Mai nở dưới Sao: Chương 19: Chỉ cần bên nhau là đủ rồi - Phần 2.
Cả ngày hôm đó, em chăm chỉ học thêu thùa. Mẫu hoa văn mà
Bạch Sứ dạy mấy hôm trước đã từng bị em bỏ lăn bỏ lóc, giờ đây lại được em nâng
niu vô chừng. Sao tập trung toàn bộ tinh thần để học thêu, em muốn tự tay may một
bộ lễ phục cho chàng. Những mảnh vải vụn mà Ưu Liên đưa cho để em may áo gấu
bông cũng được tận dụng để luyện tập.
Thoạt tiên, Sao sẽ tập tành may những bộ áo dài bé tẹo
trước. Khi nào em thuần phục rồi thì sẽ xin các chị vải để may một bộ áo dài
hoàn chỉnh. Em sẽ may cho chàng một bộ áo giống như chị Bạch Sứ đã may cho anh
Lãm vậy. Sao muốn khi bộ áo hoàn thành, em có thể thêu những mẫu hoa văn mà
mình đã học lên nó.
Đến trưa khi chàng trở về, Sao đã chờ đợi sẵn sàng ở cổng.
Lúc chàng vừa ra khỏi khu làm việc thì cũng là lúc chàng nhìn thấy em. Mai Lang
Vương hơi giật mình, chàng không hiểu tại sao hôm nay em lại nhiệt thành vậy.
Chàng chỉ biết ôm một bụng khó hiểu mà theo em vào nhà. Nỗi nghi hoặc cứ không
ngừng tăng lên.
Sao giúp chàng cởi áo ngoài và cài khuy áo mới cho chàng
vô cùng thuần phục. Sau sự việc ban sáng, Mai Lang Vương không phản đối việc em
hầu chàng thay áo nữa, dù rằng chàng vẫn còn rất e ngại.
Vào giờ cơm, em cứ ngồi bên cạnh chàng và chực chờ để gắp
thức ăn. Sự hầu hạ tỉ mỉ và hăng hái đó dù khiến chàng rất vui nhưng cũng khiến
chàng cảm thấy hơi không thoải mái.
Hôm nay một đợt công việc khẩn cấp mới lại đổ xuống cho
nên chàng không được thảnh thơi mà phải làm việc. Mai Lang Vương không làm việc
ở thư phòng, chàng bày bàn nhỏ ngoài sập để làm việc cho thoáng. Sao ngồi bên cạnh
hào hứng nâng công văn. Mai Lang Vương trầm ngâm, mỗi khi chàng trao công văn
cho em, Sao lại mở nó ra và chăm chú nhìn những dòng phê của chàng, đôi khi em
còn lướt tay qua những con chữ trên đó một cách trìu mến nữa, hành động ấy khiến
chàng càng thêm hoài nghi.
Mãi cho đến tối thì mọi công việc mới kết thúc. Mai Lang
Vương xếp công văn lên khay, Sao cũng phụ giúp chàng. Khi đang tất bật thu dọn
mọi thứ thì chàng vô tình chạm lên tay em, Sao bỗng dưng rụt tay lại, ôm lấy
bàn tay nhỏ bé ấy mà ngượng ngập cúi đầu.
Mai Lang Vương khó hiểu. Em với chàng chẳng phải vẫn thường
nắm tay nhau ư? Cả việc ôm ấp cũng đã làm. Ngay từ khi em còn nhỏ, em đã thích
ngủ trong lòng chàng, cho đến khi em mười bảy, em vẫn không bỏ được thói quen
sà vào lòng chàng như chim non cơ mà?
Chàng từ lâu đã không còn thấy ngại với những việc đó. Bởi
vì chàng và em quá gần gũi nhau cho nên chàng đã xem những việc đó là hiển
nhiên. Thế mà giờ đây, chỉ một cái động chạm lại khiến em đỏ bừng mặt ngượng
ngùng ư? Mai Lang Vương không hiểu nổi.
- Này, gì vậy? Em lạ lắm đấy. - Chàng quyết định hỏi rõ.
Sao giật thót, em không dám nhìn thẳng chàng, mắt hơi né
đi - T… Thế ạ?
- Ừm. Em trở nên rất kì lạ.
- Ha ha… - Sao cười gượng gạo, đánh trống lảng - Thôi để
em mang chỗ này vào phòng ngài!
Thế rồi em bật dậy thật nhanh, mang khay công văn chạy
vèo vào phòng. Mai Lang Vương nhìn theo em, chàng tựa tay vào gối trái dựa, suy
ngẫm. Sao dường như trở nên quan tâm đến chàng hơn, ban sáng khi nghe Lãm nói rằng
em cứ nhìn chàng suốt, chàng cũng bắt đầu để ý. Quả thật từ lúc chàng về cho đến
giờ, Sao cứ len lén nhìn chàng.
Ánh mắt của em vừa si mê vừa ngây ngốc. Ánh mắt ấy khiến
chàng chao đảo.
Mai Lang Vương dù rất vui sướng khi thu hút được em nhưng
chàng cũng không khỏi quan ngại lo lắng. Tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy?
Chẳng lẽ tên Nhã Lang đó đã dạy cho em những điều không hay ư?
Trong lúc chàng đang suy nghĩ thì Sao trở ra, em ngồi xuống
sập, chú ý giữ khoảng cách với chàng và tiếp tục nhìn chàng bằng ánh mắt đó.
Mai Lang Vương lặng im không nói, chàng chỉ chậm rãi dời mắt về phía em, Sao vừa
thấy mắt chàng đưa tới, em liền lập tức dẹp ngay vẻ mặt si ngốc đi. Đến khi
chàng không chú ý đến em nữa thì em mới lại nhìn chàng.
Mai Lang Vương cau mày nghĩ ngợi.
Chàng bắt đầu không hiểu được em. Chàng có cảm giác em trở
nên thật sâu thẳm và trưởng thành. Dường như sự ngây thơ hồn nhiên của em đã bị
rơi mất ở Văn phủ rồi.
- Đến giờ rồi, để ta đưa em về. - Chàng đặt chén trà xuống,
nói.
- Vâng ạ. - Sao ngoan ngoãn đứng dậy đợi chàng. Mai Lang
Vương đến và đưa tay cho em như thường lệ.
Nhưng Sao không khoác tay chàng nữa, em đẩy tay chàng về.
Mai Lang Vương cảm thấy rất bức bối, chàng lại chìa tay ra nhưng Sao đã bỏ đi
trước rồi.
- Này, tại sao không chịu khoác tay ta? - Chàng vặn hỏi.
Sao đỏ mặt, tuy vậy, vẫn đối đáp rất dứt khoát - Người ta
lớn rồi, ai lại khoác tay ngài như trẻ con nữa.
- Người lớn trẻ con gì chứ? Chẳng phải chúng ta luôn như
thế sao? - Chàng không đồng tình.
- Không chịu, em đã lớn, đã mười bảy rồi, nếu cứ động chạm
với ngài thì không hay đâu. - Sao nói rồi lướt vào nhà trong.
Mai Lang Vương sững sờ đứng ở hiên nhà nhìn theo bóng em,
chàng vẫn còn sốc với những lời em vừa nói. Em đã lớn, đã mười bảy rồi ư? Chàng
không hiểu, không hiểu tại sao em lại từ chối chàng. Cho dù em lớn hay nhỏ thì
đều là Sao của chàng không phải ư? Chàng và em gần gũi như vậy, trước giờ chẳng
hề phân biệt rạch ròi điều gì.
Mai Lang Vương phiền muộn quay về, chàng rất khó chịu khi
không thể thân mật với em như trước nữa.
Rốt cuộc thì Nhã Lang đã nói gì với em mà khiến em thay đổi
như vậy?
Nhận xét
Đăng nhận xét