Mai nở dưới Sao: Chương 19: Chỉ cần bên nhau là đủ rồi - Phần 6.
- Mai Lang, ngài có muốn dùng thêm trà không? - Sao
nhìn vào ấm trà đã cạn, cất tiếng hỏi chàng. Mai Lang Vương thì đang đọc sách
ngoài sân, nơi cách giường tre năm bước chân.
- Được rồi, em không cần quan tâm đến ta đâu. - Chàng
lật sang trang sách khác, nhẹ đáp.
- Hửm? Gì vậy? Ngài đang nói gì thế?
Mai Lang Vương gấp sách lại, trở vào phòng riêng,
không đứng ở đó trò chuyện với em nữa.
Sao khó hiểu, đuổi theo chàng vào phòng, Mai Lang
Vương đang ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ. Trong phòng chàng cũng có một khay
trà nhưng đã lạnh rồi, chàng lại đang uống số trà lạnh đó.
- Không uống trà mới em pha mà uống trà lạnh ư? - Sao
đi đến cướp lấy chén trà từ tay chàng, trách móc - Trà lạnh không tốt cho cơ thể
đâu.
Mai Lang Vương tựa vào giường, vắt tay qua đầu gối nhìn
em chăm chú, dù ánh mắt hướng về em vẫn say sưa và yêu thương như thế nhưng lời
nói lại u buồn - Ta ra sao cũng được, em không cần bận tâm đến ta đâu.
Sao đang định đem khay trà đi dọn, nghe chàng nói xong
lại chẳng buồn di chuyển nữa. Em quay lại đối diện chàng. Mai Lang Vương vẫn
nhìn em bằng ánh mắt nhu tình nhưng vẻ mặt thì không hề vui vẻ thư thái như trước.
Sao đi đến giường và ngồi xuống bên chàng. Mai Lang Vương vội vàng đứng dậy, di
chuyển ra tràng kỷ, em lại bám chặt lấy chàng.
- Ngài sao thế? Dạo này ngài rất hay làm mấy chuyện
gây hại cho bản thân rồi còn nói với em là không cần quan tâm đến ngài.
Sao nhớ đến mấy hôm trước, Mai Lang không chịu nghỉ
ngơi, chàng thức suốt đêm nhìn ra ô cửa sổ, chẳng biết nghĩ ngợi gì. Khi em đến
chuẩn bị phục trang cho chàng, chàng vẫn còn đứng đó, Sao cứ nghĩ là do chàng
thức sớm, sau đó hỏi qua tiểu đồng, mới biết chàng thức sáng đêm.
Rồi mấy hôm trước nữa, chàng lại không chịu dùng cơm.
Dù cảm xúc đói không tồn tại ở những vị thần lớn như chàng nhưng thức ăn thì vẫn
đóng vai trò quan trọng trong việc cung cấp năng lượng. Thế mà chàng lại không
chịu ăn uống, còn bỏ bữa, kể cả đó là thức ăn do em chuẩn bị chàng cũng không động
vào.
Mai Lang không ăn suốt mấy ngày liền, khi em buộc
chàng phải ăn, chàng lại bảo là bận làm việc rồi lấy cớ xua em đi.
Ngoài những vụ đó ra còn có những chuyện nhỏ nhỏ lặt vặt
khác nữa, Sao cảm tưởng như chàng đang cố tình hủy hoại bản thân mình vậy.
- Em quan tâm ta làm gì chứ? Em chỉ việc quan tâm đến
nhân tình của mình thôi. - Chàng hờn lẫy nói.
Sao kéo tay chàng, kêu lên - Ngài nói gì thế?!
Mai Lang Vương quay sang em, nỗi buồn dồn nén, chàng chậm
chạp đáp - Với em ta không còn quan trọng nữa, em đã có Nhã Lang rồi. Có phải
em đợi cậu ta đem sính lễ đến để rước em về không? Em đừng mơ đến việc đó nữa.
Ta sẽ thay đổi ngụ ngôn của Mai Viện và ẩn nó vào sổ ngụ ngôn bí mật, không cho
cậu ta gửi thư đến em.
Sao giờ mới thông tỏ đầu đuôi, dù chàng ghen tuông bóng
gió và còn hiểu lầm em nhưng em lại thấy rất thương chàng. Thì ra chàng trở nên
như vậy là vì em. Sao nghĩ đến những lá thư mà mình đã nhận gần đây rồi hành động
giấu giếm thư của mình, em chợt thấy lạnh lòng.
Có lẽ Mai Lang đã rất buồn em.
- Mai Lang, em với Nhã Lang chỉ là bạn thôi.
Mai Lang Vương im lặng nghe em nói, chàng chẳng buồn phản
bác nữa.
- Anh ấy yêu Văn Thần đấy ạ. - Cuối cùng em đành tiết lộ
cho chàng sự thật. - Lần đó anh ấy nói ra vụ đặt sính lễ cũng chỉ là để khiêu
khích Văn Thần. Vì Văn Thần không hiểu được tình cảm của anh ấy cho nên anh ấy
mới nhờ em giúp đỡ.
- Thật ư? - Mai Lang Vương hỏi lại, chàng nghe tia nắng
đang rải trong lòng, tuy vậy vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào Nhã Lang. Chàng
lo rằng cậu ta nói vậy chỉ để dụ dỗ Sao của chàng.
- Vâng.
Sao gật đầu và tựa vào chàng, em tự động lấy tay chàng
choàng qua vai em, mong muốn được chàng ôm. Mai Lang Vương bồi hồi, lòng chàng
như có lễ hội, chàng bao bọc em trong vòng tay.
- Em cũng nói với anh ấy là em chỉ có Mai Lang thôi,
không thể ở bên ai nữa. Anh Nhã Lang hiểu mà. Anh ấy có Văn Thần còn em thì có
ngài. Chúng em chỉ là bạn thôi.
- Vậy tại sao em không minh bạch những lá thư với ta? Tại
sao lại giấu ta?
- Vì có một số chuyện riêng tư. - Sao thỏa hiệp với chàng
- Khi nào thời cơ đến em sẽ trao hết những lá thư nhạy cảm đó cho ngài.
- Chuyện riêng gì của em mà ta không được biết mà hắn được
biết?
- Chuyện liên quan đến ngài.
- Thế thì ta càng cần phải được biết chứ? - Mai Lang
Vương khó hiểu.
- Ngài không tin em ư? - Sao bắt đầu chán nản - Ngài
không tin rằng em chỉ có mình ngài ư?
Mai Lang Vương khựng người.
Sao lại đẩy tay chàng ra và muốn rời đi, buồn bã nói - Thế
thì thôi, đúng như ngài muốn, em không quan tâm đến ngài nữa.
- Này! - Chàng vội vàng ôm em lại, tựa cằm lên vai em, u
sầu - Ta chỉ lẫy thôi.
Sao thích thú cười, em càng rúc sâu vào lòng chàng hơn,
nũng nịu - Thế ngài còn tự gây hại cho mình không?
- Không.
- Thế có còn giận hờn em nữa không?
- Không.
- Thế chịu uống trà em pha chưa?
- Ừm. - Chàng gật đầu, không còn khúc mắc trong lòng nữa.
Dẫu vậy chàng không thả em ra, chàng giữ em lại và cùng em ngắm hoàng hôn rơi
trên song cửa sổ. - Trà thì đợi chút đi, ở đây một lúc nào.
- Vâng. - Sao tìm đến tay chàng, nắm chặt. Mai Lang Vương
chậm rãi đan những ngón tay chàng vào tay em.
Hoàng hôn dần sẫm màu, chiều tà buông xuống. Bên tràng kỷ
đối diện cửa sổ, họ ôm lấy nhau ngồi lặng trong bóng tối.
Nhận xét
Đăng nhận xét