Mai nở dưới Sao: Chương 21: Rời bỏ - Phần 6

- Mai Lang, cố gắng lên nhé! - Sao tiễn đưa chàng trước cổng khu lưu trú. Em nắm chặt hai tay lại, cười rạng rỡ cổ vũ. Sao luôn tiễn chàng đi làm bằng cách đó, nhờ thế mà chàng luôn cảm thấy tinh thần tràn trề năng lượng.

- Ừm. - Mai Lang Vương mãn nguyện cam lòng, tạm biệt em và rời đi.

Lãm nối gót theo sau chàng và cười chào em. Kể từ khi hai người đó hòa thuận, chàng không phải nhìn thấy bộ mặt đưa đám của Mai Thần nữa cho nên tâm trạng rất thư thái.

Đợi Mai Lang Vương đi vào khu làm việc, Sao mới quay về. Vừa bước vào sân em đã bắt gặp ngay ánh nhìn dò xét của Nùng Tậu. Chàng ta ngồi trên sập, tay cầm chén trà gác qua đầu gối đung đưa, mắt thì ghim lên người em.

Chạm phải ánh mắt đó, Sao có cảm giác như bản thân vừa bị giáo đâm trúng, cơ thể đính lên bức tường phía sau, treo lủng lẳng.

Em rụt rè tiến đến, nép phía sau chàng ta, nhẹ hỏi - Quan Lang, người có gì sai bảo ạ?

Nùng Tậu dời mắt qua em, vẻ mặt chàng ta vẫn vô cùng khó coi. Sao nuốt nước bọt, chẳng biết tại sao hôm nay chàng ta lại thái độ với em như vậy. Em chỉ biết đứng nguyên đó hầu chàng mà không dám rời bước.

Nùng Tậu thả chén trà xuống sập, Sao liền hiểu ý quỳ xuống và rót đầy trà vào đó. Chàng ta nhìn đĩa bánh, em cũng thấu tỏ mà dâng bánh lên cho chàng. Nùng Tậu nhón lấy bánh, âm thầm soi xét em. Sao cảm giác trên người như có hàng chục con kiến lửa đang bò ngang bò dọc.

- Hai ngươi có tơ tình à?

Sao toát mồ hôi, cúi thấp đầu, mãi lâu sau mới đáp - Vâng.

- Hắn là tình lang của ngươi? Hắn có mang lễ đến đặt ở chỗ ngươi chưa?

Sao chậm chạp lắc đầu.

- Không có gì đảm bảo mà thân mật với hắn như vậy à? Con gái gì mà dễ dãi quá vậy?

Sao không nói gì nữa, em im bặt. Nùng Tậu thấy em không trả lời, chàng ta hơi khó chịu, mắt cứ đổ lên người em.

Mãi chốc lâu sau, chàng ta mới giật mình khi thấy dưới sân nhà nở rộ vài đóa hoa nước. Sao không ngẩng đầu, cứ cúi gằm xuống, tay đặt lên sân. Giữa hai tay em, vô vàn hoa nước vụng vỡ.

- Mít ướt thế?! - Nùng Tậu giật nảy người, lúng túng gầm lên. Chàng không hiểu mình đã nói gì sai.

Sao lau nước mắt, vẫn không nói. Em biết rằng gã này sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc của người khác đâu. Hắn là Quan Lang, người sống trong nhung lụa từ bé đến lớn. Hắn gây chuyện và luôn được Vua cha hay anh trai giải quyết, chưa bao giờ tự mình đối diện với khó khăn vất vả.

Hắn vô cảm và chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Mải miết theo đuổi những thứ xa xôi trong đầu hắn.

Nói với hắn bao nhiêu lời thì cũng chỉ bằng thừa.

Nùng Tậu ngậm lấy vành chén, vẻ mặt dù tỏ ra bất cần nhưng đáy mắt dâng tràn bối rối. Thật ra chàng không cố tình tổn thương em. Bởi vì chàng chán ngán cái cảnh bị nhốt trong lồng rồi cho nên mới thăm dò em một chút. Nếu em chưa bị tên Mai Lang Vương đó rước về thì kế hoạch của chàng vẫn còn hi vọng. Đó là lý do chàng hỏi rõ về mối quan hệ giữa em và Mai Lang Vương.

Riêng câu nói sau, chàng buột miệng bảo thế cũng vì thương cảm em thôi. Ở Thần giới này lễ tiết rất cầu kì. Trai gái yêu nhau, nếu đã thân mật thì chàng trai phải hứa cưới. Những chuyện như ôm ấp hay hôn nhau chỉ được thực hiện sau khi đã đính ước đường hoàng. Riêng chuyện khuê phòng thì khi nào cử hành xong hôn lễ mới được nghĩ đến. Nếu không cô gái sẽ bị đàm tiếu, sau này sẽ rất khó lấy chồng hoặc có lấy thì chỉ chịu phận lẽ mọn. Khi về nhà chồng, chồng cũng sẽ khinh thường, mẹ chồng sẽ hạch sách. Đó là lý do mà sự tiếp xúc giữa nam và nữ ở nơi này rất hạn chế và giữ kẽ. Một gã đàn ông, nếu không có ý định tiến xa với một cô gái thì không được động chạm vào nàng dù chỉ là một cái nắm tay.

Cái gã Mai Lang Vương kia lúc nào cũng giữ em bên cạnh. Chàng đôi lần nhìn thấy hắn ôm em, dù không biết đã chạm môi chưa. Nùng Tậu trông thấy thế, nghĩ rằng hẳn hắn đã mang lễ vật đến hỏi em rồi. Một người nghiêm chỉnh như hắn không lý nào lại cư xử như vậy.

Chẳng lẽ hắn không nghĩ cho em ư? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn vui chơi qua đường với em rồi mặc cho em bị người đời chê cười ư? Nùng Tậu khinh khi hắn nên mới bảo em như vậy. Chàng không đành lòng thấy em dâng hết cho hắn trong khi hắn chẳng hề tôn trọng và nghĩ gì đến em.

Tuy nhiên, cách nói của chàng hơi khô cứng cho nên Sao đã nghĩ rằng chàng đang mạt sát em.

Bầu không khí im lặng kéo dài, Nùng Tậu không biết nên nói gì để xoa dịu em còn Sao thì nín lặng. Cuối cùng Nùng Tậu chỉ đành xua tay cho em đi. Chàng để em tự chữa trị vậy. Bù lại hôm nay chàng sẽ thả lỏng cho em một chút, đến giờ cơm sẽ không bắt em hầu nhiều như thường lệ.

Sao được chàng buông tha, em gạt nước mắt đứng dậy, dứt khoát rời đi. Nùng Tậu đưa mắt dõi theo em, chàng hơi nổi xung với kiểu thái độ xấc xược đó nhưng gắng kiềm chế lại. Sao rời khỏi sập vài bước thì nghe thấy tiếng gió rít. Em sững người, vai đột nhiên bị kéo. Đến khi tỉnh hồn lại thì em đã thấy mình đứng sau Nùng Tậu, lưỡi rìu tinh xảo của chàng chắn qua người.

Nhận xét