Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 11.
Khi Mai Lang Vương đi ra đến cổng tròn dẫn qua khu của
chàng thì cũng là lúc Đào Hoa quay lại, nàng vừa sang nhà chàng để đón chàng đi
làm về, thế rồi nàng nghe tiểu đồng bảo chàng đã đến đây, hiển nhiên, nàng phải
gấp gáp đến xem tình hình rồi.
- Vương! - Đào Hoa thốt lên, sau tiếng thốt bàng hoàng
đó, nàng nhận ra mình đã biểu hiện hơi thái quá, vì vậy vội vàng lấy lại bình
tĩnh, cười dịu dàng - Chàng về rồi ạ?
Mai Lang Vương không đáp lời nàng, trông chàng thật thất
thần và đáy mắt nâu thì tràn ngập đau đớn. Trong suốt mấy chục năm hai người sống
bên nhau ở Khau Phạ, từ khi chàng còn là một cậu nhóc cho đến khi chàng trưởng
thành, nàng chưa một lần thấy chàng như vậy.
- Vương, có chuyện gì ư? - Đào Hoa thật lòng thăm hỏi.
Nhưng Mai Lang Vương chỉ lắc đầu, tiếp tục rời đi. Đào
Hoa nhìn theo bóng lưng chàng, những bước chân hiên ngang ấy không còn vững
vàng như thường ngày nữa, chúng vừa chậm lại vừa chật vật, tựa như những nốt nhạc
lạc điệu.
Đào Hoa lặng phắt, ánh mắt dần dịch chuyển vào nhà chính.
Trên sàn nhà, Sao đã quay lại với công việc, em đang cố gắng kì cọ mặt sàn nhuốm
bẩn. Nàng tiến vào nhà và rơi mắt lên người em, ánh nhìn dò xét lạnh lẽo.
- Vương đến đây vì chuyện gì vậy? - Nàng hỏi rõ.
Sao buông giẻ lau ra, rạp người lên sàn bẩm báo - Thưa chị,
Vương đến để xem tình hình của em thôi ạ.
- Ra vậy, em nói với Vương thế nào?
- Dạ, em nói với ngài rằng em có chút mệt nên xin nghỉ,
còn việc lau sàn thì là do em muốn rèn luyện bản thân ạ.
- Ừm. - Đào Hoa tán thưởng cười - Tốt lắm.
Sao không nói thêm lời thừa nào nữa, em đợi nàng giao việc
hoặc ra lệnh mới cho em. Tuy nhiên Đào Hoa không làm khó em, nàng quay về khu Hoa
tiên để chuẩn bị cơm nước dâng lên cho Mai Lang Vương. Sao được nàng buông tha,
em chỉ lặng người nhìn sàn nhà một chốc rồi tiếp tục làm việc.
Ngày hôm đó, người hầu hạ cơm nước cho Mai Lang Vương hiển
nhiên là Đào Hoa. Nàng dọn cơm lên bàn cho chàng và ngồi đó gắp thức ăn, tuy
nhiên Mai Lang Vương không hề ăn nhiều. Những ngày sau, người đến phục vụ chàng
vẫn là Đào Hoa. Mai Lang Vương nhung nhớ và khổ sở tột độ, dẫu vậy chàng không
có cớ để đến gặp em.
Mỗi lần chàng sai tiểu đồng đến gọi, Sao đều khước từ và
bảo rằng em mệt. Em còn dặn với tiểu đồng là chàng đừng bận tâm đến em làm gì,
em không muốn phiền chàng. Có lần Mai Lang Vương cố tình đến thăm em nhưng lại
bị em cho đứng ngoài cửa, Sao bảo với chàng rằng chàng hãy tập trung vào công
việc của mình đi, tạm thời em không muốn gặp chàng, em muốn nghỉ ngơi một thời
gian.
Những lý do, những lời biện minh cứ được em viện ra mỗi
ngày, chúng chất đống dần theo thời gian và lặp đi lặp lại đến cũ kĩ. Mai Lang
Vương cuối cùng hiểu ra một chuyện, em không muốn ở bên cạnh chàng nữa. Dù
chàng không chấp nhận điều đó, không muốn chấp nhận một chút nào nhưng sự kiên
quyết của em khiến chàng không thể cưỡng cầu được.
Mai Lang Vương ngày nhớ đêm mong, dáng vẻ càng lúc càng u
uất. Chàng không còn cởi mở nhu hòa nữa, thay vào đó dần trở lại là Mai Thần lạnh
nhạt ngày xưa. Sự đổi khác đó khiến mọi người lo lắng. Tuy vậy, họ không thể
can thiệp vào chuyện riêng của hai người.
Đỉnh điểm nhất là Mai Lang Vương dứt khoát tuyệt thực.
Vào ngày thứ tư Đào Hoa đến phục vụ chàng, chàng đã không còn dùng bữa nữa. Thật
ra Mai Lang Vương không phải là làm mình làm mẩy để em thương hại chàng mà cho
chàng gặp mặt, chỉ là chàng thật sự không có tâm trạng ăn uống. Đến đêm thì
chàng lại không thể chợp mắt được. Cho dù có dời mắt đến vị trí nào, ở bất cứ
khu vực nào trong Mai Viện thì chàng cũng chỉ nhìn thấy mỗi hình bóng em mà
thôi.
Kể từ đó, Mai Lang Vương cũng bắt đầu có thói quen đi dạo
ở nhà sau. Chàng cứ lướt qua lướt lại cổng tròn nối liền hai khu, mong ngóng sẽ
được vô tình nhìn thấy em. Đào Hoa biết chàng luôn lượn lờ ở đó nên chẳng bao
giờ cho Sao xuất hiện ở sân trước. Nàng thường bắt em làm việc ở nhà chính hoặc
sân sau, nơi mà chàng không thể nhìn thấy được.
Đến ngày thứ sáu thì có người trao cớ cho chàng, đó lại
chính là Nhã Lang - Người mà chàng luôn xem là tình địch. Nhã Lang gửi thư cho
Sao, hệ thống thư từ thì vẫn bị chàng kiểm soát, chính vì thế chàng có thể đường
đường chính chính đến gặp em để trao lại lá thư này.
Mai Lang Vương mừng như bắt được vàng, sau khi nhận được
thư thì chàng lập tức đến nhà em. Sao đang ngồi thêu hoa văn trên sập ở mái
hiên. Vì em rất vâng lời, luôn hoàn thành công việc một cách xuất sắc nên Đào
Hoa không gây khó dễ cho em nhiều, chỉ cần em làm hết việc thì nàng sẽ cho em
thảnh thơi chứ không giao thêm việc khác.
Tiếng guốc gõ trên sân báo cho em biết là chàng đang đến.
Sao hướng mắt lên nhìn, chàng đang tiến đến gần em, bước chân chậm rãi. Mai
Lang Vương ngấu nghiến hình dáng em. Chàng đã nhung nhớ em biết bao nhiêu?
Chàng nhìn em thật vội từ đầu xuống chân rồi lại nhìn kĩ thêm một lần nữa, cuối
cùng cẩn thận soi xét từng đường nét, từng khóe mắt đầu mày, chàng cảm thấy tim
mình vừa hân hoan lại vừa đau nhói.
- Mai Lang? - Sao kinh ngạc, bỏ khung thêu xuống.
Mai Lang Vương thả người lên sập, nhìn khung thêu của em,
đó vẫn là hoa văn trên áo chàng.
Khoảnh khắc đó, chàng cảm thấy bao nhiêu băng giá trong
lòng đều ồ ạt tan chảy. Mùa xuân ngủ quên bấy lâu chợt thức giấc.
Sao, em ấy vẫn thêu hoa văn đó, em ấy vẫn nghĩ đến chàng.
- Sao. - Chàng thổn thức nắm chặt tay em.
Nhận xét
Đăng nhận xét