Mai nở dưới Sao: Chương 18: Tỉnh giấc ở Văn phủ - Phần 1.
Trò
chuyện xong với Xích Phượng thì Sao cũng không đi làm việc nữa mà lại trở về
phòng riêng. Em ngả người lên giường, co ro nằm một góc. Khung thêu nhỏ mà em
ngày ngày luồn kim rút chỉ kia bị bỏ lăn bỏ lóc ở xó giường. Kể từ ba ngày trước,
em đã không động đến nó rồi, sau khi nghe câu chuyện kia, em càng chẳng muốn động
đến nó.
Sao
nằm u uẩn trong phòng một chốc, lại cảm thấy quá nóng và quá ngột nên rảo bước
ra cửa sau của viện. Em đi dạo trên con đường núi tràn ngập cỏ cây, vừa đi vừa
chú ý đến hoa thơm cỏ lạ. Trên mặt đất đá, những chú cuốn chiếu núi to đùng đỏ
rực rào rạo bò qua, chúng cứ phát ra những âm thành ồn ã, Sao cúi xuống nhìn
chúng, cảm thấy tâm trạng khởi sắc đôi chút.
Đi
dạo quanh quẩn đến mỏi chân, Sao lại trèo lên một mõm đá mà dõi mắt ngắm đồng
ruộng mờ ẩn phía xa. Em lấy quyển sổ mà mình cố công mang theo ra, cùng với bút
chì mà Thần Tình mua tặng, thuận tay kí họa một bức.
Tiếng
loạt roạt do bút cọ xát với giấy vang lên đều đặn và êm ái, Sao mỉm môi thư
thái, bao nhiêu nỗi buồn trút vào ngòi bút khiến lòng em dịu đi. Đến khi ngưng
bút lại, trên mặt giấy đã xuất hiện một bức kí họa đơn giản với những đường nét
phóng khoáng, ưa nhìn. Sao đóng quyển sổ, thoải mái đung đưa chân, gió tràn đến
cuốn mái tóc em nhè nhẹ bay, Sao tận hưởng hơi gió, trời cao và đất rộng đã nuốt
hết nỗi buồn của em rồi.
Ở
bụi cây gần đó đột nhiên vang lên tiếng loạt soạt, Sao không chú ý lắm, em nghĩ
rằng đó chẳng qua là gió hoặc người dân quanh đây thôi. Thế nhưng tiếng động ấy
càng lúc càng rõ ràng và dai dẳng, kèm theo tiếng rên hừ hừ mê sảng, Sao không
thể phớt lờ được nữa, em nhảy khỏi tảng đá, cảnh giác đi tìm nguyên nhân.
Nơi
phát ra tiếng động là bụi rậm cách chỗ em ngồi tầm bảy tám bước chân gì đấy, nó
nằm bên kia con đường xuống núi còn em thì ngồi ở bên này. Sao băng qua những bậc
thang, đi qua đó và giở đám lá cây ra xem xét. Trốn trong đám cỏ đám lá rậm rạp
là một thiếu niên thanh tú, chàng ta có lẽ chỉ trạc tuổi em mà thôi.
Chàng
trai ấy nằm nghiêng trong đám lá và co người lại như một con tôm luộc. Vai
chàng run lên từng đợt và răng thì va vào nhau liên hồi. Chàng ta mặc áo dài
khăn đóng màu trắng. Loại vải mà chàng ta dùng là gấm tiên thượng hạng, hoa văn
khá tinh xảo, có lẽ chàng ta không phải là cư dân trên núi mà là cậu chủ của một
nhà giàu nào đó.
Sao
ngồi xuống bên cạnh chàng, tay sờ lên vầng trán thanh tuấn, nóng, chàng ta đang
sốt rất cao, trên áo dài của chàng ta còn xuất hiện những vết rách vết xước,
đôi chỗ còn tươm máu, dường như chàng ta đang trốn chạy thì phải.
Em
suy nghĩ một chốc, quyết định đỡ chàng ta lên và đưa về Mai Viện.
-
B… Bỏ… Bỏ ra! - Mặc dù thần trí đã mê loạn nhưng chàng ta vẫn cố gắng chống cự
lại em.
-
Yên nào, tôi sẽ đưa cậu đến nơi an toàn. - Em trấn an.
Chàng
ta không ý kiến nữa, người lịm đi, gục hẳn lên vai em. Sao cố gắng mang cái
thân hình to lớn và nặng trình trịch đó về, quyển sổ mà em mang theo bị làm cho
nhăn nhúm còn bút chì thì sớm đã rơi mất trên đường rồi.
Vất
vả lắm Sao mới vác được thân hình quá khổ so với em đó về khu lưu trú, các vị Hoa
tiên thấy em đưa người lạ về, các nàng cũng không ngăn cản mà giúp đỡ em mang
chàng ta vào phòng. Sao đặt quyển sổ lên bàn tre cạnh giường chàng ta, Ưu Liên
và Bạch Sứ chuẩn bị dụng cụ sơ cứu còn Xích Phượng thì giúp chàng hạ sốt.
Nửa
canh giờ sau, chàng trai ấy cũng yên ổn ngủ say. Trang phục của chàng ta đã được
thay đổi bởi các tiểu đồng, Ưu Liên chuẩn bị một bộ trang phục bằng lụa thường
may sẵn được mua ở thị trấn để thay cho chàng ta. Các nàng dặn em ở lại trông
coi chàng còn bản thân thì quay về khu Hoa tiên làm việc. Ưu Liên bảo rằng đợi
Mai Lang trở về thì các nàng sẽ cho tiểu đồng đến báo với chàng mọi chuyện.
Đến
đầu giờ trưa, khi Sao đang gà gật ngủ bên giường của chàng trai kia thì bị tiếng
guốc vội vã bên ngoài làm cho giật mình. Mai Lang Vương xuất hiện đột ngột ở cửa,
vừa thấy em mơ màng tỉnh giấc bên cạnh kẻ lạ mặt, chàng lập tức nổi xung.
Mai
Lang Vương bước qua bậc cửa và tiến vào phòng, Sao trông sắc mặt hầm hầm ấy, em
có chút sợi hãi. Chàng đi đến bên giường, liếc nhìn người đang hôn mê kia rồi
chiếu mắt sang em. Tia sáng trong đôi mắt nâu hỗn loạn.
-
Ai cho em tự ý đi ra ngoài một mình hửm? - Chàng nghiêm nghị hỏi.
-
Em… - Sao không dám nhìn chàng, cúi mặt ấp úng.
-
Chẳng phải em bảo mệt sao? Còn đi ra ngoài làm gì? Có biết là ta mỏi mắt trông
ngóng em không? - Ngữ điệu của chàng càng lúc càng nặng nề.
Sao
không trả lời, Mai Lang Vương tiến đến nâng cằm em lên, bắt em nhìn thẳng vào
chàng - Em đi ra ngoài, còn vác gã khác về thế này là thế nào? - Dừng một chút,
chàng kéo em đứng dậy và đưa em ra cửa, hạ lệnh - Mau quay về cho ta!
-
Mai Lang… - Sao bị chàng quát, lòng vô cùng buồn bã. Đó là lần đầu tiên chàng nặng
lời với em.
Mai
Lang Vương khoanh tay tựa vào cửa, án trước đó để em không thể quay lại nữa và
nhấn mạnh - Trở về nhà của ta và đợi ở đó, ta sẽ nói chuyện với em sau.
Sao
câm nín, không thể nói thêm gì, em trân trân nhìn chàng trong khi chàng thì rất
dứt khoát đối mắt với em. Sau cùng, em đành u uẩn quay đi, Sao đi được vài bước,
lại chạy, em chạy thẳng ra cổng tròn, tiếng guốc vang lên ầm ĩ.
Mai
Lang Vương nhìn theo em, đôi mắt nâu chợt xót xa day dứt. Chàng bỗng muốn đuổi
theo em để xin lỗi nhưng lại không thể. Mai Lang Vương quay vào trong, lướt qua
người chàng trai lạ kia và kiểm tra dấu ấn trên người chàng ta.
-
Văn tiên? - Chàng cau mày.
Mai
Lang Vương sau đó trở về thư phòng ở khu làm việc, thảo một lá thư rồi gửi gấp
nó đi.
Đến
chiều, Mai Lang Vương mới kết thúc xong chuỗi công việc nặng nhọc đã hành chàng
suốt mấy ngày liền. Chàng giao ít việc cho Lãm rồi cho phép chàng ta về nhà nghỉ
ngơi, bản thân cũng mang theo công việc về làm, chỉ tối nay nữa thôi là ổn, mai
chàng lại được thư thả. Mai Lang Vương gần như lướt về nhà, chàng sải bước rộng
và nhanh. Chẳng mấy chốc, chàng đã tiến vào sân vườn, đôi mắt nâu lướt khắp mọi
nơi, không quá khó để chàng tìm thấy bóng hình ấy.
Sao
đang ngồi trên sập ở nhà trái đọc sách, từ vị trí của chàng đến vị trí của em
cách nhau hai mươi bước chân. Chàng gần như đối diện em nhưng em không ngẩng
lên nhìn chàng. Mai Lang Vương im lặng, chàng trao khay công văn cho tiểu đồng
rồi bước đến chỗ em.
-
Sao. - Chàng đứng bên cạnh em và cất tiếng gọi.
Sao
không thèm nhìn chàng, em hờn dỗi quay lưng đi. Mai Lang Vương ngồi xuống và ôm
lấy em. Sao đẩy chàng ra, chuẩn bị rời khỏi sập.
-
Này! - Chàng giữ em lại.
Sao
bấy giờ mới chịu ngồi yên, không khước từ nữa.
Mai
Lang Vương thấy lòng bừng sáng đôi chút, chàng lại nhích đến và kéo em vào
lòng. Sao nằm im trong vòng tay chàng, dẫu vậy, em trông rất buồn bã và giận hờn.
Mai Lang Vương cười xòa véo má em - Thôi nào, ta xin lỗi.
Sao
phụng phịu, tránh né tay chàng, em lại định đẩy chàng mà rời đi.
Mai
Lang Vương rối rít giữ em lại, tựa cằm lên vai em, than thở - Ta mệt quá, mấy
hôm liền phải làm việc điên cuồng, em lại không chăm sóc ta.
Lòng
em chợt dâng lên nỗi xót xa, em không bướng nữa, tay nhẹ lướt qua gương mặt anh
tuấn. Những ngón tay em mềm mại và tràn đầy yêu thương, khiến cho lòng chàng dần
bình lặng, không còn căng thẳng.
-
Ngài đi tắm đi, em chuẩn bị phục trang. - Hồi lâu sau, em khẽ nói.
Mai
Lang Vương vui sướng hẳn lên, chàng gật đầu và ngoan ngoãn buông em ra. Sao hầu
chàng cả buổi chiều, đến tận cuối giờ dậu thì em mới được rảnh rỗi, Mai Lang
Vương lại không thả cho em về, chàng giữ em lại nhà trái, bảo em hầu trà chàng.
Hai
người ngồi trên sập và dõi mắt ra sân vườn, Sao không chú tâm đến chàng, em
chóng cằm nhìn vị trí ở giữa vườn, nơi có chậu mai nhỏ kia. Chậu mai ấy đã bị
đưa đi mất rồi, được đặt ở đó giờ là một chậu mai khác. Chậu mai mới kia là một
chậu cây non, có lẽ Mai Lang sẽ lại uốn nắn và chăm bẵm nó cho dịp trao quà năm
năm tiếp theo.
Mai
Lang Vương ngược lại không hề rời mắt khỏi em. Những ngày qua chàng nhung nhớ
em biết bao, đến nỗi không sao ngủ được. Sao chưa từng giận chàng đến mức không
thèm cho chàng thấy mặt thế này, hóa ra không được nhìn thấy em lại là hình phạt
khủng khiếp như thế.
Chàng
tự động nhích đến gần và bao bọc em trong lòng như cách chàng vẫn làm, Sao thấy
chàng di chuyển, em cũng không rời đi mà ngoan ngoãn ở yên đó. Chàng thấy em
không ý kiến, môi tủm tỉm, thuận tay kéo em ngã vào lòng. Sao không phản đối,
im lặng để chàng ôm.
-
Giận ta à? Sao mấy ngày qua không chịu đến hầu? - Chàng nhẹ hỏi, chàng không
tin rằng em vì mệt mà không chịu đến gặp chàng.
-
Ai giận chứ? - Sao ngoảnh đi, dù lòng buồn bực nhưng em chẳng hiểu lý do - Ngài
có làm gì đâu mà giận?
-
Thế sao không đến cho ta gặp?
-
Vì em mệt, em nhờ tiểu đồng báo với ngài rồi đấy thôi.
-
Mệt mà đi ra ngõ sau chơi một mình hửm? Còn vác trai về nhà nữa.
- Em ra đó hóng gió thôi, sau đó vô tình gặp người bị nạn,
chẳng lẽ không cứu.
Chàng siết em vào lòng, khiến em ngã hẳn vào lòng chàng
và nghiêm giọng dặn - Lần sau có đi đâu cũng phải nói với ta, ta đưa em đi.
- Ngài bận như vậy, còn thư thư từ từ nữa, em chẳng dám
phiền ngài. - Em cuối cùng buột miệng nói ra, nói xong, em lại giật mình sững sờ.
Mai Lang Vương lúc này mới thông tỏ đầu đuôi, chàng chợt
nhớ ra, hôm ấy chàng đặt lá thư khá hời hợt và có lẽ em đã thấy. Mặc dù biết em
đọc được thư của mình nhưng chàng không hề khó chịu mà ngược lại còn có chút
vui vui. Sao quan tâm đến chuyện riêng tư của chàng, em ấy giận vì chàng nhận
được thư tình.
Mai Lang Vương phì cười, nụ cười có chút mãn nguyện và đắc
ý.
- Khó chịu gì chứ? Ngốc quá. - Chàng trêu ghẹo.
Sao thẹn đỏ cả mặt, em vẫn đang tự hỏi mình tại sao lại
thốt ra câu ban nãy. Mai Lang Vương nắm tay em và hôn lên mái tóc, cử chỉ thật
dịu dàng. Chàng cuối cùng cũng được ở bên cạnh em rồi, xa em có mấy ngày mà cảm
tưởng như cả ngàn năm vậy.
- Nhà này em là nhất rồi, em bảo gì ta cũng nghe, không
phải sao? - Chàng chóng cằm, cười nói.
- Ngài quát nạt em dữ dội như vậy, có gì là cưng chiều
đâu? - Sao vẫn còn buồn chuyện ban sáng.
- Ta xin lỗi, đúng là ta đã nhất thời kích động, nhưng em
cũng không nên kề cận chăm sóc cho người khác như vậy. - Chàng có chút tủi thân
- Em bỏ mặc ta mấy ngày trời rồi lại ân cần chăm sóc bên giường kẻ khác, còn ngủ
gật ở đó nữa, ta không thể chấp nhận chuyện ấy được.
- Là các chị bảo em như thế. - Sao nhích xa khỏi chàng, ấm
ức nói.
Mai Lang Vương vội vã giữ em lại, định dỗ ngọt xoa dịu
nhưng Sao đã tránh né chàng rồi. Em đứng dậy, đi ra cửa và bảo rằng em sẽ về ngủ.
Mai Lang Vương dù rất nuối tiếc, muốn giữ em nhưng chợt nhớ đến vẻ mặt mệt mỏi
của em khi vừa tỉnh dậy bên giường kẻ kia, chàng lại không nỡ.
Mai Lang Vương đuổi theo em và ngỏ ý sẽ đưa em về. Sao
ban đầu không chịu song bước bên chàng nhưng vì chàng bám chặt quá nên em chỉ
đành để yên. Mai Lang Vương đưa tay cho em khoác và đợi em vâng lời khoác lấy
tay chàng, khi Sao đã chịu thỏa hiệp, chàng lại căn dặn - Ngày mai đến hầu ta,
em đến lúc nào cũng được nhưng không được nghỉ nữa.
Sao đồng ý với chàng. Mai Lang Vương vui như mở cờ trong
bụng, chàng đưa em về tận phòng rồi mới chịu quay đi.
Hôm sau Sao đến hầu chàng như lời hứa, em đến rất sớm, hầu
hạ chàng cả buổi sáng cho đến khi chàng đi làm vô cùng cẩn thận, chỉ có điều em
không chịu nói chuyện với chàng. Mai Lang Vương làm đủ mọi cách vẫn không thể
khiến em vui cười với chàng như mọi ngày được. Lãm đến nơi và trông thấy thái độ
xa cách của em, chàng ta có chút thích thú, cứ ôm chén trà cười suốt, khiến Mai
Lang Vương bực mình.
- Ta đi làm đây. - Khi giờ làm đến, chàng lại không nhịn
được mà hướng về phía em, mong chờ em tha thứ.
- Vâng, ngài đi làm vui vẻ ạ. - Em cúi người chào chàng,
vô cùng cung kính. Khổ nỗi em lại đứng dưới mái hiên còn chàng thì đứng ở sân
nhà gần cổng tròn, cách xa nhau tám bước.
Mai Lang Vương phiền muộn nhìn em thêm một chút rồi tiu
nghỉu quay đi. Lãm theo sau, đánh mắt về phía em, cười tán thưởng. Tiễn chân
xong hai người, Sao lại quay vào trong nhà và làm những việc thường ngày vẫn
làm. Em đem chổi ra sân quét quét, gom đám cánh mai lại, quét được một chốc, em
lại ôm chổi đứng bên cây mai non kia và thừ người ngắm nó.
Cây mai này tuy gọi là 'non' nhưng cũng cao gần nửa mét,
nó 'non' là bởi vì cành lá chưa được uốn nắn mà thôi. Dáng mai hơi nghiêng, uốn
lượn mềm mại. Xem chừng, khi được hoàn thành, nó hẳn sẽ trở thành một tuyệt tác
tao nhã nữa đây, giống như chậu mai trước vậy.
Ánh mắt em dần u ám.
Bởi vì nó được chàng chăm rất kĩ, cho nên dù nó nhỏ tuổi
hơn những cây mai khác, nó vẫn sở hữu dáng vẻ đáng chiêm ngưỡng.
Năm mươi năm ư… Sao nghĩ đến đoạn đường chỉ mười bảy năm
tuổi đời của mình rồi lại nghĩ về sự kiên nhẫn của nửa đời người ấy. Họ đã kiên
nhẫn với nhau như thế ư? Một người thì kiên nhẫn với tơ, một người kiên nhẫn với
hoa… Họ đang chờ đợi điều gì chứ? Đang ngóng trông chuyện gì mà mãi cứ thử
thách nhau?
Em không biết, lòng lại buồn dạt dào.
Bấy giờ ở khu lưu trú, chàng trai mà Sao cứu hôm trước đã
hồi tỉnh. Ban sáng Ưu Liên có đến xem qua cho chàng ta sớm, hôm qua, sau khi
xua Sao về, Mai Lang Vương cũng đã an bài một số tiểu đồng ở bên chăm sóc chàng
ta.
Chàng ta tựa lưng lên gối, ngồi trên giường lặng thinh. Đối
diện giường là cửa sổ khung sắt, với các đoạn sắt đan vào nhau tạo thành những
đóa hoa bốn cánh. Thông qua khung cửa sổ, có thể nhìn thấy tán me tây xanh rờn
với một vài cành lá đang sà xuống, tán cây lớn che khuất hầu như cả vòm không
bên trên mái nhà, khiến cho khung cảnh có chút tối.
Chàng nhìn sang bàn tre bên cạnh, trên đó có khay trà, ít
bánh mứt và một quyển sổ nhăn nhúm. Chàng rót ra một chén trà rồi cầm quyển sổ ấy
lên. Đó là loại sổ đến từ bên ngoài với bìa rất dày, bên trong đóng một xấp giấy
trắng tinh không kẻ ô dùng để vẽ. Bìa của quyển sổ bị gãy, nó cong lên, thảm hại
như một tấm da trâu phơi khô. Những trang giấy cũng nhăn nhúm, nhầu nhĩ, các
góc giấy vênh hẳn lên, đôi trang còn xếp lại, quyển sổ đã bị biến dạng gần như
hoàn toàn.
Chàng lật lật vài trang ra xem. Quyển sổ đúng là dùng để
vẽ, bên trong toàn là tranh. Những bức tranh khi thì vẽ màu khi thì chỉ vẽ chì,
dù nét vẽ không có gì đặc sắc nhưng nhìn cũng tạm, cây cỏ núi non nắn nót ra
dáng ra hình, miễn cưỡng cũng truyền tải được chút gì đó cảnh sắc của thiên
nhiên đến người ngắm.
Đang xem đến bức tranh cuối cùng thì có người đi vào,
chàng cũng không đóng quyển sổ lại, để mặc nó mở toang trên tay. Người đang đến
kia dáng vẻ tao nhã thiên tiên, tiếng guốc âm vang như tiếng nhạc, chàng đoán
đó hẳn là một vị thần lớn.
Vạt áo thêu hoa rực rỡ lộ diện trước cửa phòng, chàng hướng
mắt lên, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mĩ với đôi mày kiếm sắc sảo và mâu
quang nâu ngời cuốn hút. Chàng bị khí thế của người đó lấn át, mắt không thể dịch
chuyển khỏi y, tâm trí dần trở nên hỗn loạn bối rối.
- Tỉnh rồi hửm? - Mai Lang Vương tiến vào phòng.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, Mai Lang Vương rất đĩnh đạc
trong khi chàng trai kia căng thẳng ái ngại. Ánh mắt chàng rơi lên quyển sổ
trên tay chàng ta, nét vẽ kia chàng đã in sâu vào tâm khảm. Mai Lang Vương hơi
khó chịu, chàng thản nhiên đưa tay cướp lấy quyển sổ mà chàng ta đang cầm, đóng
sầm nó lại và giữ nó bên người.
- Chỉ là mấy bức vẽ nguệch ngoạc của người trong nhà, thật
thất lễ, đừng bận tâm nhiều. - Chàng thong thả nói.
- V… Vâng… - Chàng trai kia gật đầu ngập ngừng. Mặc dù
thái độ của ngài ấy thật dữ dội nhưng lời nói lại điềm đạm thanh nhã như vậy…
Thật khiến người ta quan ngại.
Mai Lang Vương ngồi xuống ghế tre, từ tốn trò chuyện với
chàng ta.
- Cậu là Văn tiên đúng không? Ta đã gửi thư đến Văn phủ
thông báo rồi. Họ sẽ sớm đến đón cậu thôi.
- Gì cơ?! - Chàng trai kia quay phắt sang chàng, sửng sốt
- Ngài báo cho họ rồi ư?!
Mai Lang Vương gật đầu, chóng cằm nhìn ra cửa sổ - Đó là
việc hiển nhiên.
Chàng trai kia lại lồng lộn, chàng ta chực bật khỏi giường,
tuy nhiên mới nhích thân một chút thì đầu đã lại choáng váng, chàng ta ngã bịch
vào thành giường, mặt nhăn nhó.
- Ta… Ta không thể quay về đó! - Chàng ta ôm đầu, cơn xây
xẩm khiến thần trí mờ ảo, tuy vậy chàng ta vẫn cố chấp rít lên.
Mai Lang Vương đỡ chàng ta lại giường, nhẹ nhàng nói -
Trước mắt cứ nghỉ ngơi đi, khi nào tinh thần ổn định rồi hẵng tính.
Chàng trai kia không nói tiếng nào, người vô lực như sợi
rơm. Mai Lang Vương ấn cậu ta vào giường xong, sờ trán cậu ta một chút, thấy vẫn
còn sốt, chàng cho gọi tiều đồng vào chăm sóc. Trong lúc tiểu đồng đắp khăn lên
người cho chàng ta hạ sốt, chàng chỉ khoanh tay đứng một bên xem xét. Cậu thanh
niên này là Văn tiên - Tiên đồng của phủ khác, chàng không thể can thiệp quá
nhiều đến cậu ta được, cho dù cậu ta có đồng thuận hay không thì nhiệm vụ của
chàng cũng chỉ là báo cho tiên chủ của cậu ta biết để họ mang cậu ta về thôi. Cậu
ta không thuộc quyền quản lý của chàng, vì thế chàng không thể giúp gì cả.
Mai Lang Vương đứng xem chàng ta một chút rồi lại quay về
khu làm việc. Khi chàng đi rồi, chàng trai kia có thều thào hỏi tiểu đồng về
danh tính của chàng. Lúc ba chữ Mai Lang Vương vang lên bên tai, mặt chàng ta
hơi ngẩn ra. Sau cùng, chàng trai đó không thể chống chịu được nữa, ngủ thiếp
đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét