Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 18

Đào Hoa đánh em suốt một khắc. Đánh đến lúc thần trí em mê man rồi mới hả giận mà dừng tay. Sao gục bên giường, đùi em bết bát máu. Đào Hoa đặt roi tre ở vị trí dễ nhìn nhất trong phòng, nàng cười lạnh bảo em - Đặt nó ở đây, nhìn nó mà tự răn đe chính mình. Chị đã bảo với em thế nào em còn nhớ chứ? Em không những bám lấy Vương mà còn phiền nhiễu chàng, chị không thể cho qua chuyện này dễ dàng được. Chị sẽ trừng phạt em.

Sau đó Đào Hoa chưa buông tha cho Sao, nàng lôi em ra nhà sau và bắt em quỳ ở đó đến sáng. Không những vậy, nàng còn bắt em quỳ trên vỏ sầu riêng. Lúc nàng mang em ra đó, Sao đã thấy trời đất mông lung rồi, Đào Hoa thả vỏ sầu riêng xuống sàn nhà và ấn vai em thật mạnh, khiến cho đầu gối Sao cắm chặt vào những chiếc gai nhọn bên dưới.

Sao tỉnh hồn, cơn mê man tan đi quá nửa.

Máu bắt đầu chảy xuống theo những chiếc gai sầu riêng, bám lại trên đó và khô cứng. Đào Hoa mang Sao ra đó xong thì quay về phòng nghỉ. Sao đau đớn quỳ đó một chốc, rồi thì em cũng không chịu đựng được nữa, Sao chống hai tay lên sàn và cuối cùng đổ hẳn ra nền nhà.

Em ngất ở nhà sau, không một ai hay biết hay quan tâm. Đào Hoa mặc kệ em mà lên giường đắp chăn đi ngủ. Gió đêm và hơi đất lạnh lẽo cứ thế xâm nhập vào người em.

Sao chẳng biết là mình đã ngất, em chỉ thấy bản thân đang đi trên một khúc cua quanh co. Em cứ đi, cứ đi, khúc cua ấy không ngừng dịch chuyển, mắt em lướt qua bao nhiêu đá cỏ. Thế rồi cuối cùng khúc cua ấy cũng sụp tắt, Sao tỉnh lại, nhận ra bản thân đang nằm trên sàn nhà. Trời đã tờ mờ sáng rồi, đầu gối truyền đến cơn buốt nhói.

Sao cẩn thận ngồi dậy, chân thì vẫn giữ trên vỏ sầu riêng kia. Mới di chuyển một chút mà người em đã rịn mồ hôi. Sao cảm thấy toàn thân đau đớn và lạnh lẽo. Em cố gắng trấn tĩnh tinh thần, hít thở thật nhẹ và chậm để cảm giác đau đớn loãng đi một chút. Dẫu vậy, có làm cách nào thì cũng thế thôi, cơ thể em đã bị tổn thương rồi. Ngoài trừ được uống thuốc giảm đau ra thì không có cách nào để ngưng đau đớn cả.

Lúc em đang khổ sở chịu đựng hình phạt nghiệt ngã đó thì ngoài hành lang vọng đến tiếng Đào Hoa. Nàng vẫn dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng và từ tốn với em, tuy vậy lời nói thì hạch sách - Sao đâu? Vào đây hầu mau lên.

Sao run lẩy bẩy đứng dậy, mỗi một động tác là mỗi một trận tra tấn. Những vết roi nứt nẻ trên đùi chực chờ rách ra khi em vận động, trong khi số gai sầu riêng kia thì cắm sâu và da, Sao rợn người rứt chúng ra, máu thịt nham nhở.

Em lảo đảo lê lết vào phòng nàng, vừa đi vừa bám lên vách nhà. Khi đến cửa phòng, em thả người quỳ xuống, đau, Sao cắn răng chịu, cúi đầu bên bậc cửa và chờ lệnh. Đào Hoa đang ngồi ở bàn trang điểm, nàng nhìn em qua tấm gương nhỏ cầm trên tay. Trông Sao thật mệt nhọc, mặt em tái mét rệu rã. Đào Hoa cười thầm, nàng cứ tưởng phải đích thân ra nhà sau để đánh cho em tỉnh dậy nào ngờ em tự tỉnh được, xem như em may mắn.

Nàng biết Sao đau lắm, việc di chuyển là việc khiến em đau nhất. Thế nên nàng bắt em di chuyển nhiều hơn mọi ngày. Thoạt tiên bắt em gấp chăn, sau đó bắt em bê nước, rồi thì bắt em lê gối dưới sàn nhà mà chuẩn bị phục trang cho nàng. Giả đò cần cái này, quên cái kia để sai em đi ra đi vào hơn chục lần từ phòng nàng đến nhà sau.

Sao câm lặng phục vụ nàng, mọi hành động của em hoàn toàn phụ thuộc vào phản xạ có điều kiện của cơ thể chứ ý thức em thì sớm đã mờ tan rồi. Sao cứ tưởng là mình đã chết đi sống lại hàng trăm lần vào buổi sáng ấy, rốt cuộc em vẫn hoàn thành hết các công việc mà Đào Hoa giao trong khi tính mệnh vẫn còn le lói, Sao chẳng biết điều kì diệu nào đã thúc đẩy em nữa.

Đào Hoa hành em chán chê, lại nghĩ đến việc biết đâu Mai Lang Vương lại tìm cách thăm em thì sao? Nàng phải chừa cho em chút sức lực để chuyện không bung bét. Vì thế nàng không bắt em phục vụ nữa, thay vào đó giao cho em việc nhà như thường lệ và dặn thêm rằng - Nếu đến tối mà em không làm xong việc nhà thì chị sẽ phạt em quỳ và không cho em ăn cơm.

Đào Hoa nói xong thì lên đường đến khu của Mai Lang Vương, Sao bấy giờ mới được thả lỏng một chút. Em trở về phòng mình, cẩn thận tự băng bó vết thương. Trong phòng em cũng có một ít thuốc giảm đau, ở Mai Viện thì thuốc men không thiếu. Sao tự lo cho bản thân, em vốn chẳng bỡ ngỡ với những hành hạ này. Mặc dù khi ở bên cạnh chàng, em tỏ ra nũng nịu và yếu ớt, thế nhưng kì thực, em là một đứa trẻ rất cứng cỏi.

Sao chật vật làm hết công việc của ngày hôm đó, em cố gắng làm xong mọi việc để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Thế nhưng, cho dù em có mạnh mẽ như thế nào, sức chịu đựng có dai dẳng như thế nào thì những tổn thương mà em phải lãnh nhận cũng vượt quá sức người. Trong lúc Sao đang giặt giũ thì thấy đầu óc xây xẩm. Em đỡ trán, cố lắc mạnh đầu để tỉnh táo trở lại, sau cùng không kháng cự được nữa, em ngã ra đó. Sao bất tỉnh ở chỗ giặt đồ đến chiều muộn mà chẳng ai hay.

Đến khi có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt một lần nữa, em đã thấy tay mình bị Đào Hoa giẫm lên rồi. Nàng nghiến mũi guốc lên ngón tay em, nghiến rất siết, đó chính là cách mà nàng gọi em dậy.

Sao đau đến ứa nước mắt, Đào Hoa cố tình giẫm lên tay phải của em.

- Biếng nhác à? Bảo làm có chút chuyện mà ngủ gật ở đây ư? - Đào Hoa tỏ ra rằng bản thân không hề hay biết việc em bị ngất, nàng còn cố tình gán việc ngất lịm đó vào tội biếng lười ngủ gật mà đay nghiến em.

Nàng kéo em lên, bắt em giặt cho xong quần áo. Sao phải làm việc dưới sự giám sát của nàng. Đợi em làm hết việc rồi, nàng mới kéo em vào nhà sau và bắt em quỳ, nàng nói rằng vì em không làm việc chăm chỉ nên nàng sẽ không cho ăn cơm.

Hôm đó, Đào Hoa bắt em quỳ tận một canh giờ thì mới tha cho em về phòng dưỡng thương.

Nhận xét