Mai nở dưới Sao: Chương 18: Tỉnh giấc ở Văn Phủ - Phần 5.
Trong lúc Mai Lang Vương và Văn Thần đàm đạo thì Sao đang
ngồi ở hoa đình trong khu vườn chính, nơi gần với cổng phủ. Mai Lang Vương bảo
em ra đó ngồi đợi chàng một chút, chàng nói vài câu với Văn Thần rồi hai người
sẽ lên đường ngay. Lúc em buồn chán di tay lên bàn đá vẽ một đóa hoa mai thì bị
ai đó tóm lấy vai. Sao giật thót cả người, rùng mình, nhất thời không thể thốt
lên lời nào.
- Đang đợi Vương à? - Nhã Lang nhã nhặn ngồi xuống ngay
bên cạnh em.
Sao gật đầu, em đã không còn sợ chàng ta nữa. Sau lần cãi
vả ban nãy thì hai người dường như đã hiểu nhau hơn một chút. Em có thể hiểu được
những hành động kì quái của Nhã Lang và chàng ta thì có thể hiểu vì sao em lại
được Vương yêu thương.
- Chuyện lúc nãy… Cảm ơn nàng. - Nhã Lang chân thành nói.
- Sao lại cảm ơn tôi? Cậu đã bị tôi làm cho bẽ mặt. - Sao
lắc lắc đầu, ái ngại nói.
- Không, điều đó cần thiết thôi, để ta có thể trưởng
thành. - Nhã Lang mở quạt, u buồn nhìn sân vườn, sân vườn của Văn phủ không trồng
kiểng, họ trồng toàn lan và các loài hoa quý. - Ta đã quá u uất về tương lai của
Văn phủ này, vì vậy không còn nhìn thấy điều gì khác nữa. Ta tuyệt vọng và cứ
trách móc, không thể bứt
ra khỏi chiếc lồng đã nhốt chặt mình. Nhờ có nàng mà ta mới thoát ra được
thứ suy nghĩ hèn nhát đó. Quả thật, ta chưa từng làm gì cả, bởi vì ta cảm thấy
rủi ro quá cao và rằng mình sẽ không thay đổi được cả thế giới đâu nên ta chẳng
dám làm gì ngoài chỉ trích và than thở.
- Nhã Lang…
- Nhưng mà giờ đã khác rồi. Ta đã biết là mình phải làm
gì. - Nhã Lang hào hứng nói - Trước tiên ta sẽ ngăn chặn sự ảnh hưởng từ bên
ngoài, sau đó nuôi dưỡng hồn văn của những Văn tiên trong nước. Kế đó thì liên
kết với các phủ thần khác và tạo nên một mạng lưới xuất bản chuyên nghiệp, phục
vụ cho các Văn tiên và cư dân Thần giới. Bên cạnh đó còn có thể tạo thêm một số
văn đàn lớn nữa, tranh luận và tôn vinh văn chương nước nhà. Ta nghĩ những điều
đó sẽ tạo động lực cho sự phát triển văn học ở Thần giới thôi.
- Tốt quá! - Sao vỗ tay, cảm thấy những gì Nhã Lang vạch
ra thật tuyệt vời và tràn đầy hứa hẹn.
- Tất nhiên, vẫn câu nói của nàng, hành động mới tạo nên
thành quả. - Nhã Lang cười gượng - Dù ta đã nhìn thấy đường đi nhưng thấy, lên
kế hoạch và bắt tay vào làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Để đạt được điều
ta mong muốn, hẳn là ta phải đổ mồ hôi công sức và trải qua gian khó rất nhiều.
Nhưng mà, ta không hối hận đâu! - Nhã Lang bừng bừng nhiệt huyết thốt lên - Nếu
ta làm không được thì Văn Thần sẽ làm cùng, chúng ta làm không được thì các tiểu
đồng của Văn phủ sẽ làm cùng, nếu vẫn không được thì các phủ thần khác sẽ làm
cùng. Thậm chí cư dân của Thần giới - Khi họ hiểu được tầm quan trọng của việc
gìn giữ văn học và văn hóa thì họ cũng sẽ bắt tay vào làm cùng chúng ta thôi. Hết
đời này đến đời khác, những bàn tay chồng lên nhau và vun đắp, rồi thì mọi thứ
sẽ biến chuyển thôi!
- Vâng! - Sao nói đầy trách nhiệm và phấn khích - Nếu cậu
cần giúp đỡ gì thì cứ nói, tôi sẽ giúp hết sức. Mai Lang tuy bận rộn nhưng nếu
tôi ngỏ lời thì ngài ấy sẽ đồng ý tham gia cùng cậu thôi! Mai Lang rất quan tâm
đến những chuyện như thế này! Ngài ấy sẽ toàn tâm toàn lực hỗ trợ cậu!
- Cảm ơn nàng, cảm ơn Vương. - Nhã Lang cảm kích đến lặng
người.
- Đó là trách nhiệm chung mà, đúng không? - Sao nhẹ đáp.
- Đúng là như nàng nói… Vương thật sự rất tốt. Dù ta đã
làm ra những chuyện đó với nàng, ngài ấy vẫn không truy cứu tội lỗi của ta mà
còn giúp ta giải quyết chuyện ở Văn phủ nữa, ta không biết phải cảm tạ ngài ấy
thế nào. - Suy nghĩ một chút, chàng lại cười khen em - Mà Vương có mắt chọn vợ
thật đấy! Ngài ấy chọn được một người vợ vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Thuở
trước nghe người ta bảo ngài ấy không thích nói chuyện phong nguyệt, ta cứ nghĩ
ngài ấy khô khan lắm. Không ngờ lại là một người hết lòng yêu thương gia đình.
Ngài ấy nâng niu nàng như nâng niu báu vật vậy.
Tâm trí Sao bùng nổ như một quả pháo bông.
- V… Vợ… Vợ gì chứ? - Em lắp bắp một cách khó khăn.
- Hửm? - Nhã Lang nhướng mày.
Sao lập tức xua xua tay, kịch liệt đính chính - Tôi không
phải vợ của Mai Lang đâu! Tôi chỉ là tiểu đồng của ngài ấy thôi!
- CÁI GÌ??? - Nhã Lang sốc cực độ.
Sao gật đầu như bổ củi, bối rối khẳng định - Chúng tôi chỉ
là tiên chủ và tiểu đồng thôi.
- Không thể nào! - Nhã Lang không thể tin được.
- Thật đó! - Sao chắc nịch đáp.
- Chỉ là tiên chủ và tiểu đồng, làm sao ngài ấy có thể đối
xử với nàng như thế được? Mối quan hệ giữa tiên chủ và tiểu đồng lơ lửng ở giữa
thầy trò và chủ tớ. Đối với một mối quan hệ như vậy, chỉ có yêu kính và trách
nhiệm, không có cưng chiều đâu.
Tiên chủ hướng dẫn tiểu đồng tu tập và rèn luyện để nâng
điểm tự thân, vì vậy hiển nhiên không thể cưng chiều tiểu đồng được. Cưng chiều
là con dao hai lưỡi, tuy nó khiến cho tiểu đồng cảm thấy thoải mái nhưng về lâu
dài sẽ gây hại cho chúng. Nếu chúng quen với tình yêu và làm cho ý chí mềm nhũn
thì chúng sẽ không thể tăng điểm tự thân được nữa. Sau này, khi đối mặt với nhiệm
vụ, chúng cũng không còn tính tự giác và nghiêm chỉnh.
Tiểu đồng thi tuyển vào phủ của tiên chủ, làm việc, học tập
và nhận lương bổng. Chúng sẽ phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu, luôn nhất nhất
giữ vững các quy tắc nghiêm ngặt mà tiểu đồng phải tuân thủ. Dù chúng có yêu
kính tiên chủ của mình hay không thì cách cư xử đối với tiên chủ vẫn phải đạt
tiêu chí rạch ròi, nghiêm trang. Rạch ròi là không phụ thuộc vào tiên chủ,
không bám dính lấy tiên chủ, không đòi hỏi ở tiên chủ những điều bên lề xa rời
nhiệm vụ. Nghiêm trang là luôn cung kính, lễ độ, hành xử chuẩn mực.
Xét từ những đặc điểm trên thì… Vương và Sao hoàn toàn
không khớp chút gì cả. Vương thì luôn bao bọc em trong lòng còn Sao lúc nào
cũng quấn quýt lấy ngài. Ngay từ cái cách mà họ khoác tay nhau thôi đã lệch chuẩn
tiên đồng tiên chủ một trăm tám nghìn dặm rồi. Các tiểu đồng luôn phải đi phía
sau tiên chủ, họ không được động chạm vào cơ thể nhau nếu không cần thiết.
Trong khi Sao lúc nào cũng kè kè ôm lấy Vương. Dáng điệu đó… Trông giống vợ chồng
hơn là tiên chủ và tiểu đồng. Quyết không thể là tiên chủ và tiểu đồng được!
Nhã Lang hoàn toàn không tin tưởng lời Sao.
Sao bực bội giậm chân, làm mình làm mẩy, bắt Nhã Lang phải
tin lời em. Nhã Lang thì không chịu tin, chàng ta là người rất thực tế, chỉ tin
vào căn cứ xác đáng. Hai người tranh cãi hồi lâu mà không ai chịu thua, cho đến
khi Sao đã mệt, không buồn cãi nữa, em đành dứt khoát nói - Anh không tin thì
thôi! Dù anh không tin thì sự thật vẫn là sự thật!
Thế rồi em chóng cằm, ngoảnh sang hướng khác, im bặt đợi
Mai Lang Vương quay về.
Nhã Lang ngồi một bên quan sát em hồi lâu, thái độ kiên
quyết của Sao khiến chàng ta chột dạ. Chàng ta lại bắt chuyện với em, dò hỏi -
Thế tại sao Vương đối xử với em khác biệt như vậy?
Sau màn tranh cãi vừa rồi thì chàng ta cũng biết được tuổi
thật của Sao, hóa ra em chỉ mới mười bảy trong khi chàng ta thì hơn năm mươi rồi,
vì vậy chàng ta không gọi em là nàng nữa.
Sao dỗi hờn nói - Vì Mai Lang thương em! Mai Lang và em
giống như cha với con gái, như chú với cháu gái, như anh với em gái vậy, ngài ấy
luôn đối xử với em dịu dàng như thế!
- Cha, chú, anh? - Nhã Lang nhăn mày - Không có cha, chú,
anh nào lại đối xử với nữ nhi trong nhà như thế.
Sao bực mình, không thể nhịn được nữa, em liền đem hết
chuyện giữa em và Mai Lang kể cho chàng ta nghe, tất nhiên, không đả động gì đến
vụ 'Vì sao lõi'.
Nhã Lang nghe em nói, thỉnh thoảng lại gật đầu. Vẻ mặt
chàng ta rất chăm chú, khi kinh ngạc, lúc lại thích thú. Dù sao hành trình
phiêu lưu của em và Mai Lang cũng là một câu chuyện rất phức tạp và đầy khúc
khuỷu.
- Ra là thế! - Nhã Lang sau khi nghe hết mọi chuyện chỉ
phì cười.
- Giờ thì anh tin chưa? - Sao chán nản, chẳng buồn thanh
minh nữa. Em nghĩ trong lòng, giả như chàng ta không tin thì em mặc kệ luôn.
- Ha ha. Tin, tin rồi. - Nhã Lang cười khôi hài - Nhưng
tin em chứ không tin mối quan hệ giữa hai người đâu.
- Là sao ạ? - Sao không hiểu, em muốn phát cáu.
Nhã Lang chóng cằm cười mỉm - Ta tin lời nói của em, rằng
em và ngài ấy chỉ là tiên chủ và tiểu đồng. Nhưng ta không tin mối quan hệ thật
sự giữa hai người là thế đâu. Hai người chẳng qua là chưa hiểu rõ lòng mình, vẫn
chưa xác định chính xác được mối quan hệ với đối phương thôi.
Sao sững ra, bao nhiêu tức giận và khó chịu đều lặng xuống
hết, em ngập ngừng thõng vai xuống, nghe Nhã Lang nói.
- Em rất yêu thương Vương đúng không?
- Vâng ạ.
- Luôn muốn ở gần ngài ấy.
- Vâng.
- Nếu xa ngài ấy một chút là cảm thấy trống vắng, luôn chờ
mong ngài ấy về.
- Đúng thế.
- Ngài ấy hẳn cũng cảm thấy tương tự, đúng không?
Sao suy ngẫm lời chàng, em không chắc Mai Lang có thật sự
cảm thấy thế không nhưng từ những biểu hiện của chàng thì em nghĩ, có lẽ Nhã
Lang nói đúng.
- Em yêu Vương rồi. - Nhã Lang hướng mắt về phía em, ánh
nhìn thẳng thắn và ngời sáng, phán chắc nịch.
Sao ngẩn ngơ, em nghe thấy tiếng pháo nổ trong lòng, muôn
ngàn cánh hoa đổ xuống.
Yêu…
Em yêu Mai Lang ư?
Sao ôm lấy má, đỏ mặt bừng bừng.
Em đã mười bảy, em cũng đã hiểu về tình yêu. Đó là những
điều mà em vẫn thường đọc trong sách, vẫn thường nghe người ta nói. Thế nhưng,
nghe, đọc và trực tiếp trải qua là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Em giống như chồi non mọc dưới tán cây lớn, bóng mát trên
cao che chở lâu ngày, em đâu hay biết rằng ngoài kia còn có tia nắng ấm áp. Thế
rồi khi cây non trưởng thành, bò ra khỏi tán cây lớn và vươn mình nhìn thấy mặt
trời, em mới ngỡ ngàng. Nắng ấm quá, đó chính là nắng, là thứ mà em luôn cảm nhận
được, luôn tha thiết hướng về nhưng lại không biết là gì.
Thì ra, em đã luôn sống trong tình yêu, em đã luôn yêu
Mai Lang ư? Cái cảm xúc mà người ta vẫn gọi là 'ngày nhớ đêm mong', là 'cả
trong mơ còn thức'[1]?
Sao che kín mặt lại, ôi em xấu hổ quá… Em đã biết yêu rồi.
- Xem ra hôm nay không phải chỉ có em đả thông tư tưởng
cho ta mà ta cũng đã giúp em đả thông tư tưởng rồi. Chúng ta hòa nhé. - Nhã
Lang cười hài lòng, thong thả nói.
Sao gật gật đầu, không cãi lại chàng nữa, em vẫn còn chưa
thôi bâng khuâng. Nhã Lang thích thú quan sát điệu bộ của em, trông em diễm lệ
thật. Khi thiếu nữ biết tương tư, nàng sẽ trở nên xinh đẹp động lòng.
- Về phía Vương thì… Hẳn là ngài ấy cũng giống như em.
- Sao ạ? - Em dẹp sự bối rối của mình qua một bên và
nghiêm túc nghe như nghe tôn sư truyền thụ mật pháp vậy.
- Theo như những gì em kể thì… Vương có vẻ cũng đã yêu em
mất rồi. Ngài ấy nổi tiếng là người lạnh nhạt khó gần, khắp cõi Thần này ai mà
chẳng biết? Thế nhưng cách đối xử với em thì lại dịu dàng nâng niu, khi ở bên
em ngài ấy như trở thành người khác vậy.
- Anh… Thật sự thấy thế ư?
Nhã Lang ái ngại trêu chọc - Em còn hỏi ta? Người hiểu
ngài ấy nhất chẳng phải là em à?
Sao không phản bác được gì nữa.
- Vương giữ em rất kĩ, lúc trên thuyền ngài ấy cứ bao bọc
em suốt. Kể cả lúc đến đây, ngài ấy cũng giấu em bên người cẩn mật, ngài ấy như
thể sợ rằng nắng và gió cũng có thể khiến em tan biến khỏi tầm mắt ngài vậy.
Chàng lại nhìn chậu lan trắng treo trên hoa đình, lắc đầu
- Thế nhưng ngài ấy vẫn bình chân như vại với em, điều đó thật khó hiểu. Lẽ ra
ngài ấy phải làm gì đó đi chứ? Em đã mười bảy rồi, ngài ấy có muốn gì thì cũng
nên hành động ngay đi, nếu không đợi người khác phát hiện ra em, lại đem sính lễ
đến đặt trước cửa thì ngài ấy sẽ làm sao? Đã vậy, ngay cả một câu thổ lộ cũng
không nói, chiếu theo tính cách của ngài ấy thì thật bất thường.
- Liệu có phải là do Mai Lang không muốn tiến xa với em?
- Sao buồn bã, nhớ đến mấy chậu mai và những bộ lễ phục, em lại thấy đau nhói
lòng.
- Không đâu, nếu ngài ấy thực sự nghĩ vậy thì ngài ấy đã
tống em sang nơi khác rồi, một người như ngài ấy khi quyết định chuyện gì thì sẽ
rất dứt khoát quyết liệt. Nếu cảm thấy mối quan hệ với em là nguy hiểm, là
không có kết quả thì để bảo toàn cho em và bảo toàn cho cả ngài ấy, cách tốt nhất
chính là buông tay em ra.
- Vậy thì… - Tia hi vọng trong lòng em được thắp lên,
lung linh rực rỡ như muôn ngàn đóa hoa đăng.
- Ngài ấy có lẽ giống như nàng ta, không hiểu được tình cảm
của mình, chỉ biết vô thức làm theo cảm xúc mà chưa bao giờ dừng lại nghĩ thấu
đáo xem cảm xúc đó là gì. - Nhã Lang thở dài ngán ngẩm.
- Nàng ta? - Sao chẳng biết lại có nhân vật mới xuất hiện
trong cuộc trò chuyện.
Nhã Lang buồn bực đánh mắt sang nơi khác - Văn Thần đấy!
- Ể? - Sao trố mắt nhìn chàng, trông Nhã Lang thật kì lạ,
chàng ta vừa nói chuyện với em rất thông thái và đĩnh đạc cơ mà, tại sao vừa nhắc
đến Văn Thần thì thái độ lại thay đổi như vậy?
Thế rồi, Sao hiểu ra. Bởi vì em đã hiểu được cảm xúc của
mình cho nên cũng dễ thấu hiểu được cảm xúc của người khác.
- Anh yêu Văn Thần ư?
Nhã Lang không nói gì nhưng đáy mắt thì đã thể hiện ánh
nhìn thừa nhận.
Sao bật cười - Đã yêu người ta sao còn bỏ chạy chứ? Khiến
người ta lo lắng rồi còn nói nặng lời để người ta khóc.
- Đó là vì nàng ta mãi không chịu hiểu. Chúng ta bên nhau
như hình với bóng, cảm xúc từ lâu đã đồng điệu, nhưng nàng ta cứ mãi không nhận
ra, cứ mãi chối bỏ, còn ta thì quá chán nản với cả chuyện tình cảm lẫn chuyện
văn chương nên mới dứt khoát bỏ đi.
Văn Thần hiện tại là thuộc cấp của cha mẹ chàng, khi
chàng năm tuổi nàng đã tròn hai trăm rồi. Văn Thần mang chàng về và nuôi dưỡng
chàng. Nàng là gia đình của chàng. Cảm xúc mà Nhã Lang dành cho nàng từ khi còn
nhỏ cho đến lúc mười sáu không có gì thay đổi, chàng chỉ xem nàng là ân nhân và
người thương yêu thôi. Nhưng càng lớn, cảm xúc ấy càng biến đổi đi, khi chàng
tròn hai lăm, chàng nhận ra mình đã phải lòng nàng tự lúc nào.
Văn Thần thì cũng yêu chàng, Nhã Lang thông minh lanh lợi,
càng lớn càng tài giỏi, tuấn tú. Tiên nữ để ý chàng nhiều vô số, Văn Thần cứ
hay ghen tuông với họ, đôi khi vì chuyện đó mà cấm túc chàng, rồi buồn bực rồi
giận hờn, thỉnh thoảng còn khóc. Nhã Lang vốn là một văn nhân, lòng am hiểu cảm
xúc, đương nhiên biết rõ tình cảm của nàng.
Dẫu vậy, Văn Thần thì lại không hiểu, nàng không chấp nhận
được việc mình yêu một đứa trẻ kém mình cả trăm tuổi. Đã thế, đứa trẻ đó còn là
chủ nhân tương lai, là giọt máu của người tiền nhiệm. Vì vậy, nàng luôn chối bỏ
và xua đuổi cảm xúc của mình.
Nhã Lang biết nàng mâu thuẫn, chàng cũng không giải thích
hay tháo gỡ vướng mắc này. Chàng để mặc nàng tự thừa nhận. Dù sao, họ còn có rất
nhiều thời gian để ở bên nhau.
Cho đến sau này, khi Văn Thần thay đổi và bắt đầu thử
nghiệm cách viết mới bằng việc tự bóp méo bản thân, Nhã Lang mới trở nên tức giận
mà không muốn ở cạnh nàng nữa. Chàng đã nộp đơn xin nghỉ với nàng, mong muốn
thi tuyển sang phủ thần khác làm việc, khiến Văn Thần phát điên.
Nàng nhốt chàng vào phòng riêng, cấm túc. Nhã Lang trốn
ra ngoài, nàng gọi người đuổi theo truy lùng. Nhã Lang trốn ngày trốn đêm, vượt
qua biết bao chông gai mới đến được núi Sam. Thật ra chàng không ý định đến đó,
chàng chỉ đơn thuần nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía trước. Trên đường di chuyển
do bị cỏ cây làm cho trầy xước, cơ thể lại mỏi mệt. Chàng chẳng biết bản thân
ngất lúc nào, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở Mai Viện rồi.
- Thì ra mọi chuyện là vậy. - Sao phì cười.
Nhã Lang lướt qua câu chuyện của mình và tập trung vào
chuyện giữa em và Mai Lang Vương, dù sao, chàng ta cũng không muốn mình bị em
cười trêu - Vương hẳn là yêu em mê mệt rồi, tiếc thay ngài ấy quá khờ khạo, chẳng
hiểu rõ tình cảm của mình. Mà, đúng với con người của ngài ấy thôi. Ta nghe nói
Vương trước giờ tĩnh tu ở Mai Viện, không hề tiếp xúc qua với chuyện trai gái,
ngài ấy không hiểu cũng phải. Ngài ấy ngây thơ như tờ giấy trắng vậy.
Sao nằm dài lên bàn, nghĩ ngợi những lời mà Nhã Lang vừa
nói. Đúng là Mai Lang rất ngây thơ. Dù rằng ngài ấy là Vương, là một người đàn
ông vô cùng tài giỏi và thao lược, nhưng ngài ấy đồng thời cũng là một đứa trẻ
mồ côi, một đứa nhóc bị cướp mất tuổi thơ và cảm xúc. Thế giới của ngài ấy từ
trước đến giờ chỉ có sự tĩnh lặng và nghiêm khắc.
Bởi vì những điều đó mà ngài ấy không nhận ra tình cảm
dành cho em ư? Giờ nghĩ lại thì… Ngài ấy đúng là đối xử với em hơi thái quá thật.
Từng cử chỉ, từng hành động kể cả việc cấm em đến gần người khác phái… Đó chẳng
phải là hờn ghen, là kiểm soát vì không muốn mất em ư?
Sao vùi mặt vào hai tay, em bối rối quá! Ngực em đập điên
cuồng, vừa vui mừng vừa xấu hổ.
Hóa ra em cũng được Mai Lang yêu thương. May quá, đó
không phải là tình cảm đơn phương mà người ta vẫn gọi là 'tình khổ'.
- Này Sao, em có muốn ta giúp em một tay không? - Nhã
Lang đột nhiên cười gian, khẽ hỏi.
- Dạ? - Sao đang bỡ ngỡ, nghe chàng nói vậy, em chỉ biết
ngớ mặt ra mà hỏi lại.
- Giúp em tác động Vương một chút, để ngài ấy tỉnh ngộ. -
Nhã Lang nói rõ hơn, tuy nhiên giọng đã hạ xuống thấp và chỉ thì thầm vào tai
em.
- Được ạ?! - Sao bất ngờ - Làm cách nào chứ?
- Hừm, ta đương nhiên có cách, với lại ta cũng muốn chọc
nàng ta. - Nhã Lang cười mỉm thâm trầm - Một chút em chỉ việc đứng yên xem ta
hành sự, đừng can thiệp vào nhé, cho dù Vương có khổ sở như thế nào.
Sao hơi ngập ngừng, mặc dù em cũng muốn Mai Lang sớm nhận
ra tình cảm mà chàng dành cho em nhưng cũng không nỡ thấy chàng khó xử. Nhã
Lang lại động viên em hồi lâu, thuyết phục em quyết liệt, bảo rằng em phải dứt
khoát hành sự thì mới mong có được hạnh phúc. Hạnh phúc sẽ không tự động đến, hạnh
phúc do con người tạo ra và phải giữ gìn trân quý thì nó mới ở lại. Hơn nữa hai
người cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, em thì càng lúc càng trưởng thành, bây
giờ là thời cơ tốt đẹp nhất để nâng mối quan hệ lên một tầm cao mới.
Trong lúc hai người đang nhỏ to thì thầm thì có cánh quạt
của ai chen vào giữa, cắt ngang. Sao và Nhã Lang cùng ngẩn ra nhìn, nhận thấy
đó là cánh quạt màu liễu.
- Mai Lang! - Sao hướng về phía chàng, reo lên.
Mai Lang Vương sắc mặt không được tốt lắm, đôi mắt nâu
rơi lên người Nhã Lang một cách âm u khó chịu. Văn Thần đứng bên cạnh chàng ngược
lại cứ quắc mắt nhìn Sao. Cái nhìn của nàng vừa nặng nề vừa sâu thẳm, khiến em
toát mồ hôi trán.
Nhã Lang và Sao cười gượng gạo khi phải đón nhận thái độ ghen
tuông hung hãn đó của họ.
- Sao, lại đây. - Mai Lang Vương kéo tay em, nghiêm giọng
bảo em di chuyển ra sau chàng.
Văn Thần cũng hướng về Nhã Lang và tỏ thái độ ấm ức, nàng
đi đến chỗ mà Sao vừa ngồi, đứng án ở đó, như thể tuyên bố rằng người được ngồi
bên cạnh Nhã Lang chỉ có nàng mà thôi.
- Mai Lang Vương, mời ngài. - Văn Thần hướng tay về cổng
phủ, tỏ ý tiễn khách.
- Ừm. Tạm biệt. - Mai Lang Vương cũng chỉ chờ có thể, dắt
tay Sao đi băng băng ra cửa.
Nhã Lang đánh mắt về phía Sao, trao đổi ngầm. Sao len lén
nhìn chàng, tay run rẩy, em không biết nữa, mọi chuyện giờ chỉ phó thác cho Nhã
Lang thôi. Mai Lang Vương thấy em và Nhã Lang 'liếc mắt đưa tình', chàng liền cảm
thấy ngực mình như muốn nổ tung, một tràng khí nóng dồn dập đổ lên đầu, bức bối
hơn cả thời tiết oi nóng của mùa hạ.
Chàng lập tức chuyển em qua bên kia rồi đứng chắn ngay cạnh
em, chen vào giữa em và Nhã Lang, tỏ rõ rằng chàng đã thấy cử chỉ của hai người
và chàng muốn nó chấm dứt ngay lập tức.
Nhã Lang bấy giờ cũng đã chuẩn bị xong tinh thần để chiến
đấu, chàng ta đứng lên và đi đến chỗ Sao, mặc kệ cả sự ngăn cản của Văn Thần.
Mai Lang Vương thấy chàng ta đi đến, sự cảnh giác càng tăng lên, chạm đến đỉnh
điểm. Chàng dang tay qua người Sao, bảo vệ em thật kĩ. So với lần chàng bảo vệ
em trước lưỡi kiếm của Vĩnh Nghiêm còn cẩn mật hơn vài phần.
- Vương, em có chuyện muốn nói với người. - Nhã Lang tươi
cười, lịch thiệp cất tiếng.
- Chuyện gì? - Mai Lang Vương dù vẫn giữ thái độ hòa nhã
nhưng tâm trạng thì đã tuột dốc không phanh từ lâu.
Nhã Lang hướng về phía Sao, ánh mắt si tình ngây ngốc, chậm
rãi nói - Nàng ấy xinh đẹp nết na, lại thông minh hiểu biết nhiều. Nhã Lang may
mắn được nàng cảnh tỉnh, sau khi trò chuyện với nàng, càng cảm thấy tâm đầu ý hợp.
Em được biết nàng chỉ là tiểu đồng của Vương, hơn nữa đã tròn mười bảy. Đó là độ
tuổi thật đẹp, vừa hay đã trưởng thành, có thể đặt sính lễ được rồi. Em xin nhờ
trưởng bối đến Mai Viện nói chuyện, mong sẽ được cùng nàng tay nắm tay, sánh bước
bên nhau đến bạc đầu.
- Nhã Lang! - Văn Thần thét gọi nhằm trấn áp.
Nhã Lang ngoảnh mặt không nghe, chỉ một mực hướng về phía
Sao, khiêu khích Mai Lang Vương - Em đã phải lòng nàng mất rồi.
Mai Lang Vương sầm mặt, lý trí bắt đầu mông lung. Dẫu vậy,
chàng vẫn cố gắng trấn tĩnh, cố gắng đè nén cơn giận xuống.
- Sao vẫn còn nhỏ, chưa biết đến những chuyện đó đâu. -
Chàng lạnh giọng.
- Nàng đã mười bảy, không còn nhỏ nữa, ở Thần giới độ tuổi
ấy đã có thể hứa gả được rồi.
- Luật mới mà Cổ Loa đưa xuống quy định độ tuổi hai mươi.
Cưới sớm sẽ bị quy là tảo hôn, chúng ta đều là người ở phủ thần lớn, không được
ngu muội đi theo những hủ tục cũ kĩ lệch lạc nữa.
Nhã Lang thở dài, lắc đầu cười đáp - Em nào có phá luật?
Luật quy định là hai mươi mới cưới đúng chứ? Em chỉ muốn đặt sính lễ trước, còn
hôn lễ thì đến khi nàng đủ tuổi mới cử hành. Nàng đẹp như vậy, chỗ Vương lại
hay có ong bướm lại qua, nhỡ kẻ nào cuỗm mất nàng thì em biết làm sao? Xin Vương
ưng thuật mong ước của em.
- Không được. - Mai Lang Vương lúc này đã giận đến mức
hơi thở tắc nghẹn nơi lồng ngực rồi. Ngữ điệu của chàng càng lúc càng chậm và
trầm - Ta không cho phép.
Nhã Lang cười ý vị, trong lòng thích thú vô cùng nhưng
ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ bất mãn, phản đối chàng - Vương không thể định đoạt chuyện
này được, người chỉ là tiên chủ mà thôi. Chuyện hôn nhân của tiểu đồng là do tiểu
đồng tự quyết, đó cũng là luật mới mà Cổ Loa vừa ban hành. Vì vậy, em sẽ hỏi
Sao. Nếu Sao đồng ý thì em sẽ mang sính lễ đến và dạm ngõ em ấy.
Mai Lang Vương im bặt, ánh mắt nhìn Nhã Lang trở nên nóng
bỏng như dầu sôi trong chảo.
- Sao. - Nhã Lang chìa tay về phía em, cười mỉm, trao đổi
một ánh mắt thâm sâu - Em sẽ đính ước cùng ta chứ?
Sao ngẩng lên, vừa bối rối vừa sợ sệt mà trông biểu cảm
hí hửng của chàng. Thật là, em biết trả lời thế nào đây?
- Sao. - Mai Lang Vương gọi em, giọng vừa nhanh vừa nặng
nề, như thể rối rít sợ hãi mà như thể níu giữ, mong em đừng nói gì cả.
Nhã Lang nhân lúc Mai Lang Vương chỉ lo tập trung về phía
Sao mà nháy mắt ra hiệu cho em, ý bảo em hãy đồng ý với chàng. Sao nhìn hai người,
khó xử và e ngại. Văn Thần đứng phía sau Nhã Lang thì đang nhìn em bằng ánh mắt
hung hãn đe dọa.
Sao run lẩy bẩy chìa tay ra cho Nhã Lang, định sẽ nói 'đồng
ý'.
Mai Lang Vương nín thở trông cử chỉ của em, chàng chợt cảm
thấy trời đất như muốn sụp đổ, thứ ở ngực trái cứ co thắt từng hồi, nhói buốt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bốn người bọn họ đã lần
lượt trải qua biết bao nghĩ suy, biết bao cảm xúc. Với Mai Thần và Văn Thần, thứ
mà họ cảm nhận rõ rệt nhất là nỗi đau và sự lo sợ, còn với Sao và Nhã Lang, thứ
mà họ phải trải qua lại là niềm chờ mong hi vọng.
Người mà họ yêu thương sẽ làm gì? Liệu có giữ họ hay
không? Cả Sao và Nhã Lang đều đang cùng đặt cược.
- Em không đồng ý ạ. - Thế nhưng đúng vào lúc quyết định
đó, Sao lại rụt tay về.
Nhã Lang chưng hửng. Chàng nhìn em, hơi thất vọng. Chàng
không nghĩ là em lại lùi bước. Sao trao đổi bằng ánh mắt với chàng, tỏ ý rằng
em không muốn làm khó Mai Lang. Chàng cũng chẳng biết nói gì hơn. Sao đã quyết
định như vậy, chàng không thể can thiệp nữa.
Nhã Lang thu tay về, lắc đầu cười khổ - Thật đáng tiếc.
Mai Lang Vương chứng kiến hết mọi chuyện, chàng thấy tâm
trí mình như đã hóa thành khúc than bị nung trong lò lửa. Khi khúc than bị lửa
nung đến sắp vỡ ra đến nơi thì ai đó lại dùng gáo nước lạnh dội vào. Cả than và
lửa đều tắt ngấm, bốc khói xèo xèo.
Văn Thần từ hoa đình tiến lại, vui mừng hẳn. Nàng dừng lại
bên cạnh Nhã Lang, cười dịu dàng mà an ủi chàng - Đừng ủ dột nữa, rồi mọi chuyện
sẽ qua thôi, Nhã Lang nên quay về phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày qua đã vất vả chạy
ngược chạy xuôi còn gì.
- Chúng ta cũng đi đây. - Mai Lang Vương lên tiếng.
- Vâng, xin được tiễn Vương. - Văn Thần rảo bước theo sau
chàng, nàng đưa hai người ra cổng.
Nhã Lang đứng tại đó nhìn theo bóng Sao hồi lâu, chàng có
chút tiu nghỉu vì không đạt được mục đích. Nghĩ suy một lúc, chàng lại đuổi
theo và kéo tay Sao lại. Mai Lang Vương bùng nộ khí, chàng không ngờ Nhã Lang lại
bám theo nên nhất thời chẳng phản ứng kịp.
Nhã Lang kéo Sao hẳn về phía chàng khiến em buộc phải
buông tay Mai Lang Vương ra. Mai Thần cố giữ em lại nhưng không kịp, tay em trượt
khỏi tay chàng quá nhanh.
- Sao. - Nhã Lang cúi xuống bên tai em, thì thầm - Em
không hối hận chứ?
- Không ạ. - Sao an nhiên nhoẻn cười, lắc đầu khe khẽ -
Em sẽ chờ ngài ấy.
- Họ ngốc lắm, nếu chờ thì sẽ phải chờ rất lâu.
- Vâng, em không ngại. Cũng giống như anh vậy, chúng ta
cùng chờ họ nhé.
- Sao… - Nhã Lang ngưng bặt, giọng thoáng run lên.
Hai người lặng đi, sau cùng, chàng gật đầu, cười đáp - Ừ,
để xem trong chúng ta ai sẽ là người đến đích trước.
Sao đồng ý.
Hai người nói đến đây thì Mai Lang Vương và Văn Thần đã
lên tiếng chấm dứt cuộc đối thoại. Mai Lang Vương giục Sao quay lại trong khi
Văn Thần thì phối hợp với chàng, nói những lời tiễn khách. Sao tạm biệt Nhã
Lang và quay về bên Mai Lang Vương, Nhã Lang nói với theo: 'Ta sẽ gửi thư cho
em!' và Sao gật đầu.
Nhận xét
Đăng nhận xét