Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 17.

Lần đầu hội ngộ sau bao nhiêu năm xa cách, nàng nhận ra rằng chàng dịu dàng hơn xưa hẳn. Nếu là ngày xưa, khi trông thấy nàng, chàng sẽ liếc mắt một cái rồi đưa mắt đi ngay, tiếp tục tập trung vào công việc đang làm hoặc suy tư đang nghĩ. Ấy thế mà, hôm đó chàng lại dừng mắt ở nàng khá lâu, lại tiến đến gần nàng và thốt lên tên nàng. Trông chàng khi ấy thật nhu hòa, dường như vẻ lạnh nhạt thường trực đã bị mặt trời đốt cháy, khiến bao nhiêu chồi non ẩn sâu bên trong chàng lộ ra, nở rộ rực rỡ.

Tuy vậy, Đào Hoa chỉ chú ý đến chàng một phần thôi, người mà nàng muốn nhìn thấy nhất chính là con bé tiểu đồng mà mọi người đang nhắc đến. Con bé ấy ngồi trên giường tre của chàng, nó và chàng ngồi sát bên nhau, không có khoảng cách. Vậy là những gì mọi người đồn đãi đều đúng hết ư? Vậy là nó đã chiếm được trái tim chàng ư? Đào Hoa trầm lặng nhìn nó, con nhóc khá đẹp đấy, nhưng cũng chỉ tầm tầm với mấy tiên nữ thường lảng vảng quanh chàng thôi. So với nàng, nó như cỏ dại vậy, Đào Hoa không buồn đánh giá nhan sắc.

Trong bữa tiệc, nàng kĩ lưỡng quan sát chàng và nó. Vừa ngồi vào bàn là chàng đã ngay lập tức dành chỗ cho nó ngay, như thể sợ rằng nó sẽ không ngồi bên chàng vậy. Nếu hôm đó các vị Hoa tiên không giữ nó lại thì nàng còn khuya mới ngồi được vào vị trí ấy. Đào Hoa cay đắng cười, mà cho dù có ngồi được cạnh chàng thì sao? Mắt chàng chỉ đặt vào nó thôi.

Đến khi nàng gắp thức ăn cho chàng, nàng mới cảm thấy tâm trạng khởi sắc hơn một chút. Lần đầu tiên, chàng không từ chối thức ăn nàng gắp mà lại im lặng dùng. Đã vậy chàng còn gắp thức ăn cho nàng nữa. Đào Hoa bỡ ngỡ, chàng quả thật đã thay đổi rồi.

Lúc bữa tiệc kết thúc, ngay khi con bé vừa làm xong việc là tiểu đồng của chàng lập tức chạy đến và vời nó đi. Đào Hoa sắc sảo lóe mắt, khớp thật đấy! Khớp tựa như được canh chừng một cách sát sao vậy. Nàng lướt mắt ra cổng tròn rồi lại lẳng lặng rũ mắt xuống, phải chăng chàng vẫn còn ở đó? Đứng đó đợi nó à? Mới xa nó có một chút mà đã bứt rứt thế rồi ư?

Cuộc trò chuyện sau đó giữa nàng với các vị Hoa tiên không nằm ngoài suy đoán của nàng. Đối với các vị Hoa tiên thì chàng có bao nhiêu thê thiếp mà chẳng được? Chỉ cần chàng hài lòng là được. Các vị ấy xem chàng là nhất cho nên chỉ cần chàng thích thì họ sẽ cưới về cho chàng ngay. Họ sẽ không bao giờ vì nàng hay vì bất kì ai mà chùn tay.

Đào Hoa thật ra cũng không thấy ngại việc chàng có thiếp. Với nàng thì chàng có lấy bao nhiêu thiếp cũng không hề gì. Thiếp thì cũng chỉ như con hầu thôi, có một con hầu hay thêm vài con hầu thì cũng vậy, chỉ có vợ mới có quyền hành, chỉ vợ mới có thể đồng hành cùng chàng mãi mãi. Vả lại, có thiếp thì càng tốt, nàng lại có thêm người hầu kẻ hạ. Nàng sẽ cho con bé đó hiểu rõ sự cách biệt giữa vợ và thiếp là thế nào. Nó có được tình yêu của chàng ư? Vô nghĩa. Người được buộc chặt với chàng là nàng.

Chàng bảo nàng bướng bỉnh? Đúng vậy, nàng chính là bướng bỉnh đấy. Cả đời này chàng cũng đừng mong thoát khỏi nàng. Nàng sẽ bám chặt lấy chàng, sẽ hành hạ chàng và nó. Nàng sẽ cho chàng cảm nhận được nỗi đau khổ vì dám xem nhẹ sự cố gắng của nàng.

Đào Hoa chậm bước tiến vào nhà.

Chàng càng yêu thương nó thì nàng sẽ càng giày xéo nó.

 

Đào Hoa xuất hiện ở cửa phòng Sao, lúc này em đang nhắm mắt ngủ bên giường. Nàng đi vào phòng, véo mạnh vào đùi em một cái, khiến Sao choàng tỉnh, điếng cả người. Em mở mắt ra và lập tức bị ánh mắt rét buốt của Đào Hoa bao trùm. Sao run lên khe khẽ, đùi em vẫn còn đau xiết. Nàng cố tình chọn phần đùi với lớp da non để mà cấu véo. Đào Hoa không hề nương tay, nàng dùng tất cả sức lực để hành hạ em, vì vậy Sao đau đến mức khóe mắt nhòe ướt.

- Vén quần lên và ngồi ra mép giường. - Đào Hoa ra lệnh.

Sao không biết nàng định làm gì, em run sợ tái bệch mặt. Đào Hoa ra lệnh cho em xong thì đi ra ngoài, đến khi bóng nàng in lên vách nhà dọc theo hành lang, em bỗng nghe thấy những tiếng vi vút trong gió.

Đào Hoa mang roi tre vào phòng em, nàng đang thử roi bằng cách quất nó vào không trung.

Sao nghe hồn tê tái.

Đào Hoa thấy em vẫn còn ngồi yên trên giường thì cơn giận bùng lên, Sao thấy mắt nàng lóe sáng, em vội vàng làm theo lời nàng mà không dám chậm trễ. Đào Hoa thấy em ngoan ngoãn, sắc mặt hòa hoãn đôi chút. Dẫu vậy môi nàng vẫn mím vào nhau, lạnh lẽo.

Đào Hoa không thương tiếc quất roi lên đùi em.

 

Roi tre vừa mảnh vừa sắc, quất vào phần đùi non thì đau đớn tả sao cho xiết? Những đòn roi của Đào Hoa lại còn dùng lực lớn, nàng hạ phát roi nào xuống thì phát đó lại tóe máu. Sao cắn răng chịu đau, tay em bám chặt lấy mép giường run rẩy. Mồ hôi tuôn khắp thân thể. Sao cảm tưởng bản thân như một quả đu đủ chín muồi, rụng xuống sân vườn, vỡ nát và còn bị người ta giẫm lên.

Nhận xét