Mai nở dưới Sao: Chương 21: Rời bỏ - Phần 4
Các tiểu đồng chuẩn bị cho Lãm chiếu và bàn nhỏ, chàng ta ngồi dưới sập của Nùng Tậu mà dùng bữa sáng. Lãm cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện giữa Quan Lang và Mai Thần. Mấy việc như thế này thì sao có thể thiếu mặt chàng ta được? Nùng Tậu ban đầu còn bỡ ngỡ với Lãm, tuy nhiên sau vài câu đối đáp thì không còn bỡ ngỡ nữa mà trở nên rất cao hứng. Ba người bọn họ an nhiên trò chuyện cùng nhau, thoạt nhìn cứ như ba vị bằng hữu thực thụ vậy.
Khi giờ làm đến, Mai Lang Vương cúi chào Nùng Tậu rồi rời
đi. Nùng Tậu cũng không ở lại đó, chàng ta vươn vai vào nhà tìm chỗ ngủ. Sao
nhìn theo bóng lưng Nùng Tậu rồi lon ton chạy theo sau Mai Lang Vương. Chàng
đang u uất rời bước thì nghe thấy tiếng guốc, đôi mắt nâu kinh ngạc mở lớn,
chàng lập tức quay lại.
- Mai Lang. - Sao đi đến, xót xa ngắm đi ngắm lại từng đường
nét nhợt nhạt trên khuôn mặt chàng.
Mai Lang Vương không nói gì cả, chỉ có ánh mắt là không
ngừng run lên. Chàng không di chuyển nữa, dù giờ làm đã cận kề rồi. Lãm nhìn
hai người hiểu ý, chàng ta bảo rằng sẽ đến đó sắp xếp công việc trước.
- Ngài lại tự gây hại cho bản thân ư? - Em rụt rè bước đến,
níu lấy một góc tay áo chàng, nghẹn ngào.
Mai Lang Vương nhìn em chăm chú, chàng đã cảm thấy khá
hơn rồi, cõi lòng không còn lạnh giá nữa. Hôm qua, sau khi em rời đi, chàng cảm
thấy rất bàng hoàng và hụt hẫng. Em nỡ lòng bỏ rơi chàng mà đến hầu hạ gã khác,
mặc cho trước đó chàng không ngừng xin em, mong em quay về bên chàng.
Em từ chối chàng bao nhiêu lần như vậy nhưng lại có thể dễ
dàng rời đi cùng Quan Lang.
Chàng không thể hiểu nỗi em nữa, liệu rằng trong lòng em
chàng có còn là người quan trọng nhất nữa hay không?
Thế nhưng, cho dù đau buồn và khổ sở như thế nào thì
chàng vẫn muốn gặp em. Cứ nghĩ đến việc em ở bên cạnh Nùng Tậu, phải cơm bưng
nước rót hầu hạ vất vả là chàng lại thấy bồn chồn và bứt rứt. Chàng thậm chí
không thể ngủ, mới tờ mờ sáng đã vội vàng thay đổi trang phục và đến đây thật sớm.
Đến khi gặp được em thì lại phải nhìn cảnh em lê gối dưới sân nhà mà hầu trà kẻ
khác, chàng tức giận và bất lực vô cùng.
Tuy nhiên, Quan Lang cũng không làm khó gì em. Sau khi bắt
em hầu trà, ngài ấy để em được tự do đứng một bên và không buộc em hầu thêm gì.
Điều đó khiến chàng dần yên tâm hơn, chàng sẽ bắt chuyện với Quan Lang trước rồi
từ từ thương lượng với ngài về việc buông tha cho em. Chàng sẽ mang em về.
- Đợi ta đi. - Chàng đặt tay lên đầu em, xoa nhẹ, dịu giọng
bảo.
- Đợi gì ạ? - Sao khó hiểu ngẩng nhìn chàng.
- Đợi ta cứu em khỏi Quan Lang. - Chàng đáp, ngữ điệu yêu
thương, xót xa và có chút cố chấp.
Sao phì cười, em nhìn quanh quẩn, khi không thấy có ai
thì mới bất ngờ sà vào lòng chàng và ôm chàng thật chặt.
- Sao… - Mai Lang Vương kinh ngạc.
Chàng bỡ ngỡ và lúng túng, tâm trí nhảy loạn xạ. Sao siết
lấy lưng chàng, vùi đầu vào bờ ngực rộng. Nơi này đã bao lâu rồi em không được
tựa vào.
Mai Lang Vương sững ra một chút rồi dần trở nên bình
tĩnh. Chàng tha thiết ôm chặt em, vùi mặt vào mái tóc thơm lừng và hõm vai thon
mảnh, tận hưởng mùi hương dịu dàng êm ái mà suốt bao ngày chàng không được tiếp
xúc. Hai người quấn quýt nhau hồi lâu, cho đến khi nỗi nhung nhớ lặng dần xuống.
Sao rời chàng ra và áp tay chàng lên má, nhẹ nhàng thông báo với chàng - Khi em
ở đây, ngài có thể đến gặp em bất cứ lúc nào. Ngoài giờ cơm ra, ngài có thể vời
em đến nhà ngài lúc nào cũng được.
Mai Lang Vương ngạc nhiên. Đôi mắt nâu dần trở nên thông
tỏ. Chàng cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao em xa cách chàng, chàng đã hiểu
vì sao em phải rời bỏ chàng và đến hầu Quan Lang.
Sao chỉ muốn đi khỏi nhà của em thôi, bởi vì khi em ở đó,
em và chàng không thể gặp mặt. Lý do khiến em không thể thoải mái gặp chàng khi
ở nhà thì… Mai Lang Vương trầm tư… Nếu không phải vì Đào Hoa thì còn vì ai nữa?
Chẳng biết nàng ta đã tác động điều gì đến em.
Mai Lang Vương xót xa ôm lấy đôi má mong manh, tựa khăn
đóng của chàng lên mấn đỏ của em. Chàng không hỏi em về chuyện giữa em và Đào
Hoa nữa, bởi hỏi thì em cũng không nói. Dù gì chàng cũng đã ra lệnh cho nàng ta
về Khau Phạ rồi.
Khi Đào Hoa đi, chàng sẽ đến gặp Quan Lang và thẳng thắn
mang em về. Tạm thời chàng và em sẽ ẩn nhẫn một chút. Sau chuyện này, chàng sẽ
không để Đào Hoa được tiếp cận em nữa.
- Sao, ta nhớ em. - Chàng chợt nói.
- Vâng ạ, em cũng rất nhớ ngài. - Em ngoan ngoãn nằm
trong lòng chàng.
- Ta sẽ tới lui thường xuyên để ở bên em. - Chàng lại hò
hẹn.
Nhận xét
Đăng nhận xét