Mai nở dưới Sao: Chương 13: Kết thúc chuỗi dài rắc rối - Phần 3.

Mai Lang Vương trở về phủ Thần sông, khi chàng vừa đến cổng phủ thì trời cũng đổ mưa. Sử Quân vẫn luôn ẩn nấp đâu đó để dõi theo chàng, thấy mưa rơi, lòng chàng ta sốt ruột lắm vì Vương đi một mình và không có ai tháp tùng cả, tuy vậy chàng ta lại chẳng thể lộ diện vào lúc này.

Một vài giọt mưa rơi lên vai áo Mai Thần, khiến lớp lụa vàng trở nên sẫm màu đi. Chàng nhìn vai áo, lại chẳng buồn để ý mà chỉ cẩn thận giấu cánh quạt vào trong, chàng chỉ sợ mưa sẽ làm ướt cánh quạt yêu thích của mình.

Mai Lang Vương đi vào phủ, người hầu vừa nhìn thấy chàng đội mưa trở về thì lập tức hoảng sợ mang ô ra, họ rối rít giương ô che cho chàng, Mai Lang Vương lắc đầu cười nhẹ, tỏ ý với họ rằng không sao.

Thật ra việc dầm mưa đối với chàng cũng chẳng có gì to tát cả, chàng vẫn hay dầm mưa như vậy. Khi chàng còn nhỏ, chàng vẫn thường rong chơi dưới những cơn mưa…

Mai Lang Vương giữ lấy chiếc ô, tự che cho bản thân mà không cần bất kì người nào hầu hạ.

Khi chàng đi qua khu vườn chính được mười bước chân, chuẩn bị đi vào những khu nhà phía sau thì bên tai chợt vang lên giọng nói của Vĩnh Nghiêm. Mai Lang Vương dừng bước, hơi quay lại, liền thấy Vĩnh Nghiêm bước thấp bước cao đi đến, vẻ mặt thảm hại.

Ánh mắt chàng lóe lên ý cười trêu chọc, biết ngay mà, tên đó đã bị công việc hành cho ra bã rồi.

- Bỏ người ta lại một mình rồi ung dung về nhà vậy hả?! - Vĩnh Nghiêm kêu khóc.

- Thì bình thường ngươi cũng ung dung ở nhà, mặc kệ ta phải làm việc đấy thôi. - Mai Lang Vương đáp lại.

Hai người lúc này đã đi song song với nhau, nối gót theo Vĩnh Nghiêm là vài người hầu, họ đang nghiêm cẩn che mưa cho chàng ta. Theo sau nhóm người hầu kia còn có một vài binh lính, họ mặc áo choàng chuyên dụng nên không sợ bị ướt mưa, trên tay mỗi người đều mang theo một rương gỗ lớn.

- Gì vậy? - Mai Lang Vương đặt mắt lên mấy rương gỗ đó, nghi vấn.

- À, công việc đấy mà. - Vĩnh Nghiêm cười gượng, thú nhận.

Ánh mắt Mai Thần nhìn Vĩnh Nghiêm bấy giờ đã phủ kín hàn quang, chàng cau mày, khó chịu ra mặt, bực dọc chỉ trích - Công việc cơ mật của cả vùng mà ngươi mang tới mang lui như vậy à? Tại sao không để ở trụ sở quản lý?

- Ta mang về nhà cho dễ làm. - Vĩnh Nghiêm nhăn nhó càm ràm - Ta chỉ mang hôm nay thôi, có gì to tát đâu? Ngày mai ta sẽ chuẩn bị tinh thần thật tốt để ở lại đó cả ngày mà làm việc!

- Nói vậy là ngươi không định trở về trụ sở quản lý nữa? - Mai Lang Vương mím môi, nghiêm mặt.

Vĩnh Nghiêm thấy chàng tỏ ra tức giận, chàng ta lập tức ghé đến gần chàng, thì thầm xin xỏ, bộ dạng tỏ ra rất đáng thương - Thôi cho ta xin nốt hôm nay, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ thật cố gắng, thật chăm chỉ, nhé?

Mai Lang Vương hết cách, chẳng biết nói gì nữa. Chàng nắm lấy ô, dấn bước vượt qua khỏi Vĩnh Nghiêm mà một mình đi trước.

- Này! - Vĩnh Nghiêm tất tả gọi chàng.

Nhưng Mai Lang Vương chẳng buồn tiếp chuyện chàng nữa, vì khu của Vĩnh Nghiêm nằm gần với vườn chính hơn là khu lưu trú nên chàng đến nơi sớm hơn Mai Lang Vương. Vĩnh Nghiêm dừng lại trước cổng tròn, dõi nhìn bóng dáng Mai Thần phía xa, chỉ thấy tà áo thêu hoa thư thả vờn bay dưới những cơn gió lẩn trong mưa mù. Chàng nhún vai, đi vào trong, chàng vốn hiểu rõ Mai Lang Vương, trông hắn lúc nào cũng có vẻ cáu bẳn khó chịu vậy thôi chứ thật ra, hắn chẳng bao giờ để lỗi lầm của ai trong lòng cả.

Vĩnh Nghiêm thoạt tiên cho thuộc hạ mang các rương gỗ vào phòng, sau đó đi tắm rửa sửa soạn cho khoan khoái rồi lại ra nhà chính dùng cơm. Sau một thôi một hồi lo thân chê chán, chàng mới uể oải quay trở lại phòng làm việc.

Vừa bước chân vào cửa phòng, Vĩnh Nghiêm đã thấy thị nữ của Thị Hoa xuất hiện. Chàng dừng chân trước khung cửa, ngạc nhiên, thị nữ kia đã quỳ xuống và cung kính tâu trình - Thưa cậu, chị Thị Hoa muốn gặp cậu ạ!

- Thị Hoa ư? - Vĩnh Nghiêm hơi khó hiểu, chàng chẳng biết Thị Hoa còn cần chu cấp điều gì mà lại gọi chàng. Tuy vậy, khi nhìn số công văn chất cao như núi trong phòng, chàng bỗng muốn đến gặp Thị Hoa vô cùng.

Vĩnh Nghiêm theo thị nữ đến nhà trái, chàng không bước chân vào phòng Thị Hoa mà vẫn như thường lệ cho người hầu chuẩn bị một chiếc ghế trước phòng nàng và ngồi ở đó cùng nàng trò chuyện.

- Cậu… - Thị Hoa bấy giờ đang quỳ bên bậc cửa, hai người cách nhau khung cửa và vách phòng, dù nghe tiếng nhau nhưng không hề thấy mặt.

- Có chuyện gì nàng cứ nói. - Vĩnh Nghiêm gật đầu.

- Cậu không vào gặp em ư? - Thị Hoa hơi ấm ức, nàng đã cố tình chỉ mặc mỗi yếm đào và váy, lại còn thoa thêm nước hoa… Nàng muốn chàng nhìn thấy nàng, vậy mà chàng cũng giống như Mai Thần đó, suốt ngày ngồi sau màn ngăn vách gỗ, chẳng chịu chiêm ngưỡng nàng.

- Chúng ta ngồi đây nói chuyện là được rồi. - Vĩnh Nghiêm đáp, chàng không hiểu ý tứ trong lời nói của Thị Hoa. Chàng không biết rằng nàng đang mời gọi mình, chỉ nghĩ rằng nàng thật sự thắc mắc nên thật thà trả lời - Nếu ta vào thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nàng, người đời sẽ đồn thổi không hay.

- Cậu sợ người khác nghĩ em và cậu có quan hệ ư? - Thị Hoa nức nở nói.

- Đương nhiên rồi, nếu bị đồn thổi với ta thì nàng làm sao có thể lấy ai được nữa? - Vĩnh Nghiêm đỡ trán, thản nhiên nói.

Thị Hoa nghe đến đây, lòng bỗng dâng lên một cơn sóng. Nàng lao ra khỏi cửa phòng, hoàn toàn lộ diện trước mặt Vĩnh Nghiêm khiến chàng thất kinh một phen. Thị Hoa đứng trước chàng, thân trên chỉ khoác mỗi yếm, làn da trắng như sứ lộ rõ mồn một, những đường cong trên cơ thể uốn lượn tuyệt mĩ, cộng với nét xuân sắc điểm xuyết bên dưới lớp yếm mỏng manh, thật là mỹ lệ.

Vĩnh Nghiêm trố mắt nhìn nàng, chỉ sau một giây, chàng liền vội vàng quay đi.

- Nàng… Nàng làm gì vậy hả?! - Vĩnh Nghiêm lúng búng thốt, lòng chỉ muốn nhích ghế thật xa khỏi nàng, càng nhanh càng tốt.

Thị Hoa lao đến, ôm choàng lấy lưng chàng, nấc lên - Giờ thì không ai dám lấy em nữa rồi, cậu có lấy em không?

- Nàng nói cái gì vậy? - Vĩnh Nghiêm run run đứng lên, tránh xa khỏi nàng, vẫn không dám quay lại nhìn nàng mà dứt khoát nói - Tại sao nàng lại hủy hoại danh dự của mình như vậy?

Thị Hoa lùi lại, cắn cắn môi, đợi cho nước mắt tuôn ra ướt đẫm mặt rồi nàng mới ém giọng lại một chút, chuẩn bị cho lời thổ lộ bật ra một cách thật chân thành và nghẹn ngào.

Nàng nói, rất rành mạch:

- Em mến cậu!

Vĩnh Nghiêm chết cứng.

Thị Hoa thấy chàng đứng bất động, nàng cười thầm, tiếp tục rưng rức nhấn mạnh thêm:

- Em mến cậu từ lâu lắm rồi!

Tình cảnh lúc đó thật là rối loạn và nhạy cảm, trên con đường chính dẫn vào các phòng ở nhà sau, Vĩnh Nghiêm quay lưng về phía Thị Hoa, cả người đông cứng như tượng. Thị Hoa đứng trước cửa phòng, trên người chỉ mặc một bộ áo lơi lả, nức nở thổ lộ lời yêu với Vĩnh Nghiêm. Quanh đó là ánh mắt soi xét hóng đợi của những người hầu. Họ cảm thấy bản thân thật may mắn, không ngờ lại được chứng kiến vở kịch này.

Riêng Vĩnh Nghiêm, chàng chỉ cảm thấy đầu óc bị vây kín trong sương mù. Gì thế này? Ban đầu chàng vốn nghĩ Thị Hoa để ý Mai Lang Vương, thế rồi bỗng dưng nàng ta lại nói rằng mến chàng?

Đã vậy nàng ta còn…  Vĩnh Nghiêm chỉ nghĩ đến việc phải cưới vợ thôi là đã cảm thấy vô cùng phiền phức.

Chàng lập tức lau mồ hôi trán, cố gắng điềm tĩnh nói với Thị Hoa - Ban nãy ta không thấy rõ gì hết, ta cũng sẽ làm mọi cách để tẩy những gì đã vô tình thấy ra khỏi đầu, nàng đừng lo.

- Cậu! - Thị Hoa dữ tợn trừng mắt.

Vĩnh Nghiêm lại hạ lệnh cho người hầu quanh đó với giọng điệu rất nghiêm nghị rằng - Chuyện hôm nay không ai được đồn ra ngoài, ta mà biết thì sẽ phạt nặng!

Người hầu khúm núm vâng dạ.

Chàng lại nói với Thị Hoa - Nàng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.

Thị Hoa tức muốn chết đi được với thái độ của chàng. Nàng ta không biết là mình đã sai ở đâu, rõ ràng nàng ta đã làm mọi cách, đã dùng mọi biện pháp nhưng vẫn thất bại.

Đối với đàn ông bọn họ, chẳng phải những mưu chước đó là những mưu chước chết người hay sao?

Nàng không hiểu tại sao cả Vĩnh Nghiêm và Mai Thần đều không sập bẫy.

Vĩnh Nghiêm dặn dò xong thì cũng không nán lại đó nữa, chàng vội vàng rời đi. Mặc dù trông Vĩnh Nghiêm có vẻ tỉnh táo nhưng thật ra trên đường trở về phòng làm việc chàng đã va vào ba bốn cây cột liên tiếp.

Vĩnh Nghiêm xoa xoa vầng trán vì bị va đập mà đã trở nên tấy đỏ, hai má bừng bừng xấu hổ, hơi thở cũng dồn dập hơn.

Ôi trời, đó là lần đầu tiên chàng nhìn thấy đường cong của phụ nữ…

Nhưng mà… Hơn cả sự rạo rực tự nhiên của cơ thể đó thì… Tận sâu trong lòng chàng còn nhận ra một điều oái oăm hơn…

Khi Thị Hoa nói mến chàng, trong đầu chàng lại nghĩ đến Thủy Cơ.

Tại sao? Tại sao người con gái độc ác đó lại hiện hữu trong tâm trí chàng vào thời khắc ấy? Chàng phải chôn vùi cô ta ngay! Không được nhớ đến cô ta dù chỉ một giây một khắc! Cô ta là kẻ thù của chàng!

Vĩnh Nghiêm lao vào phòng, vùi mặt vào vách nhà.

Chàng sẽ không nhớ đến người con gái ấy nữa.

 

 

Lúc Mai Lang Vương về đến cổng tròn của khu lưu trú, chàng đã cố tình đi thật nhẹ nhàng và không để cho bất kì âm thanh nào phát ra cả. Chàng sợ rằng tiếng guốc sẽ khiến Sao nhận ra là chàng đã về, em vì vậy cũng sẽ bất chấp trời mưa mà lao ra đón chàng. Mặc dù chàng rất thích được em chào đón mỗi lần về nhà, thế nhưng nếu để em bị ướt mưa thì chàng sẽ xót xa lắm. Với thân hình nhỏ nhắn của em cùng sức đề kháng yếu ớt đó, em làm sao có thể chịu nổi cơn mưa đầu mùa nồng đượm hương đất này chứ?

Dẫu chàng đã tĩnh toán kĩ lưỡng như vậy, thế nhưng khi vừa bước chân qua cổng tròn, chàng đã nghe thấy tiếng guốc dồn dập gõ lên gạch nung rồi. Tiếng guốc ấy hôm nay còn lẫn thêm tiếng lạch bạch ướt át, đó là vì em đang giẫm lên những vũng nước mưa đọng lại trên sân, khiến hoa nước bắn tứ tung khắp nơi, vẩy lên tà áo đỏ thắm xinh xẻo.

- Mai Lang! - Sao reo mừng, chạy ra đón chàng, đúng như chàng nghĩ, em không thèm mang ô, không thèm đội thêm nón lá, em cứ vậy chạy ra màn mưa.

- Đồ ngốc này! - Chàng sải bước nhanh hơn, dùng ô che cho em, thương xót mắng.

- Ngài về rồi! - Sao không bận tâm đến việc đầu tóc và quần áo đều đã bị nước mưa rỏ lên, em vui mừng ôm lấy chàng.

Mai Lang Vương không biết nói làm sao với em nữa, dù vậy chàng cảm thấy rất ấm áp. Chàng bế hẳn em lên, Sao khó hiểu chớp chớp mắt, Mai Lang bế em bằng một tay và tay còn lại thì dùng ô che cho cả hai.

- Không cần phải vậy đâu mà. - Sao ngại ngùng nói, em không nghĩ chỉ là khoảng cách vài bước chân từ nhà ra cổng tròn mà chàng lại phải bế em đi như vậy.

- Sân toàn là nước, chân em sẽ bị ướt. - Mai Lang Vương bình thản nói, giống như những gì chàng đang làm đều là hiển nhiên, không có gì là thái quá cả.

- Chân em bị ướt từ ban nãy rồi. - Sao dẩu môi, khi em chạy ra đón chàng thì đương nhiên chân em phải ướt thôi.

Mai Lang Vương không nói nữa, từ lâu chàng đã giác ngộ ra rằng nói nhiều lời với em về những chuyện như thế này là một việc thừa thãi. Sao luôn không có ý thức chăm sóc bản thân, em cái gì cũng qua loa đại khái cả, chàng thì không thích như vậy.

Hai người đi đến hiên nhà, Mai Lang Vương thả em xuống và giao lại ô cho tiểu đồng. Người chàng lúc này cũng ướt nước, chàng đã bị nước mưa thấm vào người kể từ lúc còn ở cổng phủ rồi. Sao thấy chàng bị ướt như vậy, em lập tức tất bật chuẩn bị quần áo và nước ấm cho chàng tắm qua. Mai Lang Vương ngồi ở tràng kỷ chóng cằm nhìn em đi qua đi lại làm việc, tủm tỉm cười.

- Mai Lang, bỏ tay xuống. - Sao ngồi xuống bên cạnh chàng, trên tay cầm theo chiếc khăn, vì Mai Lang Vương đang chóng tay lên cằm nên em không thể lau mặt cho chàng được.

Mai Lang Vương không những răm rắp nghe theo em mà chàng còn tự giác cúi người xuống một chút, trông chàng ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ vậy. Sao bật cười khanh khách, cẩn thận lau mặt và tay chân cho chàng, vừa lau vừa nhìn chàng đầy yêu thương, ánh mắt em thật ấm áp và ngọt ngào.

Mai Lang Vương cảm thấy rất tiếc nuối vì ban nãy chàng không dầm mưa lâu hơn một tí. Nếu dầm lâu hơn thì người sẽ ướt hơn, em sẽ chăm sóc chàng nhiều hơn.

Trong lúc cả hai đang chìm trong khung cảnh êm đềm thì đầy tớ của Vĩnh Nghiêm lại tới, lần này hắn không đi tay không như mọi khi, trên tay hắn là một rương công việc. Mai Lang Vương liếc mắt nhìn hắn và vật mà hắn đang mang, đáy mắt ái ngại mệt mỏi, chàng không khỏi thở dài, ngán ngẩm.

- Vương… - Tên đầy tớ nghe thấy tiếng thở dài của chàng, lời căn dặn của Vĩnh Nghiêm mắc lại trong miệng. Hắn biết bản thân cũng không cần phải nói gì nữa, Vương xem chừng đã đoán được mười mươi rồi.

- Đặt bên sập đi. - Mai Lang Vương gật đầu, chấp thuận.

Tên đầy tớ mừng rơn, tí ta tí tởn mang rương gỗ đến sập và đặt xuống. Xong việc hắn lập tức xin cáo lui, vẻ mặt rạng rỡ trông thấy, có vẻ Vĩnh Nghiêm đã dọa nạt hắn điều gì để buộc hắn chuyển số công việc này cho chàng bằng được đây mà.

Mai Lang Vương đỡ trán. Tên Vĩnh Nghiêm đó cứ như trẻ lên ba vậy, rốt cuộc trong ba trăm năm đó hắn đã làm cái quái gì thế?

- Mai Lang, có chuyện gì phiền muộn ư? - Sao đang cẩn thận lau vai áo cho chàng, nghe thấy tiếng thở dài cùng cái cúi đầu bất lực, em không khỏi lo lắng mà cất tiếng hỏi.

- Không có gì đâu, chỉ là Vĩnh Nghiêm chuyển chút công việc sang cho ta thôi. - Mai Lang Vương cười đáp.

- Thế ạ?

Sao nhìn rương gỗ dài gần năm tấc đặt trên sập, định ra lệnh cho tiểu đồng mang vào phòng chàng. Thế nhưng Mai Lang Vương đã ngăn lại, chàng hơi bối rối, dời mắt sang hiên nhà, giọng chậm rì rì - Không cần mang vào phòng đâu… Hôm nay ta muốn làm việc ở đây…

- Gì cơ?! - Sao vô cùng kinh ngạc.

Mai Lang Vương hắng giọng, cố tỏ ra thật bình tĩnh và nghiêm trang, thẳng thắn nhìn em, nói chắc nịch - Ta sẽ mang bàn nhỏ ra và làm việc ngay tại sập. Em ở bên cạnh hầu trà cho ta nhé?

- Nhưng tại sao? - Em vẫn không thể hiểu được, bình thường Mai Lang vẫn làm việc trong phòng. Chàng ghét tiếng ồn và thích không gian riêng tư để dễ tập trung suy nghĩ, vì vậy phòng riêng của chàng là nơi phù hợp nhất. Ở nhà chính này ngược lại luôn có kẻ hầu người hạ lại qua, nếu chàng làm việc ở đây, chàng sẽ bị em và mọi người làm phiền mất.

Sao bắt đầu nhận ra sự bất thường của chàng. Kể từ khi chàng đưa em ra khỏi khu biệt giam, chàng bỗng trở nên rất kì lạ, tính nết không còn như xưa nữa.

Mai Lang Vương thấy em hoài nghi thì lòng trở nên rối bời bời, chàng chẳng qua là muốn được ở cạnh em thôi. Nếu chàng vào phòng thì chàng cũng sẽ để ý đến tiếng guốc ấy mà không thể tập trung được, vậy thì chi bằng cứ ngồi ở sập và giữ em bên mình, như vậy chàng sẽ không bị phân tâm nữa.

Tuy nhiên, chàng lại không thể nói rõ nguyên do với em. Mai Lang Vương đưa tay rót trà, sử dụng khả năng điều khiển nét mặt chuyên nghiệp đã được rèn luyện qua bao năm tháng, mỉm cười điềm tĩnh, nhẹ giọng giải thích - Hôm nay trời mưa, trong phòng sẽ rất ẩm thấp, thế nên ta muốn thay đổi nơi làm việc một chút. Làm việc ở gian ngoài cũng rất tốt, không khí thoáng đãng, sẽ không thấy ngợp như trong phòng.

- A! - Sao nghe vậy, hiểu ý reo lên.

Em đã bị chàng lừa một cách dễ dàng.

Sao lập tức chuẩn bị vật dụng để chàng làm việc, đầu tiên là gối trái dựa, khay trà và bàn thấp, tiếp đó là bút mực, giấy tờ cần thiết. Xong việc em mới di chuyển rương gỗ kia đến gần, cẩn thận xếp công văn ra sẵn cho chàng.

Trong lúc Sao làm những việc đó thì các tiểu đồng chuẩn bị nước tắm cũng đã trở lại, Mai Lang Vương theo chúng đi ra nhà sau, Sao lại tiếp tục dọn cơm ra bàn.

Cuối cùng đến giữa trưa, Mai Lang Vương cũng ngồi vào sập và nghiêm chỉnh làm việc. Sao được chàng căn dặn trước đó nên không dám rời đi, em ngồi bên sập vừa đọc sách vừa hầu trà chàng.

Tuy bảo em hầu là thế, nhưng Mai Lang Vương không hề sai bảo gì em, chàng chỉ đơn thuần giữ em bên cạnh. Mai Thần chăm chú làm việc, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn em, khi thấy em ngoan ngoãn nằm bên cạnh đọc sách, vẻ mặt hồn nhiên yên hòa, chàng lại thấy lòng đong đầy ấm áp.

Hóa ra cũng có lúc yên bình như thế này.

Mai Lang Vương vừa phê duyệt công văn vừa êm đềm mỉm môi.

Chàng chưa từng biết rằng, giờ làm việc cũng có thể trở nên yên bình như vậy.

Hôm đó cũng như Vĩnh Nghiêm, Mai Lang Vương không đến trụ sở quản lý nữa, chàng dành cả ngày để ở nhà làm việc và ở bên cạnh Sao. Để giữ không gian yên tĩnh cho chàng tập trung, Sao ngăn cấm các tiểu đồng và người hầu ra nhà chính, mọi việc đều được chuyển hết ra sân sau hoặc hai căn nhà bên cạnh.

Khoảng giữa giờ mùi[1], thuộc hạ của Mai Lang Vương trở về và trình cho chàng một quyển báo cáo mới. Mai Lang Vương im lặng lướt đọc, Sao thì chỉ biết ngồi đó, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang càng lúc càng trầm xuống mà lo lắng.

- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu tỏ ý cho thuộc hạ lui, người đó lập tức lùi dần ra sân, đến thềm nhà thì mất bóng.

- Mai Lang, chuyện gì vậy? - Sao nhích lại hỏi.

- Không có gì đâu, lại là một mảnh thông tin vụn vặt. - Mai Lang Vương cười cười, xoa đầu em, khẽ đáp.

Lúc này công việc của chàng cũng giải quyết xong rồi, Mai Lang Vương thu xếp công văn lại, bỏ vào rương rồi sai người chuyển sang cho Vĩnh Nghiêm còn bản thân thì đứng lên, di chuyển vào phòng.

Khi vừa rời khỏi sập, chàng không quên nói với em - Ta phải ra ngoài đây.

Sao nghe vậy, hiểu ý rời theo chàng, em chuẩn bị phục trang cho chàng và gọi tiểu đồng đến giúp chàng thay áo. Mai Lang Vương ăn mặc chỉnh chu sẵn sàng xong liền thong thả mở quạt, bước ra thềm nhà. Cơn mưa ban nãy đã tạnh, tuy vậy trời vẫn không sáng sủa lên được, cứ ầng ậng mây xám. Mai Lang Vương nhìn sắc trời, đôi mắt nâu trong vắt như gương in bóng một mảng trời xám ngát.

- Em chuẩn bị mũ lá cọ[2] cho ngài nhé? - Sao chu đáo nói.

Mai Lang Vương nhìn sang em, lắc đầu mỉm cười. Sao thấy chàng vẫn không biết thương thân như thường lệ thì khó chịu lắm, mặt em khó đăm đăm, níu lấy tay áo chàng giận dỗi - Em chuẩn bị mũ, ngài không mang theo thì đừng hòng vời em đến hầu nữa.

- Này! - Mai Lang Vương giật mình, rối rít thốt lên - Đừng như vậy!

- Thế ngài có mang mũ không? - Sao tiến lên một bước, nhìn chàng chăm chăm, hỏi một cách đầy áp lực.

Mai Lang Vương khựng lại trước vẻ uy hiếp đó, thật là đáng ngại, chàng không đùa với em được đâu. Thế là chàng phải dẹp sự lười nhác của mình sang một bên, gọi tiểu đồng mang mũ lá cọ đến giao cho thuộc hạ, như vậy thì thuộc hạ sẽ giữ mũ còn bản thân chàng cũng sẽ ngoan ngoãn nhận sự tháp tùng của hắn.

Mai Lang Vương vốn không định mang mũ theo vì ngại phải giữ mũ, mặt khác, chàng cũng không muốn thuộc hạ theo hầu vì cảm thấy việc đó rất phiền. Chàng thà đội mưa cũng không muốn đặt mình vào hoàn cảnh đó. Tuy thế, vì Sao đã dọa là sẽ không thèm đến hầu chàng nữa nên chàng đành răm rắp tuân lệnh em vậy.

Sao thấy chàng vâng lời, em đương nhiên rất vui, môi nở nụ cười tươi tắn dỗ dành chàng - Tối nay em sẽ lại hầu ngài làm việc nhé? Đáng lẽ em sẽ chơi cờ cá ngựa với các em nhưng vì ngài ngoan nên em sẽ ở cạnh để ngài sai vặt.

Mai Lang Vương bị em dụ dỗ như vậy, lòng vừa mừng vừa bối rối, chàng không đáp mà chỉ gật đầu, ngượng ngùng đi thẳng ra sân.

Sao vẫy tay chào từ biệt chàng.

Mai Lang Vương đi được vài bước thì quay đầu nhìn em, nụ cười rạng rỡ kia khiến chàng cảm thấy vui sướng đến chết đi được.

Mai Lang Vương lại lúng túng quay lưng, đỡ trán xấu hổ.

Dạo gần đây chàng bị gì vậy? Tại sao chàng lại điên điên khùng khùng như thế chứ? Quái lạ nhất là chàng lại không thể điều khiển được hành động và cảm xúc, đến khi chàng nhận ra rằng bản thân đã vui như thế nào khi được em dỗ ngọt thì chàng đã thấy cảm xúc vui sướng lan tràn khắp người rồi.

Mai Lang Vương đập quạt vào ngực, ái ngại lên đường.

Thôi thì… Chàng đành chấp nhận những điều kì quái này vậy. Dù sao chàng cũng không thể ngăn chặn hay chối bỏ nó.



[1] 13h đến 15h trưa.

[2] Một loại nón lá dành cho đàn ông được làm từ lá cọ. Vành của loại nón này không rộng như nón lá thông thường mà vừa vặn, gọn gàng, trông như nón cối.

Nhận xét