thể nói thêm gì nữa. Nàng cười nhẹ, lòng lại run lên. Giọng nàng dịu dàng và thầm thì, êm ái vờn quanh tai chàng - Không ạ. Anh là người mà em vô cùng ngưỡng mộ.

Vĩnh Nghiêm trầm ngâm…

Đêm đó chàng đã thức trắng để canh giấc ngủ cho nàng.

Hôm sau, Vĩnh Nghiêm vẫn ở lại khu của Thủy Cơ. Chàng bấy giờ đã tập làm quen hoàn toàn với công việc của vùng Vàm Thuật, vì vậy cũng không nhờ vả gì Mai Lang Vương nữa, chàng ra lệnh cho thuộc hạ mang công việc đến đây để tiện làm.

Sáng sớm khi Thủy Cơ thức dậy thì đã thấy Vĩnh Nghiêm ngồi bên cạnh ân cần hỏi ngủ có ngon không. Đến khi người hầu mang khăn nước vào thì chàng lại dịu dàng lau mặt và tay cho nàng. Thuốc và bữa sáng được chuẩn bị xong thì chàng lại chu đáo đút cho nàng từng muỗng từng muỗng, khi nàng mệt, muốn ngủ thì chàng ở yên bên cạnh, vừa trông chừng giấc ngủ cho nàng vừa xử lý chính sự.

Thủy Cơ chẳng biết từ lúc nào chàng lại trở nên ân cần chu đáo như thế. Trong tâm tưởng của nàng, chàng vẫn là một thiếu niên hoạt bát, luôn cần người khác ở bên cạnh săn sóc, hầu hạ. Vì có chàng bên cạnh, nên nàng cũng không thể ngủ được. Thủy Cơ nằm trên giường, quay lưng về phía chàng và chú tâm lắng tai nghe. Ở bên sập luôn truyền đến âm thanh của ngòi bút ma sát với giấy, tuy nghe có vẻ hỗn loạn rối bời một chút nhưng rất bền bỉ. Thủy Cơ âm thầm cười, hẳn là chàng vẫn còn bỡ ngỡ với công việc.

- Cười gì đấy? - Vĩnh Nghiêm cau mày, môi mím lại, hờn dỗi.

Thủy Cơ giật thót, không nghĩ chàng có thể nghe thấy tiếng cười lén lút của mình. Nàng đã cố nén nó xuống thấp nhất có thể rồi.

- Tai ta thính lắm. - Vĩnh Nghiêm tiếp tục vật lộn với đống công việc trên bàn, đắc ý nói - Ngay cả các cao thủ bậc nhất ở Thần giới này cũng chưa chắc qua mặt được ta đâu.

- Vâng… - Thủy Cơ xấu hổ thú nhận.

- Không ngủ đi? Ban nãy bảo mệt mà.

- Vì thấy anh làm việc vất vả quá nên… - Thủy Cơ thật thà giải thích.

Vĩnh Nghiêm nhìn tờ giấy đầy chữ bên dưới, não chàng lúc này đã bị xoắn lại như dây thừng rồi. Chàng buông bút, day trán, khổ sở bộc bạch - Mấy chuyện này… Tên Mai Thần đó làm nhanh như gió vậy còn ta thì chẳng biết phải làm sao cho hợp lẽ. Ta còn quá non nớt, có phải không?

Thủy Cơ bấy giờ đã xoay mặt ra ngoài, nàng nằm nghiêng trên giường, nhìn chàng dịu êm, nhẹ nhàng cổ vũ - Rồi anh sẽ làm tốt thôi.

- … - Vĩnh Nghiêm im lặng nghe nàng nói.

- Hôm nay anh không làm tốt thì ngày mai, ngày kia, ngày kìa, ngày kìa kìa… Rồi sẽ có lúc anh làm tốt thôi!

Vĩnh Nghiêm gượng gạo cúi đầu, không nhìn nàng nữa, lại tiếp tục tập trung vào công việc - Gì chứ?

Thủy Cơ thấy chàng tỏ vẻ ái ngại, nàng lại được một phen xấu hổ bừng bừng, nhất thời không dám thở ra thêm câu nào nữa.

Nàng đâu biết rằng, đôi môi ẩn sau đám công văn kia đang âm thầm cong lên.

Chàng đã sắp bỏ cuộc đến nơi rồi, nhưng chỉ cần vài câu nói của nàng mà chàng lại có thêm động lực, có thể tiếp tục lao vào công việc, không hề do dự.

Ở bên ngoài, cách cửa phòng Thủy Cơ chỉ hai bước chân, Mai Lang Vương và Sao đang âm thầm lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Sao đứng bên cạnh chàng tủm tỉm còn Mai Thần thì chỉ phe phẩy quạt, lặng thinh.

Chàng đang nghĩ đến câu nói khoe khoang ban nãy của Vĩnh Nghiêm, cái gì mà tai thính, cao thủ bậc nhất Thần giới cũng chưa chắc qua mặt được… Ánh mắt chàng rơi lên khoảng cách giữa cửa phòng và vị trí của mình, sau đó lại dời sang Sao và cánh quạt đang phe phất trên tay, mày hơi chùn lại.

Chém gió.

- Rõ ràng ta đứng ở đây sờ sờ, còn có thêm Sao và tiếng động va đập vào không khí của cánh quạt này, ấy vậy mà hắn không hề hay biết. Rõ ràng trong đầu hắn chỉ một mực chú ý đến Thủy Cơ nên mới nghe thấy tiếng cười của nàng. - Mai Lang Vương nghĩ.

Sao đột nhiên níu lấy tay chàng, mở to mắt lên, dùng ánh mắt để hỏi ý chàng rằng có nên tiến vào trong thăm họ hay không. Mai Lang Vương thoáng suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu. Chàng khoác vai em, đưa em ra ngoài. Hai người lại tiếp tục rời đi một cách lặng lẽ như lúc đến, không để Vĩnh Nghiêm biết hai người đã từng ghé qua.

- Mai Lang, sức khỏe chị Thủy Cơ không sao chứ? - Sao hỏi khi cả hai đã ra đến đường lớn.

- Ừm. Nàng ấy sẽ sớm hồi phục thôi.

Chàng vẫn chưa nói cho Sao nghe về việc Thủy Cơ bị Thị Hoa hạ độc và việc nàng tự tử. Chàng chỉ nói với em rằng vì Thị Hoa bị bắt cho nên Thủy Cơ cũng được giảm tội, không phải bị giam trong ngục nữa. Sau những ngày sống trong ngục tù, sức khỏe nàng khá sa sút. Vĩnh Nghiêm vì vậy quyết định ở cạnh chăm sóc cho nàng.

Mai Lang Vương không muốn Sao lo lắng quá nhiều. Hơn nữa… Em và Thủy Cơ gặp mặt nhau lúc này cũng chỉ khiến nàng ấy gượng gạo.

Chàng đưa em đến con đường tràn đầy hàng vặt mà lần trước đã đi cùng Vĩnh Nghiêm. Vừa nhìn thấy bao la đồ ăn thức uống ngon miệng lạ mắt, Sao đã háo hức đến mức quên trời quên đất. Em hóa thành một cánh bướm nhỏ, hết bay bên này đến lượn bên kia, chỉ một khắc trôi qua mà em đã mua được lỉnh khỉnh đồ, nào là quà bánh nào là quà lưu niệm.

Hai người đi du ngoạn một mình mà không mang thêm thuộc hạ nào cả. Sử Quân cũng bị Mai Lang Vương căn dặn là không được đi theo luôn. Chàng ta hiện tại đang ở lại khu của Thủy Cơ và quán xuyến binh lực ở đó. Đêm qua chàng ta đã phải chạy đôn chạy đáo hết lo vụ Thị Hoa đến lo vụ Thủy Cơ tự tử, chàng cũng không muốn bắt chàng ta phải đi theo tháp tùng mình trong chuyến vui chơi này.

- Mai Lang, em muốn ngồi nghỉ. - Sao nắm lấy tay chàng, dung dăng dung dẻ, lau mồ hôi than vãn.

Mai Lang Vương nhìn sắc trời, quả là nóng nực. Vào cái mùa mưa oái oăm này, ông ấy sẽ mưa liên hồi bất cứ khi nào có cơ hội. Còn khi không thể mưa được thì ông ấy sẽ làm mình làm mẩy khiến cho không khí nóng như một lò than vậy, cho đến khi nào ông ta có thể mưa được thì thôi.

Ông ấy của chúng ta vô cùng càn rỡ.

Chàng đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cách đó vài bước chân có một quán tàu phớ[2]. Quán đó nằm dưới một tán điệp lớn, ngời ngời mát xanh. Mặc dù chỉ là một quán lề đường nhỏ với vài chiếc bàn khiêm tốn, nhưng để tránh nắng tức thời thì hẳn là không còn nơi nào tuyệt hơn nữa.

Chàng cùng em đi đến chỗ đó. Trên đường đi Mai Lang Vương bỗng buông tay em ra và chìa hẳn cánh tay cho em, ngỏ ý rằng em nên quàng lấy tay chàng.

Sao vô cùng khó hiểu, em vẫn thường nắm tay chàng cơ mà? Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì, chàng bảo sao thì em làm vậy, thế là Sao khe khẽ quàng cánh tay nhỏ bé vào khuỷu tay chàng, Mai Lang Vương âm thầm mỉm cười, hai người bước đi bên nhau rất lặng lẽ.

Hôm nay vì chỉ đi chơi cùng em và không đi làm việc nên chàng không mặc áo dài thêu hoa như thường ngày. Lúc sáng khi em chuẩn bị phục trang cho chàng, Mai Lang đã bảo em lấy bộ áo màu lục sẫm với những hoa văn đơn giản treo ở góc tủ ra.

Đây là lần đầu tiên em thấy chàng động đến bộ áo đấy. Chàng mặc nó cùng với khăn đóng điệp màu và chiếc quạt Chàng Sơn mới màu tía. Trông chàng hơi khác với thường ngày một chút, sự chói lóa nghiêm nghị bớt đi mấy phần, thay vào đó là vẻ thanh nhã tuấn tú đơn thuần. Bộ áo khiến chàng trở nên gần gũi hiền hòa hẳn.

Hai người chọn chiếc bàn cách xa gian hàng nhất, chủ yếu là vì những chiếc bàn khác đã đông khách cả rồi và Mai Lang Vương cũng không muốn ngồi gần nơi ồn ào đó. Chỗ mà họ ngồi tuy không nằm trong trung tâm của bóng mát nhưng vẫn êm ả rười rượi, trên bàn điểm xuyến một vài cánh điệp héo rũ.

- Mai Lang có ăn không? - Sao hỏi chàng ngay khi hai người vừa ngồi xuống.

- Em ăn đi. - Mai Lang Vương ngắn gọn nói, vẫn như bao lần khác, từ chối.

Sao cũng đoán được ý chàng mười mươi, em tươi cười hướng về phía bà chủ, gọi lớn - Cô ơi cho một bát tàu phớ!

- Có ngay! - Bà chủ đon đả đáp lại, chồng bà đang phụ dọn bát gần đó lập tức mang khăn ra lau sạch bàn của hai người và còn chuẩn bị thêm hai cốc trà.

Mai Lang Vương chậm rãi uống cốc trà lạt ấy. Đó là loại trà hạng thường được pha với cả khối nước nên hương vị khá nhạt, mùi thơm rất nồng nhưng không hề tự nhiên. Cốc trà này so với trà mà chàng vẫn dùng thường ngày thì đương nhiên không thể sánh được, tuy vậy chàng lại thưởng thức nó rất từ tốn, rất trân trọng, đáy mắt ân ẩn nụ cười.

Mùi vị này, không khí này, âm thanh này… Mai Lang Vương đăm chiêu nghĩ ngợi…

Đây chính là cuộc sống của nhân dân. Một cuộc sống bình yên và dung dị.

- Nóng thật. - Sao vừa nói vừa dùng tay quạt quạt má.

Dòng suy nghĩ của chàng bị cắt đứt, Mai Lang Vương nhìn sang em, chỉ thấy đôi má phúng phính đáng yêu kia đang đỏ dần lên. Trông em kìa, mặt mày đều ướt đẫm mồ hôi còn làn da thì đỏ ửng, có vẻ em đã chạy quá lâu dưới nắng rồi, em đã ham thích đến thế cơ mà.

Chàng lấy khăn tay ra cẩn thận lau mồ hôi cho em.

- Mai Lang? - Sao ngớ người.

Cánh quạt Chàng Sơn lại mở rộng, Mai Lang Vương ân cần quạt cho em mát, vẻ mặt chàng lúc ấy vô cùng nghiêm trang và cẩn trọng.

- Không cần làm thế đâu mà…

Sao ngại ngùng cúi đầu, tóc em nhè nhẹ tung bay mỗi khi cánh quạt kia phất lên hạ xuống. Vì là cánh quạt mới nên mùi giấy và mùi nan quạt vẫn còn rất đượm, khi chàng phẩy quạt, mùi hương đó lại thoáng qua, mang đến chút lạ lẫm.

Mặc dù được quạt cho như vậy khiến em cảm thấy rất mát mẻ và dễ chịu nhưng… Nghĩ mà xem, chuyện này thật sai trái, chàng đang hầu quạt cho em! Vương lại đi hầu quạt cho tiểu đồng ư? Người khác mà thấy thì nguy mất.

- Được rồi ạ. - Sao ngượng ngập giữ cánh quạt của chàng lại.

- Vừa nãy còn than nóng cơ mà? - Mai Lang Vương gác tay em xuống, cánh quạt vẫn tiếp tục đong đưa, thổi về phía em từng làn hơi mát rượi.

- Người ta sẽ cười chê ngài đấy. - Sao ôm lấy hai má, rối rít khuyên can.

- Cười thì có sao? Hơn nữa cũng không ai nhận ra ta đâu. - Mai Lang Vương thản nhiên nói. Hôm nay chàng không cho thuộc hạ theo hầu, hơn nữa ăn mặc cũng không như mọi ngày. Người ngoài nhìn vào sẽ không biết chàng là Vương, họ sẽ chỉ nghĩ chàng và em là một đôi trung lưu bình thường. Mà cho dù họ có biết, có thấy, thì chàng cũng không quan tâm.

Sao không khuyên nhủ chàng nữa, cũng giống như lần trước, em biết rằng càng nói thì bản thân sẽ càng bị chàng thuyết phục mà thôi. Đúng lúc này thì tàu phớ cũng được mang ra, tất cả sự chú ý của em trong phút chốc đều bị bát tàu phớ thu hút. Mai Lang Vương cũng không nói gì thêm, chàng quay mặt sang hướng khác, êm đềm ngắm nhìn phố phường trong khi tay thì vẫn đều đặn quạt mát cho em.

- Lạ ha… - Sao vớt một viên bột trắng nõn lên, săm soi hiếu kỳ. Tàu phớ ở đây không giống tàu phớ chỗ em, ở chỗ em, tàu phớ chỉ có đậu hủ và nước gừng còn ở đây ngoài hai thứ chính đó ra còn có thêm những viên chè trôi bé xíu, bên trong không có nhân, đây là thứ mà ở Tây Nam người ta vẫn gọi là 'chè ỷ'.

Sao cho viên chè vào miệng, nhai ngon lành. Bột rất mềm, dai dai, thơm mùi nước gừng. Sao thật sự yêu thích sự kết hợp này. Em nhanh chóng ăn gần hết bát tàu phớ đó, khuôn mặt hiện lên vẻ sung sướng tan chảy.

Mai Lang Vương khẽ đưa mắt sang, thấy em vui như vậy, chàng có cảm giác như nắng nóng không còn tồn tại nữa.

- Ngon lắm hửm? - Chàng chóng cằm, nhìn em chăm chú, cười cười hỏi.

- Vâng ạ! - Sao đáp không cần suy nghĩ, vớt lấy một viên trôi lên, hướng sang chàng - Ngài ăn không?

Mai Lang Vương do dự hồi lâu.

Sao thấy chàng không trả lời thì thầm nghĩ rằng chàng không thích, vì vậy em không nhìn chàng nữa, lại tiếp tục đưa viên trôi lên miệng.

- Được. - Thế nhưng câu trả lời vừa bật ra khỏi môi chàng lại khiến em choáng váng sững sờ.

Sao một lần nữa quay sang, chỉ thấy Mai Lang Vương đã gấp quạt lại từ lâu, đôi mắt nâu bối rối tràn ngập, những tia xấu hổ đang dâng lên đầy khóe mắt chàng.

Mai Lang Vương hắng giọng một tiếng, lấy lại nét nghiêm nghị tự nhiên, bày ra vẻ mặt chờ đợi và nhìn em.

Sao đỏ bừng mặt, hơi thở vừa bị chững lại.

Vẻ mặt đó của chàng rõ ràng là muốn em tự tay đút cho chàng ăn.

- V… âng… - Sao run run đưa chiếc muôi lên. Bên trên có đúng một viên trôi trắng trẻo mềm mại. Trên viên trôi đó còn đính một sợi gừng mỏng mảnh. Gừng vàng trôi trắng kết hợp với nhau tạo thành một sự xếp đặt ngẫu nhiên mà tinh tế.

Mai Lang Vương nở nụ cười trêu ghẹo khi thấy em ngượng ngùng, sự bối rối của chàng đã bị xóa sạch, thay vào đó là niềm vui thích vì lại 'kiếm chác' được sự quan tâm yêu chiều của em.

Sao thấy chàng tỏ vẻ thích thú thì ấm ức lắm, em biết là chàng lại đang chọc ghẹo mình. Dù vậy em vẫn cố gắng bình tĩnh đút trôi cho chàng, Mai Lang Vương ngoan ngoãn ăn viên trôi mà em hầu đến tận miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

- Ăn nữa. - Chàng nói mà không hề có chút ngượng mồm.

Sao nhìn bát tàu phớ đã ăn gần hết của mình, hướng mắt sang chàng một cách dằn dỗi rồi vét hết phần còn lại và đút cho chàng ăn.

- Ngon nhỉ? Đậu hủ rất mềm, nước gừng vừa cay vừa ngọt lại thoang thoảng mùi lá dứa. - Mai Lang Vương thản nhiên nhận xét. Sau khi tao nhã dạo qua một lời khen như vậy, chàng lại hướng về phía chủ quán và gọi thêm hai bát nữa. Sao vô cùng sốc, em không nghĩ là chàng lại làm thế.

Trong lúc đợi chủ quán chuẩn bị tàu phớ thêm, Mai Lang Vương đã hướng sang em và nói một câu đầy ý vị với giọng điệu cợt nhả - Em ăn một bát, bát còn lại thì hầu ta ăn.

Sao trố mắt ra, cuối cùng em không chịu được ấm ức nữa, vừa phồng má hờn dỗi vừa đưa tay đấm tới tấp vào lưng chàng.


[1] Cách di chuyển của võ thuật cổ truyền Việt Nam.

[2] Còn gọi là tàu hủ hoặc đậu hủ nước đường, một món ngọt phổ biến.

Nhận xét