Mai nở dưới Sao: Chương 16: Một chốn bình yên - Phần 3.
Dùng tiệc xong, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi xuống thị
trấn dưới núi để vui chơi. Vì lần này là đi chơi thư giãn nên cả Mai Lang Vương
và tam vị Hoa tiên đều đổi sang thường phục. Mọi người vừa đi xuống núi vừa hòa
nhã trò chuyện cùng nhau. Bởi lần này ai cũng mặc trang phục đơn giản nên không
gây chú ý cho cư dân xung quanh nữa.
Xích Phượng và Thần Tình trông có vẻ rất hợp ý, hai nàng
đi phía trước cùng bàn luận về những trò vui chơi sành điệu. Ưu Liên đi sau hai
nàng, lắng tai nghe cuộc trò chuyện đó, thỉnh thoảng lại lên tiếng phản bác và
ngăn cấm, dường như Xích Phượng và Thần Tình trong lúc cao hứng đã bày ra vô số
trò nghịch ngợm khiến Ưu Liên không hài lòng.
Lãm và Bạch Sứ bằng cách nào đó có thể đi song song với
nhau ở tuyến giữa. Cuộc trò chuyện giữa hai người thoang thoảng mùi súng đạn.
Lãm cứ bắt chuyện với Bạch Sứ, còn nàng, cứ dăm ba câu trò chuyện lại chen vào
một câu 'ngươi thật lắm lời' khiến Lãm mấy lần tức trào máu. Dẫu vậy, dẫu là tức
đến thế nhưng chàng ta vẫn một mực đi bên cạnh nàng và khơi chuyện. Rốt cuộc họ
có thể đối đáp với nhau suốt một đoạn đường dài từ Mai Viện đến tận trung tâm
thị trấn.
Mai Lang Vương và Sao êm đềm đi sau mọi người. Vẫn như
lúc vui chơi ở Vàm Thuật, chàng đưa tay cho em và em thì ngoan ngoãn khoác tay
chàng. Sao bây giờ đã cao hơn, em đã cao quá hông chàng rồi, hai người im lặng
đi bên nhau và lắng nghe cuộc trò chuyện của những ngươi đi trước, đôi khi môi
lại mỉm cười khe khẽ, chẳng biết cả hai đang cười vì điều gì.
Thị trấn dưới chân núi Sam vẫn vậy, đông đúc và rực rỡ
ánh đèn. Họ đi vào con phố trung tâm, bao quanh họ là muôn trùng đèn lồng rực rỡ.
Những sợi dây căng ngang căng dọc trên phố được trang trí đèn lồng và những lá
cờ đủ màu hình tam giác. Mỗi khi gió lướt qua, số cờ bé xíu ấy lại vẫy vẫy,
trông rất sinh động náo nhiệt.
- A, xem kìa! - Bạch Sứ chú ý đến cửa hàng mỹ phẩm đằng
xa, nàng lập tức tiến đến chỗ Ưu Liên và hai người kia, phấn khởi rủ - Các chị
đi xem mỹ phẩm không? Em muốn mua ít son và phấn nụ[1].
- Ừm, chị cũng muốn mua nước hoa mới. - Ưu Liên tán đồng,
cười nói.
- Em không cần mua thêm gì nhưng đi theo xem cũng được, nếu
có màu son hoặc phấn kẻ mày mới thì… - Xích Phượng gật đầu.
- Ầy, các người không biết gì cả! Phấn nhũ đang thịnh
hành lắm đấy! Đó là trào lưu làm đẹp mới ở Cổ Loa! Đi xem đi xem nào! Ta cũng
muốn mua một lọ phấn nhũ! - Thần Tình lập tức xách tay Xích Phượng kéo vào cửa
hàng ấy.
- Phấn nhũ ư? - Ưu Liên và Bạch Sứ nhìn nhau, cũng được đấy.
Thần Tình đúng là am hiểu thời trang, các nàng cũng sẽ mua một lọ phấn nhũ về
dùng thử xem sao.
Ưu Liên dời bước đi theo Thần Tình và Xích Phượng, Bạch Sứ
thì chưa đi vội, nàng đến kéo tay Sao, cười bảo em - Sao, đi cùng các chị. Em
cũng mười lăm rồi, đến lúc chăm sóc cho làn da của mình rồi đấy!
- Ể? - Sao trố mắt ra, nhăn nhó từ chối - Không đâu ạ! Em
không thích mỹ phẩm đâu, em thích bánh ngọt cơ!
- Đi theo học hỏi nào! Sau này em sẽ trở thành một thiếu
nữ tú lệ, em không thể mù tịt về mỹ phẩm được. Mau, đi theo chị! - Bạch Sứ gần
như ra lệnh cho Sao.
Không còn cách nào khác, em đành buông tay Mai Lang
Vương ra và đi cùng nàng. Chàng hơi luyến tiếc nhưng chẳng biết làm sao, chỉ có
thể tần ngần trông theo bóng hai người dần khuất xa.
Lãm bước đến bên cạnh chàng nhăn mày lẩm bẩm - Bọn họ
đi làm việc của con gái rồi, bỏ mặc chúng ta vậy luôn.
Mai Lang Vương đỡ trán, thở dài - Chúng ta làm gì đây?
Đứng đợi họ hửm?
- Đằng kia có hát xẩm[2] kìa, ngài đi xem không? Bọn
họ vào đó chắc có nửa ngày mới ra. - Lãm hướng quạt về sân khấu phía xa, nơi có
một đám đông đang tụ tập nghe hát, bàn bạc cùng chàng.
- Ừm, được đấy. - Mai Lang Vương xòe quạt, cùng chàng
ta đi đến đó - Nghe một hai câu rồi quay lại đây đón họ là vừa.
Mai Lang Vương và Lãm im lặng đứng nghe hát, thỉnh thoảng
hai người lại nhịp tay lên quạt, xem chừng rất thích thú vời lời ca và âm nhạc
được tạo nên từ đàn nhị, sênh tiền, phách và trống mảnh. Đang nghe giữa chừng
thì Mai Lang Vương lại chợt chú ý đến một hàng trang sức. Chàng suy nghĩ hồi
lâu, đôi mắt nâu dần bình lặng.
- Hay quá!
Lãm xòe quạt đánh phạch một tiếng, vô cùng thích thú.
Chàng ta đã bị cuốn hút vào lời ca và âm nhạc ấy, đến khi sực tỉnh thì cũng là
lúc người phục vụ của đoàn hát xẩm kia đến thu tiền rồi. Lãm lấy tiền ra, bỏ
vào mâm đồng trên tay người phục vụ và nhìn sang Mai Lang Vương, định bụng sẽ
nhắc chàng chi tiền.
Ai ngờ, vừa quay lại đã không thấy bóng dáng cao lớn
đó nữa, Lãm hoài nghi, ông Mai Thần đó lẩn đâu rồi? Đừng nói nghe hát sướng tai
rồi thì lẩn đi để mình chi tiền nhé?
Chàng ta rời khỏi chỗ nghe hát, bước ra ngoài một chút
và dáo dát quan sát. Cuối cùng, chàng ta thấy bóng lưng quen thuộc đang đứng
trước một cửa hiệu trang sức gần đó.
- Chàng trai, muốn mua gì đây? Định mua quà tặng tình
nhân hửm? - Bà chủ cửa hiệu liếc nhìn chàng từ trên xuống dưới một lượt. Khi
khuôn mặt bối rối đập vào mắt bà ta, bà ta liền cười mỉm, hiểu ý nói.
- Con gái thường thích loại trang sức nào? - Mai Lang
Vương dùng quạt che ngang mặt, ngăn trở sự xấu hổ đang lan tràn từ khóe mắt đầu
mày, nhỏ giọng hỏi.
- Ái chà, khó nói lắm, con gái vốn có tình yêu đặc biệt
đối với trang sức, chỉ cần đẹp là họ sẽ bị thu hút ngay, họ cũng chẳng quan tâm
đó là loại trang sức nào đâu. - Bà chủ vừa nói vừa săm soi chiếc vòng cẩm thạch
trên tay. Đó là chiếc vòng vô cùng đẹp đẽ lộng lẫy, trên thân chạm trổ chi chít
họa tiết cầu kì.
- Vậy… Loại trang sức nào thu hút họ nhất? - Chàng tiếp
tục hỏi.
- Đá quý. Khách hàng nữ của ta luôn rất chuộng đá quý.
- Bà ta lần lượt bày ra trước mặt chàng hàng loạt hộp gỗ, bên trong là các loại
trang sức khảm đá quý khác nhau, có những viên đá đơn sắc lóng lánh như kim
cương, pha lê, có những viên đá nhiều màu như lục bảo, hồng ngọc, ngọc mắt mèo…
Thậm chí cả hổ phách cũng có. Sau cùng, bà ta đặt chiếc hộp chứa một bộ trang sức
ngọc trai lên quầy, nói thêm - Thứ này cũng được ưa chuộng. Ngọc trai hồng rất
được yêu thích.
Mai Lang Vương lướt mắt qua số trang sức ấy, tất cả
chúng đều đẹp và vừa mắt chàng, tuy nhiên, chàng dường như đã thấy Sao đeo
chúng rồi. Trang sức của em dù được mua từ bổng lộc của chàng nhưng đều do các
vị Hoa tiên chọn lựa, họ vốn am hiểu những chuyện như thế này, vì vậy họ đều đã
mua cho em các loại trang sức mà chàng đang thấy.
Chàng muốn tặng em một món trang sức đặc biệt. Chí ít
thì… Không phải là những món này.
Mai Lang Vương trầm ngâm tư lự hồi lâu, bà chủ thấy
chàng mãi suy tư thì hơi ngẫm nghĩ, bà ta lại đánh giá chàng một lượt, trông
dáng vẻ tao nhã và dung mạo kiệt xuất này, bà đoán thân phận vị khách nam trước
mặt hẳn không tầm thường.
Mặc dù chàng ta mặc thường phục nhưng cung cách sang
trọng toát ra thật cuốn hút và lấn át. Chàng ta có lẽ là một người có địa vị.
Nghĩ vậy, bà lại chầm chậm đi đến chiếc tủ ở gian
trong, cẩn thận mở khóa và lấy ra một chiếc hộp. Trông nó rất lạ, họa tiết trên
chiếc hộp cầu kì và khác biệt hẳn so với những đồ gỗ trong nước, dường như nó đến
từ vùng đất khác.
- Vật tầm thường không dễ lấy lòng thượng khách. - Bà
chủ đẩy hết những chiếc hộp khác về phía sau, trân trọng ấn chiếc hộp quý trong
tay xuống quầy - Đây là bảo vật của tiệm ta, ta cũng chưa lấy cho khách nào xem
bao giờ. Hồi trẻ ta có du ngoạn đến Thần giới bên Ấn để nhập hàng, thông qua biết
bao mối hàng mới mua được thứ này. Đây là tuyệt tác của tạo hóa, không dễ gì có
viên thứ hai trên đời, giá thành chắc chắn không nhỏ, ngài có muốn xem không?
Mai Lang Vương cười mỉm thư thái - Giá cả không là vấn
đề.
- Được. - Có câu nói của chàng, bà chủ không ngần ngại
gì nữa, mở hộp ra cho chàng xem.
Bên trong là một chiếc vòng tay khảm ngọc. Vòng được
làm từ chất liệu bạch kim, tạo dáng tuy không quá tinh xảo nhưng lại vô cùng
sang trọng, trang nhã. Trên thân đính liên tiếp chín viên đá quý rực rỡ, trong
đó có tám viên kim cương xanh và một viên đá trắng ở trung tâm. Viên đá trắng
đó rất lớn, trong suốt và toàn bích. Mai Lang Vương chưa từng nhìn thấy loại đá
nào như vậy.
- Đây là đá mặt trăng. - Bà chủ vừa nói vừa dùng ánh
sáng ngưng tụ chiếu vào viên đá trắng lớn trên chiếc vòng. Viên đá trong suốt
mơ màng đó lập tức toát lên hào quang êm dịu tựa như ánh trăng rằm vậy, đẹp đẽ
và huyền hoặc. Bà ta lại tiếp tục nói với chàng - Đá mặt trăng vốn không trong
suốt như thế này, đây là viên đá có một không hai, chất lượng thượng đỉnh. Ta
phải thông qua biết bao mối hàng thì mới sở hữu được nó. Trên đời này dễ gì tìm
được viên thứ hai?
Mai Lang Vương gõ quạt lên tay, mỉm môi vừa ý - Ừm.
Chàng rất thích màu sắc của viên đá. Nó trong sáng và
dịu êm, tựa như tâm hồn của em vậy.
- Ta lấy nó. - Chàng không ngần ngại nói.
- Không rẻ đâu. - Bà chủ đáp lại chàng, mặc dù bà ta sắp
bán được một món hàng đắt giá nhưng vẻ mặt lại không hề vui mừng. Bà ta lấy làm
tiếc nuối lắm, dù sao viên đá này cũng đã được bà nâng niu ủ ấp gần cả trăm năm
rồi. Bà không nỡ rời xa nó.
- Bao nhiêu? - Chàng vẫn không chùn bước.
- Hai mươi viên ngọc trai. - Bà hạ giá, nghĩ gì lại lắc
đầu, dứt khoát nói - Không, ba mươi viên!
Thái độ của bà rõ ràng là không muốn bán món hàng này,
cố tình làm khó chàng. Mười viên ngọc trai cũng đã là một khoản tiền lớn, hai
mươi viên thì là một gia tài. Bà lại đòi chàng đến ba mươi viên. Một năm bổng lộc
của quan quản lý thị trấn này cũng chỉ đến thế mà thôi.
- Được. - Thế nhưng Mai Lang Vương lại không hề biểu lộ
chút do dự nào, lập tức hướng quạt về phía bà và đồng ý - Ba mươi viên, chốt vậy
nhé, không được tăng giá nữa.
Bà chú á khẩu. Chàng lại lấy trong tay áo ra một chiếc
túi gấm, nhẹ nhàng cất giọng - Hôm nay ta đi dạo phố, không nghĩ sẽ mua một món
hàng đắt giá nên chẳng mang nhiều tiền mặt. Bà chịu khó liên hệ với trai quán
nhé.
Dứt lời, một tiếng 'cạch' trong trẻo liền vang lên
trên quầy hàng. Khi chàng bỏ tay ra, bà chủ đã nhìn thấy thứ tạo ra âm thanh
đó. Đó là một chiếc thẻ đồng hình tròn, đường kính tầm hai lóng tay, bên trên
khắc nổi con dấu của trai quán.
Mảnh thẻ đồng ấy chính là trai thẻ. Nó là vật giao dịch
giữa trai quán và khách hàng. Trai quán là nơi mà người ta sẽ đem tiền hoặc tài
sản gửi vào đó, nguyên lý hoạt động không khác gì ngân hàng ở hạ giới. Tiền gửi
vào trai quán có thể trao đổi và mua bán ở khắp mọi nơi, kể cả các Thần giới
khác và thứ để bắt đầu cuộc giao dịch ấy chính là trai thẻ.
Người mua sẽ đưa trai thẻ của mình cho người bán, người
bán lại gửi trai thẻ đến trai quán và nhận tiền. Trai quán sau khi giao tiền
cho người bán thì sẽ thu lại trai thẻ và gửi về cho người mua. Cuộc giao dịch của
hai người sẽ được lưu trữ trên chiếc thẻ ngay sau khi thỏa thuận thành lập. Tất
nhiên, nếu mua hàng bằng trai thẻ thì sẽ phải chịu một khoản phí gọi là phí giao
dịch.
Bà chủ sững sờ nhìn chàng, trông chiếc túi gấm trên
tay chàng còn rất nặng, lại phát ra tiếng va chạm khe khẽ, xem chừng có rất nhiều
trai thẻ bên trong.
Chàng trai này… Trông trẻ như thế mà đã sở hữu khối
tài sản kếch xù vậy ư? Chàng ta là thiếu chủ của gia tộc nào thế? Bà vừa hoài
nghi, vừa tò mò.
- Này, vào đây làm gì vậy? - Lãm xuất hiện và vỗ lên
vai chàng.
Mai Lang Vương hé mắt nhìn chàng ta, tay âm thầm ra hiệu
cho bà chủ gói món quà lại. Bà chủ hiểu ý chàng, nhanh nhẹn cho hộp gỗ vào nhiễu
rồi bỏ vào bao giấy ướp hương. Khi bà ta trao món quà cho chàng, bà ta cũng cất
trai thẻ đi.
Lãm nhìn trai thẻ đó, nhíu mày nói - Hàng mua bằng
trai thẻ thì hẳn không phải là hàng thường.
Trai thẻ được dùng đối với những cuộc giao dịch vượt
quá mười viên ngọc trai. Hiển nhiên thôi, nếu là cuộc giao dịch nhỏ thì người
ta sẽ dùng tiền mặt để thanh toán chứ hơi đâu lại mất một khoản phí giao dịch
cho trai thẻ?
Mai Lang Vương không giải thích gì, nhận lấy hàng rồi
lướt ra ngoài - Đi thôi, có lẽ họ cũng xong rồi.
Lãm nhìn theo bóng chàng rồi lại nhìn bà chủ, bà ta cười
niềm nở - Cậu có muốn mua hàng không? Nhiều trang sức lắm này, mua về cho tình
nương để lấy lòng nàng đi.
Lãm đắn đo chốc chốc, cuối cùng ghé lại gần bà chủ,
thì thầm vào tai bà - Một thiếu nữ nhã nhặn, hiền dịu thì sẽ thích món trang sức
nào nhỉ?
- Nàng ấy thích màu gì cậu có biết không? - Bà chủ lướt
tay qua những hộp gỗ trong tủ kính, khẽ hỏi.
- Màu trắng. - Lãm ấp úng mãi mới trả lời - Nàng ta thường
mặc màu trắng.
- Chà, vậy khó đấy, để xem… Màu trắng thì phối với đá
quý màu gì sẽ hợp nhỉ? - Bà chủ suy nghĩ.
Mai Lang Vương mặc kệ Lãm và trở về con đường có cửa
hàng mỹ phẩm ban nãy, lúc chàng đến nơi, mọi người vẫn chưa mua xong hàng.
Chàng cũng không lấy làm phàn nàn gì, im lặng đứng đó đợi họ. Khi mùi hương của
lớp giấy hoa bọc bên ngoài món quà thoảng đến mũi chàng, Mai Lang Vương lại thấy
lòng bâng khuâng.
Ban nãy khi đứng ở chỗ nghe hát xẩm, chàng vô tình
nhìn thấy cửa hiệu trang sức đó. Trong tâm trí chợt nhớ đến câu nói của Vĩnh
Nghiêm, rằng nên tặng Sao thứ gì, là hoa hay là lụa là trang sức. Lúc nghe hắn
ta nói câu đó, chàng thực sự không hài lòng. Chẳng hiểu sao khi nghĩ đến việc
em sẽ khoác những thứ mà gã khác tặng lên người thì chàng lại thấy lồng ngực hầm
hập hơi nóng.
Thế nhưng… Sẽ không vấn đề gì đâu nếu em khoác những
món mà chàng tặng lên người. Mai Lang Vương dịu êm nghĩ, nếu em khoác những món
mà chàng tặng lên người thì… Chỉ việc tưởng tượng ra hình ảnh ấy thôi chàng đã
thấy vui mừng rồi.
Giờ nghĩ lại chàng mới thấy bản thân chẳng hiểu gì về
phụ nữ cả. Họ sẽ thích gì, muốn gì, mong cầu điều gì? Chàng muốn học hỏi, muốn
khiến em vui vẻ hài lòng. Vì vậy chàng quyết định chọn mua trang sức cho em. Từ
nay chàng sẽ tặng cho em thật nhiều trang sức, nếu em thích. Hoặc như tên Vĩnh
Nghiêm kia nói, hoa và lụa là cũng được.
Chàng sẽ làm bất cứ điều gì để khiến em vui vẻ, khiến
cho em luôn nghĩ về chàng.
Tuy nhiên…
Đôi mắt nâu thoáng bối rối.
Chàng biết làm gì với món quà này đây? Thật ngại quá.
Chiếc hộp gỗ này quá lớn và gói giấy hoa mà chàng đang giữ trong tay cũng quá nổi
bật. Chàng hơi xấu hổ khi công khai mang nó, nếu mọi người mà hỏi thì chàng sẽ
không biết trả lời thế nào.
Suy tính hồi lâu, Mai Lang Vương quyết định vứt chiếc
hộp và bao giấy hoa bên ngoài vào sọt rác mà chỉ giữ lại chiếc vòng. Chàng giấu
chiếc vòng trong tay áo một cách cẩn thận, lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm, chàng sẽ
âm thầm tặng cho em.
Mai Lang Vương hít một hơi thật sâu, ngực chàng đang
ngân vang hàng ngàn nhịp bối rối.
- Mai Lang? - Tiếng em chợt cất lên, rõ ràng như tiếng
sáo trong đêm tĩnh mịch khiến chàng giật sững.
Mai Lang Vương quay lại, Sao đang đứng một mình, có vẻ
em đã trốn ra ngoài trong khi các chị lớn chọn hàng. Mai Lang Vương đi đến gần,
nhìn gói giấy mà em đang ôm trong lòng. Gói giấy đó tỏa ra mùi hương của mỹ phẩm,
một mùi nồng và thơm ngát, hoàn toàn khác biệt với mùi hương tự nhiên của em.
- Gì vậy? - Chàng đón lấy chúng theo thói quen.
- Các chị mua cho em đó. - Sao ngán ngẩm rũ người xuống,
mệt nhọc than - Em không hiểu gì sất, mấy cái đó đâu ăn được đúng không ạ? Mùi
hương cũng nồng nữa, em muốn ăn bánh cơ.
Mai Lang Vương phì cười, chàng lại lấy một lọ nước hoa
bên trong ra xem, mùi hương nồng nhất đến từ đây, đó là chuỗi mùi kết hợp từ
tinh dầu hoa cam, hoa nhài, hoa bưởi, trầm hương, đinh hương. Tất cả những mùi
hương đó kết hợp với nhau, tạo thành một mùi nồng đượm, lướt qua đầu mũi và dừng
lại từng chút, từng chút một như níu kéo.
Chàng không thích những loại mùi này, điển hình như lần
Thị Hoa đến hầu chàng, mùi của nàng ta khiến chàng rất khó chịu. Nhưng mà… Nếu
là Sao dùng thì…
Đôi mắt nâu rơi lên người em.
Nếu là Sao dùng thì có lẽ…
- Bánh khoai mì nướng! - Trong lúc chàng mãi suy nghĩ
thì Sao đã phát hiện ra quầy bánh yêu thích, em lập tức chạy về phía đó.
Mai Lang Vương vội bước theo em, Sao cuối cùng cũng được
toại nguyện vì đã cầm bánh trên tay. Em ăn bánh rất ngon lành, vẻ mặt hạnh phúc
vui sướng. Chàng trông vẻ mặt đó, lòng chợt ấm hẳn lên. Ừm, Sao không thích hợp
với những thứ này nhỉ? Em ấy vẫn hợp với bánh ngọt hơn.
Chàng cười nhẹ, đưa tay cho em khoác và lại dắt em dạo
quanh các quầy đồ ngọt.
Sau cùng thì thứ khiến em yêu thích nhất chỉ là bánh
ngọt thôi.
Hai người đi dạo một vòng rồi trở về cửa hiệu mỹ phẩm,
bấy giờ tam vị Hoa tiên, Thần Tình và Lãm cũng đã đứng đợi sẵn rồi. Khi thấy
Mai Lang Vương và Sao trở về, trên tay chàng thì ôm lỉnh kỉnh đồ, cả nhóm đã sốc
một trận.
- Mai Lang, a… - Sao vừa nói vừa chìa chiếc bánh đậu
xanh trên tay ra.
Mai Lang Vương vô cùng tự nhiên, hơi cúi xuống và cắn
một miếng bánh. Sao lau đi vụn bánh vương trên môi chàng, cười khúc khích trêu
ghẹo. Mai Lang Vương lại không hề ngượng ngập, chàng thậm chí còn giữ yên tư thế
cúi người đó để em dễ hành sự hơn.
- Đau mắt quá. - Lãm lấy tay bịt ngang mày, giọng run
rẩy hoảng loạn.
- Rốt cuộc Sao đã làm gì để hắn trở thành như vậy thế?
- Thần Tình huých vào vai Ưu Liên, quạt gỗ thơm phe phẩy trước ngực - Trông hắn
u mê quá rồi, huấn luyện kiểu gì mà ra được bộ dạng đó vậy?
Ưu Liên và cả hai vị Hoa tiên còn lại đều không khỏi
suy nghĩ, bối rối. Đừng nói là họ, ngay cả các nàng, trong suốt hơn bốn trăm
năm kề cận bên Mai Lang sớm tối, các nàng cũng chưa từng thấy thằng nhóc làm bộ
dạng đó bao giờ.
- Các chị! - Sao bấy giờ đã nhận ra mọi người, em lập
tức reo lên, nhanh chân chạy lại.
Mai Lang Vương theo sau em không rời, khi thấy em bỏ
tay chàng ra và vội chạy đi, chàng định níu em lại vì sợ em vấp ngã nhưng rốt
cuộc do phải mang nhiều đồ quá nên không còn tay nữa. Bất lực chàng đành sải bước
đuổi theo em. Hai người trong chớp mắt đã đến gần nhóm Hoa tiên, Thần Tình và
Lãm.
- Các chị đang xem mỹ phẩm thì em trốn mất, báo hại
chúng ta phải lo lắng đi tìm đấy! - Bạch Sứ nhắc nhở Sao.
- Em xin lỗi ạ. - Sao nhắm tịt mắt, chấp tay hối lỗi.
- Không sao đâu, Sao đi cùng ta mà. - Mai Lang Vương
nói đỡ cho em.
- Ừm. - Bạch Sứ nhìn hai người, không biết nói gì hơn
ngoài gật đầu, Ưu Liên và Xích Phượng thì chợt buồn cười, che miệng tủm tỉm.
- Nè, giờ đi đâu đây? Đừng nói đi chơi nghĩa là bọn
này đứng đợi còn mấy người thì dung dăng dung dẻ đi mua trang sức mỹ phẩm nhé?
- Lãm tiến đến gần Mai Lang Vương, lay quạt bực dọc, lên án hành động tách nhóm
vừa rồi của các nàng.
- Ôi, xin lỗi. - Ưu Liên cười hòa nhã - Vì bọn ta đột
nhiên nhớ ra có một vài thứ cần phải mua nên…
Lãm im lặng không ý kiến nữa, Bạch Sứ thì đã bắn về
phía chàng ta cái nhìn hờn dỗi. Lãm nhận lấy ánh mắt ấy của nàng, lòng chợt nhộn
nhạo, chàng ta lại đánh mắt sang hướng khác, im lìm như hến.
Chuyến đi chơi bấy giờ mới thực sự bắt đầu, cả nhóm lại
tiếp tục dạo phố cùng nhau. Trên đường đi, các nàng háo hức ăn vặt và mua biết
bao quà lưu niệm. Thỉnh thoảng, có một vài món ăn hoặc món quà, các nàng còn bắt
Mai Lang Vương và Lãm chi tiền.
- Cái quái… - Lãm không thể hiểu được tại sao mình phải
chi tiền để mua quà bánh cho các nàng.
Mai Lang Vương ngược lại không hề ý kiến gì, các nàng
bảo sao thì chàng làm vậy, vô cùng ngoan ngoãn. Lãm hết nhìn chàng rồi lại nhìn
sang Bạch Sứ, lúc chàng ta trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bạch Sứ khi ăn một
chiếc bánh kẹp, lý trí của chàng ta đột nhiên ngủ quên mất, thế là tự động móc
hầu bao.
- Mai Lang, em muốn mua nó! - Sao chỉ vào tò he và bảo
chàng.
- Ừm, em muốn mua cái nào hửm? - Chàng dừng lại và ân
cần hỏi em.
Hai người cùng nhau lựa chọn những món đồ chơi, những
người còn lại tham quan quầy khác nhưng cũng chỉ ở gần đó để nán chờ họ. Lãm
trong lúc đó âm thầm tiến đến gần Bạch Sứ, nàng đang lựa chọn một chiếc móc
treo trang trí bằng gỗ.
- Nàng thích cái nào? - Chàng ta chợt hỏi.
- Gì nữa? - Bạch Sứ không nhìn chàng ta, giọng buồn bực.
Lãm nhìn sang trái rồi nhìn sang phải một cách xấu hổ,
sau đó chậm chạp nói với nàng - Cứ thoải mái chọn đi, ta sẽ mua cho nàng.
Bạch Sứ nghe chàng ta nói vậy, tay nhặt lấy móc gỗ
thoáng run lên, ánh mắt nàng dập dờn bối rối. Sau cùng, nàng không chọn chiếc
móc gỗ có hình hồ điệp mà nàng thích, thay vào đó lại chọn một chiếc móc treo
ngọc và bắt nút thắt đồng tâm bên dưới, trông trang nhã và thanh lịch.
- Ta lấy món này. - Nàng hướng về phía Lãm, khẽ nói.
- Còn muốn gì nữa không? - Chàng ta lúng túng hỏi
thêm.
- Không. - Bạch Sứ ngượng nghịu quay đi.
- Vậy… - Lãm trả tiền, sau đó lại thì thầm dặn với
nàng - Nếu thích món gì thì cứ nói, đi bên ta này, ta sẽ mua cho nàng.
Bạch Sứ nghe chàng ta nói vậy, món đồ vừa mua trên tay
trở nên thật nóng bỏng, nàng vội vàng dúi nó vào tay chàng ta.
- Gì vậy? - Lãm kinh ngạc.
Bạch Sứ ấn nó vào tay chàng, sau đó còn nắm lấy bàn
tay còn lại của chàng và đặt lên món đồ đó, như thể muốn chàng giữ nó thật chặt
vậy. Lãm không hiểu tại sao nàng lại trao nó cho mình nhưng chàng cũng chiều ý
nàng mà giữ nó một chút. Bạch Sứ thấy chàng đã chịu giữ, nàng mới vội vàng bỏ
đi, mặt nàng lúc ấy đỏ bừng bừng.
- Treo nó dưới quạt! Nó rất hợp với cánh quạt mới! -
Nàng nói rồi mất bóng.
Lãm sững sờ nhìn theo nàng, trên tay là món đồ treo mà
nàng vừa mới mua. Chàng lại lấy cánh quạt ra, đó là quạt mà Sao và Mai Lang
Vương mua tặng. Chàng nhìn cánh quạt và món trang sức hồi lâu.
Thì ra… Nàng ấy chọn nó cho ta.
Lãm đỏ bừng mặt, bối rối cực điểm.
Nhận xét
Đăng nhận xét