Mai nở dưới Sao: chương 13: Kết thúc chuỗi dài rắc rối - Phần 5.

Mai Lang Vương và Sử Quân tiến vào khu nhà dành cho quản ngục, bấy giờ trước căn nhà của Thủy Cơ, binh lính và người hầu kẻ hạ đều đã được bố trí sẵn, cả khu nhà cũng được đảm bảo an ninh, không một ai ngoài phận sự có thể tiến vào.

Mai Lang Vương gấp quạt, nhẹ bước đi vào nhà, chàng đi đến đâu, thuộc hạ cúi đầu chào đến đó, khi chàng đi qua đã được một lúc họ vẫn không dám ngẩng đầu lên. Sử Quân tháp tùng chàng cho đến tận phòng Thủy Cơ, chàng ta sẽ tiếp tục theo hầu chàng như vậy mãi. Tên thuộc hạ theo chàng từ đầu thì nán lại cửa và đứng chờ ở đó, khi nào chàng lên đường về phủ Thần sông thì hắn mới rời theo chàng.

Sử Quân đã cho người thông báo với Thủy Cơ từ sớm, chủ yếu muốn nàng chuẩn bị chu đáo để đón chào Vương. Thủy Cơ sau lần trúng độc sức khỏe vẫn chưa khôi phục được, nếu là nàng của trước kia, hẳn nàng sẽ từ chối cuộc gặp mặt này ngay lập tức, nàng chẳng có lý do gì để phải ăn mặc thật kĩ lưỡng mà đón chàng cả.

Tất nhiên, đó là nàng của trước kia…

Sau lần nhìn thấy Mai Lang Vương ở căn nhà đối diện, Thủy Cơ đã nghiệm ra nhiều điều. Nàng bây giờ đang ngồi trên chiếu hoa trong phòng riêng. Đối diện chiếu hoa của nàng là một chiếc sập được an bài sẵn, ngăn cách giữa chiếu hoa và sập là một tấm bình phong, giữa sập và giường ngủ của nàng cũng được ngăn cách bởi một bức mành lớn.

Tiếng guốc thanh nhã ấy bắt đầu vang lên trên hành lang. Nó càng lúc càng tiến đến gần cửa phòng, sau cùng thì 'cộp' - Nó đã bước qua bậc cửa. Thủy Cơ ngồi sau bình phong căng thẳng vươn lưng. Trống ngực nàng đang đập, mồ hôi tay ướt đẫm.

Mai Lang Vương ngồi lên sập, tựa tay vào gối trái dựa và hờ hững nhìn bức bình phong bằng gỗ mun trước mặt. Trên bức bình phong đó người ta điêu khắc những bức tranh tùng cúc trúc mai tượng trưng cho tứ quân tử. Quả là bức bình phong tốt, sử dụng trong trường hợp này càng tốt hơn.

Tiếng rót trà róc rách bắt đầu vang lên giữa không gian chùng nặng. Bên kia Thủy Cơ vẫn chưa lấy lại được hơi thở bình lặng, nàng hoang mang tột cùng, tuy vậy vẫn nhất quyết vươn thẳng lưng và ngẩng cao đầu, cố không tỏ ra sợ hãi.

- Sức khỏe của nàng thế nào? - Câu đầu tiên mà chàng hỏi không ngờ lại là một câu hỏi thăm.

Thủy Cơ ngớ ra, mày nhíu lại, bức bối hạ giọng - Đã hồi sức tương đối.

- Ừm, tốt lắm. - Mai Lang Vương uống trà, đưa mắt ra cửa sổ nhìn mấy đóa Hoàng Thảo[1] đang rũ xuống. Dưới ánh chiều, chúng đẹp một cách thơ mộng.

Hai người lại im lặng. Một khắc sau, người không chịu được chính là Thủy Cơ, nàng nắm hai tay lại, ấn nó lên chiếu, lớn giọng hỏi chàng - Tại sao ngươi lại cứu ta?!

Mai Lang Vương ngạc nhiên, chàng chẳng hiểu tại sao nàng lại nổi giận với mình, tuy vậy, chàng vẫn nhẹ nhàng trả lời - Vì ta có chuyện cần hỏi nàng.

- Chuyện cần hỏi? - Thủy Cơ cười khẩy, nàng chẳng cần biết lý lẽ đúng sai gì nữa, đứng trước kẻ này, kẻ mà nàng vô cùng căm ghét nhưng lại có ơn cứu mạng nàng này, nàng chẳng biết phải dùng thái độ nào mà đối đãi nữa, chỉ biết giả đò tức giận mà cao giọng đối đáp - Ta và ngươi không có gì để nói với nhau cả!

- Có đấy. - Mai Lang Vương nhắm mắt, thanh tĩnh hớp một ngụm trà cho thư thái và buông giọng nhẹ tênh - Về Thị Hoa.

Thủy Cơ ngậm miệng.

- Sao thế? - Mai Lang Vương mở mắt, sắc bén liếc bức bình phong, ngữ điệu trầm thấp chậm rãi - Nàng ta là người đã đưa cho nàng chiếc găng tay ấy có đúng không?

Thủy Cơ cúi gằm mặt, không dám nói gì nữa. Chiếc găng tay? Nếu hắn biết đến sự tồn tại của nó thì có nghĩa là hắn cũng đã điều tra ra được mọi hành tung cũng như phương thức gây án của nàng.

Thủy Cơ rầu rĩ nhìn những đầu ngón tay gầy như que củi, chỉ sống trong ngục thất tối tăm mấy ngày mà nàng đã mất sắc như vậy. Chuyện xảy ra ở phủ là do nàng làm, do nàng quyết tâm thực hiện, bị bại lộ cũng là phần số của nàng, nàng cam tâm tình nguyện chịu phạt. Còn Thị Hoa? Nàng ấy chỉ là người đưa tin và là cộng sự của nàng, nàng ấy không đáng bị kéo vào chuyện này. Sau cùng đây chỉ là ân oán của riêng nàng.

Vì vậy, nàng sẽ không nói gì cả. Không để Thị Hoa phải chịu trách nhiệm liên đới.

Thủy Cơ khép chặt môi, quay lưng lại với tấm bình phong, một mực hướng mắt về phía trước. Mai Lang Vương không biết nàng đang làm gì, chàng chỉ nghe thấy tiếng lụa cọ xát với bề mặt chiếu loạt soạt vang lên, vì đó là âm thanh không minh bạch, cho nên chàng cũng chẳng thể hỏi.

Lại một khoảng im lặng kéo dài.

Mai Lang Vương đã hết kiên nhẫn, chàng không muốn tiếp tục chờ đợi nàng nữa. Đôi mắt nâu dõi nhìn sắc trời, giờ cơm chiều sắp tới, nếu chàng còn dây dưa thì sẽ không xong mất.

- Nàng có biết ai là người hạ độc nàng không? - Chàng thở dài, trực tiếp đi vào vấn đề dù cách này hơi thô bạo. Nó sẽ đánh trực diện vào tâm lý của một người bệnh như nàng.

Thủy Cơ đơ ra, môi mím lại, cảnh giác đáp - Không.

- Nàng có biết ai là người giúp ta tìm ra chiếc găng tay không? - Chàng lại hỏi.

Thủy Cơ lắc đầu thật mạnh - Chuyện của ngươi ta làm sao mà biết được.

- Cũng phải, nếu nàng biết thì đã không phải bị độc tố giày vò. - Mai Lang Vương nhỏ nhẹ nói, ngữ điệu của chàng quả thật có chút xót thương.

Thủy Cơ thấy chàng tỏ vẻ thương hại mình thì cơn giận trong lòng bỗng chốc bùng lên. Nàng nghiến răng, rin rít - Đừng giả mèo khóc chuột!

- Này! Nàng kia! - Sử Quân đứng phía sau sập đã không còn chịu nổi sự hống hách của nàng nữa. Chàng sôi máu gầm lên, bất chấp cả tác phong nghề nghiệp mà quát sa sả vào bình phong - Nàng vừa phải thôi! Vì Vương niệm tình nàng nên mới dễ dãi với nàng từ đầu đến giờ, nếu là kẻ khác không biết phải bị đánh bao nhiêu hèo mới đủ! Vương đã ban ơn cứu nàng, còn ban ơn chăm chút nàng, nàng một tiếng cảm tạ cũng không có đã đành lại còn hỗn xược với ngài như thế? Nền tảng gia giáo của nàng mỏng mảnh thế!

Thủy Cơ bị mắng, cảm thấy bị xúc phạm lòng tự trọng nhưng không cãi được lời nào.

Đúng là nàng đã có những hành động thất lễ.

Mai Lang Vương lạnh lẽo liếc Sử Quân. Chàng ta rụt lại mười phần, im bặt cúi xuống.

- Xin lỗi nàng, thuộc hạ của ta đã thất thố. - Mai Lang Vương lịch thiệp nói.

Thủy Cơ đến đây thì không còn ương bướng nữa, nàng ta đã nhận thức trở lại vị trí của bản thân, không còn bị cơn giận điều khiển.

Mai Lang Vương biết rằng không thể cứ vòng vo với nàng thế này. Chàng vốn định nói từ từ để nàng dễ chấp nhận nhưng có vẻ nó đã cho hiệu ứng ngược. Vì vậy, chàng quyết định nói thẳng - Hôm đó, sau khi nàng rời khỏi nhà bếp và đi tìm thầy lang, Thị Hoa đã trở lại một lần nữa để cất giấu đôi găng tay cho nàng. Nàng ta sau đó đã tiết lộ với Sao vị trí cất giấu đôi găng tay, đến khi ta và Vĩnh Nghiêm tìm được nó thì nàng ta lại đến gặp chúng ta và tố cáo mọi tội lỗi của nàng.

- Gì… Cơ…?!

Mai Lang Vương không cho nàng chút khoảng lặng nào, tiếp tục nói - Sau khi buộc tội nàng, chúng ta giữ Thị Hoa lại phủ. Vĩnh Nghiêm chưa ra tay với nàng nên Thị Hoa có vẻ tức giận, nàng ta đã tự sắp đặt một vụ ám sát rồi đổ tội cho nàng, mặt khác, nàng ta sai người hạ độc dược vào thức ăn của nàng, hẳn là để bịt đầu mối.

Suy nghĩ một chốc, chàng lại nói - Nếu nàng không tin, ta có thể đưa lời khai của những kẻ đồng phạm với nàng ta cho nàng xem. Trong đám đồng phạm đó có tên thủ lĩnh của Đổi Vận. - Chàng cười mỉm - Hẳn là nàng biết? Ta cũng có thể cho nàng gặp hắn và trực tiếp nghe hắn khai nhận.

Phía sau bức bình phong, Thủy Cơ trợn trắng mắt, khuỵu người sang trái, mặt tái bệch. Mai Lang Vương ái ngại nhìn chén trà đặt dưới sập, không nói gì nữa, từ bên kia bình phong đang vẳng ra tiếng khóc.

Đó là tiếng khóc tức tưởi, nghẹn ngào, nấc lên từng hồi từng hồi một.

Sử Quân bấy giờ cũng không còn tức giận nữa, chàng hơi quay đi, mặt tỏ ra khổ sở khi phải chứng kiến một cô gái thương tâm khóc.

 

- Nàng đã bình tĩnh lại chưa? - Khi tiếng khóc trở nên yếu dần đi, Mai Lang Vương mới cất tiếng.

Thủy Cơ không đáp lời chàng, chỉ có tiếng sụt sịt ngân vang.

Mai Lang Vương e ngại buông tiếng thở, tiếp tục tra hỏi - Vậy nàng kể cho ta nghe mọi chuyện được rồi chứ?

Thủy Cơ trừng mắt dữ tợn, nhớ đến Thị Hoa là nàng lại không kìm được nghiến răng nghiến lợi. Dẫu vậy nàng biết bây giờ không phải lúc căm giận. Nàng phải cung cấp lời khai cho Mai Lang Vương trước.

- Thị Hoa đến tìm ta cách đây hơn một tuần, bảo với ta rằng anh rể chính là người đã ra tay giết chị ta. - Nàng cố bình tĩnh kể lại, giọng vừa nhọn vừa sắc, tựa như những chiếc đinh ghim trên bàn chông.

- Vậy à? - Mai Lang Vương hơi dừng tay quạt. Vậy ra đó là động cơ…

Nghi vấn đầu tiên mà chàng đặt ra đã được giải đáp.

- Nhưng ta tưởng một người thông minh như nàng thì sẽ không dễ bị dắt mũi? - Chàng hơi ngạc nhiên.

- Vì ả đưa cho ta tấm khăn dính máu của chị, trên đó có bút tích của chị. - Thủy Cơ lạnh lẽo đáp.

Hôm đó, quả thực Thủy Cơ không dễ dàng tin tưởng Thị Hoa. Mặc dù nàng ta là thị nữ thân cận của chị nàng nhưng nàng chưa từng tin tưởng nàng ta quá nhiều. Thậm chí khi nghe nàng ta nói đến việc anh rể để ý nàng thì nàng cũng chỉ cười nhạt trong lòng mà thôi.

Thái độ của nàng đối với Thị Hoa chỉ thay đổi khi nàng thực sự nhìn thấy chứng cứ, đó là tấm khăn của chị nàng. Thủy Cơ không nghi ngờ nguồn gốc của nó vì chữ trên đó quả thật là chữ của chị, máu trên đó nàng cũng đã giám nghiệm qua, nó đồng nhất với máu của chị nàng. Hơn nữa tấm khăn đó là tấm khăn thêu do nàng tặng chị… Ở góc khăn có thêu hoa cúc, loài hoa mà chị rất thích.

Chính bởi chứng cứ đó mà nàng mới tin Thị Hoa không hề do dự.

- Giờ thì… Có vẻ vụ của phu nhân cũng được làm sáng tỏ rồi nhỉ? - Mai Lang Vương u ám đỡ trán.

Thủy Cơ nghẹn giọng.

Mai Lang Vương ra hiệu cho Sử Quân đi lục soát nhà của Thị Hoa. Chàng ta nhận lệnh và lập tức lên đường.

- Mọi chuyện đang trên đà kết thúc. - Mai Lang Vương nhắn với Thủy Cơ rồi chuẩn bị rời đi.

Thủy Cơ nghe tiếng guốc va chạm trên sàn nhà thì đoán là chàng sắp đi khỏi, nàng ta lập tức thốt - Cho dù ngươi đã lao tâm khổ tứ để giải quyết chuyện này thì tội ác của ngươi cũng không được xóa bỏ đâu!

Mai Lang Vương nghe nàng nói đến tội ác, chàng lập tức sững sờ, dừng bước.

Tội ác ư?

Chàng mù tịt, đôi mắt nâu hơi phủ sương mờ, chàng rốt cuộc đã gây ra tội ác gì nhỉ?

Mai Lang Vương hiếu kì, ngồi lại sập, gật đầu nói - Ta xin được rửa tai lắng nghe.

Thủy Cơ há miệng, nói tới tấp vào mặt chàng - Năm đó Vĩnh Nghiêm đáng lý chỉ chịu một trăm năm hình phạt, ấy vậy mà ngươi lại cố ý gia tăng lên ba trăm năm! Vĩnh Nghiêm đáng lẽ đã được về nhà sớm hơn nhưng vì bị ngươi chơi lén, phải tiếp tục sống cảnh đọa đày nơi đất khách quê người! Ngươi nhân cơ hội Vĩnh Nghiêm phải chịu tội, mặc sức bình định hết vùng đất này đến vùng đất khác mà không có đối thủ! Sau bao năm tính toán mưu chước và hãm hại bè bạn ngươi cuối cùng cũng leo lên được ngôi Vương! Ngươi không xứng đáng là bậc quân tử!

Mai Lang Vương xòe quạt, âm trầm nhìn sang bức bình phong - Tại sao nàng lại biết chuyện này?

Thủy Cơ cười nửa miệng, khinh bỉ ra mặt - Ngươi tưởng việc xấu của mình có thể qua mặt tất cả mọi người sao? Năm đó ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ngươi và anh rể!

- À… - Mai Thần thấu tỏ đầu đuôi, giờ thì chàng nhớ rồi.

Đúng là lúc lên kế hoạch, chàng có vô tình nhìn thấy một bóng áo mong manh lướt qua…

Chuyện xảy ra vào ba trăm năm trước, khi chàng vẫn còn là phụ việc của Phù Đổng Thiên Vương. Năm đó Vương phải xuống phía Nam làm việc, để lại phủ cho chàng coi sóc. Nào ngờ ngài đi chẳng được mấy ngày thì phía Cổ Loa đột ngột có tin báo rằng thuộc hạ của Năm Chèo ở ven Vàm Thuật bỗng dưng thoát khỏi phong ấn và gây loạn, Mai Lang gửi thư hỏi ý Phù Đổng Thiên Vương, ngài hồi âm lại, bảo rằng sẽ trình với vua để chàng đảm đương nhiệm vụ này thay ngài vì ngài đang rất bận.

Hai ngày sau, vua Hùng truyền chàng đến Cổ Loa nhận nhiệm vụ, đó cũng là lần đầu tiên chàng được diện kiến ngài và được trực tiếp nhận nhiệm vụ từ ngài. Mai Lang trước đây cũng nhiều lần đến Cổ Loa, tuy nhiên chàng đến với tư cách là tiểu đồng hoặc phụ việc cho các vị thần, chàng lưu lại Cổ Loa một cách lặng lẽ và mờ nhạt, đến đi âm thầm, còn lần này chàng đến đây với một vai trò khác, một tâm thế khác, đó là sự kiện đánh dấu bước ngoặc đầu tiên trên con đường công danh của chàng.

Vua Hùng giao việc chế phục thuộc hạ Năm Chèo cho Mai Lang, chàng đến sông Vàm Thuật và chiến đấu với con quái thú hung hãn ấy. Mặc dù nó chỉ là thuộc hạ của thần sấu năm chân nhưng nó vẫn rất to lớn và hung bạo, một cái vẫy đuôi của nó có thể khiến mặt đất rung chuyển.

Mai Lang năm ấy chưa có bảo kiếm bằng đồng, chàng cũng chưa được nhận thần chức Hoa Thần. Vũ khí mà chàng sử dụng là loại binh khí hạng trung, trên người cũng không có chiến giáp, chỉ đơn thuần là bộ áo dài bằng vải lụa bình thường. Dẫu thế, kiếm thuật siêu đẳng của chàng thì lại thuộc hàng nhất nhì ở Thần giới. Con quái thú đã từng bị chế phục trong mười chiêu kiếm của Thần sông trước kia lại bị chàng xử lý chỉ trong vòng năm chiêu mà thôi.

Phong thái của Mai Lang lúc đó vô cùng oai vệ hùng tráng.

Sau khi giam giữ con quái vật vào lòng sông sâu, Mai Lang cứ nghĩ là nhiệm vụ đã kết thúc, chàng cất kiếm chuẩn bị quay về giải quyết tàn cuộc thì bỗng dưng bị một bóng đen đánh lén. Hắn từ bờ sông bất ngờ bay vút lên, táp kiếm tới tấp vào chàng, Mai Lang vội vàng gọi kiếm ra chống đỡ, trong thâm tâm vô cùng khó hiểu vì chẳng biết tại sao mình lại bị tấn công.

Sau vài lời đối đáp qua lại thì chàng mới biết hắn chính là em trai của Thần sông Vàm Thuật. Chuyện rắc rối ở đây cũng do hắn gây ra.

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa chàng và Vĩnh Nghiêm. Sau đó, chàng là người xử lý chuyện xảy ra ở đây và hắn thì lại là người gây ra chuyện cho nên chàng đã bắt hắn phải đi tù. Phóng thích bọn quái thú bị phong ấn là tội cực kì nặng nề, Mai Lang vốn nổi tiếng hành sự nghiêm minh từ trước đến giờ, chàng chẳng nể nang ai cả, Vĩnh Nghiêm kia có là em trai của Quan Lang thì cũng vậy thôi.

Vì thế, Vĩnh Nghiêm phải đi đày ba trăm năm, chàng là người cầm bút duyệt hình phạt.

Nhưng cho dù là vậy, cho dù là chàng đã tăng thêm hai trăm năm hình phạt cho hắn đi nữa thì lời của Thủy Cơ vẫn khiến chàng nghe không lọt tai.

Mai Lang Vương phủ cánh quạt đương mở rộng lên vạt áo, trầm tư nhìn lớp giấy điệp màu liễu trên nan quạt, chậm chạp nói - Nàng thật thô lỗ.

- Cái gì?! - Thủy Cơ khựng lại, há hốc, không nghĩ Mai Lang Vương lại thở ra câu đó.

Chàng đặt tay lên cánh quạt, cảm thấy chẳng muốn nói gì nữa, chỉ muốn trở về nhà gặp Sao - Nàng khiến người khác tổn thương đấy.

Thủy Cơ không nghĩ những gì mình nói lại khiến Mai Lang Vương trở nên như vậy. Nàng cho rằng mình chẳng nói gì sai cả, cho nên nhất thời không thích ứng kịp với thái độ của chàng.

Mai Lang Vương đã chán ngán cuộc trò chuyện này đến cực điểm rồi, chàng không biết tại sao mình lại phải ở đây để cho nàng miệt thị và xúc phạm. Dẫu vậy chàng vẫn cố gắng nói rõ với nàng, dù sao đây là điều mà chàng cần phải nói, để nàng hiểu nàng đã phiến diện như thế nào.

- Thủy Cơ, ta biết nàng ưu ái Vĩnh Nghiêm, luôn đặt hắn lên trên hết, một lòng một dạ hướng về hắn. Tuy nhiên, nàng đừng vì cảm xúc chủ quan của mình mà xem thường người khác như vậy. Cho dù ta có tăng thêm hai trăm năm hình phạt cho Vĩnh Nghiêm thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến con đường thăng tiến của ta cả. Ta đã làm việc chăm chỉ và chuyên cần, phải đổ mồ hôi công sức và vắt kiệt trí óc thì mới được địa vị như hiện tại. Nàng không thể vì tình cảm của mình mà phủ định công sức của ta.

Thủy Cơ câm nín.

- Giả như hắn không bị đày thêm hai trăm năm thì ta cũng sẽ làm Vương thôi, chuyện ta bắt hắn đi đày và chuyện ta được phong Vương không liên quan gì đến nhau, bởi sau rốt, thứ quyết định thành công chính là năng lực tự thân của mỗi người.

Đến lúc này thì Thủy Cơ không còn gì để nói nữa, nàng cảm thấy bản thân như bị tạt một gáo nước lạnh.

Dù nàng rất ấm ức nhưng không thể phản bác được lời nào.

- Được rồi, ta đã nói hết những gì cần nói còn nàng chấp nhận hay không thì đó là chuyện của nàng. - Mai Lang Vương dời gót, trở ra ngoài.

Thủy Cơ ngồi sau bức bình phong, dáng vẻ ngơ ngẩn thất thần, cho đến khi tiếng guốc thanh nhã kia dứt hẳn ngoài hiên nhà, nàng vẫn không hề động đậy.


[1] Một loài hoa leo có màu vàng, thường được trồng trước cửa hay trên ban công. 

Nhận xét