Mai nở dưới Sao: Chương 19: Chỉ cần bên nhau là đủ rồi - Phần 3.

Hôm sau, Mai Lang Vương đang tưới mai ngoài vườn thì chợt ngửi thấy mùi hương thơm ngát, chàng không nghe tiếng guốc ồn ã của Sao, vì vậy đoán rằng hẳn là Bạch Sứ đang đến. Chàng không chú tâm lắm, tiếp tục tưới cây, cho đến khi đáy mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng hình xuất hiện cạnh bên.

Chàng quay lại, ngạc nhiên.

Sao đang đứng ngay bên chàng, là em chứ không phải Bạch Sứ.

- Sao?!

- Vâng. - Em vén tóc mai ra sau vành tai, e thẹn đáp.

Mai Lang Vương nhìn em thật lâu, hôm nay Sao ăn mặc rất khác biệt, áo dài thêu hoa đằm thắm. Mày kẻ tinh tế, đẹp như nét họa, má phủ phấn hồng, thắm sắc như hoa đào. Môi phớt chút son màu nhạt, không quá rực rỡ nhưng rất ưu nhã. Kiểu tóc đơn giản thường ngày cũng được thay đổi, em tết bím đuôi tôm rất dịu dàng.

Từ người em thoảng đến hương nước hoa nồng nàn, đó là mùi hương mà những tiên nữ thường dùng, chàng vốn không xa lạ, tuy vậy, khi ngửi được nó từ trên người em thì chàng lại thấy hơi say.

Tiếng guốc quen thuộc kia cũng biến mất. Sao không còn nện guốc lên nền nhà nữa, em cất bước rất từ tốn thanh tao.

- Chuyện gì vậy? - Chàng một lần nữa hỏi rõ.

Sao che mặt sau tay áo, bối rối hỏi ngược lại chàng - Xấu lắm ạ? Đây là lần đầu tiên em điệu đà đó.

Mai Lang Vương nghe lồng ngực đập dồn dập, hơi thở thoáng ngưng lại. Chàng dời mắt sang nơi khác, mãi mới cất được câu trả lời - Em xinh như hoa vậy.

- Thật ạ? - Sao càng xấu hổ hơn.

- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu ngây ngốc.

Đợi chàng tưới cây xong, Sao cùng chàng di chuyển vào nhà. Trên đường đi, chàng cứ nhìn em suốt. Sao thấy chàng chú ý đến mình, em cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện, em hỏi chàng - Ngài thích em ăn mặc thế nào? Tết bím thế này có đẹp không?

- Em thế nào cũng đẹp cả. - Chàng vô thức đáp.

Sao tủm tỉm cười.

Đến khi chàng chuẩn bị xong, Sao mang khay trà ra giường tre và đợi Lãm đến. Lúc em sắp bước ra ngoài, Mai Lang Vương đột nhiên ngăn em lại, cướp lấy khay trà trên tay em. Sao rất thắc mắc, chàng thản nhiên bảo em thế này - Hôm nay em ở yên trong thư phòng, không được ra ngoài nữa. Có ra thì chỉ ở trong phạm vi nhà chính thôi, tuyệt đối không được lộ diện ở sân nhà.

- Hể? - Sao mắt chữ o mồm chữ a.

Nhưng Mai Lang Vương đã mang khay trà lướt đi rồi.

Vì dặn em như vậy nên chàng không cần em tiễn, lúc về cũng không cần em đón. Hôm nay chàng đặc biệt làm việc chăm chỉ hơn, tốc độ xử lý công việc bình thường đã nhanh, nay lại như vừa được gắn động cơ phản lực, vèo vèo vút vút đã xong rồi. Mai Lang Vương đi như bay về nhà, lao vào thư phòng, khi chàng thấy em ngoan ngoãn ngồi thêu ở đó, chàng mới thở phào, bước vào trong.

- Mai Lang? Hôm nay ngài về sớm vậy?

- Ừm, hôm nay công việc không nhiều.

- Em dọn bữa cho ngài nhé? - Sao đứng dậy chuẩn bị đi làm việc. Mai Lang Vương giữ em lại, bất ngờ ôm em từ phía sau, Sao có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch vang dội trong ngực chàng.

- Mai Lang?

- Ta nhớ em.

- Dạ?

- Hôm nay đi làm việc mà ta cứ nghĩ đến em suốt.

- Gì chứ? Chẳng phải em ở nhà chờ ngài ư?

- Ừm. Ta biết vậy nhưng không thể tập trung được.

Sau khi trông thấy dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp của em, chàng đã bị hớp hồn thêm một lần nữa. Nỗi tương tư vốn đã đong đầy nay lại càng đong đầy hơn.

- Em đừng ăn mặc như thế này nữa. - Sau cùng, chàng than vãn.

- Sao ạ? Em chỉ muốn đẹp trong mắt ngài thôi. - Sao hơi ái ngại, em tưởng rằng Mai Lang thấy phiền vì cách điệu đà của em.

- Thế à? - Mai Lang Vương cười hạnh phúc, chàng suy nghĩ một chốc rồi thương lượng thế này - Ta cũng rất thích ngắm em như vậy, nếu em muốn ăn mặc thế này cũng được, nhưng từ nay đừng ra ngoài nữa.

Chàng nhìn sâu vào mắt em, nói một cách chiếm hữu và dứt khoát - Nếu em ăn mặc thế này thì chỉ được ở yên trong nhà ta để cho ta ngắm thôi.

Sao nghe chàng nói xong, ngượng ngập đến chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Sau đó thì Sao không còn trang điểm nữa, mặc dù em rất muốn đẹp trong mắt người thương nhưng chàng cứ độc chiếm em như vậy thì sẽ khiến công việc của cả hai bị ảnh hưởng. Mai Lang Vương cũng không luyến tiếc, với chàng thì em thế nào cũng đẹp cả, chàng vốn không vì nhan sắc mà yêu em.

Duy có cách đi đứng thì đã được Sao điều chỉnh lại, em không còn gõ guốc nữa mà đã biết di chuyển duyên dáng hơn, trông em thanh tao và yểu điệu như nhành liễu vậy. Mai Lang Vương ban đầu chưa quen, chàng đã nghe tiếng guốc hỗn loạn đến nghiện rồi. Tuy vậy, chỉ một tuần sau thì chàng đã nhanh chóng thích nghi với âm thanh mới, mọi chuyện cũng không khó khăn lắm, dù sao thì đó đều là tiếng guốc của em.

 

Về việc mà em nói với chàng - Vấn đề không động chạm thân mật quá nhiều nữa ấy - Đã được hai người nghiêm chỉnh bàn bạc với nhau. Sao nói rằng em sẽ không khoác tay chàng nữa, cũng không nắm tay chàng, không để chàng ôm dễ dàng. Mai Lang Vương thấy bao nhiêu đặc quyền đều bị cắt bỏ, chàng vô cùng bất mãn.

- Không được, ta không đồng ý. - Chàng kiên quyết đòi lại quyền lợi của mình.

- Ngài không đồng ý cũng mặc kệ. - Sao phụng phịu đối đáp - Em đã trở thành thiếu nữ rồi, nếu cứ thân mật với ngài thì sẽ bị người ta cười chê.

- Nhưng chúng ta đã luôn thân mật như vậy, không phải sao? - Chàng cau mày - Ta đã quen thế rồi, không điều chỉnh được.

- Thế ngài cư xử với em như vậy là vì xem em là trẻ con, có đúng không? - Sao rốt cuộc nói thẳng ra những nghĩ suy trong lòng.

Mai Lang Vương khựng lại.

Em khó chịu hỏi chàng - Vì ngài không xem em là thiếu nữ nên mới thoải mái thân mật với em. Ngài xem em như con nít, như con gái, như cháu gái, như em gái thôi đúng không?

- Gì chứ? - Chàng phì cười.

Sao ấm ức quay đi, không thèm nhìn chàng - Nếu ngài vẫn nghĩ về em như vậy thì đừng hòng em trả lại đặc quyền cho ngài.

Nhận xét