Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 2.

Thủy Tiên và Ngọc Lan tách ra và trở về nhà của mình ở khu nữ. Sau khi đổ đầy nước vào vại, Thủy Tiên lại đi ra cổng làng, nàng đi thẳng đến phía đông, bước vào khu vực của các trưởng bối.

Đó là một khu vực tĩnh lặng, bao gồm những ngôi nhà sàn có sân rộng và hàng rào bao quanh, nằm liền nhau san sát. Nhà của các vị trưởng bối dù rộng lớn nhưng luôn vắng chủ. Tam vị trưởng bối và cả Hoa Thần đều không ở đây. Các vị trưởng bối khác thì luôn bận rộn với công việc ở các khu kia, họ thường xuyên vắng nhà.

Thủy Tiên đi đến căn nhà ở cuối đường. Đó là ngôi nhà có sân nhỏ nhất và khiêm tốn nhất. Giống như bao ngôi nhà sàn khác, sân của ngôi nhà này không được lát gạch mà chỉ là sân đất. Mảnh vườn trước sân trồng đầy mai. Bên phần sân ở phía tay trái đặc biệt bố trí mười chậu mai liên tiếp. Những cây mai ở đó rất đều nhau. Dáng vẻ thanh tao tuyệt mĩ lại nở hoa vàng rực rỡ. Khi nàng bước vào sân, hoa mai lại ưu nhã rụng cánh, khiến nàng có cảm giác không gian thời gian như đã dừng hẳn lại.

- Chị Đào Hoa. - Thủy Tiên lên tiếng gọi.

Từ trong nhà chợt xuất hiện một bóng người. Người đó mặc yếm lụa màu đỏ, ngoài khoác áo tứ thân màu hồng nhạt. Váy hồng buông rũ, dây lưng quấn quanh eo được nhuộm bởi hai màu một trắng một hồng. Chân váy mềm mại thướt tha thêu một biển hoa đào rực rỡ.

- Chuyện gì? - Giọng nói của nàng mềm mại và trong trẻo, vẳng vào tai thánh thót như tiếng chim ca.

- Hôm nay chị lại đến đây ạ? - Thủy Tiên bước vào nhà và nhìn quanh, trong nhà mọi thứ luôn được xếp đặt rất ngăn nắp. Đây là căn nhà mà Hoa Thần từng sử dụng. Kể từ lúc ngài chuyển đi đến giờ, Đào Hoa vẫn luôn dành thời gian đến đây dọn dẹp quét tước thay ngài.

- Xong việc rồi à?

Đào Hoa ngồi xuống khung dệt đặt bên cửa sổ, tiếp tục công việc dệt vải. Khung dệt này là do nàng tự ý chuyển đến. Lúc trước, căn nhà này không có nhiều vật dụng như vậy. Nó chỉ có mỗi bếp lửa, tủ quần áo, chiếu chăn và một bộ bàn ghế bằng tre. Sau khi người đó bỏ đi, nàng đã mang theo những vật dụng mới đến. Đó đều là những vật dụng mà con gái cần như bàn trang đểm, khung cửi và các dụng cụ để ươm tơ.

- Vâng. - Thủy Tiên ngồi xuống trước bậc cửa, dõi mắt nhìn ra sân. Căn nhà này tuy nhỏ nhưng được thiết kế rất tinh xảo, kể cả lan can bao quanh hay cầu thang dẫn lên nhà đều được đẽo gọt trang trí kì công.

Nàng lại lật lật quyển tiểu thuyết mà Ngọc Lan mới cho mượn ra xem chăm chú. Đó là quyển 'Sơn Ca truyền kỳ' ban nãy.

Tiếng dệt vải trong nhà vang lên đều đặn khiến tâm trạng nàng lặng dần xuống, chỉ nửa canh giờ sau, nàng đã đọc xong quyển truyện rồi. Thủy Tiên đặt nó lên sàn, cười gượng gạo tâm sự - Mấy quyển truyện này đọc đi đọc lại chỉ có một nội dung, thật chán quá, đã vậy còn hư cấu nữa! Hoa Thần của chúng ta sao có thể là cái gã Hoa Vương sến sẩm ướt át kia được chứ?

Con thoi trong tay Đào Hoa dừng lại một chút, nàng chợt hỏi - Hoa Thần?

Thủy Tiên vỗ lên quyển truyện rồi kể cho nàng nghe những gì mà Ngọc Lan nói - Dạo này mấy Văn tiên ở Văn Phủ sáng tác ra rất nhiều tiểu thuyết mới. Những quyển truyện mà họ viết cứ xoay quanh một đôi tình nhân đũa lệch là Vương và tiểu tiên đồng. Chị xem này, sến sẩm hết sức. Nghe nói họ lấy cảm hứng từ Hoa Thần của chúng ta đấy! Họ còn bảo rằng vì chứng kiến tình yêu giữa Hoa Thần và tiểu đồng của ngài mà họ mới có cảm hứng sáng tác ra chúng.

Nàng đỡ trán, thở than - Cho dù họ muốn đánh bóng tên tuổi thì cũng đâu cần phải kéo Hoa Thần vào chuyện này chứ? Hoa Thần của chúng ta thanh cao thoát tục, một lòng tĩnh tu chốn Tây Nam, họ lại cứ kéo ngài vào thị phi đàm tiếu.

Đào Hoa không nói gì trước lời than vãn của Thủy Tiên, nàng chỉ chậm rãi khép khung cửi lại, an bài con thoi cẩn thận rồi lướt xuống cầu thang và rời đi. Thủy Tiên ngạc nhiên dõi mắt theo nàng. Bóng dáng yểu điệu tha thướt ấy biến mất rất nhanh.

 

 

Kể từ sau cuộc vận động của Nhã Lang, Mai Lang Vương bất ngờ nhận được thư của rất nhiều bằng hữu. Vĩnh Nghiêm ở Vàm Thuật cũng hứng thú gửi cho chàng một lá. Tất cả bọn họ đều hỏi chàng về 'Tập san của Văn Phủ'. Mai Lang Vương khó hiểu, chẳng biết ý của họ là gì. Chàng vốn không đọc mấy tập san như vậy, thường thì chàng chỉ đọc sách thôi.

Riêng Vĩnh Nghiêm, bên cạnh câu hỏi về tập san Văn Phủ ấy chàng ta còn hỏi chàng về Sao. Vĩnh Nghiêm vốn biết rõ nhân vật tiểu tiên đồng mà mọi người bàn tán là ai, chàng ta cũng không thắc mắc về câu chuyện mà Văn Thần kể trong tập san đó. Vĩnh Nghiêm chỉ muốn biết tại sao chàng lại đưa Sao đến Văn Phủ để rồi trở thành cảm hứng sáng tác cho các Văn tiên ở đấy.

Mai Lang Vương lần lượt hồi âm thư của họ, với những người khác chàng bảo rằng chàng không biết tập san Văn Phủ là gì, còn với Vĩnh Nghiêm thì chàng bảo rằng Văn Phủ đang muốn chấn hưng văn học, rất cần sự trợ giúp của các phủ thần, chàng cũng vận động Vĩnh Nghiêm giúp đỡ họ một tay.

Lãm thì không bình tâm được như Mai Lang Vương, chàng ta vốn là một tác giả tự do nên theo dõi tập san Văn Phủ rất đều đặn. Chuyện mà khắp cõi Thần giới đang đồn đãi tất nhiên cũng lọt vào đôi tai chuyên hóng chuyện của chàng ta. Vì vậy, mỗi lần đến gặp Mai Lang Vương là chàng ta lại không kìm được cười khoái chí.

Lãm đương nhiên biết hết mọi diễn biến của câu chuyện, thỉnh thoảng chàng ta còn gửi một số bài viết ẩn danh đến các tập san lá cải, thêu dệt thêm vài chi tiết ướt át quanh mối tình giữa Vương và tiên đồng của ngài để kiếm chút nhuận bút.

Nhận xét