Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 8.
Xong việc với Đào Hoa, Mai Lang Vương cũng không nán lại
ở đó nữa, ý tứ rời đi. Trước khi đi, chàng có quay đầu nhìn vào phòng Sao, khi
không nhận thấy có sự hiện diện của em, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, thẳng tiến
về nhà của mình. Sao trốn vội vào phòng khi thấy chàng từ biệt Đào Hoa, đó là
lí do mà chàng không nhìn thấy em.
Sao tựa vào vách phòng, trượt dài xuống. Em gục đầu
lên gối, đau đớn nhói buốt. Ban nãy Mai Lang và Đào Hoa cư xử với nhau thật ngọt
ngào tình tứ. Chàng còn để nàng ấy tựa đầu lên vai, nơi mà em vẫn luôn mặc định
là của mình. Chàng còn lau nước mắt cho nàng ấy - Cử chỉ mà chàng dành cho em.
Rồi đây chàng sẽ còn dành cho nàng ấy những điều gì nữa? Sao suy nghĩ, về những
cái ôm, những lời chọc ghẹo, về những món trang sức đặc biệt, rồi chàng sẽ đưa
nàng ấy đi dạo nơi này nơi khác, cùng nàng ấy chọn lựa những món quà…
Khi chàng và nàng ấy làm những việc đó thì em sẽ ở
đâu? Vị trí của em ở nơi nào?
Sao vùi mặt vào hai tay, dù mắt em đau rát nhưng lệ vẫn
tiếp tục chảy.
Trong lúc em tuyệt vọng ngồi đó khóc lóc thì có người
xuất hiện trước cửa phòng, vì Sao đang tựa vào vách nhà cạnh bên khung cửa nên
người đó và em chỉ cách nhau một bước chân. Sao ngẩng lên, lập tức chạm ngay
ánh nhìn lạnh lẽo của Đào Hoa. Em run bắn người. Nàng ấy không còn nhìn em hiền
dịu nữa.
Đào Hoa thản nhiên bước vào phòng em, dạo quanh phòng.
Phòng Sao cũng như bao căn phòng ở Mai Viện khác, có giường, có tủ quần áo, một
bộ bàn ghế dùng để uống trà và một bộ sập. Gần cửa sổ là nơi đặt bàn học của
em. Đó là bàn do Mai Lang Vương đóng khi em còn nhỏ, sau khi em không học ở chỗ
chàng nữa thì em đã xin chàng chuyển nó về đây. Mai Lang Vương xem xét chiều
cao ghế, chàng thấy nó không còn phù hợp với em nữa nên đã tự tay đóng một chiếc
ghế khác để em tiện ngồi.
Đào Hoa dừng lại ở bộ bàn đó, cách thiết kế của nó cho
nàng biết người đã đóng nó là ai. Nàng cười cay nghiệt, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Dáng ngồi của nàng rất uy nghiêm. Nàng ngồi đó và chiếu mắt xuống em, ánh mắt lạnh
lẽo.
- Có vài chuyện chị cần phải nói rõ với em. - Nàng mở
lời.
Sao không nói gì, em vẫn giữ nguyên tư thế thảm hại
đó, im lặng nghe nàng buông giọng.
- Vương yêu thương em nên chị cũng sẽ rộng lòng đón nhận
em. Chị là hôn thê của Vương, sau này sẽ trở thành vợ chính thức của chàng. Em
dù được Vương yêu thương nhưng sẽ mãi mãi là phận làm thiếp. Thiếp thì như kẻ hầu
người hạ, chị đuổi đi lúc nào cũng được. Em ngoan ngoãn phục tùng chị thì chị sẽ
để cho em được ở bên chàng, còn em xấc láo lì lợm thì chị sẽ không dung tha
đâu.
Vai Sao run lên từng chập, lời của Đào Hoa khiến lòng
em rét buốt.
Thiếp… Ra đó chính là vị trí dành cho em ư?
Sao đã từng đọc qua về nó, thiếp chính là vợ lẽ, là cô
hầu được cưới về chỉ để phụ việc trong gia đình và sinh con đẻ cái. Thiếp phụ
thuộc vào vợ cả, vợ cả nói một là một hai là hai, vợ cả còn có quyền định đoạt
số phận của thiếp. Con của vợ cả sinh ra, dù thế nào cũng sẽ được xem trọng,
ngược lại con của thiếp thì cũng như mẹ, sẽ chịu nhiều ràng buộc bởi vợ cả và
con của vợ cả.
Sao đỡ trán, môi trắng bệch.
Đó chính là con đường đang chờ đợi em ở phía trước ư?
Và rồi em nghĩ đến lời Mai Lang, rằng chàng bảo em phải
'kiên nhẫn'. Thì ra 'kiên nhẫn' mà chàng nói chính là thế này, ý chàng là muốn
em trở thành thiếp của chàng ư?
Sao vô lực ngẩn người.
Chàng muốn em làm thiếp, muốn em trở thành vợ lẽ của
chàng ư?
Thì ra đó là lí do mà chàng chùng chình mối quan hệ với
em, đó là lí do mà chàng không hề thổ lộ tình cảm. Bởi vì chàng còn có Đào Hoa
nữa, nàng ấy mới là vợ chính thức của chàng. Còn em thì dù có được chàng yêu
thương như thế nào cũng chỉ là phận thiếp mọn thôi.
Hóa ra Mai Lang đã nghĩ đến cả những chuyện đó… Chàng
luôn rất tỉnh táo và sắc sảo. Chỉ có em là ngờ nghệch. Chỉ có em là vẫn luôn ảo
tưởng, vẫn luôn ngủ mơ trong giấc mộng hoang đường.
Lần đầu tiên Sao suy sụp đến vậy. Thế giới tươi đẹp mà
em luôn hồn nhiên vui sống bỗng chốc ầm ầm sụp đổ.
- Thế nào? Em sẽ chấp nhận trở thành thiếp chứ?
Sao im lặng hồi lâu, trong đầu không ngừng hiện lên biết
bao kỉ niệm giữa em và chàng. Em đau buồn lắm, bởi vì chàng chỉ muốn trao cho
em phận lẽ mọn. Nhưng em rất yêu chàng, Mai Lang đối với em còn quan trọng hơn
cả sinh mạng.
Chàng là ân nhân của em, là thầy đã dạy em trưởng
thành. Từ sự biết ơn, rồi đến lòng ngưỡng mộ và tình yêu, cảm xúc mà em dành
cho chàng vô cùng sâu sắc. Cho dù chàng không yêu thương em thì em cũng không
thể ngừng yêu thương chàng, cho dù chàng đối xử với em thế nào thì em cũng sẽ
cam nguyện chấp nhận.
Kể từ lúc Nhã Lang bắt em đi và chàng tìm em trở về,
khi nằm trong vòng tay chàng, em đã nhận ra rằng em chỉ cần ở bên chàng là đủ rồi.
So với nỗi đau bị phản bội, bị xem nhẹ hay bị chàng chối
bỏ thì, việc không được nhìn thấy chàng còn khủng khiếp hơn.
Sao thay đổi tư thế, em không ngồi bó gối nữa mà chuyển
sang quỳ phục dưới sàn, cúi đầu trước Đào Hoa - Em xin nghe chị an bài ạ.
Đào Hoa cười mỉm đắc ý.
Sao lại tựa trán lên sàn nhà, dù giọng run rẩy nhưng
ngữ điệu rất phục tùng - Từ nay em sẽ hầu hạ chị và Mai Lang. Xin chị hãy đón
nhận em.
- Ừ, ngoan lắm, biết điều như thế là tốt đấy. - Đào
Hoa hài lòng gật đầu, thong thả phổ biến quy định - Từ nay em phải xem sắc mặt
của chị mà sống nhé, không được xen vào giữa chị và Vương. Chị là vợ cả nên sẽ
được toàn thời gian ở bên chàng, em là phận thiếp, khi nào chị có hứng thì sẽ
ban cho em chút thời gian mà hầu hạ chàng. Nếu không có sự ưng thuận của chị mà
em cố tình bám lấy chàng thì chị sẽ phạt em. Em hiểu chứ?
- Vâng ạ.
- Chuyện trong nhà là của phụ nữ, không được khiến
chàng bận lòng suy nghĩ điều gì. Vì vậy những gì mà chị nói với em cũng như cử
xử giữa hai ta chỉ nằm trong phạm vi hai người thôi. Trước mặt chàng chị em ta
phải hòa thuận để chàng yên tâm làm việc. Nếu chị mà nghe chàng phàn nàn về việc
gì liên quan đến em thì chị sẽ không buông tha đâu.
- Vâng.
- Trong thời gian chị sống ở đây, em sẽ trở thành người
hầu cho chị. Khi nào chị gọi thì em phải đến, không được chậm trễ.
- Dạ.
Đào Hoa thấy em ngoan ngoãn vâng lời như vậy, nàng rất
mực thích ý. Đúng như những gì các vị Hoa tiên nói, em rất biết nghe lời. Ác cảm
với em giảm đi một ít, vì vậy nàng không gây khó dễ cho em nữa, ưu nhã đứng dậy
và dặn với em lời cuối - Em đi nghỉ đi, hôm nay chị chưa giao việc cho em đâu.
Chúng ta sẽ bắt đầu áp dụng quy định vào ngày mai.
Sao cúi người chào nàng và vâng lời. Đào Hoa rời khỏi
phòng em, đi đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho nàng ta. Khi nàng rời đi,
Sao mới ngã phịch ra sàn. Em mếu máo khóc, chỉ muốn sà vào lòng chàng để được
chàng che chở.
Thế nhưng khi nhớ về những gì mà Đào Hoa vừa nói thì
em lại lặng lẽ gạt nước mắt đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét