Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuộm màu đỏ thẫm - Phần 13.

Bắt đầu từ hôm đó, Sao có thể tự nhận thư của mình mà không cần ai đưa đến nữa, Mai Lang Vương đã ngưng kiểm soát thư từ. Nhờ vậy, em và Nhã Lang trao đổi với nhau dễ dàng hơn, đôi khi trong một ngày cả hai có thể trao đổi thư liên tục với nhau.

Sao kể cho Nhã Lang nghe mọi chuyện giữa em và Mai Lang Vương, chàng ta cũng không khỏi bàng hoàng. Ban đầu em và chàng ta đều cho rằng Mai Lang Vương ngốc nghếch giống Văn Thần nên không nhận ra tình cảm của mình, vì vậy cả hai đều nuôi hi vọng. Cuối cùng sự thật lại là do chàng đã có hôn thê nên chỉ muốn âm thầm yêu thương em thôi, muốn em trở thành thiếp của chàng thôi, khiến cho Nhã Lang vô cùng thất vọng.

Tuy vậy, chàng ta lại nói với em rằng nguyên nhân thật sự có lẽ đúng với con người của Mai Lang Vương hơn. Chàng chính là người suy nghĩ chu toàn và sắc sảo như vậy mà. Việc chàng giữ em bên cạnh và yêu thương em nhưng vẫn nể nang vị hôn thê sẽ cùng chàng kết tóc se duyên chính thức cũng rất phù hợp. Chứ với một người tinh tế như chàng, không thể nào lại ngu ngơ trong tình trường đến nỗi cảm xúc của mình cũng không thể nhận dạng hay gọi tên được. Chàng không lý nào lại là gã khờ khạo như thế được.

Và rồi chàng ta bắt đầu lựa lời khuyên nhủ em, bảo em rằng đừng nuôi hi vọng quá nhiều vào mối quan hệ này. Nhã Lang đã từng chứng kiến cuộc sống của nhiều người làm lẽ, rất bi ai khổ sở, chàng không muốn em lâm vào cảnh đó. Sao cũng kể cho chàng nghe về Đào Hoa và những gì nàng nói với em, Nhã Lang ái ngại hồi âm rằng, thôi rồi, chàng ta lo cũng bằng không thôi bởi vì em đã phải nếm trải cảnh làm lẽ bi đát rồi, chẳng còn gì để mà nói nữa!

Sau đó, Nhã Lang không ngừng khuyên can và cảnh tỉnh em, nói rằng em hãy suy nghĩ kĩ. Chàng ta biết em yêu Vương, yêu sâu sắc nhưng cũng đừng vì vậy mà vùi cuộc đời mình vào đau khổ. Yêu nhau cũng đâu nhất thiết phải ở gần nhau? Nếu em muốn chàng ta có thể tìm cách đưa em rời khỏi Mai Viện và lưu trú ở Văn Phủ, đến lúc đó em và Vương có thể thoải mái gặp nhau mà không sợ bị Đào Hoa hục hặc.

Sao đọc những lời tâm tình ấy mà thấy ấm lòng, em chỉ cười lắc đầu. Thật ra em không cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình khổ sở, em thấy nó cũng thường thôi. Em vốn chịu khổ quen rồi, đến khi ở cùng Mai Lang, em cũng rèn luyện bản thân bằng những việc nhà lặt vặt nên không quá khó khăn. Em nói với Nhã Lang rằng em cam chịu cuộc sống hiện tại. Chỉ cần em biết chàng vẫn ở đó và cùng chung sống dưới một không gian với em là đủ rồi. Thỉnh thoảng em và chàng vẫn có thể gặp mặt nếu chị Đào Hoa cho phép. Đào Hoa thật ra cũng không quá khắt khe với em, chỉ cần em vâng lời thì nàng cũng không chèn ép.

Hai người trò chuyện tình cảm xong, lại chuyển sang nói đến công việc. Nhã Lang gửi cho em danh sách mà chàng muốn em tra cứu hộ, Sao vô cùng vui mừng. Em lập tức chăm chỉ tra cứu cho chàng, không những sưu tầm tài liệu mà còn trực tiếp hỏi thêm thông tin bên ngoài. Khi rảnh rỗi em lại đi tìm các vị Hoa tiên, Lãm và Thần Tình để hỏi về các loài thảo dược, bắt được tư liệu gì mới mẻ thì em lại ghi chép cẩn thận. Sao không định gửi thông tin một cách rời rạc qua từng lá thư cho Nhã Lang, em định tổng hợp chúng thành một tệp bản thảo hoàn chỉnh rồi mới gửi cho chàng. Nhã Lang hài lòng với lựa chọn này của em, chàng ta nói rằng vì chàng ta phải tập trung viết sách nên sẽ ngưng gửi thư cho em một thời gian, khi nào em sưu tập xong tài liệu thì gửi cho chàng ấy rồi chàng ấy hồi âm cho em là vừa.

Thế là suốt một tháng trời, hai người không trao đổi với nhau điều gì nữa.

 

 

Chiều ấy, vẫn như thường lệ, sau khi hoàn thành xong công việc thì Sao lại ngồi ở sập ngoài hiên chăm chỉ học thêu. Ưu Liên từ cổng tròn đi vào thấy em ngồi đó, nàng lập tức tiến đến. Sao thấy nàng, em bỏ khung thêu xuống, gấp gáp hỏi - Có việc gì cần làm ạ?

Ưu Liên che miệng cười, trông nàng thật bí hiểm. Sao không hiểu ý nghĩa của nụ cười đó, em nghệt mặt ra. Ưu Liên cúi xuống, chậm rãi nói với em - Đêm nay các chị tổ chức tiệc ở khu Hoa tiên, ăn tiệc xong thì mọi người sẽ xuống thị trấn dạo chơi. Em mau sang đó đi nào, mọi người đang đợi em đấy.

- Ôi trời! - Sao kinh ngạc, há hốc - Tại sao giờ chị mới nói cho em biết?!

Ưu Liên cười cười không đáp, nàng đợi Sao đi theo nàng sang bên đó dùng bữa. Thật ra buổi tiệc ấy là do Mai Lang Vương ý tứ nói với nàng. Bởi vì em không cho chàng đến gặp, cũng chẳng chịu đến gặp chàng, cho nên chàng đành phải tìm cách để gặp em.

Lúc hai người đến, bàn tròn đã đông đủ cả rồi, Mai Lang Vương ngồi cạnh Đào Hòa như thường lệ còn vị trí bên phải chàng - Vốn dành cho Lãm - Thì bị bỏ trống. Ưu Liên đưa Sao đến đó và muốn em ngồi vào nơi ấy. Sao hướng mắt sang Đào Hoa, thấy nàng sa sầm, em hiểu ý mà di chuyển sang chỗ Xích Phượng ngồi.

Xích Phượng ngồi cạnh Bạch Sứ, thế nhưng Bạch Sứ lại đang bận chuyện chưa ra. Mọi người cùng ái ngại nhìn em, Sao vẫn tỏ ra rất bình thản và ngồi xuống chỗ trống vốn dành cho Bạch Sứ ấy. Sau cùng, Ưu Liên đành ngồi xuống vị trí bên phải Mai Lang Vương, môi nở nụ cười gượng gạo.

Mai Lang Vương trầm lặng, chàng chỉ nhìn Sao chăm chú mà không nói gì. Sao thì không dám ngẩng lên dù chỉ một chút vì sợ sẽ chạm phải ánh mắt chàng. Em nghiêm chỉnh dùng bữa, mặc kệ mọi người sôi nổi trò chuyện.

Dùng tiệc xong, sau khi kết thúc các công việc dọn dẹp thì mọi người tập trung ở cổng Mai Viện và chuẩn bị xuống núi. Đào Hoa rất háo hức, nàng cười tươi rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên nàng được đi dạo chơi cùng với Mai Lang Vương, nàng thậm chí đã chuẩn bị một bộ áo vô cùng lộng lẫy.

Đào Hoa đứng bên cạnh Mai Lang Vương, sẵn sàng cùng chàng song bước. Chàng thì vẫn lạnh nhạt đứng đó, nhìn Sao chăm chăm.

- Hôm nay em không đi cùng mọi người đâu ạ. - Sao lên tiếng từ chối khi mọi người đã có mặt đông đủ.

- Gì thế? - Thần Tình và Lãm tuột hứng hỏi em, trong khi các vị Hoa tiên thì trở nên khó xử.

Sao vẫn nở nụ cười tươi tắn, lùi lại một bước và cúi đầu xin lỗi mọi người, sau đó em mới giải thích - Em còn phải hoàn thành tập tư liệu cho anh Nhã Lang nữa ạ, em đặt tâm huyết vào đó rất nhiều nên không thể lơ là được. Em xin lỗi mọi người ạ!

Không gian lặng đi, những người lớn ái ngại đánh mắt nhìn nhau trong khi Mai Lang Vương vẫn lẳng lặng quan sát em. Đào Hoa đứng bên cạnh chàng cười mỉm vừa ý.

- Này, đi chơi cùng ta đi chứ! - Thần Tình vỗ vai em, dụ dỗ - Ở dưới có bánh khoai mì nướng, có chè mà em mê mẩn đấy! Em có thể từ bỏ chúng mà ở nhà với đống tài liệu khô khan đó hả?

Sao gật đầu chắc nịch - Vâng ạ! Em rất nghiêm túc với công việc này ạ!

Thần Tình đắn đo hồi lâu, sau cùng quyết định nói - Nếu em đi thì ta sẽ mời em ăn chè.

Sao cười lắc đầu.

Nàng lại tiếp tục chiêu dụ - Không những mời em ăn chè mà còn mua cho em thật nhiều quà bánh nữa!

Nhưng Sao vẫn nhất quyết lắc đầu.

Thần Tình sau cùng chán nản ủ ê, nàng dài giọng than vãn - Không có Sao đi cùng thì chán chết! Chẳng có ai ăn đua với ta nữa!

Em khúc khích cười - Mọi người đi chơi vui vẻ ạ! Mai Viện cứ để em trông coi.

Bất đắc dĩ mọi người phải chiều theo em. Lãm và Thần Tình rời đi trước còn tam vị Hoa tiên thì nối gót theo sau. Mai Lang Vương vẫn đứng nguyên đó nhìn như khoan vào em, Sao cười tươi tiễn chàng. Đào Hoa kéo tay chàng, bảo rằng nên đi thôi. Mai Lang Vương vẫn không dời mắt, chàng cười nhếch.

Sao đột nhiên thấy sờ sợ nụ cười đó.

Nhận xét