Mai nở dưới Sao: Chương 21: Rời bỏ - Phần 3

Nhân lúc Đào Hoa đến khu Hoa tiên để làm việc, Sao trở về phòng mình thu dọn một số vật dụng cá nhân. Những thứ mà em mang theo chủ yếu là trang phục và sổ vẽ, bút mực. Sao vẫn dùng quản bút cũ của mình, quản bút mà Mai Lang Vương tặng em không dám dùng.

Đợi đến khi Đào Hoa quay về thì em đã lại rời đi. Đào Hoa không thể rào đón được em, Sao sẽ không để nàng có cơ hội chạm trán riêng với em nữa. Sao đến khu lưu trú và ổn định cuộc sống ở căn phòng mới. Nhìn chung, khu lưu trú hay khu của em thì cũng đều như nhau thôi, chúng đều nằm trong Mai Viện cả.

Phòng của Sao nằm ở nhà trái, em và Thần Tình ở cùng một nhà. Tuy nhiên, dạo gần đây Thần Tình có việc nên đã lên đường đi ngao du sang Thần giới khác rồi. Nàng ấy vẫn thường đi đi lại lại như vậy, lúc trở về thì mang cho em vô số quà.

Đối diện với nhà trái là nhà phải, Lãm có một căn phòng ở đó. Vì thỉnh thoảng chàng ta phải ở lại Mai Viện để xử lý công việc thế nên các chị đã an bài một căn phòng cố định cho chàng ta.

Quan Lang thì ở nhà chính. Hiển nhiên rồi, ngài ấy có địa vị cao nhất ở đây mà. Sau khi em ổn định chỗ ở xong thì Nùng Tậu lập tức gọi em đến hầu. Chàng ta ngồi trên sập trong phòng, gác tay lên gối trái dựa mà uống trà trong khi em phải quỳ dưới sàn.

- Ngươi sẽ hầu ta cơm nước, ta cũng không cần ngươi hầu hạ tỉ mỉ. Ngươi chỉ cần kính cẩn bưng cơm lên rồi lui qua một bên và chờ dọn. Còn lại, giờ giấc của ngươi được tự do, ta không quản. - Chàng ta phổ biến quy chế.

- Vâng ạ. - Sao ngoan ngoãn phục tùng.

- Được rồi, lui đi. - Dặn xong thì chàng ta cũng không giữ em ở lại làm gì.

Sao hơi bất ngờ với sự dễ tính này, em vốn nghĩ chàng ta sẽ hành cho em 'lên bờ xuống ruộng' vì tội cười cợt chàng ta lúc đó. Nào ngờ chàng ta lại giữ rất đúng lời hứa của mình, không để em phải làm việc gì ngoài hầu hạ cơm nước.

Khi trời trở chiều, Sao tuân lệnh mang cơm đến hầu chàng. Nùng Tậu không ăn ở trong nhà, chàng ta ngồi ở sập trước hiên nhà phải dùng cơm. Vẫn như buổi gặp trước đó ở phòng chàng ta, Nùng Tậu ngồi ở sập dùng bữa còn em thì chỉ có thể đứng nép một bên hầu. Thỉnh thoảng chàng ta cần thứ gì, ví dụ như muốn ăn thêm cơm hoặc cần gắp thức ăn thì em lại phải quỳ xuống sân nhà lê lết mà kính cẩn dâng lên cho chàng ta.

Thức ăn ở Mai Viện chỉ là đồ chay, Nùng Tậu căm ghét mấy viên đậu hủ lắm nhưng vẫn phải im lặng dùng. Chàng trở nên thật nhẫn nại. Bộ dáng đó giống như một con hổ bị nhốt trong cũi vậy.

Ban đầu, Sao có chút lo lắng khi phải hầu hạ chàng ta. Nhưng sau bữa cơm, em cảm thấy không còn quá lo lắng nữa. Nùng Tậu xem em như bức bình phong hay chậu hoa kiểng thôi. Chàng ta không đặc biệt chú ý đến điều gì cả, chỉ cần em hành sự cẩn thận và đúng bổn phận thì chàng sẽ không gây khó dễ cho em.

Nùng Tậu không như Đào Hoa, lúc nào cũng tạo việc cho em làm và tìm cớ hành hạ em. Chuyện gì chàng ta cần hầu thì sẽ bắt em hầu còn chuyện gì không cần thì chàng tự lo hoặc sai người khác làm. Lúc em không hầu chàng, em thấy chàng rất thảnh thơi mà nằm ngoài sập ngủ. Nùng Tậu không giống như Mai Lang lúc nào cũng đọc sách hoặc làm việc, chàng ta thường là ngủ, sau đó là luyện võ, tập luyện chán chê rồi lại đi tắm và ra sân uống trà. Đôi khi vì quá buồn chán, chàng ta còn nhảy lên mái nhà để ngắm trời đêm, dáng vẻ cô độc tư lự, tựa như một con chim cắt bị gãy cánh, luôn thương nhớ bầu trời tự do mà mình đã từng vẫy vùng.

 

Hôm sau, mới sáng sớm, Sao đã thấy Mai Lang Vương có mặt ở khu lưu trú. Khi em từ nhà trái bước ra, từ mái hiên em nhìn thấy chàng đang cùng Quan Lang uống trà ở sập trước sân nhà phải. Mai Lang Vương đưa mắt về phía em, ánh mắt thống khổ. Trông sắc mặt chàng thật tệ, có vẻ đêm qua chàng đã mất ngủ.

Nùng Tậu chẳng nói chẳng rằng, gõ chén trà lên sập. Sao hiểu ý, đi đến quỳ xuống, cẩn thận rót trà cho chàng ta. Mai Lang Vương nghe lồng ngực đượm hơi lạnh nhưng chàng chỉ có thể mím môi, từ từ thả lỏng hơi thở. Sao hầu trà cho Nùng Tậu xong thì lùi về phía sau, nghiêm cẩn đứng một bên chờ.

Mai Lang Vương và Nùng Tậu thong thả đối đáp. Mai Lang Vương rất điềm tĩnh và nghiêm trang còn Nùng Tậu tuy vẫn còn khinh khỉnh nhưng đã kiềm chế đi một chút. Cuộc trò chuyện của họ có nhịp điệu đều đặn giống như viên đá đang phi trên mặt hồ vậy. Viên đá nhảy tõm tõm tõm khiến mặt hồ nổi lên những vòng đồng tâm xao động rồi chìm nghỉm xuống, sau đó người ta lại ném viên đá mới, cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Chủ đề mà họ nói chủ yếu xoay quanh võ thuật và vũ khí. Mai Lang Vương là người am hiểu cả văn lẫn võ nên chàng có thể tiếp chuyện với bất kì ai một cách dễ dàng. Nùng Tậu thì thích nói về mấy việc binh đao cùng phiêu lưu. Hai người nói qua nói lại, vừa khích bác nhau mà cũng vừa tâm đắc nhau, rốt cuộc có thể nói chuyện khá lâu. Những người đàn ông luôn dễ trò chuyện với nhau như vậy.

Đến khoảng giữa giờ mão thì Đào Hoa, Bạch Sứ cùng một số tiểu đồng mang bữa sáng đến. Lãm cũng theo chân họ, hôm nay chàng ta đến khu của Mai Thần thì được thông báo là chàng đã sang uống trà với Quan Lang rồi nên vội vàng dời gót sang đây. Đào Hoa và Bạch Sứ trao bữa sáng lại cho Sao, em quỳ xuống dâng lên cho Quan Lang rồi dâng lên cho Mai Lang Vương, vô cùng thuần phục.

Xong việc, Đào Hoa và Bạch Sứ cũng không nán lại đó nữa mà rời đi. Bạch Sứ trao cho Sao một ánh mắt xót xa, nàng thương em chứ, bởi vì trong suốt bao nhiêu năm em ở bên cạnh các nàng, các nàng cũng chưa từng bắt em phải lê lết dưới sàn mà hầu hạ như vậy. Đào Hoa thì ngược lại, cảm thấy Quan Lang quá dễ dãi với em. Nàng ta đã cầu mong chàng hành hạ em hà khắc một chút nhưng sau cùng chỉ bắt em hầu cơm hầu nước, khiến nàng rất ức chế.

Đào Hoa muốn nán lại bên cạnh Mai Lang Vương và Quan Lang để lân la tạo thiện cảm. Tuy vậy, Nùng Tậu tỏ ra rất lạnh lùng. Chàng thậm chí còn chẳng buồn hướng mắt về phía nàng vì thế Đào Hoa chỉ đành rời đi. Trước khi thoát khỏi cổng tròn, nàng không quên rét buốt liếc Sao. Em an tĩnh đối mắt với nàng. Em biết là mình đã hoàn toàn thoát khỏi nàng rồi.

Nhận xét