Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 3.
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc công việc Lãm lại không xuống núi mà nán lại cùng Mai Thần uống trà. Bọn họ vẫn ngồi trên giường tre như thường lệ. Hoàng hôn phủ chiếu lên mái ngói, đổ lên sân nhà, hắt lên những chuỗi hoa văn trên áo họ.
Sao mang khay trà ra, đặt lên giường, Mai Lang Vương
rót hai chén trà rồi trao cho Lãm một chén.
- Dạo này ngài nổi như cồn ấy. - Lãm cười thích thú,
lên tiếng.
Mai Lang Vương không chú ý lắm đến lời của chàng ta,
chàng đang ngắm hoa văn mà Sao thêu - Thế à?
- Ừ, người ta đồn ngài với tiểu tiên đồng nào đó cứ quấn
quấn quýt quýt. - Lãm nói một cách đùa bỡn.
Sao nghe vậy, dừng kim lại, đỏ mặt nhìn sang chàng.
Mai Lang Vương đón ánh mắt em, dáng vẻ ngượng ngùng đó khiến chàng yêu thích.
Mai Lang Vương véo má em một cái, ý bảo là đừng lo về những tin đồn rồi lại
quay sang Lãm và hỏi kĩ lại.
- Họ đồn thế hửm?
- Vâng, người khơi chuyện chính là Văn Thần, sau đó đến
tập san của các cơ quan khác rồi cả những tập san tư nhân. Ôi trời, chuyện về
ngài thì vốn đã luôn sôi nổi ở cái cõi này rồi. Thuở trước người ta bàn về chiến
công của ngài, bây giờ người ta lại bàn đến các mối quan hệ xoay quanh ngài nữa.
Hình tượng lẫy lừng thanh cao của ngài đang dần bị kéo xuống đấy! Họ thêu dệt rất
nhiều câu chuyện sến súa quanh ngài.
Mai Lang Vương nâng chén trà, trầm ngâm nhìn mặt sân bị
hoàng hôn nhuộm đến cam chóe, lắng nghe Lãm nói.
Từ trước đến nay chàng chưa từng quan tâm đến dư luận
bên ngoài. Họ thích nói gì cũng được, chàng chỉ giữ cho mình một bầu không
thanh tịnh ở Mai Viện này thôi. Chàng không muốn lãng phí thời gian và tâm sức
cho những chuyện như vậy.
- Thảo nào mấy bằng hữu ở xa cứ gửi thư hỏi ta về chuyện
Văn Phủ. - Chàng day trán mệt mỏi.
- Thì bởi vì họ đã quen với vẻ mặt lạnh nhạt của ngài
rồi, họ không nghĩ ngài có thể dính đến một cô gái. - Lãm cười cười lí giải.
Trong lúc họ trò chuyện thì tiểu đồng xuất hiện và báo
là có khách đến. Mai Lang Vương lẫn Lãm đều rất ngạc nhiên. Hai chàng không biết
là ai lại đến vào giờ này. Giờ làm việc của Mai Viện được quy định rõ ràng, đó
là khoảng thời gian từ đầu giờ thìn đến giữa giờ ngọ[1]. Những sự vụ thường nhật sẽ
được giải quyết trong khoảng thời gian đó, chỉ riêng những sự vụ khẩn cấp mới đến
ngoài giờ làm việc mà thôi.
- Ai vậy? - Mai Lang Vương hỏi tiểu đồng.
Tiểu đồng đang định bẩm báo với chàng thì ngoài cổng
tròn lại có người tiến vào. Tiểu đồng vừa nhìn thấy người đó, biết là không cần
báo nữa, nó im bặt lùi về sau.
Trong khoảnh khắc mà người đó bước vào, Lãm đã nín thở
một phen. Chàng ta sững sờ ngẩn ngơ, lồng ngực đập thình thịch vội vã. Mai Lang
Vương cũng hơi ngây ra, đôi mắt nâu dừng lại ở cổng tròn thật lâu.
Riêng Sao, em sớm đã ngây ngốc từ lâu rồi. Em quên cả
rút kim lên, ôm lấy khung thêu mà ngỡ ngàng nhìn người đó.
Sau bao năm sinh sống ở Thần giới - Nơi tràn ngập những
con người xinh đẹp - Sao vốn đã tạo ra cho mình một loại kháng thể đối với cái
đẹp, chủ yếu là để bản thân không bị 'đứng hình' mỗi khi tiếp xúc với cư dân ở
đây nữa thôi. Thế nhưng khi đứng trước người đó, kháng thể của em không có tác
dụng, nó bị tiêu biến, bị xóa sổ, cho nên em chỉ biết nghệt mặt ra mà nhìn linh
hồn mình bị nhan sắc tuyệt mỹ đó cuỗm mất.
Vị khách đến Mai Viện vào lúc chiều muộn là một mỹ
nhân sắc nước hương trời. Mỗi bước chân của nàng đều khiến cho người ta chao đảo,
tựa như đã lạc vào một rừng đào hồng thắm vậy. Sao đã từng gặp qua rất nhiều mỹ
nhân, từ các chị Hoa tiên đến nữ thần Kon Chư Răng rồi Thủy Cơ, Văn Thần, thế
nhưng không ai trong số họ có thể sánh được với nhan sắc của nàng.
Nàng đẹp quá, đẹp đến nỗi khiến người ta mê say. Khóe
mắt đầu mày đều toát lên vẻ kiều mị, chỉ cần nhìn nàng một lần thì chắc chắn sẽ
không thể rời mắt khỏi nàng được nữa.
- Vương. - Nàng cất tiếng gọi. Giọng nói vẫn du dương
như vậy, tựa như tiếng hót của chim họa mi.
Mai Lang Vương bấy giờ mới sực tỉnh. Chàng lập tức đứng
lên, chậm bước đi đến gần nàng. Họ đứng đối diện nhau và cách nhau hai bước
chân. Chàng nhìn nàng lặng lẽ còn nàng thì e ấp cúi người.
- Vương, lâu rồi em mới được gặp chàng. - Nàng không
khỏi thổn thức.
- Đào Hoa... - Mai Lang Vương ngập ngừng, chàng không
nghĩ nàng lại đến thăm chàng vào một buổi chiều muộn như thế này.
Lãm nghe đến đây thì bàng hoàng tỉnh giấc, chàng ta gõ
quạt vào tay, lấy lại sự tự nhiên vốn có, đứng lên chào nàng - Phu nhân.
Khung thêu rơi xuống giường tre làm vang lên tiếng động
khô khốc, mọi người đều cùng hướng mắt về phía em. Sao sững sờ, cả người run rẩy.
Ánh mắt mà Đào Hoa dùng để nhìn em dần nhuốm trầm lặng.
- Sao, đó là hôn thê của Vương, em nên thi lễ với người.
- Lãm xót xa trong lòng, dù vậy chàng vẫn phải nhắc nhở em.
Sao run lẩy bẩy rời khỏi giường tre và khom lưng xuống,
chẳng biết động lực nào khiến em có thể thực hiện động tác cung kính nghiêm cẩn
đến vậy.
- Em xin ra mắt phu nhân.
Đào Hoa che miệng cười, nụ cười mê hoặc và thục nhã - Ừm,
không cần đa lễ đâu.
Mai Lang Vương im lặng quan sát khung cảnh đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét